Bị chai nước khoáng ném trúng, nụ cười ngạo mạn trên mặt Tô Bạch Tình cũng theo đó mà tan biến, cô ta hét lên thất thanh, mấy bạn học nữ xung quanh cũng hoảng sợ quay đầu lại nhìn thì thấy Quảng Dã.
Quảng Dã?!
Sao cậu lại ở đây!!!
Tô Bạch Tình thấy là cậu cũng sửng sốt.
Nam sinh đi lại, đôi mắt đen nhìn về phía đám nữ sinh:
“ Nào, nói tiếp đi”
Cậu nói nhẹ nhàng nhưng khí thế phát ra lại rất đáng sợ, những người này đều sợ Quảng Dã, giờ phút này lại càng xấu hổ không nói nên lời.
Quảng Dã hướng tầm mắt về phía Tô Bạch Tình, đáy mắt lạnh băng:
“Nói người khác là đồ quê mùa? Cậu có tiền thì ghê gớm quá nhỉ?”
Tô Bạch Tình thích Quảng Dã, không ngờ rằng cậu nghe được những lời mình vừa nói, lông mi run rẩy, hoảng loạn đến mức lắp bắp:
“ Quảng Dã, mình cũng chỉ là nghe người khác nói vậy, thực ra mình chỉ nói đùa, không có ác ý…”
Lời của cô ta bị Quảng Dã cắt ngang:
“Ông đây con mẹ nó không điếc.”
“……”
Mặt Tô Bạch Tình nhất thời căng cứng.
Phía ngoài còn có một đám nam sinh đang đứng, nhìn đám nữ sinh chuyển từ bộ dáng chanh chua thành thế hèn nhát, Nhiếp Văn khoác vai Trương Bác Dương thở dài:
“Bác Dương, tôi vừa nghe được một chuyện cười rất thú vị.”
Trương Bác Dương: “Cái gì…chuyện cười gì thế?”
Nhiếp Văn liếc nhìn Tô Bạch Tình, khóe miệng nhếch lên, lớn tiếng nói: “Tôi phát hiện thật sự có người nghĩ Tang Lê cần đi học lỏm, cậu thấy buồn cười không? Người nhà A Dã mà không có tiền phải đi học lỏm! Tôi đố các cậu còn bịa ra được chuyện này đấy.”
Mấy nam sinh bên cạnh cũng bật cười, sắc mặt Tô Bạch Tình càng trắng bệch
“Tang Lê tuy hơi tiết kiệm khoản ăn mặc nhưng lại xinh đẹp, học giỏi, nhảy cũng giỏi. Tính tình thì tao nhã, dịu dàng lại tốt bụng. Chẳng trách lại nổi tiếng, phải không?”
Những người khác cũng phụ họa theo Nhiếp Văn: “Đúng rồi. Tang Lê quả thật rất ưu tú…”
Nhiếp Văn nói đùa: “Nhưng có một số người tự coi mình là công chúa nhỏ, tâm tư lại đen tối, thích nói xấu sau lưng người khác, hết chế giễu giọng nói của người ta lại chê cười điện thoại di động của họ. Ở trong mắt người khác ai mới thật sự đáng bị chê cười chứ.”
“Ha ha ha ha... “
Những lời này không hề che giấu ý tứ, rõ ràng nhắm vào Tô Bạch Tình, mặt mũi của Tô Bạch Tình bị mất hết, cô ta nắm chặt lòng bàn tay, cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
Quảng Dã lạnh lùng nhìn cô ta, đôi môi mỏng thốt ra vài lời ngắn gọn:
“Tôi không đánh con gái, nhưng nếu cậu là con trai, tôi nhất định sẽ đánh cậu.”
Tô Bạch Tình nghiến răng nghiến lợi, đôi môi đỏ mọng run rẩy.
Im lặng một lúc, Quảng Dã liếc nhìn những người xung quanh: “Nếu còn dám nói hươu nói vượn về Tang Lê nữa, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí đâu.”
Quảng Dã nói xong ra ngoài, theo sau là một nhóm nam sinh.
Bọn họ rời đi, đám nữ sinh xung quanh cũng xấu hổ nói: “Bạch Tinh à, mình có chút việc, mình đi trước nha.”
“Bạch Tình, mình cũng đi đây…”
Mọi người nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại hai người Tô Bạch Tình và Cư Na.
Cư Na nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tô Bạch Tình, rụt rè nói: “Bạch Tình, đừng khóc, đừng để những lời vừa rồi trong lòng.”
Tô Bạch Tình đỏ mắt trừng cô ta một cái: “Người bị nói cũng không phải là cậu!”
Cư Na nghẹn ngào: “Mình chỉ đang an ủi cậu thôi mà? Sao cậu nổi giận với mình….”
Tô Bạch Tình nhớ tới lời nói vừa rồi của Quảng Dã, tức giận đạp chai nước khoáng trên mặt đất, bật khóc nức nở.
Tại sao, có nhiều con trai thích Tang Lê như vậy rồi, giờ ngay cả Quảng Dã cũng che chở cô ta…
Thấy cô ta như vậy, Trạm Thiên Tuyết bất đắc dĩ nói: “Bạch Tình, sau này chúng ta đừng nói về Tang Lê nữa, cậu ta cũng có làm gì đâu. Nếu Quảng Dã thật sự tìm chúng ta gây chuyện thì thật sự xong đấy.”
“Cậu nghĩ mình sợ cậu ta chắc?”
Trong đầu Tô Bạch Tình hiện lên hình dáng Tang Lê, không biết nghĩ đến cái gì, lửa giận lại giảm xuống.
…
Ở đầu bên kia, xuyên qua bóng râm, vài nam sinh bước về phía sân thể dục.
Quảng Dã đi phía trước không nói một lời, Nhiếp Văn an ủi cậu: “Quảng Dã đừng tức giận. Mấy đứa con gái đó chính là mấy bà tám lắm chuyện, cũng chỉ giỏi nói xấu sau lưng người khác thôi.”
Trương Bác Dương cũng tiếp lời: “Đúng vậy, Tang Lê… quá tốt nên cậu ấy… bị người khác ghen ghét.”
Ánh mắt Quảng Dã tối lại, vài giây sau cậu nói:
“Chuyện này chỉ đến đây thôi.”
Hai người biết Quảng Dã không muốn chuyện này truyền ra rộng hơn, Tang Lê nghe được sẽ cảm thấy khó chịu: “Yên tâm, tôi sẽ giải thích với bọn họ.”
Trở lại sân thể dục, Trương Bác Dương và Nhiếp Văn cùng đi vệ sinh, Nhiếp Văn nhớ lại việc vừa rồi, hậu tri hậu giác nhận ra:
“Bác Dương, cậu có thấy rằng vừa nãy A Dã vì Tang Lê mà có chút bất thường không, cảm giác như tức giận hơi quá?”
Trương Bác Dương còn chưa mở miệng, Nhiếp Văn liền thở dài: “Nhưng mà cũng bình thường, Tang Lê là bạn của chúng ta, vừa rồi nếu là tôi nghe được tôi cũng sẽ mắng cậu ta.”
Nhiếp Văn đổi chủ đề: “Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy A Dã bênh vực một cô gái như thế này. Tôi chưa từng thấy cậu ấy như vậy.”
Trương Bác Dương đang muốn mở miệng, Nhiếp Văn lại bổ sung nói: “Tôi hiểu rồi. Lần trước dì Tống thấy chuyện của Tang Lê mà tức giận như vậy, bây giờ chắc chắn là nhờ A Dã bảo vệ cậu ấy. Chắc là tôi suy nghĩ nhiều rồi.”
Trương Bác Dương: “…”
Nhiếp Văn: “Đúng rồi, cậu muốn nói cái gì?”
“…không buồn nói với cậu nữa.”
Một lúc sau, chuông tan học vang lên, mọi người tập trung điểm danh trước khi giải tán.
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt giúp Tang Lê thu dọn thiết bị và bỏ bóng vào xe đẩy, họ quay lại thì nhìn thấy Quảng Dã từ sân đi ra.
Cậu bước đến, trên trán lấm tấm mồ hôi, hỏi “Các cậu đã xong chưa?”
Mùi bạc hà sảng khoái bay trong không khí.
Tang Lê gật đầu: “Ừm…”
Quảng Dã đón lấy xe, đẩy về phía trước, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt nhìn thấy như vậy bèn nói sẽ ở lại chờ, Tang Lê đuổi theo Quảng Dã.
Khi đến phòng thiết bị, Quảng Dã liếc nhìn chiếc áo khoác đồng phục học sinh màu trắng của cô, vẫn nói sợ bị cô làm cho vướng tay vướng chân, bảo cô đợi ở bên ngoài.
Cậu thu dọn đồ đạc bước ra khỏi phòng thiết bị, nhìn thấy Tang Lê đang ngồi xổm trước máy bán nước tự động, lấy ra hai chai nước khoáng từ khe hở phía dưới.
Khi cậu bước tới, cô quay lại đưa cho cậu một chai:
“Cám ơn, mình mua cái này cho cậu.”
Cô gái ngước nhìn cậu, những giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi xinh đẹp, đôi mắt đẹp xanh biếc long lanh.
Quảng Dã kiềm chế nhìn sang phía khác, đưa tay ra nhận lấy.
Đi ra ngoài, Tang Lê nhét cuốn từ vựng vào túi, Quảng Dã nhấp một ngụm nước, “Gần đây Lão Trương có hay đưa đón cậu đi học không?”
“Có, có chuyện gì sao?”
“Buổi tối tan học về nhà sớm, không đi đến những nơi không nên đến ngoài trường, hạn chế tiếp xúc với những cô gái không thân quen trong lớp đi.”
“Ủa? Sao đột nhiên cậu lại nói thế?”
Quảng Dã nhìn đôi mắt hạnh ngây thơ của Tang Lê, bực bội nói: “Tôi nói thì cậu cứ làm theo đi, thắc mắc lắm làm gì.”
Cái người này…
Cô mím môi trả lời: “Ồ, mình hiểu rồi.”
Sau khi sắp xếp xong thiết bị, hai người đi về, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt vẫn đang đợi bọn họ ở sân thể dục, Tang Lê đi tới, từ xa đã nhìn thấy hai người đang thì thầm gì đó, nhìn cô cười khúc khích.
Tang Lê và Quảng Dã tách ra, cô đi tới trước mặt bọn họ: “Các cậu cười gì thế?”
Dụ Niệm Niệm căng thẳng đáp:“Không có, không có.”
Ba người đi về lớp, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đồng thời liếc nhìn Tang Lê, lại bị cô bắt được, Tang Lễ bất đắc dĩ nói: “Hai người các cậu lại đang tính toán gì trong đầu đấy?”
Hai người không khỏi bật cười, Dụ Niệm Niệm nhướng mày nhìn cô: “Không, bọn mình chỉ thắc mắc sao hôm nay Quảng Dã lại giúp cậu đi cất dụng cụ thể dục thôi.”
Tang Lê ngơ ngác hỏi: “Trước kia cậu ấy chưa giúp ai hả?”
“Không đâu, trước đây cậu ấy không để ý chuyện này bao giờ, hôm nay vừa tan học liền chạy lại đây giúp cậu, sợ cậu mệt đó.”
Tang Lê không nghĩ nhiều, nói: “Có thể hôm nay cậu ấy rảnh rỗi nên chạy tới giúp, cũng bình thường mà.”
Lữ Nguyệt cười phụ họa: “Không chỉ cất đồ giúp đâu, hôm ở quận Hà Tây, lúc tâm trạng cậu không tốt cậu ấy cũng ở cạnh cậu còn gì.”
Dụ Niệm Niệm khoác vai Tang Lê, nháy mắt với cô:
“Lê Lê à, cậu có cảm thấy dạo này Quảng Dã đối xử với cậu rất đặc biệt không? Cậu có nghĩ đến khả năng là cậu ấy thích cậu không?”
Giống như một hòn đá ném vào mặt hồ đang tĩnh lặng.
Những gợn sóng dập dờn trên mặt hồ, lại như mang theo lửa nóng quét qua trái tim Tang Lê.
Sững sờ trong chốc lát, Tang Lê vội vàng phủ nhận: “Dụ Niệm Niệm, cậu đừng có nói linh tinh.”
Tang Lê cảm thấy câu nói vừa rồi của Dụ Niệm Niệm như đang hỏi cô “Mặt trời có mọc hướng tây không”vậy.
Trong đời cô chưa bao giờ nghe thấy một phỏng đoán nực cười như vậy.
Nói người khác thì cô còn có chút nửa tin nửa ngờ nhưng mà cậu thiếu gia ngông cuồng kia làm sao có thể thích cô chứ.
Dụ Niệm Niệm suy nghĩ lát rồi nói: “Nhưng Quảng Dã đối xử với cậu rất tốt, tốt hơn nhiều so với những bạn nữ khác.”
Lữ Nguyệt cũng gật đầu tán thành: “Hơn nữa, Lê Lê được Quảng Dã thích cũng là chuyện rất bình thường mà.”
Tang Lê nghe vậy, trong đầu lại hiện lên lời nói trước đó Quảng Dã nói với cô: “Tang Lê, cậu nghĩ tôi sẽ răm rắp nghe theo lời mẹ nói à?”
Có lẽ… không phải vì Tống Thịnh Lan, mà xuất phát từ tình bạn của cậu và cô…
Dù sao tình huống Dụ Niệm Niệm vừa nói sẽ không bao giờ xảy ra.
Tang Lê gõ nhẹ vào hai cái đầu nhỏ đang chực chờ hóng chuyện của Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt: “Nếu các cậu còn nói nhảm nữa, mình sẽ không để ý đến các cậu nữa.”
Hai người mỉm cười im lặng, không dám nhắc tới nữa.
Khi họ đi đến tòa nhà giảng dạy, gặp Quảng Dã và một nhóm nam sinh đang đi phía trước.
Ánh mắt cô vô thức rơi vào vóc dáng nổi bật với bờ vai rộng và đôi chân dài của Quảng Dã, rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, những suy nghĩ trong đầu cũng theo đó tan biến
–
Những gì Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt nói chỉ thoảng qua như một khúc nhạc đệm nhỏ, Tang Lê cũng không nghĩ gì thêm về việc đó.
Buổi tối có tiết học ở lớp nâng cao nên cô ở lại trường ăn tối.
Giáo viên có việc bận nên học sinh được về sớm 10 phút, lúc Tang Lê ra khỏi lớp, vừa lúc gặp phải Tô Bạch Tình.
Tô Bạch Tình cũng vừa tan lớp học bổ túc môn hóa, cô ta cười nhạt với cô, bảo cô đi cùng ra cổng trường.
Tang Lê và Tô Bạch Tình không tiếp xúc nhiều, cô không ghét mà cũng không thích cô ta, nhưng cô ta lại là bạn của Trạm Thiedn Tuyết, cô không muốn thân thiết quá mức với cô ta.
Từ khi xảy ra vụ bạo lực học đường, cô phát hiện Tô Bạch Tình dường như ít chơi cùng Trạm Thiên Tuyết hơn mà thường xuyên chơi với Cư Na và một nhóm nữ sinh khác, mối quan hệ giữa hai người hình như cũng không tốt như bề ngoài.
Nhưng những điều này không liên quan gì đến cô, Tang Lê cũng không có hứng thú đi tìm hiểu sâu.
Đi tới cổng trường, Tô Bạch Tình hỏi cô: “Tang Lê, mình định mua ít bánh cá về ăn, cậu có muốn đi cùng mình không? Ở ngay ngõ đối diện thôi.”
Tang Lê liếc nhìn con đường tối mờ đối diện, lời nói lúc chiều của Quảng Dã chợt hiện lên trong đầu, cô nhẹ nhàng từ chối: “Không, sẽ có người đến đón mình, mình phải về nhà.”
Tô Bạch Tình nhìn theo tầm mắt của Tang Lê, phát hiện một người đàn ông trung niên đứng cạnh chiếc Bentley màu đen cách đó không xa, đang nhìn thẳng vào bọn họ.
Tô Bạch Tình khẽ mỉm cười đáp, “Vậy à, tạm biệt cậu nhé.”
Tang Lê bước tới, Lão Trương mở cửa cho cô.
Tô Bạch Tình im lặng nhìn vài tên côn đồ đang hút thuốc ở con phố đối diện, cảm xúc trong mắt cũng trầm xuống.
Trong màn đêm, chiếc Bentley chậm rãi lăn bánh.
Lão Trương nói với Tang Lê: “Cô Tang Lê, từ nay về sau, lúc nào tan học lớp nâng cao, xin cô hãy nhắn tin báo cho tôi.”
Tối nay Quảng Dã gọi điện cho ông, nói rằng gần đây có một số nữ sinh trong trường có ác ý với Tang Lê, dặn ông phải phải chú ý đến sự an toàn của cô khi đón Tang Lê trong khoảng thời gian này nên tối nay Lão Trương mới đến sớm chờ cô.
Lão Trương nghĩ đến việc Quảng Dã đã dặn không cho Tang Lê biết việc này, sợ cô thêm lo lắng, lại giải thích thêm: “Tôi sợ có những lúc tôi đi vệ sinh hoặc ra ngoài hút thuốc, cô ra ngoài lại không thấy tôi.”
Tang Lê ngoan ngoãn gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều: “Dạ vâng, chú.”
Ngày thứ Hai trôi qua như vậy, chớp mắt đã lại đến thứ sáu.
Buổi sáng, Tang Lê xuống tầng ăn sáng, Tống Thịnh Lan cũng ở đó, Tống Thịnh Lan nói tối nay có tiết ở lớp bổ túc, tình cờ ngày mai là cuối tuần nên gia sư sẽ hướng dẫn bọn họ làm bài tập luôn.
Quảng Dã cũng đi xuống tầng, Tống Thịnh Lan cũng kể cho cậu nghe chuyện này, bảo cậu buổi tối tan học thì về nhà.
Ăn sáng xong hai người ra ngoài, Lão Trương nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ của Quảng Dã bèn giục cậu lên xe, Quảng Dã lười biếng mở cửa ghế sau, đôi chân dài bước lên trước.
Lão Trương ngạc nhiên, cảm động đến mức muốn hét to.
Tang Lê bước tới ngồi vào ghế phụ.
au khi xe khởi động, đại thiếu gia tiếp tục ngủ bù, Tang Lê nhìn thấy cậu đang đeo tai nghe, cô quay lên nhỏ giọng học thuộc từ mới.
Hôm nay khi đi học, cuối cùng cũng có kết quả bài kiểm tra chất lượng học tập của toàn thành phố.
Trong lớp, khi Hoàng Lão Tà dùng máy tính công bố điểm toán của mọi người, đồng thời công bố điểm tổng kết và thứ hạng trong toàn thành phố, cả lớp đều sửng sốt——
Lư Hạ Dương đứng đầu lớp, điều này không có gì lạ.
Điều kỳ lạ là cái tên tiếp sau cậu ta.
Tang Lê học lớp năm, nằm trong top 30 của thành phố.
Tang Lê đứng thứ ba trong lớp, hạng nhất môn tiếng Trung và đồng hạng nhất môn toán với Lữ Hạ Dương với số điểm 146, chỉ có điểm tiếng Anh hơi thấp.
Hoá ra Tang Lê không chỉ giỏi toán mà còn giỏi toàn diện.
Tang Lê và Lư Hạ Dương đương nhiên trở thành học sinh đáng khen ngợi trong mắt Hoàng Lão Tà, tiếp tục tham gia lớp nâng cao tiếp theo, cả lớp xôn xao, Kim Diệu Phù và Dụ Niệm Niệm ngồi phía trước cũng hết lời khen ngợi cô, Tang Lê cũng thấy vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, trái tim cũng đập rộn ràng hơn.
Kết quả này quả thực cao hơn so với dự đoán của cô…
Cô liếc nhìn danh sách kết quả, cuối cùng tìm thấy tên Quảng Dã ở vị trí thứ năm từ dưới lên.
…
Có lẽ Tống Thịnh Lan lại đau đầu rồi.
Nhưng đối với một người không học gì như cậu, không xếp cuối cùng cũng coi như may mắn rồi.
Ăn trưa xong Tang Lê về lại lớp để nghỉ trưa.
Trong lớp không có ai, Tang Lê đi đến chỗ ngồi của mình thì thấy một tờ giấy rơi trên sàn, cô nhặt lên thì phát hiện ra đó là bài thi khoa học của Quảng Dã.
Toàn bộ tờ giấy gần như trống rỗng, chỉ có vài chữ lẻ tẻ trên đó.
Cô tình cờ xem qua, chợt phát hiện ra cậu làm đúng câu vật lí khó nhất trong bài thi.
Đáng lẽ cậu ấy có thể làm hết bài thi này…
Cô cảm thấy khó hiểu, đặt bài thi lại trên bàn anh rồi đi nghỉ trưa.
…
Ngoài lớp học, những chiếc lá nguyệt quế đung đưa trong gió.
Ba tiết buổi chiều trong nháy mắt trôi qua, đến tiết tự học thứ tư, Quảng Dã và Nhiếp Văn đi chơi bóng, trước khi rời đi, Quảng Dã thu dọn cặp sách, nhìn về phía Tang Lê nhẹ nhàng nói:
“Học xong chờ tôi. Tôi sẽ quay lại.”
Cô sửng sốt một chút, nhớ tới hôm nay cậu không lái xe máy mà đi cùng cô: “Được.”
Tiết thứ tư, Tang Lê đang làm bài tập, thỉnh thoảng cùng Dụ Niệm Niệm nói chuyện.
“Leng keng–“
Tiếng chuông reo chào mừng cuối tuần, kèm theo tiếng reo hò vui sướng.
Mọi người vui vẻ thu dọn cặp sách và rời khỏi lớp.
Bên kia, ra khỏi lớp học, Cư Na ôm lấy Tô Bạch Tình đang buồn bã nói: “Bạch Tình, đừng buồn, lần này không vào được lớp nâng cao nhưng lần sau sẽ được thôi mà.”
Lúc này, Kha Phỉ và Trạm Thiến Tuyết cũng ra về, họ nhìn thấy Tô Bạch Tình trông như sắp khóc tới nơi, Trạm Thiến Tuyết không nhịn được hỏi han cô ta, lại thấy Tô Bạch Tình đột nhiên đi đến chỗ mình: “Thiến Tuyết, mình rất buồn…”
Tháng trước, Tô Bạch Tình đã chuyển ra ngoài, không ở ký túc xá nữa, hiếm khi ăn cơm cùng bọn họ, mặc dù ngày nào cô ta cũng nói chuyện trong lớp nhưng Trạm Thiến Tuyết cảm thấy Tô Bạch Tình vô tình hay cố ý tránh mặt cô ta, khiến trong lòng cô ta có chút khó chịu, nhưng lại sợ là do bản thân mình nghĩ nhiều.
Trạm Thiến Tuyết rất quý trọng tình bạn với Tô Bạch Tình, Tô Bạch Tình luôn ở bên cạnh cô ta.
Thấy Tô Bạch Tình chủ động tìm mình, Trạm Thiến Tuyết cảm thấy ấm lòng, vỗ vỗ vai cô ta: “Không sao đâu, chỉ là kiểm tra thôi mà.”
“Vốn dĩ mình tưởng có thể đến lớp toán nâng cao, nhưng lại bị Tang Lê hẫng tay trên,” Cổ họng Tô Bách Tình nghẹn lại, “Cậu cũng biết chuyện chiều thứ Hai vừa rồi đúng không? Mình đã bị Quảng Dã mắng trước mặt rất nhiều bạn nam, mình chưa bao giờ xấu hổ đến thế.”
Trạm Thiến Tuyết không nói gì, nhìn thấy cô ta như vậy, Kha Phỉ bất đắc dĩ nói: “Bạch Tình, từ nay về sau đừng quan tâm tới Tang Lê nữa, cậu ta với cậu cũng không có quan hệ gì mà.”
Tô Bạch Tình thấy phản ứng của bọn họ, sửng sốt: “Thiến Tuyết, Phỉ Phỉ, sao các cậu thấy mình bị bắt nạt lại phản ứng như thế? Trước đây các cậu không như vậy.”
Kha Phỉ khó xử nói: “Bạch Tình, đừng trách mình nói lời cậu không thích nghe. Chuyện hôm thứ hai là cậu bắt đầu trước… Chúng mình có thể làm gì đây chứ? Đến tìm Quảng Dã gây chuyện sao?”
“… Chuyện này không liên quan gì đến Quảng Dã. Mình chỉ ghét Tang Lê thôi, những chuyện trước kia các cậu đều quên hết rồi sao? Các cậu cam lòng sao?”
“Vậy rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Tô Bạch Tình liếc nhìn các học sinh đang qua lại, lại gần Trạm Thiến Tuyết, nhỏ giọng nói: “Thiến Tuyết, cậu biết mấy bạn học nam ở ngoài trường mà? Hôm nào cậu tìm mấy người đó dạy cho Tang Lê một bài học được không? Ngõ đối diện trường học không có camera giám sát, Kha Phỉ, cậu tìm cơ hội dụ Tang Lê vào đó.”
Kha Phỉ nhảy dựng lên: “Cậu điên à! Lại làm nữa à?!”
“Lần này khác với lần trước, đừng ồn ào quá, chỉ cần cậu ngăn cản một mình Tang Lê, sau đó uy hiếp cậu ta không được nói cho bố mẹ cậu ta biết, chuyện này sẽ không có người phát hiện.”
Tô Bạch Tình nắm lấy tay Trạm Thiến Tuyết: “Thiến Tuyết, lúc trước vì Tang Lê mà cậu phải chịu phạt, giờ cậu không muốn báo thù sao?”
Vài giây sau, Trạm Thiến Tuyết ngước mắt nhìn cô ta:
“Tô Bạch Tình, cậu cứ lợi dụng bạn bè như vậy sao?”
Tô Bạch Tình giật mình.
Trạm Thiến Tuyết chậm rãi rút tay lại: “Mình còn đang không hiểu sao đột nhiên cậu lại chủ động thân thiết với mình và Kha Phỉ như vậy, thì ra là chúng mình còn có giá trị lợi dụng.”
Tô Bạch Tình hoảng loạn nói: “Sao có thể được? Mình nghĩ chúng ta là bạn bè, mình chỉ quá ỷ lại vào các cậu thôi…”
“Bạn bè? Ỷ lại? Khoảng thời gian này cậu đang giấu mình cái gì? Cậu thực sự coi mình là bạn sao?”
Kha Phỉ ở một bên cũng phản ứng lại, bảo vệ Trạm Thiến Tuyết: “Tô Bạch Tình, Thiến Tuyết đã bị phạt rồi. Nếu cậu ấy phạm lỗi nữa, cậu ấy sẽ bị đuổi học. Cậu không suy nghĩ đến cậu ấy sao?!”
Các bạn cùng lớp ra khỏi lớp nghe thấy tiếng động đều nhìn sang, Tô Bạch Tình hoảng sợ hét lên: “Kha Phỉ, cậu có thể nói nhỏ thôi được không!”
“Tại sao tôi phải nói nhỏ? Cậu dối trá ích kỷ như vậy, còn không cho tôi nói ra?”
Dường như bị nói trúng tim đen, sắc mặt Tô Bạch Tình lập tức thay đổi, tức giận trừng mắt:
“Kha Phỉ, cậu nói tôi mà không thấy tự xấu hổ à? Là ai cầu xin tôi cuối tuần đến nhà tôi làm bài tập, để tôi đưa cậu đi chơi rồi lại đãi cậu ăn? Hơn nữa, trước đây Trạm Thiến Tuyết bị phạt thì có liên quan gì tới tôi chứ? Trong trường có bao nhiêu người ghét cậu ta, nhưng tôi không những không ghét mà còn làm bạn với cậu ta, giờ các cậu lại bảo tôi đạo đức giả?”
Dường như cột trụ cuối cùng của tình bạn này cũng tan vỡ, Trạm Thiến Tuyết chết lặng nhìn cô ta: “Tô Bạch Tình, tôi chân thành xem cậu như bạn bè, cậu lại nghĩ tôi như vậy sao?”
Tô Bạch Tình không nói nên lời.
Trạm Thiến Tuyết tức giận đến run cả người: “Lúc Tang Lê cướp mất vị trí của cậu trong lớp nâng cao, cậu đã khuyến khích bọn tôi ức hiếp cậu ấy. Xem ra tôi đoán đúng rồi, cậu chỉ lợi dụng bọn tôi để đối phó với người cậu ghét thôi. ”
Trạm Thiến Tuyết nói rất lớn, rất nhiều người ở trong lớp cũng đều nghe được, Dụ Niệm Niệm cùng Tang Lê đang đi ra khỏi phòng học cũng nghe được: “Lê Lê, bọn họ đang nói về cậu sao?!”
Tang Lê bối rối nhìn sang.
Tô Bạch Tình cảm nhận được ánh mắt xung quanh, hoảng sợ xoay người rời đi, nhưng Trạm Thiến Tuyết vẫn tiếp tục nói:
“Sao thế? Bây giờ cậu lại xấu hổ à? Sợ bộ mặt thật của cậu bị vạch trần sao? Khi cậu yêu cầu chúng tôi bắt nạt Tang Lê, chúng tôi đã bị phạt. Để bảo vệ cậu tôi cũng không khai ra cậu. Sau này, trong thời gian tập huấn cho lễ khai giảng, cậu bắt đầu xa lánh chúng tôi, bây giờ cậu lại tiếp tục đố kị với người ta thì liền tìm đến bọn tôi, nhờ tôi tìm người dạy cho Tang Lê một bài học, cậu muốn tôi đem tất cả mọi chuyện cậu đã làm nói ra cho mọi người cùng biết luôn không?!”
Rất nhiều người trong lớp nghe được lời này đều sửng sốt, Tô Bạch Tình quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Tang Lê: “Trạm Thiến Tuyết, cậu đừng có vu khống tôi!”
“Tôi vu khống cậu hay không chính cậu biết! Tôi dám làm dám chịu, còn cậu, cậu dám hay không?!”
Trong lúc cãi vã, Quảng Dã từ tầng dưới đi lên.
Sau khi trở về chỗ ngồi lấy cặp, Nhiếp Văn kinh hãi kể lại sự việc cho Quảng Dã, cậu cầm cặp đi ra cửa, đôi mắt đen quét qua đám người Tô Bạch Tình:
“Bây giờ tôi không có hứng thú xem chó cắn chó.”
Những lời này vô cùng sắc bén.
Sắc mặt Tô Bạch Tình trắng bệch, vẻ mặt bình tĩnh nãy giờ cô ta cố gắng duy trì hoàn toàn sụp đổ.
Quảng Dã quay lại nhìn Tang Lê:
“Đi thôi.”
Tang Lê bước ra khỏi lớp mà không nhìn về phía Trạm Thiến Tuyết.
Một nhóm sáu người cùng đi về, Dụ Niệm Niệm, Trương Bác Dương, Lữ Nguyệt sôi nổi kể lại với Nhiếp Văn chuyện vừa rồi.
Bọn họ cho rằng Trạm Thiến Tuyết đã đủ tệ rồi, lại không ngờ còn có Tô Bạch Tình lén lút mượn đao giết người nữa.
Dụ Niệm Niệm: “Không nghĩ tới Tô Bách Tình lại độc ác như vậy, cậu ta mới là trùm cuối đứng sau vụ này!”
Nhiếp Văn bất đắc dĩ cười: “Tôi đã đoán trước được rồi, thật ra hôm đó…”
Nhiếp Văn chạm mắt với Quảng Dã, ý thức được mình suýt chút nữa gây tội, vội vàng sửa lời: “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Tô Bạch Tình cũng chơi cùng bọn họ, cậu nghĩ cô ta có thể gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn à?”
“Đúng vậy, Lê Lê, Tô Bạch Tình thật đáng ghét, cậu ta còn muốn tìm người bắt nạt cậu. Nếu cậu ta dám tới, mình nhất định sẽ tẩn cậu ta một trận ra trò!!”
Tang Lê kể cho bọn họ nghe chuyện tối hôm đó ở lớp nâng cao, cô mừng vì đêm đó không đi theo Tô Bạch Tình đến con hẻm đó, nếu không cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Tang Lê, trong khoảng thời gian này cậu hãy cẩn thận. Tan học chúng ta nên đi cùng nhau,” Nhiếp Văn nhìn Quảng Dã: “Tô Bạch Tình vẫn sẽ tiếp tục sao?”
Quảng Dã nghịch chiếc bật lửa, giọng nói mang chút lười nhác và lạnh lùng:
“Cậu ta thử xem.”
Nhiếp Văn bảo Tang Lê đừng lo lắng, dù sao Quảng Dã cũng ở đây, Dụ Niệm Niệm cũng hứa sẽ bảo vệ cô, Tang Lê thuận theo mọi người, nhưng thật ra cô cũng không còn để ý nữa, sao cũng được.
Ra đến cổng trường, Tang Lê và Quảng Dã lên xe về nhà.
Quảng Dã ngồi ở ghế sau, suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.
Nửa tiếng sau, hai người về đến nhà.
Buổi tối, Tống Thịnh Lan ở lại tập đoàn, chỉ có hai người ăn tối với nhau.
Ăn cơm xong, còn một lúc nữa mới đến giờ học thêm, hai người đi lên tầng, Quảng Dã nhìn thấy cô đi lên tầng ba thì hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Cô hơi ngạc nhiên, chớp chớp đôi mắt: “Không phải một lúc nữa cô giáo mới tới sao? Mình về phòng làm bài tập trước đã.”
“Ở đây làm luôn đi. Lát nữa thầy tới tôi lại phải đi gọi cậu nữa à?”
“Ừm……”
Cô xách cặp đi theo cậu vào phòng học, Quảng Dã mở cửa, đây là lần đầu Tang Lê đến đây, phòng rất rộng, có bảng đen và một cái bàn lớn, một giá sách đầy ắp sách, còn có một vách ngăn nhỏ để giáo viên có thể dạy riêng cho từng người.
Ngoài ban công có bàn nhỏ và ghế xích đu, ngồi bên ngoài có thể nhìn ra xa xa là núi non, khung cảnh nên thơ hữu tình.
Môi trường ở đây thực sự rất tốt…
Quảng Dã nói rằng một số đồ nội thất do Tống Thịnh Lan nghĩ Tang Lê sẽ thích nên đặt làm, chẳng hạn như ghế xích đu, cho dù không có lớp học thêm, Tang Lê cũng có thể đến đây làm bài tập và ôn bài.
Tang Lê tham quan xung quanh, cô cười lộ hai lúm đồng tiền: “Cảm ơn dì Tống, những đồ dì chuẩn bị mình đều rất thích.”
Tang Lê đặt cặp sách xuống, vốn định đi ra ban công, nhưng Quảng Dã lại đút hai tay vào túi quần, quay người lại:
“Đến đây, tôi cho cậu xem chỗ này nữa.”
“Hả?”
Cô bối rối cùng cậu bước ra ngoài, đi theo Quảng Dã đến một căn phòng gần cuối.
Cậu mở cửa, Tang Lê ngờ vực bước vào.
Bên trong là một căn phòng rộng rãi, có hơi trống trải.
Trong phòng có hai cái gương lớn gắn trên tường, xung quanh phòng còn có những cây cột, sàn nhà còn được lát bằng những miếng dán sàn đặc biệt có màu xanh biếc.
Tang Lê sững sờ khi nghe thấy giọng nói trầm trầm của chàng trai phía sau:
“Đây là phòng tập nhảy của cậu.”
Tang Lê sửng sốt: “Phòng tập nhảy…”
Quảng Dã dựa vào tường, nói với giọng điệu thờ ơ: “Phòng của cậu nhỏ quá, lúc nào nhảy cũng va đập khắp nơi. Vừa lúc ở tầng này còn phòng trống không dùng đến nên làm thành phòng tập nhảy cho cậu. Sau này cậu có thể luyện tập thoải mái ở đây.”
Tang Lê chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ có một phòng tập nhảy đẹp đẽ và rộng rãi như vậy, đầu óc cô trống rỗng.
Cô nhìn thấy một màn hình điện tử lớn ở trong góc, Quảng Dã nói rằng cô có thể dùng nó để xem các video nhảy mẫu và luyện tập theo.
Tang Lê bước vào, lòng bàn chân giẫm lên sàn cao su mềm mại, nhìn ngắm xung quanh, trong lòng như có pháo hoa nở rộ.
Cô quay lại nhìn Quảng Dã: “Đây cũng là thứ mà dì Tống chuẩn bị cho mình sao?”
Quảng Dã lặng lẽ nhìn cô.
“Ừ, cậu có thích không?”
Tang Lê gật đầu, sau đó cười vui vẻ: “Mình yêu dì Tống quá, dì thật là tốt quá!”
Quảng Dã nhìn bộ dáng trẻ con của cô, liếc nhìn sang chỗ khác, khóe môi cong nhẹ.
Tang Lê đi đến bên cửa sổ, nghĩ tới chuyện đã qua, không nhịn được nói:
“Ước mơ của mình ngày xưa là có một phòng tập nhảy nhỏ để luyện tập nhưng nhà mình nhỏ nên chỉ có thể trải một tấm thảm xốp trên ban công nóc nhà. Đông lạnh hè nóng, hôm nào mà mưa là mình không tập được.”
Quảng Dã nhìn cô, Tang Lê cụp mắt xuống: “Sau này mình luyện tập ở một học viện khiêu vũ, nhưng lúc đó luyện tập xong mình thường bị mấy bạn học ghét mình nhốt trong phòng. Có lần mình còn bị nhốt cho đến khi trường đóng cửa lúc 12 giờ đêm, sau đó một mình lủi thủi đi về trong lo sợ.”
Tang Lê quay lại nhìn Quảng Dã đang dựa vào tường bên cạnh, nhướng mày:
“Vậy là bây giờ mình có được một phòng tập nhảy đẹp như vậy, mình cảm thấy rất hạnh phúc.”
Quảng Dã nhìn cô:
“Sau này sẽ không đâu.”
Cô sửng sốt một lúc: “Hả?”
Quảng Dã nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt đen láy và nói với giọng khàn khàn:
“Đừng sợ, sau này những chuyện như thế và những người như vậy sẽ không xuất hiện nữa đâu.”
Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 38
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương