Hắn chưa bao giờ đặt nữ nhi của Ngô gia ở trong lòng.
Hơn ba năm ở kinh thành, hắn chỉ toàn nhớ tới Bàng Lục Nhi và hài tử
mới sinh của mình, làm gì còn tâm trí mà nghĩ tới người khác, hắn thật
không dám nghĩ tới, Ngô chủ bộ kia thiếu chút nữa đã trở thành nhạc phụ
của hắn.
Ngô Văn Cẩm quả thật có bốn năm phần giống Bàng Lục Nhi, diện mạo
nàng ta so với Lục Nhi chỉ hơi thanh tú không phải quyến rũ dụ người
như Lục Nhi.
Rất nhanh Trịnh Tuân đã khôi phục lại bình thường.
Nhưng ánh mắt thất thần này của hắn đã bị già trẻ của Ngô gia nhìn thấy,
Ngô Lý thị và Ngô chủ bộ không nói gì chỉ liếc mắt nhìn nhau trao đổi
tâm tư.
Ngô chủ bộ thi mấy năm rồi vẫn không đậu được cử nhân, tuy là thất bại
nhưng chức tú tài ở huyện Yển Thành nho nhỏ này cũng rất hiếm thấy,
nữ nhi của Ngô gia lại xinh đẹp, người đến xin cưới gả cũng không ít.
Theo lý mà nói, Ngô Văn Cẩm đã qua mười lăm tuổi cũng đến tuổi cưới
hỏi, dù cha mẹ không muốn gả sớm thì cũng nên định hôn trước, sau có
thành hôn muộn cũng không sao, nhưng dường như Ngô gia chưa từng
nghĩ đến vấn đề này.
Trịnh Tuân ngồi sưởi ấm trong nhà chính suy nghĩ đến chuyện này.
Trong mộng kia, hắn thực sự có lỗi với Ngô Văn Cẩm, lúc đó hai người
đi xem mắt, hắn thấy nàng hợp ý nên nhận túi thơm của nàng, sau bản
thân hắn lại đổi ý. 5 năm hắn ở huyện Yển Thành, nữ tử này cũng không
chịu gả cho ai.
A Đại đứng dưới mái hiên ở ngoài canh giữ, Ngô chủ bộ thay y phục ẩm
ướt đã quay lại.
Trên tay hắn cầm bào sam: “Đây là y phục tiểu nhân chưa từng mặc,
xiêm y của đại nhân một lát nữa cũng không thể khô được, chi bằng tạm
thời mặc cái này đi, rồi đưa áo ngoài của ngài cho tiểu nhân đi hong
khô.”
Áo lót mỏng thì không sao, áo ngoài ướt đẫm thì thật sự rất khó chịu,
Trịnh Tuân cầm quần áo rồi cởi áo ngoài ra. Cửa đóng, hắn chỉ mặc áo
trong ngồi xuống không phủ thêm quần áo Ngô chủ bộ đưa tới. Cho đến
khi hắn cảm thấy quần áo trên người hơi khô một chút, hắn gọi A Đại
vào.
“Bên ngoài còn mưa sao?”
A Đại đáp vâng.
Trịnh Tuân nghĩ nghĩ: “Ngươi đi tìm Ngô chủ bộ lấy quần áo của ta đến
đây, mượn thêm hai cây dù chúng ta phải về thôi.”
Một lát sau A Đại trở về.
Hắn hầu hạ Trịnh Tuân mặc quần áo, bên ngoài Ngô chủ bộ thấp thỏm
chờ ở cửa.
Ngô chủ bộ vừa vào nhà liền hành đại lễ với Trịnh Tuân. Trịnh Tuân khó
hiểu bảo A Đại đỡ hắn dậy, Tú tài cũng xem là có công danh trên người,
nhìn thấy huyện lệnh không cần phải quỳ lạy.
Chuyện là vừa rồi Ngô chủ bộ lấy quần áo của hắn đi hong khô, vừa
quay người đi không để ý để than bám vào, áo ngoài bị cháy một chỗ.
Trịnh Tuân không nhìn lại quần áo mình, chỉ nói: “Không sao!”
“Cũng may trong nhà có nữ nhi biết may vá, tiểu nhân bảo nó vá giúp
ngài rồi!” Ngô chủ bộ lại nói.
Trịnh Tuân nghe vậy, đôi mày nhíu lại, trầm mặc một lát rồi nói: “Làm
phiền rồi, đây vốn là chuyện của phu nhân ta, A Đại!”
Hắn nhấc chân đi ra ngoài.
Ngô chủ bộ bị câu “Phu nhân ta” của Trịnh Tuân làm cho sợ hãi, đừng
nói là hắn ngay cả người trong nha môn cũng không ai biết được Trịnh
Tuân đã cưới thê tử.
Trịnh Tuân bảo hắn khỏi tiễn, trời mưa như trút nước, chiếc dù không
chống đỡ được mấy, hai chủ tớ dầm mưa đi.
Hắn để A Đại trở về hậu trạch, tự mình rẽ sang hẻm chùa.
Bên kia Lục Nhi với Nguyên Nhi còn đang ở trong phòng luyện chữ,
Nguyệt Nhi mệt rồi nên Hỉ Thước chơi với nó. Nghe có tiếng người gõ
cửa, vẻ mệt mỏi trên mặt Hỉ Thước liền vui vẻ, nhìn về phía Lục Nhi.
Đã nhiều ngày rồi Trịnh Tuân không đến, Hỉ Thước thật sự lo lắng cho
Bàng Lục Nhi, nhưng thấy bộ dạng Lục Nhi không để tâm nên nàng
cũng kiềm chế nghi hoặc trong lòng.
Lục Nhi Tỷ hoàn toàn không giống nàng