Khương thị khí thế hùng hổ, cảm xúc chán ghét trong mắt hoàn toàn không hề che giấu.
Vân Chước yên lặng thả tay xuống, đối mặt với khí thế hùng hổ dọa người của Khương thị, lúc này trong mắt nàng cũng không có ý cười, chỉ lạnh lùng mở miệng: “Bà còn chưa xứng trừng phạt ta.
”
Công ơn sinh dưỡng đã trả xong hết từ nhiều năm trước rồi.
“Ngươi làm càn!”Giọng nói Khương thị cao hơn mấy phần: “Ta là mẫu thân ngươi! Ai dạy ngươi nói chuyện với ta như vậy hả! ? Rốt cuộc thì mấy năm nay ngươi ở bên ngoài học được cái gì? Ngay cả mấy cô nương bách tính bình thường cũng biết cái gọi là hiếu đạo liêm sỉ, ngươi thì tốt rồi, vừa về đến nhà liền ngỗ nghịch trưởng bối, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không phạt ngươi đúng không?”
Vân Chước đã cố hết sức để kìm chế sự nóng nảy của mình.
Vừa về đến nhà mà đã hung thần ác sát dọa mọi người sợ cũng không tốt lắm, chỉ là cứ nghe mấy lời lải nhải cằn nhằn như thế này thực sự khiến người ta phải tức giận.
“Tiêu phu nhân.
” Vân Chước hạ thấp giọng khẽ nói: “Mười hai năm trước chính miệng bà đã nói, từ nay về sau chỉ coi như không có nữ nhi là ta, bây giờ bà có tư cách gì mà tự cho mình là trưởng bối? Nếu như bà muốn ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, vậy thì bà cứ vào trong quan tài đến nằm ở Vạn Cốt Pha bảy ngày, còn nếu bà không dám thì thu lại cái sắc mặt kén chọn của mình đi.
Ta nghĩ bà cũng không muốn để toàn bộ mọi người trong kinh thành biết chuyện bà tự mình vứt bỏ máu thịt của mình phải không?”
Vân Chước vừa nói xong, sắc mặt Khương thị liền trắng bệch.
Năm đó nha đầu này cũng mới bốn tuổi mà thôi, bà ta vốn cho rằng, chuyện cũ năm xưa, nha đầu này căn bản không nhớ rõ.
“Nói hươu nói vượn!” Khương thị không đủ tự tin, ánh mắt lấp lóe.
“Ta có nói bậy hay không không quan trọng, quan trọng là người khác tin hay không.
Cuộc sống của phu nhân mấy năm nay thuận lợi như vậy, chắc hẳn trượng phu của các con bà vẫn chưa biết nội tình những chuyện xảy ra trong quá khứ nhỉ?” Vân Chước đứng bên người bà ta, giọng nói nhẹ nhàng mà lại lạnh lùng, tràn ngập vẻ uy hiếp.
Chỉ một câu, đã khiến Khương thị rơi vào hỗn loạn.
Mặc dù người bà ta ném đi là thân sinh cốt nhục của mình, nhưng cũng là tiểu thư Tiêu gia.
Sau khi nữ nhi ra đời, lão thái thái và trượng phu của bà ta đều vô cùng yêu thương nha đầu này, bà ta cũng phải tranh thủ lúc bọn họ không có ở nhà mới vứt bỏ nữ nhi ra ngoài.
Sau đó, bà ta chỉ nói với trượng phu rằng đứa nhỏ này làm ầm ĩ, một hai đòi ra ngoài tìm tổ mẫu, lén lút chạy ra ngoài rồi bị lạc…
Khương thị sửng sốt đứng ngây ra tại chỗ, Khương Nguyên ở phía sau không nghe rõ Vân Chước nói cái gì, trong mắt tràn ngập mê mang cùng tò mò.
“Có cần ta phải nói rõ từng câu từng chữ cho phụ thân và đại ca không?” Khóe miệng Vân Chước hiện lên một nụ cười khinh thường.
Khương thị lùi lại hai bước, kinh hãi nhìn nàng.
Bà ta luôn cảm thấy nữ nhi mình giống mẹ chồng, nhưng giờ nhìn lại, thật cũng không còn quá giống nữa…
Lão thái thái là người đoan trang, nhìn không ra cảm xúc vui mừng hay phẫn nộ, lại nhiều năm lễ Phật, toàn thân tản ra một loại phong thái trầm tĩnh, ôn hòa, mà nha đầu này thì…
Nàng mang theo mấy phần dã tính của giang hồ, nhìn thì như có quy củ nhưng thực ra lại không hề kiêng nể gì cả, trong đôi mắt đen nhánh kia hình như có chút tà tính, sâu trong nụ cười lạnh nhạt kia là sự lạnh lùng ăn sâu vào tận xương tủy, thế mà hết lần này đến lần khác lại có thể giả vờ vô tội.
Trong lòng Khương thị như nổi lên sóng to gió lớn, nhất thời lộ vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh bà ta đã lấy lại được vẻ uy nghiêm của chủ mẫu.
Những chuyện bà ta làm trong quá khứ mặc dù hơi quá đáng, nhưng rốt cuộc cũng đã qua rồi!
Bây giờ nha đầu này đã còn sống trở về, nếu trượng phu biết chuyện, nhiều nhất cũng chỉ là oán trách vài câu chứ có thể làm gì khác nữa?
Hơn nữa, sức khỏe bà ta lúc đó không tốt, lại bị trầm cảm nên cho dù có làm gì cũng có thể tha thứ được.
Nhưng cho dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Khương thị cũng không muốn đánh cược.
Nhất là khi nha đầu này vừa mới trở về, lòng thương hại của trượng phu và trưởng tử lúc này là nặng nhất, nếu làm rõ chân tướng thì ảnh hưởng nhất định sẽ lớn nhất.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương