Lục Nhi đứng ngoài cửa một lát rồi mới vào nhà, trời mưa lớn, có vài
giọt bắn lên người nàng, nàng thuận tay lấy vải thô bên cạnh lau đi.
Nguyên Nhi đứng bên cạnh Trịnh Tuân đưa lưng về phía Lục Nhi nên
không phát hiện. Nguyệt Nhi nắm mép váy nàng kéo kéo, nó thấp giọng
gọi nàng: “Mẹ!”
Lục Nhi mãi mê suy nghĩ, nàng chớp mắt cúi đầu nhìn Nguyệt Nhi, rồi
bế tiểu hài tử lên: “Nguyệt Nhi làm sao vậy?”
Nguyệt Nhi đã hơn hai tuổi, trọng lượng cũng không nhẹ nhưng tay Lục
Nhi có lực, dùng một tay ôm cũng không thấy mỏi.
Nguyệt Nhi ngây thơ hỏi: “Mẹ, người khóc sao?”
Nó thấy rõ mắt mẹ nó còn ửng hồng.
Lời này của Nguyệt Nhi vừa nói, ngay lập tức một lớn một nhỏ ở bên án
đều quay đầu nhìn Bàng Lục Nhi.
Bàng Lục Nhi bị ba người nhìn đến mức không tự nhiên, vội nói: “Mẹ có
gì đâu mà phải khóc, vừa rồi ở bên ngoài nước mưa bắn lên nên mẹ dụi
vài cái, không phải giờ đã tốt rồi sao, Nguyên Nhi, Nguyệt Nhi các con
chơi với cha một lát, mẹ đi làm cá lát cho các con ăn.”
Cá lát mà Lục Nhi nói không phải là cá sống mà mọi người thường ăn,
hai đứa trẻ của nàng dạ dày yếu không ăn được những thứ đó, ăn vào sẽ
bị tiêu chảy.
Lục Nhi liền nảy ra ý khác.
Kỹ thuật xắt rau củ của nàng rất tốt, nàng lấy cá lóc xương để một bên,
sau đó đun hơn nửa nồi canh, bên trong để tiêu hạt và rau thơm, tiếp đó
thêm dầu và muối, rồi đem nước canh tưới lên lát cá, lát cá mỏng, rất
nhanh sẽ tái chín.
Như vậy Nguyên Nhi với Nguyệt Nhi có thể ăn được.
Hai đứa nhỏ ngay lập tức bị Lục Nhi dụ dỗ, làm gì còn nhớ tới chuyện
khóc lóc của nàng, còn Trịnh Tuân, hắn nhìn chân của nàng dường như
hốt hoảng mà lảo đảo bước đi, đôi mắt như có suy tư gì mà híp lại.
Trên người Trịnh Tuân cảm thấy ngứa, hắn không nhịn được gãi gãi vài
cái.
Khi Trịnh Tuân ở đây, Hỉ Thước trước giờ không dám ăn cơm cùng chỗ
với họ, Lục Nhi gọi nàng, nàng chỉ nói: “Lục….Phu nhân, tiểu nhân đã
ăn rồi!”
Hỉ Thước nhìn qua Trịnh Tuân, vội sửa miệng.
Lục Nhi không vui: “Trịnh Tuân, ngươi lại nói lung tung gì với nàng
rồi?”
“Lục Nhi, nàng ta đã muốn ở bên cạnh nàng thì phải tuân theo quy củ!”
Không theo quy cũ không thể vào khuôn khổ, ý tứ của Trịnh Tuân, sau
này nàng sẽ đối mặt với rất nhiều chuyện, không thể xưng huynh gọi
muội với những người hầu trong nhà được.
Trước mặt hai đứa nhỏ Lục Nhi không muốn lớn tiếng, nàng chỉ liếc mắt
nhìn hắn mà không nói gì.
Tóm lại, nàng không làm được như hắn, vừa mới làm quan đã kiêu căng
ngạo mạn, Lục Nhi yên lặng siết chặt nắm tay.
Ban đêm Hỉ Thước chăm hai đứa nhỏ, Lục Nhi và Trịnh Tuân ngủ ở gian
phòng phía đông.
Trịnh Tuân cởi áo ngoài, hắn không gấp gáp cởi như mọi ngày, mà chầm
chậm đưa tay vào trong áo lót gãi gãi, lúc ngồi trên giường đất còn đỡ,
lúc này nằm xuống cả người giống như có hàng ngàn con kiến bò trên
người.
Hắn gãi hai cái rồi dừng lại, lo sợ Lục Nhi phát hiện.
Nào biết được Lục Nhi đã nhìn ra, nàng trực tiếp xốc quần áo hắn lên, da
thịt nam nhân dưới lớp áo thật không thể nhìn nổi, mảng lớn mảng nhỏ
đều là đốm đỏ sưng lên, giống như bệnh sởi bị gãi thô bạo, có chỗ còn
xuất hiện tơ máu.
Lục Nhi không biết đây là gì, nàng luống cuống chuẩn bị xuống giường
đi thỉnh đại phu: “Tuân ca, đây là bị làm sao vậy?”
Trịnh Tuân vội ngăn nàng lại: “Lục Nhi, không có việc gì…sáng mai sẽ
không sao.”
Lục Nhi không tin, nàng mặc nhiều quần áo hơn hướng ra cửa đi.
“Vừa mặc bào sam ở trên người nên hơi ngứa, sợ là…” Mặc không quen,
Trịnh tuân cởi hết quần áo trên người xuống.
Mặt mày Lục Nhi thả lỏng, phải một lúc nàng mới hiểu được ý tứ của
hắn, nàng không nói tiếng nào lại leo lên giường.