Lục Nhi không tỉnh táo lắm, toàn thân nàng hoàn toàn buông lỏng, hang
động bên dưới của nàng đã bị Trịnh Tuân làm căng lên khá lâu, tuy có
dâ.m thủy nhưng Lục Nhi vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Nữ nhân dùng âm giọng nghẹn ngào gọi hắn, ngày đông, giường đất
không được nung nóng, vậy mà hai thân thể trần trụi mềm mại hòa làm
một với nhau rịn ra một lớp mồ hôi sáng lấp lánh.
Thân thể Trịnh Tuân vốn trắng trẻo, nhưng Lục Nhi càng nổi bật hơn,
trên da thịt nàng như được phủ một lớp phấn trân châu. Hai bên tóc mai
ướt đẫm mồ hôi, dính lên gò má nàng.
Trịnh Tuân hôn lên mặt nàng, dù hôn thế nào hắn cũng cảm thấy không
đủ, hắn hút hết những giọt mồ hôi ấy vào.
Lục Nhi nũng nịu rên rỉ, Trịnh Tuân đột nhiên rút thứ đồ kia ra khỏi thân
thể nàng, ôm nàng lật người lại, Lục Nhi ngồi khóa chân trên người hắn.
Hắn vỗ vỗ lên cánh mông của nàng, lại véo nhẹ, hắn bảo nàng nâng
mông lên rồi ngồi xuống: “Lục Nhi, nàng động đi!”
Cây gậy màu đen của nam nhân từ từ lộ ra giữa rừng rậm, ngẩng đầu cao
lớn, thân thể dính đầy dịch nhờn, cái lỗ nhỏ trên đỉnh thỉnh thoảng còn
phun ra vài giọt sữa màu trắng.
Lục Nhi cảm giác thân thể mình mềm nhũn, nàng vừa mới ngồi xuống
bụng hắn liền hạ eo nằm xuống, dán mặt vào cổ hắn: “Trịnh Tuân, ta khó
chịu, chỗ kia của ta đau!”
Đại khái nàng cũng không biết bản thân đang nói gì.
Kỳ thật Lục Nhi không thích tư thế này, lần trước là vì nàng lo sợ
Nguyên Nhi còn nằm ở trên giường.
Nàng vừa mới nói xong, Trịnh Tuân cảm thấy dây đàn đang căng lên
trong đầu mình đột nhiên đứt đoạn, nữ nhân này càng lúc càng mê người,
như thể linh hồn của hắn bị nàng nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Lục Nhi tách chân ta, nàng vẫn luôn giữ tư thế phần dưới ngồi khóa hông
hắn, phần eo trở lên nằm sấp lên người Trịnh Tuân.
Tiểu huyệ.t của Lục Nhi không ngừng trào ra chất lỏng dán chặt lấy bụng
hắn không một kẽ hở, dính dính trơn trượt. Nàng ngồi bên trên người hắn
khẽ vặn vẹo, xoay vòng hông, chỗ nàng ngồi trở thành một mảng ướt
đẫm.
“Đau chỗ nào?” Hắn vừa hỏi, vừa đưa tay ra phía sau mông nàng mà sờ.
Mép thị.t giữa hai chân Lục Nhi bị hắn cắm đã lâu lắm rồi, vốn dĩ hai
cánh hoa của nàng đã đầy đặn giờ lại sưng lên thêm, cánh cửa bên dưới
vẫn còn mở ra.
“Đừng chạm, ngươi đừng chạm vào đó!” Hai cánh mông trần trụi của
nàng xoay tới xoay lui, rồi hạ người xuống.
Trịnh Tuân rên rỉ, tay hắn ngược trở về đỡ lấy hông nàng, hòng ngăn nữ
nhân không hiểu phong tình này cọ xát qua lại.
Hắn hơi dùng lực, Lục Nhi bị hắn nâng lên, cửa huyệ.t bị hắn đâm đến
mức mở lớn ra, mị thịt ở sâu bên trong không ngừng co rút lại, hỗn hợp
tinh dịch và mật thủy của hắn và nàng rơi trên người hắn, khiến cho xung
quanh bụng dưới của hắn trông rất bừa bộn, ngay cả những sợi lông đen
nhánh của hắn cũng bị dính ít nhiều.
Mặt Lục Nhi tràn đầy sắc xuân, mang theo chút ít ngượng ngùng, nàng
ngây thơ nhìn theo ánh mắt hắn, dươ.ng vật của hắn cách nửa phần nữa
là chạm đến huyệ.t nàng.
Trịnh Tuân chịu đựng không nổi, hắn giữ hông nàng rồi nhắm thẳng nơi
đó mà thúc lên, lực tay thả lỏng. Thân thể Lục Nhi rơi xuống, nam căn to
lớn của nam nhân ngay lập tức bị nàng nuốt trọn, cự vậ.t chen lấn lối đi
bên trong.
Lục Nhi ngồi trên cây gậy của hắn phát ra tiếng rên rỉ, đôi tay che lại
chiếc bụng nhỏ, tư thế này hắn cắm nàng rất sâu, huyệ.t đạo bị căng ra,
côn thị.t thô cứng của Trịnh Tuân như con dao sắc bén chèn ép lên lớp
thịt non mềm của nàng, cả lối đi bị hắn khai phá chạm đến cực điểm.
Lục Nhi chịu không được run lên, cố hết sức chống người hắn nhấc eo
lên, nàng cong mông lên, đồ vật giữa chân Trịnh Tuân từ từ thoát ra khỏi
cơ thể nàng, hung vật màu sắc đen tối dữ tợn lộ một nửa ra ngoài.
Trong gang tấc, nàng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nam nhân kia đã túm
nàng kéo ngồi xuống. Quy đầu lại một lần nữa hướng đến nơi sâu nhất
trong hoa tâm, Lục Nhi không đón nhận nỗi lực đạo này, cả người run
lên.
Trịnh Tuân lại không dừng tay, một lần rồi lại một lần, giữ lấy eo nàng
không ngừng thúc lên, dương v*t xấu xí lại xâm nhập vào tiểu huyệ.t hết
lần này đến lần khác.
Cả người Lục Nhi mất hết sức chống đỡ, thân trên lại ngã lên ngực hắn,
làm thế nào cũng không chịu đứng dậy, khe thịt vẫn còn kẹp chặt thanh
sắt kia.
Hắn nhìn nàng chăm chú, bên dưới không ngừng hẩy mông, thân thể hắn
như mất khống chế, nghiệt căn đâm vào thân thể Lục Nhi ngày càng
mãnh liệt. Lúc nàng mơ mơ màng màng nàng dường như nghe được yết
hầu hắn phát ra âm thanh kiềm nén tiếng gào thống khoái.