Hai người thức đến đêm, Lục Nhi còn uống mấy ngụm rượu, đầu óc
choáng váng. Lúc Trịnh Tuân cởi quần áo của nàng, nàng cũng không
lăn lộn mấy, sau khi xong chuyện Trịnh Tuân ôm nàng đi ngủ, khi nàng
tỉnh dậy trong sân đã treo phướn gọi hồn rồi.
Treo phướn gọi hồn: một phong tục cũ là treo một cái gì đó hẹp và dài
giống như câu biểu ngữ trong đám tang.
Hai đứa nhỏ đứng ở dưới cây trúc, ngửa đầu nhìn vải bông treo trên cờ
phướn, thấy Lục Nhi đi ra, Nguyên Nhi chỉ vào cờ phướn nói: “ Mẹ, cha
đề chữ này, người xem cha viết cái gì?”
Lục Nhi mở mắt nhìn chăm chăm vào tờ giấy một hồi, chỉ nhận ra được
chữ “ngày”, ánh sáng mặt trời lên cao có hơi chói mắt, Lục Nhi chớp
chớp mắt muốn nhìn lại một lần nữa, đột nhiên có người ở phía sau che
mắt nàng lại: “Đừng nhìn lâu quá, ánh mặt trời sẽ hại mắt!”
Sau đó hắn quay sang Nguyên Nhi nói: “Nguyên Nhi, dẫn Nguyệt Nhi
vào nhà đi!”
“Chỉ là những lời chúc may mắn, ngày tháng tốt đẹp thôi, Lục Nhi, lát
nữa ta phải đến nha môn một lát, qua ngọ mới về, nàng mệt thì đi ngủ
thêm đi!”
Làm gì có ai mà ngày tết lại đóng cửa đi ngủ.
Không biết Lục Nhi đang nghĩ tới cái gì, sắc mặt nàng thay đổi, nàng
quay đầu hỏi Trịnh Tuân: “Hôm nay có người tới cửa sao?”
Trịnh Tuân lắc đầu: “Không có!”
Lục Nhi nhẹ thở ra.
Huyện Yển Thanh là địa phương nhỏ, ngày tết nhà nào cũng mở cửa, bày
biện đồ ăn đơn giản, hàng xóm thi nhau đến hỏi thăm từng nhà, mỗi nhà
ăn một ít, không sợ không có gì ăn.
Năm đó, Lục Nhi vừa đến hẻm chùa, nàng đang lo sợ Trịnh Tuân làm
hỏng thanh danh của nàng, mồng một khóa cửa không gặp ai, nhưng sau
cũng bình thường.
Sau khi nàng sinh Nguyệt Nhi một năm thì cũng nhập gia tùy tục, bảo Hỉ
Thước chuẩn bị chút đồ ăn, mọi người đều biết nàng là quả phụ, nên chỉ
có nữ nhân dắt theo hài tử đến nhà vui đùa.
Năm nay không biết mọi chuyện thế nào, Lục Nhi cũng không rõ lắm,
láng giềng xung quanh đêm đó bị Trịnh Tuân dọa cho sợ hãi, chỉ nói là
Bàng quả phụ đã dây vào nhân vật rất ghê gớm.
Một thời gian rất lâu, nghe nói ban đêm có quan gia không danh không
phận thường lui tới nhà Lục Nhi, mọi người đương nhiên cũng tự hiểu,
Bàng Lục Nhi này e là thiếp thất bên ngoài của quý nhân nào đó trong
huyện, người này chức tước nhất định lớn hơn tú tài.
Tuy trên mặt bọn họ không thể hiện gì nhưng dần dần cũng xa lánh Lục
Nhi.
Lục Nhi bận bịu làm ăn buôn bán, chăm lo cho con cái, Trịnh Tuân đi đi
về về, nào có tâm trí để ý những chuyện khác.
Lúc Trịnh Tuân đến ngõ nhỏ, đa phần vào ban đêm, cũng không phải là
không ai thấy nhưng gần đây mọi người có chút kiêng dè hắn, phần nữa
là phố phường thưa thớt, nào có ai không việc gì mà lên công đường
nhìn chằm chằm vào huyện lệnh mặc quan phục đâu, cho nên không ai
nhận ra hắn.
Ở đầu hẻm có nhà Triệu đại nương, nhi tử nhà bà là Ngô Đại Bảo rất có
tiền đồ, hắn là nha sai làm việc cho triều đình, bộ dạng cũng dễ nhìn,
ngày đầu năm đã có bà mối tới cửa để đề cập hôn sự.
Triệu đại nương nhận ra vị vừa đi ngang qua cửa nhà mình, người kia là
người thường lui tới nhà Bàng Lục Nhi, bà chỉ nhìn chưa dám nói gì, còn
bà mối kia vừa nhìn thấy, miệng mồm nhanh nhảu: “Thiếu niên anh tuấn,
ngươi từng có mai mối gì chưa?”
Bà mối kéo tay áo Trịnh Tuân lại.
Trịnh Tuân chưa kịp mở miệng, người vừa được bà mai khen trời khen
đất là Ngô Đại Bảo đang đứng sau lưng Triệu đại nương vội quỳ xuống.
Triệu đại nương hoảng hốt vội kéo nhi tử mình đứng lên.
Ngược lại, bà bị Ngô Đại Bảo kéo quỳ theo, cung kính dập đầu ba cái:
“Trịnh đại nhân!”
Trịnh đại nhân? Trịnh đại nhân nào? Triệu thị không hề hay biết.
“Mẹ, vị này là huyện thái gia của huyện ta, Trịnh đại nhân!” Ngô Đại
Bảo thấp giọng nói
Triệu thị vừa nghe xong liền hoa mắt, chóng mặt.
Trịnh Tuân ở bên kia nhấc chân rời đi: “Mồng một tết, không cần đa lễ!”
Triệu thị há miệng thở hổn hển, tay vỗ lên ngực mình, kêu lên “ôi trời”:
“Đây…đây đúng là muốn lấy….mạng ta mà!”