Huyết Lang Báo Thù
Chương 768
Mong rằng Đông Phương Hạ sớm ngày phát hiện ra sự cô độc trong nội tâm Lãnh Lạc, trao cho cô ấy hạnh phúc, đừng để cô gái tốt như thế phải từ biệt anh khi đối mặt với đại trưởng lão, vậy thì quá đáng tiếc.
Đến khi ổn định lại nội công, Lãnh Lạc không rời khỏi hang động nữa. Cô ấy muốn chờ Đông Phương Hạ luyện công, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được nữa.
Lãnh Lạc ngồi khoanh chân, cách vầng sáng quanh người Đông Phương Hạ ba mét. Trong mắt cô ấy ẩn chứa sự lo lắng, chờ mong, đau đớn, và phiền muộn.
Cô ấy lo Bek Ji vận chuyển ngược chân khí trong lúc tu luyện, chờ mong Bek Ji sớm ngày khôi phục nội công, luyện được võ công tuyệt đỉnh, đánh bại đại trưởng lão trong tộc; đau đớn là vì những người thân đã chết trong tay đại trưởng lão, phiền muộn vì thế cục hiện giờ chẳng khác nào đáy vực đen tối, như đáy giếng có một cặp mắt khủng khiếp đang nhìn chằm chằm vào.
Lãnh Lạc dồn toàn bộ sự chú ý vào người Đông Phương Hạ, không dám lơ là một giây một phút nào. Sắc mặt của anh cứ thay đổi là cô ấy lại càng lo lắng. Cô ấy siết chặt bàn tay, cắn chặt bờ môi, sốt ruột nhìn Đông Phương Hạ trong vầng sáng.
Trong hang động mịt mù hơi nước, suối nước nóng chảy róc rách, những giọt nước trên thạch nhũ không ngừng chảy xuống, ánh hào quang xuyên qua màn hơi nước, chiếu vào người Lãnh Lạc. Giờ phút ấy, mọi thứ đều có vẻ mông lung hư ảo. Cảnh thì đẹp đấy, nhưng cảm xúc của con người lại không hòa hợp với nó. Vốn đây phải là một khoảnh khắc rất ấm áp, nhưng đối với Đông Phương Hạ và Lãnh Lạc lúc này thì lại có phần thê lương.
Thời gian chậm rãi trôi qua, suốt nửa tháng rồi mà vầng sáng màu vàng lấp lánh ấy vẫn không có dấu hiệu biến mất, chói mắt như ngày đầu.
Lãnh Lạc trông chừng cho Đông Phương Hạ nửa tháng, đến cả việc ăn cũng không mấy bận tâm, chỉ lót dạ bằng đồ hộp ở ngay trong hang động.
Hôm nay, Lãnh Lạc đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì vành tai bỗng rung lên, đôi mắt lạnh lẽo như chim ưng mở ra. Cô ấy nhìn Đông Phương Hạ trên tảng đá, cầm con dao găm đứng lên, rảo bước ra khỏi hang động.
Đi tới một vách đá dựng đứng, Lãnh Lạc lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh. Lọn tóc trên thái dương bay lên vì gió.
Một lúc lâu sau, những tiếng bước chân dồn dập vọng tới từ bên cạnh. Lãnh Lạc bật chân, cả người bắn lên, mang theo hơi lạnh thấu xương ập về phía mấy người đang tới gần hang động.
"A... Sư tỷ, là bọn em, đừng đánh, đừng đánh!"
Tây Môn Kiếm, Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, Vương Thiến Thiến đi theo An Nhiên lên vách đá. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì thì một bóng trắng đã lao tới. Thấy có người tập kích, Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Trương Vũ Trạch và Vương Thiến Thiến đang định đánh trả thì giọng nói của An Nhiên vang lên.
Lãnh Lạc đã phát hiện ra bọn họ rồi, vậy nên cô ấy không định ra tay, chỉ muốn chạy tới thôi. Lúc An Nhiên lên tiếng, Lãnh Lạc đã xẹt tới trước mặt đám Tây Môn Kiếm.
Đến khi ổn định lại nội công, Lãnh Lạc không rời khỏi hang động nữa. Cô ấy muốn chờ Đông Phương Hạ luyện công, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được nữa.
Lãnh Lạc ngồi khoanh chân, cách vầng sáng quanh người Đông Phương Hạ ba mét. Trong mắt cô ấy ẩn chứa sự lo lắng, chờ mong, đau đớn, và phiền muộn.
Cô ấy lo Bek Ji vận chuyển ngược chân khí trong lúc tu luyện, chờ mong Bek Ji sớm ngày khôi phục nội công, luyện được võ công tuyệt đỉnh, đánh bại đại trưởng lão trong tộc; đau đớn là vì những người thân đã chết trong tay đại trưởng lão, phiền muộn vì thế cục hiện giờ chẳng khác nào đáy vực đen tối, như đáy giếng có một cặp mắt khủng khiếp đang nhìn chằm chằm vào.
Lãnh Lạc dồn toàn bộ sự chú ý vào người Đông Phương Hạ, không dám lơ là một giây một phút nào. Sắc mặt của anh cứ thay đổi là cô ấy lại càng lo lắng. Cô ấy siết chặt bàn tay, cắn chặt bờ môi, sốt ruột nhìn Đông Phương Hạ trong vầng sáng.
Trong hang động mịt mù hơi nước, suối nước nóng chảy róc rách, những giọt nước trên thạch nhũ không ngừng chảy xuống, ánh hào quang xuyên qua màn hơi nước, chiếu vào người Lãnh Lạc. Giờ phút ấy, mọi thứ đều có vẻ mông lung hư ảo. Cảnh thì đẹp đấy, nhưng cảm xúc của con người lại không hòa hợp với nó. Vốn đây phải là một khoảnh khắc rất ấm áp, nhưng đối với Đông Phương Hạ và Lãnh Lạc lúc này thì lại có phần thê lương.
Thời gian chậm rãi trôi qua, suốt nửa tháng rồi mà vầng sáng màu vàng lấp lánh ấy vẫn không có dấu hiệu biến mất, chói mắt như ngày đầu.
Lãnh Lạc trông chừng cho Đông Phương Hạ nửa tháng, đến cả việc ăn cũng không mấy bận tâm, chỉ lót dạ bằng đồ hộp ở ngay trong hang động.
Hôm nay, Lãnh Lạc đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì vành tai bỗng rung lên, đôi mắt lạnh lẽo như chim ưng mở ra. Cô ấy nhìn Đông Phương Hạ trên tảng đá, cầm con dao găm đứng lên, rảo bước ra khỏi hang động.
Đi tới một vách đá dựng đứng, Lãnh Lạc lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh. Lọn tóc trên thái dương bay lên vì gió.
Một lúc lâu sau, những tiếng bước chân dồn dập vọng tới từ bên cạnh. Lãnh Lạc bật chân, cả người bắn lên, mang theo hơi lạnh thấu xương ập về phía mấy người đang tới gần hang động.
"A... Sư tỷ, là bọn em, đừng đánh, đừng đánh!"
Tây Môn Kiếm, Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, Vương Thiến Thiến đi theo An Nhiên lên vách đá. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì thì một bóng trắng đã lao tới. Thấy có người tập kích, Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Trương Vũ Trạch và Vương Thiến Thiến đang định đánh trả thì giọng nói của An Nhiên vang lên.
Lãnh Lạc đã phát hiện ra bọn họ rồi, vậy nên cô ấy không định ra tay, chỉ muốn chạy tới thôi. Lúc An Nhiên lên tiếng, Lãnh Lạc đã xẹt tới trước mặt đám Tây Môn Kiếm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương