Những hạt mưa thi nhau rơi xuống như tiếng đàn cầm cổ, lăn trên ô rồi lại rơi xuống chân.
Bên ngoài trời đang mưa rất to. Nhưng thế giới bên trong chiếc ô lại hoàn toàn khác.
Mùi thuốc lá và mùi bạc hà thanh mát lan tỏa khắp không gian, hòa vào cơ thể. Cái lạnh của cơn mưa mùa đông ập vào mặt, nhưng Quảng Dã đã ngăn lại hết.
Sự lạnh lẽo dần biến mất. Mọi suy nghĩ vẩn vơ trong lòng Tang Lê đều bị đứt đoạn, để mặc bản thân nằm trong vòng tay ấm áp của cậu.
Tang Lê có thể dễ dàng cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của cậu.
Âm thanh “thình thịch” không ngừng vang lên, Tang Lê có thể đếm được từng nhịp.
Trái ngược với tốc độ rơi của những hạt mưa, thời gian lúc này dường như chậm lại.
Quảng Dã ôm cô, hình như cũng cảm nhận được hơi lạnh bên ngoài. Cậu buông lỏng tay, nhìn thấy cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng: “Mặc ít như này cũng dám chạy ra ngoài sao?”
“Không…..”
Bắt gặp ánh mắt của cô, yết hầu Quảng Dã chợt khựng lại, giọng khàn khàn nói: “Cậu lên nhà trước, tôi đi đậu xe đã.”
“Ừ.”
Tang Lê bối rối đáp lại, nhanh chóng nhận lấy chiếc ô từ tay Quảng Dã.
Ngơ ngác quay vào biệt thự, quản gia nhìn thấy cô toàn thân ướt nhẹp thì không khỏi ngạc nhiên: “Ôi, cô Tang Lê? Sao cả người lại ướt hết thế này?”
“Cháu…”
“Chờ một chút, để tôi lấy khăn cho cô!”
Tang Lê nhận lấy khăn, lau qua người một lượt thì cửa mở ra, Quảng Dã từ từ đi vào.
Quản gia nhìn thấy cậu thì rất bất ngờ, trong lòng nhẹ nhõm: “Tiểu Dã, cuối cùng cậu cũng về rồi. Lão Trương và tôi đều không liên lạc được với cậu, chúng tôi rất lo lắng. Sao cậu lại đi ra ngoài vào lúc trời mưa to như thế này chứ?”
Quảng Dã ngẩng đầu lên nhìn về phía Tang Lê, vừa cởi áo khoác ngoài ra vừa trả lời: “Không có gì đâu. Lúc đó tôi đang đi xe nên không nghe máy được, báo với lão Trương là tôi về rồi nhé.”
Quản gia đáp lại một tiếng và hỏi Quảng Dã đã ăn uống gì chứ rồi nhìn sang Tang Lê bảo: “Cô Tang Lê cũng chưa ăn gì phải không?”
“Vâng.”
“Bữa tối sẽ nhanh được dọn lên trong năm phút nữa thôi.”
Quản gia đi vào bếp. Thoáng chốc nơi phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người. Tang Lê cầm khăn tắm, trong lòng căng thẳng không thôi. Thấy vậy, Quảng Dã mở lời:
“Cậu đi thay quần áo trước đi đừng để bị cảm lạnh.”
Tang Lê nhẹ nhàng đáp lại rồi xoay người đi lên tầng.
Cuối cùng, Quảng Dã cũng bước vào thang máy.
Trở lại phòng ngủ, cậu đi thay quần áo. Ngay khi cắm sạc điện thoại thì điện thoại hiện lên rất nhiều thông báo.
Mọi người đều lo lắng hỏi xem cậu đã đi đâu.
Nhiếp Văn hỏi: [Cậu đang đi đua xe à? Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi? Cậu đang ở đâu thế?]
[Ban nãy Tang Lê có gọi điện cho tôi bảo rằng đang rất lo lắng cho cậu đấy.]
Quảng Dã nhìn thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Nhiều nhất là cuộc gọi từ Tang Lê.
Cậu nhanh chóng nhắn lại cho Nhiếp Văn rồi nghĩ đến khung cảnh vừa rồi trước biệt thự khi ôm Tang Lê khiến cậu không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình.
Nhắm mắt lại rồi đưa tay xoa xoa đôi tai đã đỏ bừng.
Bên kia, khi Tang Lê trở về phòng iền tựa người vào cánh cửa, cảnh tượng vừa rồi như đang hiện ra trước mắt—-
Tang Lê vội vã chạy ra khỏi biệt thự đi tìm Quảng Dã. Khi nhìn thấy cậu, những lo lắng và sợ hãi trong cô tựa như bộc phát hết ra.
Ngay lúc này, lý trí đã kéo cô quay trở về thực tại—–
Hai gò má Tang Lê lập tức đỏ bừng.
Cô không ngờ rằng bản năng trong tiềm thức của cô cứ thế mà thúc đẩy khiến cho những cảm xúc vốn đã bị cô kiềm chế bấy lâu liền bùng phát ngay khi cô nhìn thấy cậu.
Sắc mặt Tang Lê đỏ bừng, cô chợt có ý nghĩ muốn tìm một cái hố nào đó để mà chui vào đó.
Hình như cô cảm thấy rất thích…
Mặt đã đỏ ửng, phải rất lâu mới có thể kìm nén những rung động nơi đáy lòng rồi vội vàng thay áo khoác rồi mặc quần áo mới.
Tang Lê đang sấy tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô sửng sốt mất mấy giây rồi mới phục hồi lại tinh thần. Khi cô bước ra mở cửa thì nhận ra đó là Quảng Dã.
Cậu đã thay quần áo xong. Bởi vì trong biệt thự có lò sưởi nên cậu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cùng quần jean.
Tang Lê nhìn thấy cậu, lại càng bất ngờ hơn.
Cậu nói: “Dụ Niệm Niệm bảo tôi mang bài tập cuối tuần đến cho cậu.”
“Ừm, mình cảm ơn..”
“Bài vật lý cuối cùng thì không cần làm. Bai tập văn thì làm ra giấy với chép lại ba khổ thơ cổ là được.”
Tang Lê chưa bao giờ nghe thấy Quảng Dã nói về bài tập mà lại nhiệt tình như thế.
Cô gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
Quảng Dã xoa xoa lỗ tai, hai mắt hơi hé: “Cậu xong chưa? Có thể xuống ăn cơm rồi chứ?”
“Ừ, để mình lấy điện thoại rồi xuống luôn.”
Tang Lê quay trở lại phòng, đặt đống bài tập xuống bàn rồi lấy điện thoại di động. Ngay khi đi qua cậu, một mùi bạc hà thoang thoảng trên người cậu còn vương vấn trên chóp mũi khiến đầu cô như hiện lên những hình ảnh mơ hồ. Gò má lại đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Mau đi thôi…”
Hai người một trước một sau đi xuống tầng.
Đến phòng ăn, hai người ngồi đối diện nhau. Quản gia mang xuống hai bát nước gừng: “Mau uống chút cho đỡ cảm lạnh. Đặc biệt là cô Tang Lê vừa mới khỏi ốm xong.”
“Cảm ơn dì Triệu.”
“Phải rồi, sao đang yên đang lành cô lại chạy ra ngoài cửa thế?”
Tang Lê ngước lên chợt bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã, cô không dám nói ra sự thật: “Dạ cháu ra ngoài đổ rác..”
“Đổ rác à? Cái đó lúc nào làm mà chẳng được nhất định phải chạy ra ngoài lúc trời mưa như này sao?”
“À dạ…”
Hai má cô dường như đỏ lên khi uống nước gừng cay.
Uống xong, quản gia đặt lên bàn bộ bát đũa rồi rời đi trước.
Trên bàn ăn thoáng chốc chỉ còn lại hai người làm cho bầu không khí cũng thêm vài phần ngại ngùng.
Tang Lê cũng không biết phải nói gì. Cô bối rối đến mức chỉ dám mím môi, đành phải miễn cưỡng cầm đũa lên.
Một lát sau, một bát súp cà rốt ninh sườn heo được mang lên. Cô ngẩng đầu lên nhìn Quảng Dã, cậu bất ngờ nói: “Cho cậu đấy, uống đi.”
“Làm sao cơ? Cậu còn muốn giả vờ gì nữa?”
Cô cúi đầu: “Thật ra mình không thích cà rốt.”
“…”
Cậu cười nhẹ: “Đúng là kén ăn.”
Cậu đẩy đến trước mặt cô một bát khác. Tang Lê uống thử một ngụm rồi cũng vùi đầu vào ăn, không dám nhìn cậu nữa.
Ăn được một lúc, hai người lần lượt ra khỏi phòng ăn. Đến chỗ cầu thang, nhìn thấy xung quanh không có ai, Quảng Dã lên tiếng:
“Tang Lê.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn. Quảng Dã đang định nói gì đó thì cửa đột nhiên mở ra, Tống Thịnh Lan bước vào.
Cuộc nói chuyện bị ngắt quãng.
Tang Lê quay đầu nhìn: “Dì Tống, dì về rồi ạ?”
Tang Lê vội vàng đi tới. Tống Thịnh Lan thay giày dép rồi cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, mỉm cười nhìn Tang Lê: “Xong việc dì lập tức mau chóng trở về. Ai biết được ở Vân Lăng lại mưa to thế này chứ? Hồi nãy dì còn phải ở sân bay đợi mãi cho mưa ngớt mới đi về đấy.”
Tống Thịnh Lan thay giày. Khi đi vào phòng khách thì nhìn thấy Quảng Dã: “Con vừa ăn xong à?”
Cậu đáp lại một tiếng. Tống Thịnh Lan ngồi xuống sofa nghỉ ngơi. Quản gia mang nước nóng cùng khăn lau đến, rồi nhìn sang hỏi Tang Lê: “Hôm nay cháu đi tham gia cuộc thi toán học đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Ở đâu thế?”
“Ở Lâm Thành ạ.”
Tống Thịnh Lan uống nước xong cũng hỏi thăm: “Cũng khá xa đấy. Cháu mới về à?”
“Năm giờ chiều cháu mới về ạ. Chú Trương đón cháu ở ngay cổng trường. Vừa về đến nhà thì trời mưa ạ.”
“Vậy thì cũng may quá.” Tống Thịnh Lan mỉm cười nhìn sang Quảng Dã bên cạnh: “Hôm nay con đi học xong về nhà luôn sao? Về cũng sớm đấy.”
Lão Trương không nói cho Tống Thịnh Lan việc Quảng Dã đi đua xe. Nếu biết được, chắc chắn Tống Thịnh Lan sẽ nổi trận lôi đình rồi mắng cậu. Quảng Dã đáp lại vu vơ, Tang Lê cũng phối hợp không vạch trần.
Nói chuyện một lúc, Tang Lê nhìn sang Quảng Dã ngồi đối diện. Nghĩ đến chuyện xảy ra mấy hôm nay liền áy náy vô cùng. Cô nói với Tống Thịnh Lan: “Dì ơi, cháu lên phòng làm bài tập về nhà đây ạ.”
“Được rồi, cháu đi đi.”
Cảm nhận được một ánh mắt đang dán chặt trên người mình, trái tim cô khẽ động rồi đứng dậy nhanh chóng chạy lên tầng.
Trở về phòng, Tang Lê ngồi ở mép giường rồi nghĩ lại chuyện lúc nãy, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Lúc Quảng Dã gọi cô ở cầu thang là đang định nói với cô chuyện gì sao?
Chủ yếu là vì Tống Thịnh Lan đột nhiên trở về nên họ cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Tang Lê cứ ngẩn ngơ suy nghĩ mãi. Cuối cùng cũng đè xuống tâm tình, ngồi xuống làm bài tập về nhà.
Khoảng chín giờ tối, cô đã làm gần xong bài tập. Tang Lê có chút mệt mỏi, đi thay quần áo rồi lên phòng tập nhảy.
Khiêu vũ đòi hỏi sự kiên trì luyện tập hàng ngày mà dạo này Tang Lê lại khá bận, không có nhiều thời gian. Dù thế nào thì cô cũng cố gắng dành chút thời gian để luyện tập.
Đến phòng tập nhảy, Tang Lê đóng cửa lại rồi bắt đầu khởi động.
Cô luôn dành hết tâm sức và trái tim vào việc khiêu vũ. Vì thế cô cứ mải miết tập mãi, khi nhìn lên đồng hồ đã là hơn mười một giờ.
Ở bên ngời tấm cửa kính trong suốt, mưa đã tạnh. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy chính là tiếng những hạt mưa nhỏ giọt rơi xuống từ mái hiên.
Đúng là hơi muộn rồi.
Cô uống chút nước rồi nghỉ ngơi một lát. Bước ra phòng khách, không ngờ Tang Lê lại nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi ở đó, xung quanh cũng không bật đèn.
Nghe thấy âm thanh, cậu ngước mắt lên nhìn.
Có vẻ cậu đã ngồi đợi rất lâu rồi.
Tại sao cậu lại ở đây?
Tang Lê kinh ngạc một hồi thì nhìn thấy Quảng Dã đã đứng dậy, bước về phía cô: “Nhảy xong rồi à?”
Nhịp tim cô lúc này chợt đập thật nhanh: “Ừ, nhưng cậu ở đây làm gì thế?”
Cậu nhìn cô, bình tĩnh trả lời: “Tôi đợi cậu đấy.”
Hai má cô lại bắt đầu nóng lên.
Lúc này, mọi thứ xung quanh đều thật yên tĩnh. Quảng Dã đang đứng trước mặt cô, khoảng cách càng ngày càng gần. Cậu đột nhiên hỏi: “Vậy định đứng ở cửa nói sao?”
“Chuyện này…”
“Vào phòng cậu đi.”
Hai mắt Tang Lê mở to, không thể tin được. Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, Quảng Dã cười: “Tôi còn có thể ăn thịt cậu hay sao?”
“…”
Nhìn ra hành lang, cuối cùng Quảng Dã đành phải đổi ý: “Đi lên tầng thượng nhé!”
Cô nhanh chóng gật đầu. Đi theo sau cậu, bước ra ngoài liền cảm thấy một bầu không khí thật là dễ chịu. Đứng ở tầng cao nhất của biệt thự, cô có thể dễ dàng nhìn ngắm hồ nước cùng những ngọn núi ở phía xa biệt thự. Đi gần ra ngoài, Quảng Dã liền đưa cho cô một chiếc áo khoác: “Mặc vào đi.”
“Cảm ơn cậu…”
Cô mặc vào rồi đứng dựa nơi lan can, chàng trai cũng tựa lên đó. Hai người đứng gần như là đối mặt với nhau. Nhịp tim cô thoáng chốc đã rung động, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu tìm mình làm gì thế?”
“Sao thế? Cậu không muốn nói chuyện với tôi à?”
“Không phải..”
Tối nay ở cửa, cô đã nói với cậu rất nhiều rồi mà.
Quảng Dã trầm giọng, bắt đầu giải thích: “Tôi không muốn bị làm phiền khi lái xe nên để điện thoại ở chế độ im lặng. Buổi tối nay cũng vì thế mà không nghe thấy điện thoại của cậu.”
Nhận ra cậu là đang giải thích chuyện tối nay, cô giật mình: À ừ..”
Sau vài giây im lặng, Quảng Dã đột nhiên nói: “Xin lỗi.”
???
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy đại thiếu gia nói lời này đó. Tang Lê bất ngờ: “Sao tự nhiên cậu lại nói thế?”
Quảng Dã chậm rãi kể: “Lúc đầu là do lần trước xe tôi bị tịch thu, tôi tưởng là do cậu mách mẹ tôi nên mới nổi nóng với cậu.”
Cậu đang nói đến lần đầu tiên hai người cãi nhau.
Dù biết sự việc ngày hôm đó là hiểu lầm nhưng tính cậu vốn luôn cao ngạo và luôn cố chấp muốn dùng hành động để chuộc lỗi nên cũng không có xin lỗi.
“Còn nữa, những lời mà tôi mắng tôi ở căng tin đã khiến cậu buồn,” Quảng Dã nhìn Tang Lê: “Nhưng đó là bởi vì cậu hiểu sai ý tôi. Tôi chưa từng muốn chinh phục cậu hay là làm mấy việc kiểu đó.”
Yết hầu lên xuống, giọng nói của Quảng Dã có chút khàn khàn: “Dù sao thì tôi cũng rất xin lỗi cậu.”
Tang Lê kinh ngạc.
Cô thừa biết bản thân Quảng Dã là người kiêu ngạo biết bao nhiêu, cậu chưa bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai. Nhưng lần này, cô không thể nào ngờ đến cậu lại có thể vứt bỏ thể diện của mình chỉ để nói với cô những lời đó.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, chàng trai tiếp tục nói: “Tôi đã suy nghĩ rất lâu về những gì cậu đã nói trong buổi tối hôm thứ ba đó. Tôi thực sự đã tỏ tình quá mức tùy tiện nên mới khiến cậu cho rằng tôi chỉ là nhất thời nổi hứng. Nhưng tình cảm ấy đã có từ rất lâu rồi, từ khi nghe thấy giọng của cậu qua điện thoại của lão Trương.”
Tang Lê ngạc nhiên: “Điện thoại của chú Trương á?”
“Còn nhớ lần đầu tiên cậu đến trang trại chứ? Khi cậu nhìn thấy những con vật đó rất thích thú mà nói với chú Trương thì chú ấy đang gọi điện cho tôi.”
Nghe cậu nói, Tang Lê mới nhớ ra: “Thì ra là lúc đó…”
Quảng Dã cười: “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người có tiếng cười ngốc nghếch như vậy.”
“…”
Tang Lê bất lực nhìn sang cậu, cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa không được vui: “Quảng Dã, cậu có thể nói chuyện nghiêm túc chút không?”
Quảng Dã nhìn cô, khóe môi cười càng sâu: “Cũng không phải chỉ nguyên chuyện đó. Lúc trước Lữ Nguyệt bị mọi người xa lánh nhưng có một vài người lại sẵn sàng ở bên cạnh bầu bạn với cậu ấy. Cậu chính là một trong số đó.”
Bề ngoài thì Tang Lê trông rất nhút nhát. Nhưng trong nhiều việc thì cô lại dũng cảm hơn bất cứ ai. Điều mà Quảng Dã nhìn thấy ở cô là sự tốt bụng và có tình cảm chân thành. Điều này hoàn toàn khác biệt so với thế giới đầy giả tạo này.
“Còn cả lúc cậu chăm sóc cho mẹ tôi. Rõ ràng chính mình cũng bị đai nhưng vẫn cố gắng xuống bếp nấu cháo cho bà ấy.”
Rất nhiều kí ức như một thước phim quay chậm bỗng ùa về.
“Nếu muốn kể hết ra thì ở cậu còn rất nhiều điều thú vị. Nhưng cách nói lúc trước của tôi có vẻ đã khiến cậu hiểu lầm rằng tôi chỉ là bốc đồng trong ba phút đó.”
Khi Tang Lê nghe thấy những lời này, trái tim cô không ngừng rung động.
“Tang Lê, tối nay gặp cậu tôi chỉ muốn nói rằng dù là cậu của trước đây hay bây giờ, tôi chưa bao giờ thay đổi tình cảm của mình—”
Dưới bầu trời đêm, cậu nhìn thẳng vào mắt cô. Lời nói bay theo gió truyền đến tai Tang Lê:
“Tôi thích cậu, và tôi vô cùng chắc chắn với điều đó.”
Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 47
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương