Trong mắt Trịnh Tuân có công trạng, đồng nghĩa với việc hắn cũng có tư
lợi.
Về điểm này, e rằng Trịnh Tuân phải để nàng thất vọng rồi, nàng sinh ra
ở làng Đại Trại, đã từng nhìn thấy nhiều gia đình cơ cực, không thể nghe
cũng không thể nhìn, nàng đồng cảm với họ như thể bản thân mình trải
qua.
Mà Trịnh thị ở Huỳnh Dương trăm năm sĩ tộc nhà cao cửa rộng, chỉ là
tạm thời lưu lạc ở chốn thôn quê, Trịnh gia vẫn luôn ngủ đông, chờ đợi
thời cơ để phục hưng gia tộc.
Lục Nhi ngẩng đầu nhìn nam nhân thất thần đứng bên cạnh: “Tuân ca,
huynh đi ngủ trước đi, ta chép thêm vài lần nữa.”
Trịnh Tuân nghe xong, trong lòng bình tĩnh, đáy mắt lại hiện lên ý cười:
“Muộn như vậy Lục Nhi còn không ngủ, nàng muốn làm nữ Trạng
Nguyên sao?”
Lục Nhi liếc mắt nhìn hắn không trả lời.
Nam nhân bên cạnh đi tới, dời ngọn đèn dầu đi.
Tư thế cầm bút của Lục Nhi không chuẩn xác, ngòi bút chưa kịp chạm
xuống ánh sáng đã tối đi, nàng chống cán bút trên môi, buồn bực nói:
“Tuân ca?”
Ngọn đèn dầu mờ nhạt không rõ, một lọn tóc buông xuống bên tóc mai
nàng, mặt mày nữ nhân lúc này không hề tầm thường, lúc trước còn có
tơ máu hiện lên trên khuôn mặt, hiện tại một chút cũng không nhìn thấy.
Nữ nhân này thật xinh đẹp, mặt mày dịu dàng lại nhu mì, dù cho bên
ngoài có xảy ra chuyện gì, nàng vẫn có thể cho người khác cảm giác
bình yên.
Lục Nhi lại gọi tên hắn một lần nữa: “Tuân ca?”
Trịnh Tuân im lặng lấy bút trong tay Lục Nhi đi, ôm nàng vào trong
lòng.
Lục Nhi giãy giụa
“Lục Nhi, để ta ôm nàng một lát!” Trịnh Tuân siết chặt nàng trong lòng
ngực, hôn lên mái tóc đen nhánh của nàng, không nói lời nào.
Chỉ là cái hôn này nhanh chóng bị biến chất.
Trịnh Tuân nghiêng thân về phía trước, đôi tay bắt đầu không an phận
mà vuốt ve hai khối ngực mềm mại của nàng. Lục Nhi bị ép lui về sau
án, mông chạm vào cạnh bàn, hắn đưa chân chen vào giữa váy nàng,
cánh lớp vải dệt, đầu gối đè lên hoa huy*t, cọ qua cọ lại.
Hơi thở của Lục Nhi dần dần thay đổi: “Tuân ca, ta có lời muốn nói với
huynh!”
“Lục Nhi, nàng nói đi!” Trịnh Tuân không để tâm, hắn đã cởi áo ngoài
của nàng, tới áo lót, rồi tiến vào bên trong tiết khố.
Tay hắn luồn vào bên trong lưng quần, rất nhanh đã đụng tới mép bánh
bao mềm mịn giữa chân nàng,cánh hoa đang đóng chặt, những sợi lông
xung quanh mềm mỏng, hắn sờ soạng tàn bạo vài lần mới chịu dừng.
“Tuân ca, có phải huynh muốn tuyển đinh trong huyện?”
Lục Nhi để mặc hắn ôm ngồi lên trên án, nàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Trịnh Tuân thất thần, hắn không thể ngờ được Lục Nhi lại hỏi việc này.
Đừng nói là Lục Nhi không hiểu, ngày thường nàng có bao giờ để tâm
đến đâu: “Ừm, nàng còn nhớ lúc trước ta nhắc đến chuyện cải tạo bến
tàu không, hiện giờ ta có chút mặt mũi nên thánh thượng phái ta đến làm
việc này!”
Trịnh Tuân nói rõ, không qua loa lấy lệ với nàng.
Nhưng hắn cảm thấy kỳ quái: “Lục Nhi, sao nàng lại hỏi chuyện này?”
“Ban ngày ta đi mua cá, có nghe ngư dân ở địa phương nhắc đến!” Lục
Nhi ngẫm nghĩ lại đắn đo nói: “Ta nghe Đại Ngưu ca nói, huynh bắt nhốt
vài người hả?”
Biểu tình trên mặt Trịnh Tuân xuất hiện khe nứt, Đại Ngưu ca?
Hắn tạm thời chưa phản ứng gì hết, vẫn bình tĩnh để nàng tiếp tục nói:
“Hửm?”
Đột nhiên Lục Nhi không biết phải nói cái gì, lảng sang chuyện khác:
“Tuân ca, trước kia nhà ta với nhị thúc sớm đã phân chia rạch ròi, trong
nhà ta chỉ có cha là nam đinh duy nhất. Lúc ông ấy đi phục dịch ta chỉ
mới có tí tuổi, bếp lại cao, ta ở nhà tự nhóm lửa vô tình đốt luôn căn nhà,
may mà có người kịp thời đến cứu, bằng không thì không biết chuyện gì
đã xảy ra. Hai ba năm sau ông ấy trở về, trong tay cũng cầm được ít bạc
phục dịch.”
“Mà cha ta có tay nghề tốt như vậy, nhà ai thiếu giường đất còn có thể
lấy cái đó để kiếm bạc mưu sinh!”
Trịnh Tuân nghe Bàng Lục Nhi nói, hàng chân mày nhăn lại. Lục Nhi sẽ
không vô duyên vô cớ nói đến chuyện này, tay hắn vẫn xoa vú nàng mà
không nói lời nào.
Quả nhiên, sau đó Bàng Lục Nhi lại nói: “Tuân ca, mọi người đều đáng
thương, so với nhau thì hộ nông dân lại càng khổ sơn, trong nhà huynh
đệ nhiều một chút thì không nói, nhiều nhà trong nhà chỉ có một đứa con
trai duy nhất, không có ai chăm lo ruộng đồng thì cả nhà đều phải nhịn,
đây còn chưa nói phải nộp thuế hằng năm.”