Huyết Lang Báo Thù
Chương 761: Đưa ra quyết định cuối cùng
Còn nữa, Lãnh Lạc biết bộ tâm pháp này có một điều kỳ diệu, đó chính là người luyện tâm pháp này, mỗi lần nâng cao thực lực buộc phải bị thương! Như vậy, con đường sau này của Bek Ji gặp muôn vàn khó khăn nguy hiểm, số lần bị thương sẽ không ít, nếu sau mỗi lần bị thương đều nâng cao thực lực, anh sẽ đạt đến cảnh giới thế nào, đây chính là “có mất ắt có được” mà lão tổ tông nói.
“Tuy con là con cháu trực hệ Long tộc, nhưng con cũng là vợ của Bek Ji! Trác tộc lụi bại, thậm chí bị diệt trong tay lão phu, bây giờ lão phu gửi gắm hết hy vọng cho con và Bek Ji, mong rằng con cháu của hai con có thể khôi phục lại oai phong ngàn năm trước của Trác tộc”.
Tuy ngàn năm nay Trác Thương Ngân không màng thế sự, nhưng trong lòng vẫn nhớ chuyện của gia tộc mình! Bây giờ đã có hy vọng, ông ấy sẽ không từ bỏ! Chỉ là giọng điệu của ông ấy có hơi thê lương, đau thương!
“Lão tổ tông, con nhất định sẽ phò tá Bek Ji, cố gắng hết sức mình hoàn thành tâm nguyện của lão tổ tông!”
Trác Thương Ngân xua tay: “Đi đi”.
Lãnh Lạc đáp lại một tiếng, cung kính lui ra ngoài, quay về căn phòng của mình. Lãnh Lạc ngồi trước cửa sổ gỗ, không buồn ngủ, bàn tay chống cằm, ánh mắt ngắm bầu trời đêm.
Cô ấy đang nghĩ khi người chồng trên vách núi biết gánh nặng trên vai anh lại nặng thêm một phần, liệu có bị mệt chết không! Anh chỉ có hai mươi mốt tuổi, lại phải gánh vác nhiều như vậy. Đây là số phận của anh ấy hay là kiếp trước có liên quan đến tứ đại gia tộc.
Lãnh Lạc lấy miếng ngọc bội ra, sờ cẩn thận! Miếng ngọc bội này là mẹ đưa cho mình, nói là phải đưa cho chồng tương lai của mình, tuy mình đã thừa nhận Bek Ji, nhưng lại không thể cứ đưa cho anh như vậy!
Nhưng Lãnh Lạc lại giằng co! Nếu mình không đưa miếng ngọc bội này cho Bek Ji thì sao, mặc dù mình đã thừa nhận anh, nhưng cũng không tính là chồng thực sự của mình.
Lãnh Lạc suy nghĩ một hồi, cắn bờ môi đỏ, đôi mắt đẹp lóe sáng, dường như đã đưa ra quyết định cuối cùng! Thế là cô ấy cất ngọc bội đi, lấy ra tâm pháp nội công mà Trác Thương Ngân đưa cô, ghi nhớ toàn bộ trong đầu một lượt bằng khả năng ghi nhớ siêu mạnh, sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Khi phía Đông có tia sáng, cảm thấy ánh sáng trước mắt hơi chói mắt, Lãnh Lạc từ từ mở đôi mắt, hít sâu một hơi, đứng lên đi chải đầu rửa mặt.
Sau đó, Lãnh Lạc đi về phía vách đá mà Đông Phương Hạ ở đó, khi đi qua căn nhà nhỏ của An Nhiên, Lãnh Lạc nhìn một cái, khi phát hiện lão tổ tông đang chỉ dạy mấy người An Nhiên, Tây Môn Kiếm, Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ luyện công, còn Vương Thiến Thiến lại đứng ở một bên, ánh mắt của Lãnh Lạc liền di chuyển sang Vương Thiến Thiến.
Vương Thiến Thiến ở trong sân, khi cảm thấy mình bị một luồng sát khí băng lạnh khóa chặt, lập tức cảnh giác, sau đó dồn ánh mắt qua.
Khi nhìn thấy là Lãnh Lạc, cơ thể của Vương Thiến Thiến cũng phải run lên! Ánh mắt vừa mới đụng vào Lãnh Lạc liền quay đi lập tức, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng cúi mặt.
Lãnh Lạc thấy vậy, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, nhìn lại Vương Thiến Thiến toàn không không tự nhiên lần nữa, lạnh lùng hừ một tiếng rồi đi về phía Đông Phương Hạ.
Vương Thiến Thiến cảm thấy sát khí sắc bén đó không còn nữa, liền liếc mắt nhìn về phía Lãnh Lạc vừa đứng trước đó, phát hiện Lãnh Lạc đã đi khỏi, mới thở ra nhẹ nhõm! Không biết trên trán toát mồ hôi từ lúc nào.
“Tuy con là con cháu trực hệ Long tộc, nhưng con cũng là vợ của Bek Ji! Trác tộc lụi bại, thậm chí bị diệt trong tay lão phu, bây giờ lão phu gửi gắm hết hy vọng cho con và Bek Ji, mong rằng con cháu của hai con có thể khôi phục lại oai phong ngàn năm trước của Trác tộc”.
Tuy ngàn năm nay Trác Thương Ngân không màng thế sự, nhưng trong lòng vẫn nhớ chuyện của gia tộc mình! Bây giờ đã có hy vọng, ông ấy sẽ không từ bỏ! Chỉ là giọng điệu của ông ấy có hơi thê lương, đau thương!
“Lão tổ tông, con nhất định sẽ phò tá Bek Ji, cố gắng hết sức mình hoàn thành tâm nguyện của lão tổ tông!”
Trác Thương Ngân xua tay: “Đi đi”.
Lãnh Lạc đáp lại một tiếng, cung kính lui ra ngoài, quay về căn phòng của mình. Lãnh Lạc ngồi trước cửa sổ gỗ, không buồn ngủ, bàn tay chống cằm, ánh mắt ngắm bầu trời đêm.
Cô ấy đang nghĩ khi người chồng trên vách núi biết gánh nặng trên vai anh lại nặng thêm một phần, liệu có bị mệt chết không! Anh chỉ có hai mươi mốt tuổi, lại phải gánh vác nhiều như vậy. Đây là số phận của anh ấy hay là kiếp trước có liên quan đến tứ đại gia tộc.
Lãnh Lạc lấy miếng ngọc bội ra, sờ cẩn thận! Miếng ngọc bội này là mẹ đưa cho mình, nói là phải đưa cho chồng tương lai của mình, tuy mình đã thừa nhận Bek Ji, nhưng lại không thể cứ đưa cho anh như vậy!
Nhưng Lãnh Lạc lại giằng co! Nếu mình không đưa miếng ngọc bội này cho Bek Ji thì sao, mặc dù mình đã thừa nhận anh, nhưng cũng không tính là chồng thực sự của mình.
Lãnh Lạc suy nghĩ một hồi, cắn bờ môi đỏ, đôi mắt đẹp lóe sáng, dường như đã đưa ra quyết định cuối cùng! Thế là cô ấy cất ngọc bội đi, lấy ra tâm pháp nội công mà Trác Thương Ngân đưa cô, ghi nhớ toàn bộ trong đầu một lượt bằng khả năng ghi nhớ siêu mạnh, sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Khi phía Đông có tia sáng, cảm thấy ánh sáng trước mắt hơi chói mắt, Lãnh Lạc từ từ mở đôi mắt, hít sâu một hơi, đứng lên đi chải đầu rửa mặt.
Sau đó, Lãnh Lạc đi về phía vách đá mà Đông Phương Hạ ở đó, khi đi qua căn nhà nhỏ của An Nhiên, Lãnh Lạc nhìn một cái, khi phát hiện lão tổ tông đang chỉ dạy mấy người An Nhiên, Tây Môn Kiếm, Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ luyện công, còn Vương Thiến Thiến lại đứng ở một bên, ánh mắt của Lãnh Lạc liền di chuyển sang Vương Thiến Thiến.
Vương Thiến Thiến ở trong sân, khi cảm thấy mình bị một luồng sát khí băng lạnh khóa chặt, lập tức cảnh giác, sau đó dồn ánh mắt qua.
Khi nhìn thấy là Lãnh Lạc, cơ thể của Vương Thiến Thiến cũng phải run lên! Ánh mắt vừa mới đụng vào Lãnh Lạc liền quay đi lập tức, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng cúi mặt.
Lãnh Lạc thấy vậy, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, nhìn lại Vương Thiến Thiến toàn không không tự nhiên lần nữa, lạnh lùng hừ một tiếng rồi đi về phía Đông Phương Hạ.
Vương Thiến Thiến cảm thấy sát khí sắc bén đó không còn nữa, liền liếc mắt nhìn về phía Lãnh Lạc vừa đứng trước đó, phát hiện Lãnh Lạc đã đi khỏi, mới thở ra nhẹ nhõm! Không biết trên trán toát mồ hôi từ lúc nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương