Lục Nhi quay về hẻm chùa.
Hỉ Thước và Nguyệt Nhi ở nhà, nàng kinh ngạc khi thấy Lục Nhi về sớm
như vậy.
Lục Nhi nói với nàng: “Ngươi thay ta đến phường Ninh một chuyến, đến
nhà Lưu Khanh Nhẫm, hỏi hắn cần bao nhiêu cân cá, còn Nguyên Nhi để
lát nữa ta đi đón nó!”
Lục Nhi thay áo sam ngắn và váy bố ra, cài lại trâm cài đầu, lúc này mới
dắt Nguyệt Nhi ra cửa, trường tư thục của Nguyên Nhi cũng không xa
hẻm chùa, đi qua đường lớn trước nha huyện, quẹo phải một đoạn là tới.
Không biết có phải vận số hôm nay của Lục Nhi đen đủi hay không, khi
hai mẹ con đến gần nha huyện, có con ngựa cao lớn đang dừng trước cửa
nha huyện, người kia từ trên lưng ngựa xoay người bước xuống, mã phu
cúi đầu dắt ngựa đi.
Lục Nhi từ đằng xa liếc mắt đã thấy, vội kéo tay, hối thúc Nguyệt Nhi đi
nhanh hơn.
Nguyệt Nhi cũng đã thấy người vừa xuống ngựa kia, tiểu cô nương nhát
gan, âm thanh như muỗi kêu nói: “Mẹ, cha ở chỗ kia kìa!”
Bàng Lục Nhi cúi đầu dỗ dành nó: “Nguyệt Nhi nhìn lầm rồi, chúng ta
mau đến đón ca ca của con thôi!”
Nguyệt Nhi không muốn đi nhưng không thể lay chuyển được Lục Nhi,
huống hồ nó rất tin tưởng mẹ nó. Lục Nhi ôm Nguyệt Nhi vào lòng, tiểu
cô nương thút tha thút thít, mặc cho Lục Nhi ôm đi xa.
Nhưng trong lòng tiểu cô nương vẫn nhớ rõ chuyện này.
Buổi tối, đợi Bàng Lục Nhi sang phòng khác, chỉ còn Nguyên Nhi ngồi
bên án tập viết, Nguyệt Nhi đứng chơi bên cạnh hắn, chơi một lát,
Nguyệt Nhi khều nhẹ Nguyên Nhi nói: “Ca, hôm nay muội nhìn thấy
cha!”
Nguyên Nhi dừng tay, nhìn muội muội mình: “Cha đã về sao?”
Nguyệt Nhi lắc đầu: “Ca, huynh biết căn nhà lớn ở bên đường kia không,
hôm nay muội nhìn thấy cha đi vào đó, nhưng mẹ nói không phải!”
Tiểu cô nương bĩu môi, nàng chắc chắn mình không nhìn lầm.
Nguyên Nhi xoa xoa búi tóc muội muội mình: “Nguyệt Nhi nhớ cha
sao?”
Đôi mắt Nguyệt Nhi ngấn nước, chỉ vào thiếp treo trên án nói: “Kia là
cha làm cho chúng ta!”
Đây là căn phòng lúc trước Trịnh Tuân ở, Lục Nhi lấy đó làm phòng cho
Nguyên Nhi. Nguyên Nhi cũng ba tuổi rưỡi rồi, ở chung phòng với muội
muội cũng không tiện.
Nguyên Nhi ngây ngốc nhìn chằm chằm bảng chữ mẫu ở trên án.
–
Trường tư thục dù sao cũng là trường cho trẻ nhỏ, mỗi tuần các đệ tử
được phép nghỉ hai ngày, Nguyên Nhi nghỉ phép cũng muốn đọc sách,
không thể đi theo Lục Nhi chạy khắp nơi. Lục Nhi để Hỉ Thước lại chăm
lo cho hai huynh muội chúng.
Hỉ Thước là người thận trọng, vậy mà vẫn có chuyện xảy ra.
Lúc Lục Nhi trở về trời đã tối đen, cánh cửa mở rộng, Hỉ Thước ngồi
trong sân khóc.
Hỉ Thước khóc đến mức đôi mắt đỏ hoe, vừa thấy nàng trở về, liền cảm
thấy có người để dựa vào: “Lục Nhi tỷ, phải làm sao bây giờ, Nguyên
Nhi và Nguyệt Nhi không thấy đâu nữa rồi!”
Lục Nhi nghe xong, cơ thể chấn động, khó khăn lắm mới thốt ra được:
“Ngươi đừng vội, rốt cuộc là đã có chuyện gì?”
Hỉ Thước khóc lóc, kể hết mọi chuyện.
“Muội vào nhà bếp làm cơm một lát, khi ra tới thì thấy cánh cửa khép
hờ, Nguyên Nhi với Nguyệt Nhi đều không có ở trong phòng…Lục Nhi
tỷ, muội đi hỏi khắp nơi, cũng tìm nửa ngày rồi, những nhà quanh đây
đều không thấy, phải làm sao bây giờ…”
Trong lòng Bàng Lục Nhi vô cùng hoảng loạn, Nguyên Nhi với Nguyệt
Nhi là sinh mạng của nàng, nếu có chuyện gì, nàng không biết phải sống
thế nào, nhưng nàng vẫn trấn an Hỉ Thước: “Đừng sợ, cửa mở từ bên
trong, e là hai đứa chạy ra ngoài chơi rồi, chúng ta chia nhau đi tìm, dù
sao cũng không đến mức chạy ra ngoài thành đâu!”
Nhưng huyện Yển Thành lớn như vậy, chỉ hai người các nàng, biết đi
đâu mà tìm.
Lục Nhi nghĩ ngợi, chân đã bước ra tới cửa: “Hỉ Thước, ngươi đừng ra
ngoài, ở nhà canh chừng đi, để ta đi tìm!”
Đôi chân Lục Nhi không dám dừng lại, chạy một mạch ra khỏi hẻm
chùa, hướng thẳng đến cửa nha huyện rồi mới dừng lại.
Toàn bộ huyện Yển Thành này, còn ai có quyền lực bằng hắn, vì Nguyên
Nhi và Nguyệt Nhi, đừng nói đi nói chuyện với Trịnh Tuân, bảo nàng
quỳ xuống cầu xin hắn, nàng cũng làm.
Nàng còn chưa chạm cửa nha phủ thì bị hai tên nha sai ngăn lại: “Muốn
cáo trạng gì mai hẳn tới, huyện thái gia đã rời khỏi công đường rồi!”
Lồng đèn màu đỏ trước cửa nha huyện đã được treo lên.
Hiện tại, tóc tai nàng lộn xộn, đôi mắt phiếm hồng, Lục Nhi mặc kệ
những thứ đó, lấy ra túi tiền, nhét vào trong tay nha sai lớn tuổi hơn:
“Làm phiền ngài thông báo giúp một tiếng!”
Nha sai kia mở túi tiền ra xem, tay nảy lên ước lượng, sau đó nhìn bộ
dạng đáng thương của Lục Nhi, thầm nghĩ sợ là nàng ta có oan khuất
thật, nàng có đánh trống cũng không sợ huyện thái gia giận.
Mà không có chuyện gì lớn thì người ăn trượng cũng là nữ nhân không
biết phân biệt tốt xấu này.
Hắn đưa mắt ra hiệu với một người khác.
Trịnh Tuân vừa mới về nội trạch, hắn lấy đồ, định sai người đến hẻm
chùa một chuyến, Lục Nhi không chịu gặp hắn thì hắn cũng sẽ có tính
toán riêng.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, tiếng trống trước cửa nha phủ vang lên, hắn
khoác quan phục rồi vội lên công đường