Huyết Lang Báo Thù
Chương 763: Tiếng sáo rất hay!”
Cùng với tiếng sáo vang lên, cảnh vật bên cạnh Lãnh Lạc đều trở nên bi thương, đau buồn! Khi ánh nắng đầu tiên phía chân trời chiếu vào Khê Cốc, cũng không cảm thấy sự ấm áp và sáng trong! Ngay cả đàn chim dạy sớm dường như cũng biết nỗi đau trong lòng Lãnh Lạc, đàn chim kết thành đàn bay lên, vút lên trời xanh như sương đen.
Đàn bướm xung quanh từ xa đến gần, lượn quanh thân hình cao dài của Lãnh Lạc! Thậm chí có con còn đậu trên vai cô ấy, dường như đang khuyên Lãnh Lạc đừng đau buồn như vậy.
Lãnh Lạc đã chìm vào quá khứ, tiếng sáo càng lúc càng thê lương, rút ruột rút gan! Tuy cả Khê Cốc vang vọng lại, nhưng lại khiến người ta nghe mà đứt từng khúc ruột.
Khi mấy người An Nhiên ở dưới Khê Cốc nghe thấy tiếng sáo đau lòng này, tất cả dừng động tác đang làm, ánh mắt cùng ngước nhìn về phía vách đá trên Khê Cốc.
Bọn họ đều muốn biết trong Khê Cốc, ai bi thương như vậy, nỗi đau thương ẩn trong tiếng sáo hoàn toàn xuất phát từ trong xương cốt!
Khi Trác Thương Ngân nghe thấy tiếng sáo này, liền biết là chuyện gì!
“Ấy… anh Kiếm! Mau nhìn xem, đó không phải là sư tỷ của tôi sao? Sao sư tỷ lại đau lòng như vậy, tôi đi xem xem”, An Nhiên bỗng nhìn thấy bóng dáng trên vách núi, chưa nói xong đã định đi lên.
Mấy người Tây Môn Kiếm nhìn kỹ lại, quả nhiên cô gái áo trắng đó là Lãnh Lạc! Khi thấy An Nhiên muốn đi lên đó, anh ta lập tức kéo cậu ta lại, nói nhỏ bên tai cậu ta: “Nhóc con, cậu muốn chết à!”
“Anh có ý gì? Tôi đi khuyên sư tỷ”, An Nhiên không hiểu ý của Tây Môn Kiếm.
Tây Môn Kiếm nhìn bóng lưng của Trác Thương Ngân, nói: “Cả ngày không thấy cậu chủ đâu! Lẽ nào cậu không phát hiện cậu chủ đang ở bên Lãnh Lạc sao! Bây giờ cậu lên đó, một khi làm phiền họ, cậu chủ ném cậu xuống thì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”
An Nhiên nghe xong, lại nhìn vẻ mặt vui vẻ trên nỗi đau của người khác của Tây Môn Kiếm, cậu ra liền rụt cổ: “Anh Kiếm, anh thật tốt! Nếu không tôi lên đó thực sự sẽ bị lão đại ném xuống!”
Vãi… cái gì mà tôi thật tốt! Còn không phải là tôi không muốn để cậu lên đó làm phiền cậu chủ sao? Nếu không phải có Trác Thương Ngân ở đây, Tây Môn Kiếm nhất định sẽ cho An Nhiên một cái bạt tai.
Chỗ Lãnh Lạc, Đông Phương Hạ đã tỉnh dậy, bị tiếng sáo thê lương làm tỉnh ngủ. Ở Khê Cốc, Đông Phương Hạ biết thỉnh thoảng sư phụ của mình cũng sẽ thổi sáo, cho nên không ngạc nhiên gì!
Khi Đông Phương Hạ ngồi thẳng dậy, chuẩn bị vươn vai, bỗng phát hiện bóng người trên vách núi không phải là sư phụ, mà là Lãnh Lạc, lập tức đôi mắt của anh trừng mở thật to, lại nhìn áo khoác trên người mình, Đông Phương Hạ nhìn về phía bóng dáng của Lãnh Lạc!
Ở Khê Cốc, Đông Phương Hạ buông lòng cảnh giác hơn nửa! Anh không biết Lãnh Lạc sẽ đắp áo khoác của cô ấy cho mình, điều này khiến Đông Phương Hạ rất cảm động.
“Bộp bộp bộp… Tiếng sáo rất hay!”
Đông Phương Hạ vắt áo khoác gió của Lãnh Lạc lên vai mình, vỗ tay nói!
Đàn bướm xung quanh từ xa đến gần, lượn quanh thân hình cao dài của Lãnh Lạc! Thậm chí có con còn đậu trên vai cô ấy, dường như đang khuyên Lãnh Lạc đừng đau buồn như vậy.
Lãnh Lạc đã chìm vào quá khứ, tiếng sáo càng lúc càng thê lương, rút ruột rút gan! Tuy cả Khê Cốc vang vọng lại, nhưng lại khiến người ta nghe mà đứt từng khúc ruột.
Khi mấy người An Nhiên ở dưới Khê Cốc nghe thấy tiếng sáo đau lòng này, tất cả dừng động tác đang làm, ánh mắt cùng ngước nhìn về phía vách đá trên Khê Cốc.
Bọn họ đều muốn biết trong Khê Cốc, ai bi thương như vậy, nỗi đau thương ẩn trong tiếng sáo hoàn toàn xuất phát từ trong xương cốt!
Khi Trác Thương Ngân nghe thấy tiếng sáo này, liền biết là chuyện gì!
“Ấy… anh Kiếm! Mau nhìn xem, đó không phải là sư tỷ của tôi sao? Sao sư tỷ lại đau lòng như vậy, tôi đi xem xem”, An Nhiên bỗng nhìn thấy bóng dáng trên vách núi, chưa nói xong đã định đi lên.
Mấy người Tây Môn Kiếm nhìn kỹ lại, quả nhiên cô gái áo trắng đó là Lãnh Lạc! Khi thấy An Nhiên muốn đi lên đó, anh ta lập tức kéo cậu ta lại, nói nhỏ bên tai cậu ta: “Nhóc con, cậu muốn chết à!”
“Anh có ý gì? Tôi đi khuyên sư tỷ”, An Nhiên không hiểu ý của Tây Môn Kiếm.
Tây Môn Kiếm nhìn bóng lưng của Trác Thương Ngân, nói: “Cả ngày không thấy cậu chủ đâu! Lẽ nào cậu không phát hiện cậu chủ đang ở bên Lãnh Lạc sao! Bây giờ cậu lên đó, một khi làm phiền họ, cậu chủ ném cậu xuống thì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”
An Nhiên nghe xong, lại nhìn vẻ mặt vui vẻ trên nỗi đau của người khác của Tây Môn Kiếm, cậu ra liền rụt cổ: “Anh Kiếm, anh thật tốt! Nếu không tôi lên đó thực sự sẽ bị lão đại ném xuống!”
Vãi… cái gì mà tôi thật tốt! Còn không phải là tôi không muốn để cậu lên đó làm phiền cậu chủ sao? Nếu không phải có Trác Thương Ngân ở đây, Tây Môn Kiếm nhất định sẽ cho An Nhiên một cái bạt tai.
Chỗ Lãnh Lạc, Đông Phương Hạ đã tỉnh dậy, bị tiếng sáo thê lương làm tỉnh ngủ. Ở Khê Cốc, Đông Phương Hạ biết thỉnh thoảng sư phụ của mình cũng sẽ thổi sáo, cho nên không ngạc nhiên gì!
Khi Đông Phương Hạ ngồi thẳng dậy, chuẩn bị vươn vai, bỗng phát hiện bóng người trên vách núi không phải là sư phụ, mà là Lãnh Lạc, lập tức đôi mắt của anh trừng mở thật to, lại nhìn áo khoác trên người mình, Đông Phương Hạ nhìn về phía bóng dáng của Lãnh Lạc!
Ở Khê Cốc, Đông Phương Hạ buông lòng cảnh giác hơn nửa! Anh không biết Lãnh Lạc sẽ đắp áo khoác của cô ấy cho mình, điều này khiến Đông Phương Hạ rất cảm động.
“Bộp bộp bộp… Tiếng sáo rất hay!”
Đông Phương Hạ vắt áo khoác gió của Lãnh Lạc lên vai mình, vỗ tay nói!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương