- Cái gì?
- Hồn lực của Mục Nhân đã không thể khôi phục được nữa?
- Sao có thể chứ?
Mọi người kinh ngạc không hiểu tại sao, võ giả tu luyện bị tẩu hoả nhập ma rất dễ bị huỷ tu vi, nhưng luyện hồn sư thì lại khác, hồn lực của bọn họ cường đại vượt xa võ giả bình thường, cho dù có bị thương thì hồn lực cũng không thể giám xuống thấp, không cách nào khôi phục như vậy.
Nghĩ tới tình trạng từ một luyện hồn sư nhất giai cao cao tại thượng nháy mắt trở thành phế vật của Mục Nhân, trong lòng mọi người cũng có chút cảm giác mèo khóc chuột.
Sau khi kết thúc thảo luận, mọi người đều rời đi, chỉ còn lại một mình hội trưởng Tưởng Huân.
- Thương tích của Mục Nhân cư nhiên là do bị một loại hồn lực nào đó trùng kích, rốt cuộc thiếu niên kia là ai? Hơn nữa nghe Trần Tư Tư nói, Diệp Huyền kia hình như còn có thể trị khỏi cho võ hồn của Lâm Hùng, ta muốn xem rốt cuộc là hắn khoác lác hay thật sự có khả năng đó.
Trong ánh mắt Tưởng Huân loé lên tinh quang, lẩm bẩm:
- Lam Nguyệt thành chúng ta cư nhiên lại xuất hiện người như vậy, thật đúng là có ý tứ.
Sở dĩ gã không làm gì hết là vì gã đang ôm suy nghĩ chờ xem kết quả.
Trên đường lớn, Diệp Huyền đi cùng với Lâm Hùng.
- Huyền thiếu, hôm nay chúng ta đánh Mục Nhân ở hồn sư tháp, theo ta thấy hồn sư tháp tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, mấy ngày sắp tới ngươi nên cẩn thận một chút, bất quá ngươi là đệ tử của Tinh Huyền học viện, chỉ cần ngươi ở trong học viện thì hồn sư tháp tạm thời không thể động tới ngươi được, hơn nữa bọn họ có muốn ra tay thì nhất định cũng sẽ tìm ta trước, ta sẽ kéo hết mọi chuyện về phía mình.
Lâm Hùng cũng coi như có quyết đoán, sau khi đáp ứng Diệp Huyền thì không chút hàm hồ, hoàn toàn coi Diệp Huyền là chủ nhân của mình, lo nghĩ mọi chuyện giúp hắn.
Diệp Huyền đưa mắt nhìn gã.
- Vậy ngươi có thể gánh nổi áp lực từ hồn sư tháp?
Lâm Hùng nói đầy tự tin:
- Huyền thiếu ngươi cứ yên tâm, mặc dù Mục Nhân là luyện hồn sư nhất phẩm nhưng Lâm Hùng ta hiện nay ít nhất vẫn là phó thống lĩnh thành vệ quân, hơn nữa vừa rồi cũng là hắn động thủ trước, cho dù hồn sư tháp có tìm tới phủ thành chủ thì Lâm Hùng ta cũng không sợ hắn. Điều duy nhất ta lo sợ chính là nếu như võ hồn của ta không thể trị được thì chức phó thống lĩnh của ta nhất định sẽ bị tước mất, tới lúc đó thì sẽ khó nói, đương nhiên, trong năm ngày này ta vẫn có thể chống đỡ được.
Gã cũng không còn cách nào khác, đập nồi dìm thuyền cũng đã làm rồi, chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng Diệp Huyền, không thành công thì thành nhân.
Cảm nhận được nỗi bất an trong lòng Lâm Hùng, Diệp Huyền cười khẽ nói:
- Ha ha, yên tâm đi, ngươi đã đi theo ta thì ta đương nhiên sẽ không để ngươi gặp khó khăn, lát nữa ngươi sẽ biết quyết định lúc trước của ngươi chính xác tới mức nào, chúng ta đi vào thôi.
Bất tri bất giác Diệp Huyền và Lâm Hùng đã đi tới hiệp hội luyện dược sư.
- Là ngươi!
Bước vào đại sảnh của hiệp hội luyện dược sư, không đợi Diệp Huyền kịp mở miệng thì một đạo thanh âm dễ nghe mang theo vẻ hưng phấn kích động lập tức vang lên bên tai Diệp Huyền.
- Ha ha, tiểu cô nương, chúng ta lại gặp rồi.
Tuy rằng không biết tại sao Lô Duyệt lại kích động như vậy, nhưng Diệp Huyền vẫn cười khẽ một tiếng.
- Mau, mau lấy ghế cho Huyền thiếu ngồi, Diệp Huyền, Huyền thiếu, ngươi không cần nói gì cả, mặc kệ hôm nay ngươi tới làm gì, chờ ta một lát đã, lần này ngươi nhất định không được đi, nhớ kỹ, nhất định đừng đi.
Lô Duyệt vội vàng phân phó hai câu xong lập tức chạy lên lầu:
- Chu quản sự, Huyền thiếu tới rồi, Huyền thiếu tới rồi.
Đang lúc Diệp Huyền cảm thấy không hiểu gì hết thì trên lầu lại một hồi gà bay chó sủa, một trung niên nhân mặc áo quản sự chạy như bay xuống từ trên lầu, long thành hổ bộ, có một loại khí thế gặp thần sát thần gặp phật sát phật, làm cho người ta sợ hãi.
- Đây không phải là Chu Hoa Dung quản sự của hiệp hội luyện dược sư hay sao? Sao lại khí thế hùng hổ thế này, chẳng lẽ Huyền thiếu cũng có thù với y?
Lâm Hùng thân là phó thống lĩnh thành vệ quân, ai mà không biết, nhìn thấy Chu Hoa Dung hùng hổ lao tới như vậy sắc mặt lập tức thay đổi, gã lập tức bước lên chắn trước mặt Diệp Huyền, nhưng trong lòng lại cười khổ không thôi, vừa rồi mình vừa mới đắc tội hồn sư tháp, nếu như bây giờ lại đắc tội luôn cả hiệp hội luyện dược sư vậy thì nửa bước cũng khó đi trong Lam Nguyệt thành rồi.
Quả nhiên, lời của Diệp Huyền đã chứng minh suy đoán của gã.
Chỉ thấy Diệp Huyền nhướng mày:
- Các hạ, chuyện lần trước ta đã nói rất rõ ràng rồi, sao hả, chẳng lẽ ngươi lại muốn ra mặt cho tên tiểu tử kia?
Chu Hoa Dung lập tức nói:
- Ha ha, Huyền thiếu hiểu lầm rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, tên tiểu tử kia là gì mà ta phải ra mặt cho hắn, lần này ta là chuyên môn tới gặp Huyền thiếu ngươi.
- Gặp ta, gặp ta làm gì? Ta không rảnh.
Diệp Huyền khoát khoát tay, chỉ cần không phải ra mặt cho tên kia là được.
Lâm Hùng đứng kế bên đổ mồ hôi lạnh, Chu Hoa Dung gã cũng biết, đây chính là tổng quản sự của hiệp hội luyện dược sư, ở Lam Nguyệt thành này hiệp hội luyện dược sư là tổ chức gần với hồn sư tháp, một đám luyện dược sư trong đó mắt đều mọc ở trên đỉnh đầu, tổng quản sự của hiệp hội luyện dược sư cho dù là thống lĩnh thành vệ quân của bọn họ cũng phải khách khí vài phần, Diệp Huyền nói năng với y như vậy, không thù oán cũng sẽ có thù oán.
Gã vừa định mở miệng nói vài lời thì đã thấy Chu Hoa Dung cười ha hả nói:
- Ta biết rõ Huyền thiếu ngày bận trăm việc, không lúc nào rảnh rỗi, không biết lần này Huyền thiếu tới hiệp hội luyện dược sư có việc gì cần, cứ mở miệng, chỉ cần chúng ta có thể làm được thì tuyệt không chối từ.
Nếu Chu Hoa Dung cũng đã mở miệng nói vậy thì Diệp Huyền cũng không khách khí, lập tức nói với Lâm Hùng:
- Lấy thứ ta đưa cho ngươi ra đi.
- Ha ha, Chu quản sự, đây là đơn thuốc, lần này chúng ta tới là để mua dược liệu.
Lâm Hùng vội vàng lấy ra đưa tới.
Chu Hoa Dung nhìn gã một cái:
- Hoá ra là Lâm phó thống lĩnh, ha ha.
Nhận lấy đơn thuốc, Chu Hoa Dung nhìn một cái, chợt mỉm cười:
- Huyền thiếu, dược tài trên đơn thuốc này đều là những dược tài bình thường mà thôi, ngươi chờ một lát, hiệp hội luyện dược sư chúng ta lập tức đưa tới cho ngươi, về phần những tài liệu bên dưới thì bên trong có không ít thứ là tài liệu luyện hồn, cần thời gian mới có thể tìm đủ, nhưng trong vòng ba ngày hiệp hội luyện dược sư chúng ta nhất định có thể tìm đủ.
Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 64: Rốt cuộc gặp được đại sư (1)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương