Tiêu Vân Chước cứ ở bên ngoài chờ, nàng cũng không thấy chán, sau khi ngửi thấy mùi thuốc, vậy mà móc ra một cuốn sách nhỏ ở trong ngực, ngồi ở trước cửa, đọc sách mười phần nghiêm túc.
Cuốn sách nhỏ này là tàng thư của Thần Ẩn Môn.
Lúc đi ra ngoài, nàng sẽ mang theo bên mình hai quyển, chăm chỉ nghiên cứu, chỉ tiếc lần này về kinh đường sá xa xôi, cuốn tàng thư tiếp theo còn phải đợi mấy tháng nữa mới có thể đưa tới.
Nàng phải trân quý một chút, đọc từ từ.
Qua một lúc lâu, Tiêu Trấn Quan mới ra ngoài, vẻ mặt hơi phức tạp.
Lúc này lão thái thái vẫn còn đang tỉnh.
Sau khi ăn cháo thậm chí còn có thêm khí lực, bảo Huệ ma ma cầm giấy bút, dự định tự mình viết thiếp mời đưa đến Hoắc gia, nhân lúc còn có tinh lực, bảo người Hoắc gia đến "tiễn bà ấy một đoạn đường".
Lão thái thái chỉ nghĩ mình là hồi quang phản chiếu, không sống tới ngày mai, cho nên mới sắp xếp như vậy, Huệ ma ma cũng theo ý của bà ấy, dự định viết thiếp mời, nhưng không đưa tới, ngộ nhỡ truyền đạt sai ý, tiểu bối Hoắc gia cả đường đi sẽ bi thương, vậy chẳng phải là người còn chưa c.h.ế.t cũng đã khóc tang rồi à.
Chờ đến sáng mai, lão thái thái phát hiện mình vẫn còn rất khoẻ, dĩ nhiên là sẽ không dặn dò hậu sự nữa.
Tiêu Trấn Quan nhìn lướt qua đồ trong tay Tiêu Vân Chước, phát hiện ra chữ trong cuốn sách nhỏ này đúng là đọc không hiểu.
"Bên trên này viết cái gì?" Tiêu Trấn Quan có hơi tò mò, ý đồ muốn tìm hiểu một chút nữ nhi đã xa cách nhiều năm.
"Đây là bí kíp của bản môn." Nói xong, nàng cẩn thận nhét vào trong ngực.
Cái eo mảnh mai của nàng, trong n.g.ự.c nhét rất nhiều thứ, nhưng cũng không thấy cồng kềnh.
Tiêu Trấn Quan hiếm khi không thấy mặt lạnh, cứng đờ cười một tiếng: "Con còn có môn phái à? Vậy sau khi con vào môn phái ở vị trí nào, trong phái có bao nhiêu người?"
Ông ấy căn bản không coi lời này là thật.
Nữ nhi mười sáu mười bảy tuổi, nhiều năm qua lưu lạc ở bên ngoài, chắc ngay cả ăn no mặc ấm cũng khó, nàng vẫn luôn phiêu bạt, có lẽ cũng đã gặp một vài nữ tử giang hồ, trông mong bản lĩnh lợi hại của người ta, cho nên mới nói những lời ngây thơ như thế.
"Con là Môn chủ." Tiêu Vân Chước lập tức nói, nhưng lại có hơi ngượng ngùng: "Nhưng bây giờ bản môn ngoại trừ người Thủ Sơn thì không có đệ tử."
"Người Thủ Sơn làm cái gì?" Tiêu Trấn Quan tiếp tục dỗ nữ nhi.
"Canh giữ bản môn không cho người ngoài đi vào, bảo vệ tàng thư, ngoài ra... chăm sóc con, lúc con còn bé không biết nấu cơm, không có cách nào nuôi sống chính mình nên toàn bộ đều nhờ vào người Thủ Sơn." Chuyện có thể nói, Tiêu Vân Chước cũng không giấu diếm.
Ánh mắt Tiêu Trấn Quan phức tạp khẽ gật đầu.
Nữ nhi nhắc đến người Thủ Sơn, trên thực tế chắc là cha mẹ nuôi à? Bốn tuổi con bé đã đi lạc, nếu không có người lớn chăm sóc thì sống thế nào?
"Tương lai con có thể... mời người Thủ Sơn đến Kinh Thành, cha nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt." Tiêu Trấn Quan cố gắng hết sức kiên nhẫn nói.
Đứa nhỏ này đã lớn như vậy rồi.
Lúc còn bé cứ luôn vây quanh ông ấy, không phải bò lên trên vai ông ấy giựt tóc thì cũng là ầm ĩ đòi nuôi một con ngựa, sách vở trong thư phòng của ông ấy đã bị nàng vẽ lên mấy lần, rõ ràng đọc không hiểu mấy chữ, lại dám lấy sách ra đốt, còn nói quyển sách kia quá khó, cho nên muốn ăn vào trong bụng, như vậy người và sách có thể hợp nhất.
"Bọn họ phải đời đời Thủ Sơn, không thể đi được." Tiêu Vân Chước nói một câu, sau đó lại hỏi ông ấy: "Cha còn lời gì muốn nói không? Nếu không còn thì con muốn đến Từ Đường."
"..." Tiêu Trấn Quan yên lặng.
Bây giờ nữ nhi càng trở nên trầm mặc ít nói như vậy sao? Trước đây rõ ràng là cái máy hát nhỏ.
Trong lòng ông ấy có hơi mất mát, nhưng vẫn như trước dùng thái độ nghiêm túc của trưởng bối, chân thành nói: "Vừa rồi đại phu cũng đã nói, bệnh tình của lão thái thái chuyển biến tốt đẹp, chắc là do mấy người các con ở bên cạnh hầu hạ, nếu đã như thế, các con phải tới tận hiếu nhiều hơn, nhưng những chuyện như làm pháp sự kia... vẫn là không cần làm nữa... Ngoài ra, cha còn nghe nói, con còn dùng danh nghĩa của cha và đại ca con đến Hình bộ tìm Lý đại nhân, thậm chí còn nhận quà lớn do thương nhân đưa tới?"
Trong thư nhà đưa tới, viết không rõ lắm, ban đầu lúc ông ấy đọc được vô cùng kinh hãi.
Nhưng bây giờ khi gặp nữ nhi, phát hiện một đứa trẻ nhỏ bé, ngoan ngoãn ngồi ở nơi này, mười phần vô hại, làm thế nào cũng không tin được nàng có thể làm ra những chuyện ngông cuồng như trong thư đã nói.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 50
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương