[Hxh Đồng Nhân] Thuần Túy Thiên Nhiên Ngố
Chương 67
Feitan nhổm dậy định bỏ đi, bỗng bị Du Quai ôm lấy cổ. Du Quai lùn tẹo, nó cong chân lên vừa đúng đụng phải "phần dưới" của hắn, lại còn vô tình cọ cọ. Sau đó, Du Quai chu đôi môi mềm, hôn hắn.Feitan chẳng phải là tấm gương đạo đức gì, đã cố nhịn du͙ƈ vọиɠ không muốn đụng vào nó rồi, nó lại còn trêu vào hắn.Khi Du Quai lùi lại nói ngủ ngon, Feitan lấy tay đỡ lấy gáy nó, hôn tiếp.Thôi, ấu dâm thì ấu dâm, cùng lắm bị Chrollo với Shalnark khinh bỉ vậy, hắn không thể kiềm nén du͙ƈ vọиɠ với Du Quai được nữa.Dù hắn cũng không hiểu những cảm xúc này đến từ đâu.Du Quai không hiểu vì sao Feitan lại cắn miệng mình, lại còn đưa lưỡi liếm. Nghĩ rằng Feitan đang nói ngủ ngon, nó nhắm mắt ngủ, kệ cho Feitan hôn.Nhưng Feitan hôn mãi không chịu buông, còn ngậm lưỡi nó, còn cắn nó, làm Du Quai khó thở."Ưʍ..... ah......."Du Quai buồn ngủ rũ cả mắt, nhưng vẫn cố mở ra, đẩy Feitan. Nhưng nó bị Feitan ôm chặt eo, thân thể hai người ghé sát, đẩy mãi không được. Nó giơ chân đạp Feitan, lại bị hắn đẩy chân ra hai bên, hắn thì chen vào giữa, làm hai chân nó chỉ có thể vùng vẫy giữa không trung."Ahnnn......ư......"Đôi mắt Du Quai đẫm nước vì buồn ngủ, cộng thêm khó thở, rốt cuộc tạo thành một giọt nước lăn dài trên má.Feitan ngây ngẩn. Dù bình thường hắn hay mắng Du Quai, nhưng trong lòng thật ra thì vô cùng thương yêu nó. Du Quai bình thường bị thương cũng không kêu lấy một tiếng, vậy mà giờ lại vì những gì hắn làm mà khóc, điều này khiến Feitan cảm thấy rất uất ức."........thôi được rồi, đừng khóc nữa......." Hắn cúi đầu, bằng một vẻ dịu dàng chưa từng có, hôn lên giọt nước mắt của nó, Feitan nghèn nghẹn nói: "Ờ, xin, xin lỗi........." Lần đầu trong đời nói ra hai chữ đó: " Ta sẽ không bao giờ làm vậy n........""Không có kẹo.""Hở?"Du Quai nghĩ mãi, rốt cuộc cho ra đáp án Feitan liếm miệng nó là để tìm kẹo. Tìm trong miệng thì chỉ có thể là kẹo. Nhưng bây giờ Du Quai đâu có ăn kẹo, cho nên nó rất tự tin há miệng cho Feitan xem: "Trong miệng không có kẹo.""........." Feitan không hiểu nên tức hay nên cười nữa. "Có kẹo hay không ta phải kiếm tra mới biết."Du Quai không ngậm kẹo, nên chả sợ Feitan kiểm tra. Mà nếu có kẹo thật nó cũng sẽ chẳng cho đâu.Thấy Feitan lại ghé lại gần, Du Quai chủ động há mồm để Feitan đưa lưỡi vào kiểm tra. Đầu lưỡi còn liếm liếm lại, biết đâu bây giờ trong miệng Feitan có kẹo á !Nếu thằng nhóc không sợ tí nào thì Feitan cũng sẽ không ngược đãi chính mình làm gì. Nụ hôn từ trên môi chuyển xuống cổ, vừa liếm vừa cắn, tạo nên những vết ô mai hồng. Du Quai thấy nhột, vô thức dãy dụa, "Không có........kẹo........ưmmmm........"Nó không hiểu sao mình vừa kêu lên thì cỗ bỗng bị Feitan cắn mạnh. Du Quai không biết che dấu, thân thể nổi lên màu hồng, thở dốc tăng lên, phát ra những tiếng rên nho nhỏ. Nó vẫn không hiểu gì, tại sao Feitan lại cắn cổ nó, tức giận vì không tìm được kẹo sao?Feitan nâng eo Du Quai, ép sát hai cơ thể, một tay thò xuống chỗ đó của Du Quai, xoa nhẹ. Nhóc con đạp đạp chân, không hiểu gì: "Ah....ưʍ......Feitan......?"Feitan chưa định "ăn" luôn thằng nhóc, cầm "trái ớt nhỏ" của Du Quai, vẫn còn trẻ con quá, bé bé mềm mềm.Hắn bị Du Quai đá vào hông mấy cái. Feitan cười nhẹ, lật người Du Quai lại, cho bé con nằm xuống giường.Du Quai không khó ngủ, tư thế nào với nó cũng đều được, Feitan không cắn nó nữa, nó liền ôm lấy gối, cọ cọ rồi bắt đầu ngủ. Bỗng một bàn tay nâng bụng nó lên, hai đùi bị ép vào nhau, Du Quai ưm mấy tiếng, lười mở mắt.Có thứ gì đó nóng hổi chen vào giữa hai chân nó, rồi bắt đầu di chuyển cọ xát."Hmmmm?"Cái thứ đó vừa cứng vừa nóng, cọ qua chỗ ấy của nó, Du Quai khó chịu dãy dụa, Feitan ở sau lưng giữ nó lại, càng mạnh bạo hơn.Du Quai nghe tiếng thở dốc nặng nề của Feitan sau lưng mình, hình như rất khó chịu. Du Quai giờ thông minh hơn rồi, Feitan khó chịu, nó không đi chọc giận Feitan nữa. Feitan thích dùng cái gậy cứng cứng đó cọ nó thì kệ cho Feitan cọ đi.Nhưng mà Feitan cứ cọ mãi, Du Quai bị Feitan nâng eo chuyển qua chuyển lại, làm nó ngủ không ngon. Hai đùi non mềm bị cọ xát nhiều gây đau rát, mà Feitan vẫn chưa dừng lại.Du Quai không chịu được, xoay lưng, nói: "Feitan.......ưʍ........ngủ..........."Feitan nhấc hai chân bé con lên, để nó nằm nghiêng, giữ cho hai chân nó khép lại, tiếp tục "công việc". Tư thế này dễ ngủ hơn, Du Quai trách móc kêu hừ hừ mấy cái, rồi rúc vào lòng Feitan ngủ khì.Mười phút sau, hơi thở Feitan lạc nhịp, hắn bắn ra giữa hai chân Du Quai. Chất lỏng dính lên bụng Du Quai, có một ít bắn lên tận ngực. Du Quai hơi có cảm giác, nó nói mớ vài tiếng rồi ngủ tiếp. Feitan chậc một cái, dù hắn kiếm miếng Du Quai một tí, nhưng vẫn thấy thiệt thiệt sao á. Từ ngày bắt đầu ngủ với gái, có bao giờ phải uỷ khuất chả khác nào tự thẩm như bây giờ đâu? Vậy mà chẳng hiểu sao, khi ôm thằng nhóc, hắn thấy thà như vậy còn hơn làm thật với người khác. Cảm giác này cũng như du͙ƈ vọиɠ kì lạ của hắn đối với thằng nhóc vậy, đến một cách bất ngờ, nhưng làm hắn không muốn buông ra.Dù trong lòng bực bội oán trách, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng bế Du Quai vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi ném lên giường, quấn chăn ôm nó nghỉ ngơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương