Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 30



Tang Lê nghe vậy thì giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Quảng Dã đang điều khiển máy bay không người lái với vẻ mặt nhàn nhã, không chút sợ hãi.

Cậu luôn là một người đầy kiêu hãnh như vậy.

Nhưng nghe được cậu nói như vậy, trong lòng Tang Lê lại có cảm giác an tâm khó tả, cô khẽ nhếch môi: “Ừ.”

Quả thực, không cần phải nhìn người khác, chỉ cần nhìn vào chính mình thôi. Bất kể kết quả có như thế nào, thì mọi người cũng đã cùng nhau tập luyện và thể hiện hết sức mình rồi, và đây chắc chắn sẽ là một kỷ niệm khó quên.

Càng ngày, trên sân càng có nhiều học sinh, lớp thứ tám của họ sẽ biểu diễn thứ tư tính đến cuối cùng của năm cuối. Càng về sau, mọi người đều chán xem những màn trình diễn giống nhau, mọi người đều cảm thấy nhàm chán và ước gì điều các tiết mục đó kết thúc một cách thật nhanh chóng.

Lớp thứ năm từ dưới lên bước lên sân khấu, lớp 8 bước về điểm xuất phát chuẩn bị.

Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, trên trán mỗi người đều nhỏ giọt mồ hôi, tim đập nhanh hơn, như đang đếm ngược bên tai.

Phần trình diễn của lớp trước kết thúc, mọi người rời khỏi khán đài.

Tiếng nhạc trên radio đột nhiên dừng lại và rơi vào im lặng, ngay khi mọi người đang bối rối, khoảnh khắc tiếp theo——

Tiếng gầm của một chiếc xe máy phát ra từ radio.

“Bùm——”

Âm thanh mát mẻ dần dần ngày càng to hơn, như thể có ai đó đang không ngừng nhấn ga để khởi động, giống như lửa đốt vào màng nhĩ của mọi người.

Chuyện gì đang diễn ra vậy??!!!

Mọi người đều sửng sốt, sau đó nghe thấy một âm trầm từ tính và giọng nói hứng khởi:

“Bây giờ, hãy mời lớp cuối cấp tuyệt vời nhất, Lớp 8, ra mắt một cách hoành tráng.”

Giọng nói của thầy Bạch Nam như lửa ném vào giàn thiêu.

Bầu không khí tại hiện trường ngay lập tức bùng nổ.

Không ai ngờ giọng điệu vừa cao ngạo lại vui nhộn đến thế, mọi người đều vỗ tay và tò mò kháo nhau:

“Chết tiệt, lớp 8 lại làm được chuyện lớn như vậy sao?!”

Phong cách biẻu diễn dường như thay đổi với tốc độ chóng mặt, sau đó, một bài hát cổ được chơi với đàn guqin và trống vang lên.

m thanh du dương của đàn guqin và nhịp điệu mạnh mẽ của trống hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo, sau đó một giọng nữ trong trẻo du dương vang lên, hát bài hát nổi tiếng này:

“Trong mùa thu lạnh giá của độc lập, đi về phía bắc đến sông Tương Giang, đến đầu đảo Cam…”

Giọng nữ cao vút đầy uy lực mang theo sự kiêu hãnh của trẻ thơ, kèm theo tiếng trống vang rền, cảm xúc không ngừng dâng trào, giống như người cưỡi ngựa phóng nhanh về phía trước một cách phóng khoáng.

Tang Lê cầm bảng đi phía trước, và đội lớp đi dọc theo đường đã sắp xếp.

Các nữ sinh mặc áo dài tay ngắn màu trắng sáng và váy xếp ly, còn nam sinh mặc áo dài kiểu Trung Quốc màu xám và đen, mọi người giơ hai tay giơ biển hiệu, thay đổi tư thế và vững vàng tiến về phía trước.

Mọi người nhìn thấy một chiếc máy bay không người lái bay phía trên đội và cảm thấy kỳ lạ, đột nhiên có người hưng phấn chỉ vào bục: “Nhìn màn hình LED kìa!”

Khi lớp 8 hô vang bài thơ, mọi người nhìn thấy cảnh quay bằng máy bay không người lái chiếu trên màn hình LED lớn, những tấm biển mọi người cầm được ghép lại với nhau một cách chính xác, như thể có ai đó vẩy mực viết ngay tại chỗ, từng câu chữ hiện lên trên màn hình phía trước mặt:

“Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù dao trực thượng cửu vạn lý.

Giả lệnh phong hiết thời hạ lai, do năng bá khước thương minh thủy.

Thế nhân kiến ngã hằng thù điều, văn dư đại ngôn giai lãnh tiếu

Tuyên phụ do năng úy hậu sinh, trượng phu vị khả khinh niên thiếu.”(*)

(*) Thơ của Đường Lý Bạch: bài Thượng Lý Ung.

Với sự thay đổi vị trí và sự xoay chuyển bảng chữ trong tay, toàn đội như một dòng sông cuồn cuộn về phía trước.

Mọi người đều không ngờ lớp 8 lại trình bày thơ cổ như vậy, sân trường nổ ra những tràng pháo tay cổ vũ vang dội, ngay cả lãnh đạo nhà trường trên bục đại biểu cũng phải ngạc nhiên trước màn trình diễn đặc biệt.

Phổ xong bài thơ xong, nữ ca sĩ dừng lại, bài hát trở nên nhẹ nhàng, đồng đội vừa tiến đến giữa bục.

Cả lớp thay đổi đội hình, cùng lúc đó, Tang Lê,  mặc một chiếc váy có tua rua màu xanh lá cây, bước lên phía trước hàng.

Khi nhạc nổi lên, cô vẫy lá cờ của mình và nhảy múa trong gió.

Sáu vũ công quạt trong lớp cũng bước ra, các học sinh khác đứng yên phía sau, đến bài hát thứ hai, mọi người cùng hát và hô vang kiệt tác nổi tiếng của Nhạc Phi:

“Nộ phát xung quan,

Bằng lan xứ,

Tiêu tiêu vũ yết.

Đài vọng nhãn,

Ngưỡng thiên trường khiếu,

Tráng hoài khích liệt.,…”(*)

(*)Thơ của Nhạc Phi: bài Mãn Giang Hồng

Bài thơ nồng nàn, mạnh mẽ, đầy cảm xúc và hào hùng.

Trong câu thơ, Nhạc Phi bày tỏ tham vọng trong cơn giận dữ, mong muốn lái một chiếc xe dài qua dãy núi Hạ Lan, với trái tim kiêu hãnh và tận tụy để phục vụ đất nước; bây giờ, ông hy vọng họ, những người tiên phong của thời đại mới, sẽ không ngại tiến về con đường phía trước, trân trọng thời gian và không chùn bước, tiến tới thời kỳ phát triển hưng thịnh của đất nước. 

“…Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,

Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.

Rồi đây dành lại cả giang san,

Về chầu cửa khuyết!”

Khi câu cuối cùng của những lời chân thành, mạnh mẽ và nồng nàn cất lên, Tang Lê đã giương cao lá cờ tung bay trong gió, các học sinh ở hàng sau lại giơ bảng lên và chiếu những chữ hoàn chỉnh lên màn hình LED.

Cả trường dâng trào khí thế, âm thanh chói tai.

Những tràng pháo tay nồng nhiệt nổ ra tại hiện trường, thậm chí tất cả những vĩ lãnh đạo cũng đều đứng lên vỗ tay.

Cả đội lại tiếp tục hòa nhập, giọng nữ lại vang lên, mọi người giơ biển hiệu và cùng nhau hát, và những bài thơ lại xuất hiện trên màn hình LED:

“Huề lai bách lữ tằng du.

Ức vãng tích tranh vanh tuế nguyệt trù.

Kháp đồng học thiếu niên,

Phong hoa chính mậu;

Thư sinh ý khí,

Huy xích phương tù….”(*)

(*)Thơ của Thấm Viên Xuân: bài Trường Sa

Từ “Thương Lý Ung” của Lý Bạch đến “Mãn Giang Hồng” của Nhạc Phi, rồi đến “Thấm Viên Xuân- Trường Xa” là tiếng vang mở đầu rồi kết thúc.

Khi toàn đội bước ra khỏi sân là những tràng pháo tay và tiếng reo hò không ngớt, tất cả học sinh lớp 8 cũng rất phấn khởi và không giấu được sự phấn khích.

Cả lớp đứng trên sân khấu, Tang Lê cầm cờ lớp ở phía trước, cô nhìn thấy Quảng Dã cầm máy bay không người lái đi tới, cậu mặc một bộ áo sơ mi trắng và quần đen bình thường, nhưng rất bảnh bao.

Khi cậu bước đến gần, Tang Lê lo lắng hỏi:

“Màn trình diễn của chúng ta vừa rồi thế nào?”

Quảng Dã lười biếng cong khóe miệng: “Nhìn phản ứng của mọi người không phải là biết sao?”

Tang Lê thở dốc, vừa rồi cô thực sự rất căng thẳng, sợ nhớ nhầm động tác, nhưng khi cô đứng trước bục nhìn thấy Quảng Dã đang nhìn bọn họ bên cạnh, tim cô chợt rơi xuống.

Mỗi lần luyện tập, cậu đều nhìn họ như thế này, chỉ cần có cậu ở đó thì không có gì phải lo lắng nữa.

Sau khi tất cả các tiết mục của các lớp kết thúc, lễ khai mạc chính thức bắt đầu, sau một màn trình diễn, lãnh đạo công bố xếp hạng điểm biểu diễn.

Không hề nghi ngờ, đứng nhất chính là lớp 8, năm 3.

Lãnh đạo cho biết cả chủ đề tiết mục, tính sáng tạo của chương trình cũng như phần trình diễn tại chỗ gần như hoàn hảo, bắt mắt và xứng đáng.

Tang Lê cười nói với Quảng Dã: “Cậu nói đúng, chúng ta sẽ không thua.”

Đôi mắt của Quảng Dã sâu thẳm hơn khi cuối cùng cậu cũng nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt lo lắng của Tang Lê.

Lễ khai mạc kết thúc, mọi người trở về lớp, thầy Bạch Nam mỉm cười vỗ tay tán thưởng các học sinh: “Chúc mừng các em, chúng ta đã làm được rồi!”

Mọi người đều vui vẻ ôn lại mọi chuyện vừa rồi: “Tiếng xe máy vang lên lúc đầu rất đặc biệt nhé, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người”.

Nhiếp Văn: “Này, đấy là chủ ý của tôi!”

Ý tưởng thêm vào tiếng gầm rú của xe mô tô vốn là ý tưởng của Nhiếp Văn, tuy hơi tầm trung nhưng lại hoàn toàn trái ngược với âm nhạc của giọng nữ.

Hơn nữa, bài hát theo phong cách cổ xưa là nguyên bản, sau khi nghe ý tưởng của Quảng Dã, thầy Bạch Nam đã đặc biệt nhờ một người bạn có thể sáng tác nhạc thiết kế nó, thầy Bạch Nam nói rằng bài hát hôm nay được hát trực tiếp: “Các em có biết ai đã hát nó không?”

“A, thật sự là hát trực tiếp sao, thảo nào mà tôi cứ cảm thấy nó không giống ghi âm.”

“Giọng nữ nghe hay đấy, là ai vậy?”

Phía dưới không ít người kinh ngạc, Bạch Nam cười chỉ vào phía Lữ Nguyệt: “Bài hát vừa rồi là do bạn học Lữ Nguyệt của chúng ta hát.”

??!!

Hóa ra Lữ Nguyệt không đến vì cậu ấy đi hát?!

Mọi người đều sửng sốt, làm bạn cùng lớp hơn một năm, không biết Lữ Nguyệt có thể hát, mà lại có thể hát hay như vậy!

Tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Lữ Nguyệt nghe được mọi người khen ngợi mình, mặt đỏ bừng, khẽ mỉm cười.

Sau đó có người nhảy ra nói: “Tôi nghĩ người có công lớn nhất lần này là Quảng Dã, cậu ấy chính là tổng tư lệnh của chúng ta.”

Những người sau đó vang lên: “Đúng vậy, nếu không có Quảng Dã, buổi biểu diễn này sẽ không thể thực hiện hoàn thiện tốt như thế được!”

Từ lúc bắt đầu nghi ngờ và khinh thường, đến bây giờ nhìn thấy khả năng lãnh đạo và tổ chức của Quảng Dã, ngay cả những người ghét cậu cũng hoàn toàn không thể nói nên lời.

Cậu đã chứng tỏ được khả năng của mình và cũng chứng minh được tầm nhìn của thầy Bạch Nam là đúng.

Nhiếp Văn nhìn Quảng Dã, cười hoan hô: “Tôi đã nói rồi, quần chúng có ánh mắt rất sắc bén, từ hạng nhì đến hạng nhất, đây quả thực là từ đất lên trời, A Dã chính là người có công lớn nhất cho lớp của chúng ta!”

“Đúng vậy, Quảng Dã thật lợi hại!”

“A Dã thật tuyệt vời! A Dã thật tuyệt vời!”

Như một trận mưa lời khen ngợi tung hô ồ ật đổ về phía Quảng Dã.

Quảng Dã: “…”

Cậu đau đầu với tay lấy quần áo thể thao từ trong ngăn kéo ra, đứng dậy đi ra ngoài, Nhiếp Văn vội vàng gọi: “Cậu định làm gì vậy?”

“Thay quần áo còn thi đấu.”

Quảng Dã bước ra khỏi lớp, thầy Bạch Nam nhìn thấy thế liền mỉm cười: “Không sao đâu, Quảng Dã chắc hơi xấu hổ.”

“Ha ha ha ha... “

Ở hàng sau của tổ thứ ba, Lư Hạ Dương cúi đầu nhìn tờ giấy, ánh mắt hơi thay đổi.

Sau khi giành được vị trí đầu tiên trong phần biểu diễn, không khí cả lớp trở nên sôi nổi và hài hòa, sau vài câu nói đùa, thầy Bạch Nam yêu cầu mọi người sắp xếp thời gian hợp lý để tham gia thi đấu và học tập, vì sẽ có kiểm tra chất lượng giữa kỳ được tổ chức vào tháng tới, vì vậy mặc dù chơi cũng không thể lơ là việc học tập.

Sau khi thông báo sự việc, thầy Bạch Nam rời khỏi lớp.

Màn trình diễn lễ khai mạc đã kết thúc, bước tiếp theo là những màn tranh tài sôi nổi và căng thẳng.

Dụ Niệm Niệm vừa ăn khoai tây chiên vừa xem qua danh sách đại hội thể thao: “Lê Lê, buổi chiều cậu nhảy xa, ngày mai chạy 800m, sáng nay không có thi đấu.”

Tang Lê gật đầu: “Sáng nay khá thoải mái.”

“Buổi chiều lúc cậu thi đấu, mình sẽ theo cậu suốt thời gian, mình sẽ là vệ sĩ, bảo vệ cậu.”

Lúc này Lữ Nguyệt cũng đi tới, còn nói bản thân sẽ làm chỗ dựa cho Tang Lê, Tang Lê gật đầu, Dụ Niệm Niệm mỉm cười: “A Nguyệt, đến lúc đó cậu có thể tại chỗ hát cho Tang Lê nghe một bài biết đâu cậu ấy sẽ tràn trề năng lượng mà thi đấu cũng nên.”

Tang Lê mỉm cười nói rằng điều này có thể xảy ra, Lữ Nguyệt đỏ mặt giả vờ đánh cô, ba cô gái náo loạn một hồi.

Một lúc sau, mọi người nhìn thấy Quảng Dã sau khi thay quần áo quay lại, cậu mặc áo thun thể thao không tay màu xanh đậm và quần thể thao màu đen, vai rộng eo hẹp, cơ chân săn chắc và khỏe mạnh khiến cho mọi người thấy một cảm giác mạnh mẽ.

Khác với cảm giác nghiêm túc khi chỉ đạo mọi người tập luyện, giờ đây khắp cơ thể cậu toát ra một loại sức hút mạnh mẽ của thiếu niên, cùng với khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, mái tóc đen cùng đôi lông mày sắc bén, không biết cậu sẽ chinh phục được bao nhiêu trái tim của cấc nữ sinh ngày hôm nay.

Vào mỗi đợt thể thao, Quảng Dã thường bất giác trở nên nổi tiếng ở trường, những nữ sinh thích cậu đều vây quanh cậu, háo hức đến lớp để làm quen.

“Ừ, vòng loại 100 mét diễn ra…vào lúc 10:30.”

Trương Bác Dương nói cho Quảng Dã biết.

Quảng Dã đáp lại, ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một chai nước: “Chuẩn bị đi xuống đây.”

Dụ Niệm Niệm: “Mình cảm thấy hôm nay Quảng Dạ bận rộn quá, giống như đang vội vã chạy show vậy.”

Nhiếp Văn cười: “Hôm nay tôi và Trương Bá Dương cũng đều bận.”

“Cậu thì bận rộn cái gì?”

“Các cậu có biết sẽ có bao nhiêu nữ sinh đến đưa nước cho A Dã không? Bọn tôi đều phải đứng ra ngăn cản, giống như vệ sĩ của người nổi tiếng vậy, chết tiệt.” Nhiếp Văn ôm trán thở dài, “Quả nhiên đẹp trai cũng khổ, nhưng tại sao? Nỗi khổ này phải do tôi, một người ngoài cuộc gánh chịu chứ?!”

Quảng Dã: “…”

Lười nói chuyện với cậu ta, Quảng Dã đi xuống tầng, theo sau là Trương Bác Dương và Nhiếp Văn.

Tang Lê đang ở trong lớp viết bài, đã gần mười giờ rưỡi, Dụ Niệm Niệm gọi cô: “Lê Lê, cậu có xuống sân không? Cuộc thi của Quảng Dã sắp bắt đầu, chúng ta cùng xem đi, 100 mét nam cực kỳ hấp dẫn!”

Tang Lê sửng sốt một lúc rồi đồng ý ngay.

Là bạn cùng lớp, cô nên xuống để cổ vũ cho Quảng Dã.

Không chỉ họ, ngày cả Khang Hàng của ủy ban thể thao cũng lên tầng để thông báo rằng trận đấu của Quảng Dã sắp bắt đầu, sau khi cả lớp biết chuyện, các bạn cũng xuống lầu cổ vũ cho cậu.

Khi họ đến sân chạy, Quảng Dã đã đi kiểm tra.

Mọi người đứng chờ, một lúc sau, vòng sơ loại của năm đầu và năm hai kết thúc, Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã và một số nam sinh khác đang đi đến điểm xuất phát, cậu đứng ở đường số bốn, đôi mắt đen láy, sắc bén như đại bàng nhìn về phía trước, trên đó viết rõ tham vọng giành quán quân.

Xung quanh sân thể dục là một biển người, bầu không khí đạt đến đỉnh điểm, có người bắt đầu hét lên tên Quảng Dã.

Cuộc đua 100 mét nam trung học là điểm nổi bật trong hội thể thao, và trong số đó, Quảng Dã đương nhiên thu hút được sự chú ý nhiều nhất.

Khi tiếng súng vang lên, Quảng Dã dẫn đầu lao đi như một mũi tên thoát khỏi sợi dây và lao qua vạch.

Các nam sinh thi đấu cực kỳ bùng nổ, liên tục tăng tốc và sớm vượt lên dẫn trước.

“Quảng Dã cố lên!”

Âm thanh tại hiện trường như muốn lật đổ khán đài.

Mặc dù Tang Lê biết Quảng Dã giỏi thể thao nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu trên sân, cô vẫn bị sốc đến câm nín trong giây lát.

Quảng Dã có thể có nhiều mặt, nhưng ánh sáng chói lóa trên sân chắc chắn là một trong số đó.

Nam sinh cố gắng hết sức mình, cố gắng vượt lên đầu và trở thành người đầu tiên chạm vạch đỏ ở vạch đích. Đứng trên khán đài gần vạch đích, Tang Lê nhìn thấy rất nhiều bạn bè của Quảng Dã và nhiều nữ sinh chen chúc đến ăn mừng.

Có người đi tới và nói với Quảng Dã: “A Dã, cậu trâu bò thật đấy, mới vòng sơ loại đã phá kỷ lục rồi!”

“Chết tiệt, những người còn lại trong nhóm vui quá. Những người do Quảng Dã dẫn dắt về cơ bản đều có thể lọt vào chung kết.”

“A Dã thật tuyệt vời…”

Quảng Dã nhẹ nhàng thở dốc, nhận lấy nước từ Nhiếp Văn mà không nói gì, tựa hồ đã sớm đoán trước được.

Sau khi từ chối nước do một nhóm nữ sinh khác đưa đến, Quảng Dã bị một nhóm nam sinhvây quanh, bước ra khỏi đường chạy và quay trở lại trại căn cứ của lớp, các bạn cùng lớp hết lời khen ngợi cậu.

Quảng Dã khẽ liếc nhìn, bèn thấy Tang Lê đang đứng ở trong góc, trên mặt không có biểu cảm vui mừng, mà là một đôi mắt trong sáng ôn hòa ánh nắng nhìn cậu.

Một chiếc lông vũ chợt quét qua trái tim cậu.

Yết hầu của Quảng Dã khẽ lăn, cậu nhìn đi chỗ khác.

Các lớp khác dần dần tản đi, trong căn cứ cũng không còn bao nhiêu người, Quảng Dã ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm vẫn đang trò chuyện về cuộc thi vừa rồi của Quảng Dã.

Tang Lê đi vệ sinh, khi quay lại thì gặp ủy viên ban sinh hoạt đang cầm đồ, ủy viên ban sinh hoạt có việc bận nên giao đồ cho Tang Lê.

Tang Lê ôm đồ về, nhìn thấy bên trong có chút bánh mì và đồ uống, cô quay đầu nhìn Quảng Dã đang ngồi bên cạnh, do dự rồi bước tới:

“Cậu muốn ăn gì không?”

Chàng trai nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn cô, cô giải thích: “Ủy viên sinh hoạt mang đến, bảo đây là đồ ăn vặt chuẩn bị cho mọi người.”

Quảng Dã: “Sao cũng được.”

Sao cũng được là sao…

Tang Lê nhanh chóng quay lại, trên tay cầm một hộp bánh mì, một hộp bánh Oreo và sôcôla.

Quảng Dã cười nói: “Ăn xong còn chạy được à?”

Tang Lê ngượng ngùng nhìn Quảng Dã lấy hộp sô cô la trong tay cô: “Đủ rồi.”

Cô cất những thứ còn lại đi, ngồi cách đó hai ghế, nhìn xuống bảng danh sách, mấy giây sau cô nghe thấy giọng nói lười biếng của nam sinh:

“Khi nào đến 800m nữ?”

Cô sửng sốt một lúc rồi nhận ra cậu đang hỏi cô.

Cô trả lời: “Chín giờ sáng mai.”

Quang Dã không nói gì.



Do lễ khai mạc diễn ra vào buổi sáng, thời gian thi đấu ngắn nên Quảng Dã đứng đầu khối mười hai bước vào vòng chung kết, trận chung kết sẽ diễn ra vào sáng mai.

Buổi chiều, Quảng Dã cũng giành vị trí thứ nhất ở vòng sơ loại 200 mét, về phần Tang Lê, cô thi đấu với tinh thần giúp sức, ban đầu cô nghĩ mình sẽ đứng cuối nhưng không ngờ rằng mình lại đứng thứ năm trong môn nhảy xa, đó là một bất ngờ không ngờ tới.

Ngoài ra, điều mà Tang Lê không ngờ tới là cô sẽ trở nên nổi tiếng nhờ màn múa cờ trong lễ khai mạc, lúc đầu có người đăng ảnh của Tang Lê lên trang web của trường, cô mặc một bộ đồ Đường dài, với khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú, lại còn nhảy rất tốt, chỉ sau một ngày lên men đã thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh.

Lúc này các bạn học sinh cuối cấp mới biết có một học sinh mới chuyển trường siêu xinh đẹp từ lớp 8, năm 3, đều muốn đến xem.

Sáng hôm sau, Tang Lê vừa đến lớp đã rất sốc khi biết chuyện này, chẳng trách sáng nay cô luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình khi đi trên đường đến trường.

“Tang Lê, bây giờ cậu nổi tiếng rồi,” Nhiếp Văn trêu chọc, “Trên đường có bạn học nào đến hỏi xin thông tin liên lạc của cậu thì cẩn thận.”

“…”

Tang Lê đau đầu.

Trương Bác Dương nhìn Nhiếp Văn: “Đừng nói là tìm… Tang Lê. Hôm qua có người từ lớp khác tới hỏi… xin số Tang Lê từ tôi đấy.”

“Cậu cho không?” Nhiếp Văn hỏi.

 ”Không… Nếu không có sự đồng ý của Tang Lê, tôi đương nhiên không cho.”

“Đêm qua cậu có thấy Ốc Tử ở trong nhóm phát điên không?” Nhiếp Văn nghĩ đến cũng thấy buồn cười, “Ốc Tử nói cậu ta còn chưa kịp theo đuổi thì đã bị người khác để ý, tức giận bắt bọn mình không được tiết lộ số điện thoại của Tang Lê.” 

“Tôi đoán rằng sẽ có nhiều Ốc Thiệu Huy xuất hiện trong năm nay… Tôi cảm thấy thật đáng thương cho Tang… Tang Lê.”

Tang Lê: Mình cũng thấy đau lòng cho bản thân mình.

Nhiếp Văn mỉm cười vỗ vỗ vai Quảng Dã: “Ở phương tiện bị thao đuổi như vậy, A Dã nhất định cũng cảm thấy như vậy, cậu mau an ủi em gái của mình đi, ha ha ha.”

Ngày thường, mọi người sẽ nói đùa và gọi Tang Lê là em gái của Quảng Dã.

Quảng Dã nghe thấy, cậu vô cảm nhìn điện thoại của mình, không nói một lời, đôi mắt đen tối như vực sâu.

Nhiếp Văn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Quảng Dã, cũng ngừng trêu chọc cậu.

Một lúc sau, trên radio vang lên tiếng nhạc, Quảng Dã xách túi xách và quần áo đứng dậy rời khỏi bàn, Trương Bác Dương và Nhiếp Văn sửng sốt một lát rồi vội vàng đi theo.

Người này tâm tình không tốt sao?

Một lúc sau, Lư Duyệt và Dụ Niệm Niệm cũng đi cùng Tang Lê xuống tầng.

Sáng nay có rất nhiều sự kiện quan trọng và có rất nhiều người ở trại.

Buổi sáng còn có trận chung kết 100 mét nam, cuối cùng Quảng Dã đã giành được vị trí quán quân và thành công phá vỡ kỷ lục của quận, ghi thêm điểm lớn cho lớp.

Sau khi trở về căn cứ, các bạn nam lớp khác chạy tới bảo cậu tìm chỗ nghỉ ngơi ở chỗ mát hơn, Quảng Dã nhìn đồng hồ, kéo ghế ra ngồi xuống:

“Không đi.”

Quảng Dã ở lại, còn các bạn lớp khác về trước.

Bên cạnh, Tang Lê đang đứng dưới gốc cây sưởi ấm, cô cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Thành thật mà nói, 800 mét luôn là điểm yếu của cô, điều cô sợ nhất từ ​​nhỏ chính là chạy đường dài.

Cô kéo giãn dây chằng trong khi Lư Nguyệt và Dụ Niệm Niệm đi vệ sinh, trại căn cứ chỉ còn lại một số bạn cùng lớp.

Sau khi Tang Lê giãn cơ, Lư Hạ Dương đi tới và nói: “Tang Lê, lát nữa cậu chạy 800 mét phải không?”

“Ừm.”

Lư Hạ Dương dịu dàng mỉm cười: “Cố lên, đến lúc đó tôi sẽ cổ vũ cậu.”

Tang Lê ngượng ngùng cười: “Cám ơn.”

Khang Hàng cũng đi tới, thông báo cho Tang Lê rằng cuộc thi sắp bắt đầu: “Tang Lê, cố lên, cố gắng giành được thứ hạng cho lớp chúng ta nào.”

Tang Lê chịu áp lực rất lớn: “Mình có thể chạy xong thì tốt rồi…”

Khang Hàng: “Này, cậu phải đặt mục tiêu lớn hơn nữa. Tôi vừa xem bảng xếp hạng của đội chúng ta. Lớp 5 rất bám sát chúng ta, nếu cậu có thể lọt vào top ba, lớp chúng ta sẽ tăng điểm. Cậu là niềm hy vọng của lớp chúng ta.!!”

Tang Lê có vẻ khó xử, đang định lên tiếng thì giọng nói lạnh lùng của Quảng Dã bên cạnh cắt ngang cuộc trò chuyện——

“Chạy được ít thì chạy ít, chạy được nhiều thì chạy nhiều. Lớp chúng ta hết người à?”

Đây không phải là một cách rõ ràng để gây áp lực cho mọi người trước trận đấu sao?

Khang Hàng nhận ra bản thân sai, cười sờ đầu: “Không phải tôi đang muốn khích lệ Tang Lê sao? Đúng vậy, Tang Lê, ngươi đừng tạo áp lực, cứ cố gắng hết sức đi.”

“Ừm……”

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt trở lại, cùng Tang Lê đi kiểm tra, nửa giờ sau, vận động viên tham gia đã được dẫn tới điểm xuất phát.

Tang Lê cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, chưa kịp phục hồi tinh thần thì đã nghe thấy tiếng súng, thân hình theo đoàn đội ra khỏi điểm xuất phát như một cỗ máy.

Trong vài phút tiếp theo, tất cả những gì còn lại trước mắt Tang Lê là những vòng tròn của đường băng, và nhịp thở lên xuống của chính cô trong tai cô.

Trước khi hoàn thành vòng đầu tiên, Tang Lê bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cô đã lâu không chạy, trong lồng ngực có hơi khó chịu…

Cô nghiến răng và dùng hết sức lực tiến về phía trước.

Trên khán đài, Quảng Dã ngồi im lặng nhìn cô đang lao trên sân.

Ở vòng thứ hai, rõ ràng có một số người đã kiệt sức, Tang lê cố gắng không giảm tốc độ và dừng lại, thậm chí còn vượt qua một vài người.

Móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ là nhanh lên, cô sẽ sớm về đích thôi.

Cuối cùng, cô cán đích ở vị trí thứ tư, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguỵet lập tức bước tới đỡ cô:

“Lê Lê, cậu không thể dừng lại được, cậu phải tiếp tục đi…”

Tang Lê thở hổn hển, không nói được, mặt đỏ bừng.

Trên khán đài cách đó không xa, Quảng Dã cau mày khi thấy cô kiệt sức và sắp gục xuống.

Gần như không chút do dự, cậu vô thức cầm lấy một chai nước đứng dậy, vừa định đi tới, Lư Hạ Dương đã xuất hiện, chạy tới chỗ Tang Lê trước.

Cậu ta đưa chai nước cho cô, giọng nhẹ nhàng bày tỏ sự quan tâm:

“Tang Lê, uống chút nước đi, có sao không?”

Quảng Dã hơi khựng lại, vài giây sau, cậu nhìn thấy Ốc Thiệu Huy chạy tới, chặn nước của Lư Hạ Dương, rồi đưa nước của mình ta:

“Tang Lê, đừng uống nước, hãy uống nước vận động này để bổ sung sức lực.”

Lư Hạ Dương không nói nên lời đẩy cậu ra: “Cậu ở lớp nào?”

“Cậu không cần biết tôi học lớp nào. Tôi đưa nước cho Tang Lê không được chắc?”

“Đến lượt cậu đưa à?”

“Này, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu quản lý được tôi chắc?”

Hai người bắt đầu tranh cãi, ngay sau đó có thêm hai chàng trai nữa chạy tới:

“Tang Lê, tôi là Lộ Nhân Giai của lớp 6. Vừa rồi cậu chạy rất hay, tôi tới đưa nước cho cậu.”

“Đàn chị Tang Lê, em là Tiêu Long Đào, học sinh lớp 11 năm hai. Em thấy chị rất xinh gái. Có thể cho em thông tin liên lạc của chị được không?”

Một số nam sinh tụ tập lại và vây kín Tang Lê trong nháy mắt.

quảng Dã đứng cách đó không xa, tay cầm nước: “…”

Khuôn mặt muốn đen sì bao nhiêu thì đen bấy nhiêu.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...