Giọt nước mắt của Lục Nhi trong mắt Trịnh Tuân không biết là thật hay
giả nhưng nước mắt còn vương lại trên tóc nàng là thật.
Trịnh Tuân là một người đứng trước Đại Minh cung một phú (thơ) thành
danh cả thiên hạ đều biết, khí phách cao ngạo, ai có thể ngờ rằng có ngày
hắn vì nữ nhân rơi lệ mà bản thân lại thấy đau lòng.
Nếu tổ tiên Trịnh gia biết được, sợ là họ sẽ đội quan tài lên tức chết mất
thôi.
Trịnh Tuân đưa mắt nhìn bình gốm men trắng châm đèn đặt trên giá gỗ
cách đó không xa, chụp đèn bên ngoài vẽ hoa văn lớn, mỗi loại đồ vật
trong phòng này không dám nói là ngàn vàng nhưng cũng đủ để những
hộ nông dân bình thường ăn một hai năm.
Trịnh Tuân không biết đang suy tư điều gì, còn nữ nhân lại ngủ không
yên.
Lửa dưới giường đất đã tắt, Bàng Lục Nhi sợ lạnh nên trở mình dựa vào
lòng ngực Trịnh Tuân, mặt áp vào ngực hắn, chân quấn lên hông hắn.
Tư thế ngủ của Lục Nhi không được đẹp cho lắm, Trịnh Tuân xoa xoa gò
má nàng, da mặt nàng đã trắng mịn đầy đặn hơn, trên người chỉ mặc mỗi
chiếc yếm và tiết khố. Buổi tối Trịnh Tuân giúp nàng lau người, còn
nàng cứ vậy mà khóc cho đến khi đi ngủ, hắn đã cố gắng không nghĩ về
chuyện kia.
Lúc này, Lục Nhi cọ xát ở bên người, hơi thở của hắn càng trở nên nặng
nhọc.
Đã nhiều ngày rồi hắn không được ôm nàng, đôi vú trắng nõn cách một
lớp vải mỏng dán vào người hắn, chiếc yếm kia không đủ để che đậy.
Bên trong chiếc chăn gấm, Trịnh Tuân lột sạch quần áo của mình và Lục
Nhi, cự vật màu đen tím nhanh chóng nhảy ra, chọc vào bụng nàng.
“Lục Nhi, ta sẽ làm nhẹ!” Hắn thấp giọng nói.
Trịnh Tuân tách hai chân nàng ra, khiến cả người nàng quấn trên người
hắn. Hắn đưa cây đao sắc bén của mình đảo quanh cửa huyệt của nàng,
chốc chốc lại khều lên hạt đậu nhỏ, hông hắn căng cứng, từ từ đẩy vật to
lớn kia đi vào.
Động tác của Trịnh Tuân rất nhẹ, hễ khi thấy nàng nhíu mày, hắn sẽ
ngừng lại, bắt đầu hôn nàng, rồi thấp giọng bên tai nói ra đủ loại dỗ dành
nàng.
“Lục Nhi, sẽ không đau, nàng mở chân ra một chút!”
“Lục Nhi, côn th*t của Tuân ca chỉ để cho nàng ăn thôi!”
“Lục Nhi, nàng sinh cho Tuân ca một đứa nữa đi, Tuân ca sẽ cùng nàng
chôn vào mộ phần của Bàng gia được không?”
“Lục Nhi..”
“…”
Theo tập tục ở rể, người ở rể sẽ sửa họ theo nhà gái.
Mặt mũi gì đó Trịnh đại nhân không cần.
Dù hắn có từ tốn thế nào đi chăng nữa thì trong thân thể đột nhiên có cây
gậy to cứng như vậy tiến vào, Lục Nhi bất giác cũng bị đánh thức. Trịnh
Tuân nâng mông nàng lên, từng chút đâm vào trong huyệt nàng, rồi rút
ra, sau đó lại đâm vào.
Lục Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt nàng tựa như còn quẩn quanh
màng nước, không thể nào nhìn rõ được.
Trịnh Tuân sờ tóc nàng, sau đó hắn chợt xoay người đè nàng dưới thân,
phủ kín môi nàng. Lục Nhi nghe thấy hơi thở nặng nề của Trịnh Tuân,
giọng hắn khàn đục mấp máy trên môi nàng: “Lục Nhi, nàng ngủ đi!”
Nàng ngủ làm sao đây.
Trịnh Tuân lại nhích vào trong thân thể nàng một chút nữa.
Bàng Lục Nhi bị hắn cắm vào kêu lên thành tiếng, đầu óc vẫn còn ngây
ngốc, nhưng mà cơ thể này lại thích ứng được với hắn, hắn chỉ cần nhẹ
nhàng thọc vào rút ra vài cái, thì đường đi bên trong đã chảy ra mật dịch.
Lục Nhi ngửa mặt nằm dưới thân hắn, mái tóc đen mềm mại trải tán loạn
trên gối.
Nàng rất mệt, cứ mơ mơ màng màng mà không thể tỉnh táo được, nàng
khép mắt lại thấp giọng lầm bầm: “Trịnh Tuân, ngươi muốn làm cái gì,
còn không đi ngủ đi!”
“Lục Nhi ngoan, nàng ngủ đi!” Hơi thở hắn gấp gáp dỗ dành nàng.
Cửa huyệt mềm mịn tách ra, gắt gao ôm chặt lấy côn th*t hắn. Trịnh Tuân
khó chịu vô cùng, kiểu đâm vào hời hợt thế này chẳng khác nào muốn
đoạt mạng hắn.
Khả Khả: Rồi giờ muốn nhanh hay chậm ba? Bày đặt “làm nhẹ” đồ,
qua chương sau nắc như vũ bão.