Ánh sáng trong phòng mờ mịt, ánh trăng như nước bao phủ lên hai người, cơ thể Tang Lê kề xát với Quảng Dã, mùi bạc hà và thuốc lá nhẹ nhàng trên cơ thể chàng trai xộc vào giữa mũi cô, xâm chiếm toàn bộ giác quan của cô.
Giọng nói cợt nhả của cậu lọt vào tai cô, cả khuôn mặt Tang Lê đột nhiên trở nên nóng bừng, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tống Thịnh Lan ở ngay ngoài cửa.
Bà không hề hay biết rằng cô đang bị cậu vây sau cánh cửa, bầu không khí ái muội đến nhường nào.
Nhỡ dì Tống phát hiện ra thì sao…
Tang Lê không thể trốn thoát, nhưng cô không dám đẩy cậu ra vì sợ gây ra động tĩnh lớn. Hai má cô đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, đôi mắt hạnh ươn ướt nhìn về phía Quảng Dã.
Cái người này thật quá đáng…
“Tiểu Dã, con ngủ rồi à?”
Tống Thịnh Lan hỏi lại.
Quảng Dã mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt, sợ cô bị trêu đến sợ hãi, liền kéo cô vào phòng.
“Đứng ở đây.”
Cậu xoay người bước về phía cửa.
Cửa mở nửa chừng, Quảng Dã nắm tay nắm cửa, bất đắc dĩ dựa vào tường mà nhìn Tống Thịnh Lan: “Mẹ, muộn như vậy, mẹ có gì muốn phân phó nữa à?”
Tống Thịnh Lan thản nhiên liếc nhìn căn phòng tối om bên trong: “Con chuẩn bị ngủ chưa? Hôm nay con đi ngủ sớm vậy.”
Quảng Dã cười nói: “Vậy con chơi game cả đêm nhé?”
Tống Thịnh Lan trợn mắt nhìn cậu, cười nói chuyện chính sự với cậu: “Vừa rồi bà nội con gọi điện hỏi ý kiến của bố mẹ. Năm nay chúng ta có nên đến Melbourne cùng với dì con và những người khác không? Mẹ cũng đang rảnh rỗi nên hỏi ý kiến của con luôn, coi như là đi nghỉ, mẹ thì thế nào cũng được, bố con dưỡng bệnh cũng ổn hơn rồi. Nếu con muốn đi thì để mẹ nói với bà nội một tiếng rồi chúng ta sắp xếp thời gian.”
Quảng Dã suy nghĩ một chút: “Kỳ nghỉ đông chỉ có một tuần, con không có thời gian.”
Tống Thịnh Lan đột nhiên phản ứng: “Đúng nhỉ, mẹ đột nhiên quên mất kỳ nghỉ đông này con phải học bù…”
“Hơn nữa còn Tang Lê thì sao ạ?”
“Muốn đi thì phải đưa cả Lê Lê đi cùng chứ. Chúng ta không thể để con bé ở nhà đón năm mới một mình được.”
Quảng Dã biết rất rõ tính Tang Lê, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy sẽ không đi cùng đâu, cậu ấy muốn về bà ngoại đón Tết.”
Điều này cũng có lý, “Có vẻ như kỳ nghỉ đông này hai đứa đều bận rộn rồi. Vậy mẹ sẽ nói với bà nội năm nay con ở nhà.”
“Vầng.”
Tống Thịnh Lan đang muốn rời đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Quảng Dã:
“Nhắc đến Lê Lê, mẹ cũng có chuyện muốn nói với con. Đừng tưởng rằng mẹ và bố con không hiểu được tâm tư của con.”
Quảng Dã xoa xoa vành tai, mỉm cười mở mắt ra: “Con thì có tâm tư gì cơ chứ.”
Tống Thịnh Lan: “Giả ngu ở đây cho ai xem? Mẹ chưa bao giờ thấy con quan tâm đến cô gái nào nhiều như vậy, còn nói mình không có tâm tư à?”
Lúc Tang Lê mới tới nhà, Tống Thịnh Lan nhớ Quảng Dã luôn tỏ thái độ lạnh lùng với cô bé, còn nói lười quan tâm đến cô, bây giời thì gần như là đảo ngược hai cấp độ.
Tống Thịnh Lan cũng biết mình không thể nói đạo lý với Quảng Dã: “Mẹ không thể quản lý nổi con, nhưng mẹ cảnh cáo con, cẩn thận đấy. Bây giờ hai đứa đang học cuối cấp, việc ưu tiên đầu tiên phải là học tập, còn việc khác thì có thể đợi, đặc biệt là con, đừng làm ảnh hưởng tới Lê Lê, con bé tới Vân Lăng để chăm chỉ học tập, đỗ đại học, nếu con dám bắt nạt con bé, mẹ nhất định sẽ xử lý con, con hiểu không?”
Tống Thịnh Lan nói, nhưng bà không biết lúc này Tang Lê đang ở trong phòng cậu.
Nam sinh đáp ứng bằng một nụ cười.
Nói xong Tống Thịnh Lan lập tức rời đi.
Quảng Dã đóng cửa đi vào phòng, Tang Lê nhìn cậu đi đến trước mặt cô, hai má nóng đến mức có thể hấp được cả ưbánh bao: “Sao dì Tống biết…”
Quảng Dã cười nói: “Cậu không cảm thấy bà ấy có thể nhìn ra sao?”
Chỉ riêng việc cậu đề nghị học bù cũng đủ khiến người ta sinh nghi, hơn nữa bầu không khí thân thiết dưới mái nhà trong khoảng thời gian này lại tinh tế như vậy, sao Tống Thịnh Lan có thể không cảm nhận được.
Tang Lê khóc không ra nước mắt: “Vậy thì xong rồi. Nếu dì Tống biết, chú Quảng nhất định sẽ biết.” Vậy tiếp theo cô sẽ đối mặt với bọn họ như thế nào…
Quảng Dã cười: “Là tâm tư của tôi, cậu căng thẳng cái gì? Hơn nữa cậu không nghe nói mẹ tôi đang bênh cậu sao? Sợ tôi bắt nạt cậu sao?”
Tam Lê xấu hổ: “Cậu vừa bắt nạt mình xong…”
Quảng Dã hạ giọng, cười hỏi: “Vậy cậu định đi mách lẻo với mẹ tôi à?”
“…”
Cô không muốn nói chuyện với cậu nữa, cô muốn rời đi, nhưng chàng trai đã chặn đường cô, giọng nói trầm ấm và cợt nhả của cậu vang lên, cậu cũng ngừng trêu chọc cô: “Tôi còn chưa tặng quà cho cậu đâu.”
“Mình có thể không cần được không?”
“Cậu thử xem.”
…Tang Lê chưa bao giờ thấy một người nào độc đoán như vậy.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ sớm cho cậu xuống tầng đi ngủ.”
Cậu kéo cô đến ghế sofa và đi lấy thứ gì đó, sau đó ánh mắt cô nghiêm túc quét qua phòng ngủ của cậu.
Cô không dám nhìn vào phòng cậu khi cô mở nhầm cửa lúc trước. Bây giờ cô nhìn quanh một lượt và thấy phòng của cậu được thiết kế đơn giản theo tông màu xám, trắng và đen, rộng gần gấp ba lần phòng ngủ của cô. Trong tủ kính gần cửa sổ sát đất có một bộ sưu tập các loại mô hình xe máy. Ngoài ra, trong phòng còn có rất nhiều thiết bị điện tử, có thể nhìn ra được cậu rất thích các sản phẩm điện tử.
Không có gì đặc biệt nhưng lại khiến cậu vô cùng thích thú.
Tang Lê nhìn, một lúc sau mới thấy Quảng Dã cầm một hộp quà được gói rất đẹp đi tới: “Mở ra xem đi.”
Cô nghi hoặc mở ra, ấy thế mà bên trong lại có——
Một chiếc điện thoại di động mới.
Ốp của điện thoại di động có màu hồng nhạt, màn hình lớn trông rất tinh tế và đẹp mắt, rõ ràng là mẫu mới.
Tang Lê sửng sốt: “Cậu cho mình điện thoại di động…”
Cậu ngồi cạnh cô: “Điện thoại cũ của cậu không chụp được ảnh, gọi điện cũng bị ngắt quãng, đổi cái mới đi là vừa.”
Trước đây cậu muốn cho rồi nhưng lại không tìm được thân phận hay lý do phù hợp, cậu sợ cô sẽ không chấp nhận.
“Cái này đắt quá…”
Quảng Dã cười nói: “Điện thoại di động có thể đắt cỡ nào?”
Nhưng điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô: “Cảm ơn món quà của cậu. Tâm ý của cậu thì mình nhận, nhưng điện thoại thì thôi đi.”
“Tặng rồi mà còn lấy lại? Nếu cậu không muốn thì cứ vứt vào thùng rác.”
Tang Lê bất đắc dĩ: “Quảng Dã…”
“Bố tôi sinh bệnh cách đây không lâu, tâm trạng tôi không tốt, chính cậu đã ở bên tôi và khuyên nhủ tôi rất nhiều, cứ coi như đây là lời cảm ơn của tôi đi.”
Chàng trai mím môi nhìn cô: “Mà mỗi lần cậu gọi điện thoại lại kẹt cứng, tôi không nghe rõ. Coi như cậu quan tâm đến tôi, vì tai của tôi mà suy xét lại đi nhé?”
Quảng Dã đưa tai ra để biện minh, Tang Lê đột nhiên không còn lời nào để phản bác.
Điện thoại di động hiện tại của cô quả thực đang bị lag, rất bất tiện khi sử dụng. Cô cong đôi môi đỏ mọng: “Vậy được rồi, mình nhận, cảm ơn cậu.”
“Cậu có mang theo điện thoại di động cũ không?”
“Ừm.”
“Đưa cho tôi, tôi sẽ nhập dữ liệu sang đó.”
Cô đưa nó cho cậu, cậu giúp cô khởi động, Tang Lê chợt nghĩ đến điều gì đó, “Vừa rồi cậu và dì Tống nói về chuyện ăn Tết, sao cậu biết mình định về quê?”
Quảng Dã quay đầu nhìn cô nói: “Khó đoán lắm sao? Tôi khẳng định cậu rất nhớ bà ngoại.”
“Vậy cậu thật sự không muốn ra nước ngoài đón năm mới à?”
“Nếu tôi mà đi thì lúc quay về cũng vừa lúc khai giảng năm mới rồi.” Quảng Dã nhướng mày nhìn cô, “Cậu có sẵn lòng không gặp tôi lâu như vậy không?”
Cô xấu hổ đến mức vội vàng phủ nhận: “Mình sẽ không…”
Cậu nói: “Nhưng tôi không thể chịu đựng được.”
Hai tai Tang Lê nóng bừng, cô giả ngu không nói chuyện.
Quảng Dã đưa điện thoại cho cô, nhìn chiếc điện thoại cũ của cô: “Cái này ai mua cho cậu vậy? Mẹ cậu à?”
Cô sửng sốt một lúc: “Ừm.”
Chẳng trách cô lại phản ứng như vậy khi cậu trêu chọc cô về chiếc điện thoại di động.
“Mấy ngày tới giao cho tôi, tôi mang ra ngoài xem có sửa được không. Nếu không sửa được thì ít nhất cũng có thể thay màn hình.”
“Hả? Tại sao còn phải sửa…”
“Thỉnh thoảng nó có thể dùng làm máy dự phòng,” Cậu quay lại nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Đây là quà của mẹ cậu, cậu nhất định sẽ không nỡ vứt nó đi. Giữ làm quà lưu niệm không phải tốt hơn sao?”
Cậu biết cô rất yêu mẹ, đồng thời cậu cũng muốn giúp cô trân trọng và gìn giữ mọi thứ liên quan đến mẹ cô nhiều nhất có thể.
Nghe vậy, Tang Lê nhìn vào mắt Quảng Dã, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Quảng Dã, cảm ơn cậu.”
Quảng Dã cười nói: “Lại là câu này.”
Cô hơi đỏ mặt.
Cuối cùng sau khi nhập dữ liệu xong, Quảng Dã đưa chiếc điện thoại mới cho cô. Cô lại cảm ơn rồi nghe cậu nói: “Tang Lê, tôi tặng cậu. Cậu không cần cảm thấy bản thân nợ tôi bất cứ điều gì đâu.”
Tang Lê ngơ ngác nhìn vào mắt cậu.
Quảng Dã nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp: “Cứ nhận đi. Cậu không cần phải có gánh nặng tinh thần, bởi vì tôi cam lòng mà.”
Muốn đối xử tốt với cô là mục đích thuần khiết nhất của cậu.
–
Sau lễ Giáng sinh, nghĩa là một năm đã qua đi, chỉ một tuần nữa là đến ngày đầu năm mới, đồng thời thời gian cũng bước sang năm 2013, báo hiệu một năm mới.
Tết Nguyên đán năm nay rơi vào tháng 2, tức là khá muộn vào cuối tháng 1, mọi người đều nghênh đón thi cuối kỳ trước.
Lần này, lấy luôn điểm kiểm tra chất lượng cấp tỉnh làm điểm cuối kỳ, Tang Lê làm tốt hơn bài thi giữa kỳ, cô đứng nhất lớp với Lư Hạ Dương và đứng thứ ba toàn trường. Lúc kết quả được công bố, ai nấy đều tỏ ra khâm phục.
Nhưng lần này, điều khiến giáo viên sốc nhất không phải là cô mà là Quảng Dã.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Quảng Dã thực sự đã lọt vào top 15 của lớp và xếp ở giữa lớp.
Tất cả các giáo viên đều sốc khi nhìn thấy kết quả của cậu, ban đầu họ cho rằng đã nhập sai kết quả, thậm chí còn nghi ngờ rằng cậu đã gian lận.
Kết quả của Quảng Dã khiến cả lớp xôn xao bàn tán. Nhiều người hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì. Nam sinh bèn bật lại một cách thờ ơ: “Cuối cấp thì nên học tập chăm chỉ thôi. Có vấn đề gì không?”
“???”
Là đám bạn có vấn đề hay do cậu có vấn đề?!
Ngoại trừ đang yên đang lành lại chăm chỉ đột suất, không ai có thể ngờ rằng cậu thiếu gia nổi loạn và vô kỷ luật như Quảng Dã lại bắt đầu học tập chăm chỉ vì một cô gái.
Một số giáo viên bộ môn khen ngợi Quảng Dã, đặc biệt là điểm khối tự nhiên, điểm của Quảng Dã gần bằng với Lư Hạ Dương.
Lư Hạ Dương không ngờ Quảng Dã lại đạt điểm cao như vậy trong kỳ thi này, sắc mặt cậu ta tối sầm. Đây là một cái tát vào mặt vì cái đánh giá trước đây của cậu về sự thiếu kiến thức và kỹ năng của Quảng Dã.
Ngoài ra, nhờ có sự ảnh hưởng của Tang Lê và Quảng Dã trong giai đoạn này, những người còn lại trong ‘Cùng nhau phát tài’ cũng bắt đầu hùa theo bầu không khí học tập tích cực này. Sau khi Quảng Dã bắt đầu học, Nhiếp Văn không tìm được bạn chơi nên đành phải vùi đầu chăm chỉ học hành theo, Lữ Nguyệt và Dụ Niệm Niệm thì theo chân Tang Lê hỏi bài. Bây giờ sáu người họ tụ tập lại cốt là để củng cố kiến thức. Và đương nhiên, mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp và cuối cùng thì điểm số của mọi người đều được cải thiện dù ít hay nhiều.
Bây giờ sáu người ngày càng thân thiết hơn, tình bạn giữa họ ngày càng bền chặt.
Càng ở cạnh nhau nhiều hơn, mọi người dần dần cởi mở hơn. Dụ Niệm Niệm sẽ phàn nàn với mọi người về những mâu thuẫn của cô với bố mẹ. Trương Bác Dương sẽ kể về trải nghiệm bị bắt nạt trong quá khứ vì tật nói lắp của cậu, còn Lữ Nguyệt cũng tâm sự về chuyện bố mẹ đã ly hôn, cô sống với mẹ.
Cứ đề cập tới bố mẹ, cuối cùng Tang Lê cũng buông phòng bị mà kể cho mọi người nghe về gia đình cô.
Ban đầu mọi người đều nghĩ rằng bố mẹ của Tang Lê đang làm việc ở ngoài thị trấn, nhưng sau đó họ phát hiện ra rằng cô không có bố còn mẹ cô thì đã qua đời.
Trước mặt những người đáng tin cậy, việc kể lại quá khứ không phải là để xé rách vết sẹo mà là quá trình tự chữa lành vết thương đã rách. Tang Lê an ủi các bạn bằng trải nghiệm của chính mình, khiến mọi người suy nghĩ nhiều hơn về cách làm sao để trở nên hòa hợp với bố mẹ, xong mọi người cũng thấy đau lòng thay cô và cùng bầu bạn với cô.
Bây giờ họ là bạn cùng lớp, là bạn thân và cũng bắt đầu trở thành gia đình của nhau.
Sau kỳ thi cuối kỳ, khối mười và khối mười một được nghỉ học, riêng lớp mười hai thì vẫn phải cắp sách với trường.
Đầu tháng 2, trong giờ học thể dục hai ngày trước kỳ nghỉ, sáu người hẹn nhau chơi một trận bóng chuyền. Sau trận đấu, sáu người ngồi trên khán đài, Nhiếp Văn mua đồ uống, cả đám cùng vừa ăn uống vừa hỏi han nhau về việc sắp xếp kỳ nghỉ đông.
Nhiếp Văn không ngừng phàn nàn: “Gần đây tôi học nhiều đến nỗi đầu quay như chong chóng rồi, được nghỉ tận bảy ngày, sáu người chúng ta có nên ra ngoài đi chơi một chuyến không?”
Dụ Niệm Niệm đang gặm chân vịt, vội vàng gật đầu, mỗi lần nói muốn ra ngoài chơi, cô nàng và Nhiếp Văn luôn là người xông xáo nhất: “Bài thi lần này mình làm rất tốt, lần này mẹ mình phá lệ cho mình ra ngoài chơi trong kỳ nghỉ. Sáu người chúng ta cũng nên đi chơi đi, với cả đi chỗ nào được nhể?”
Lữ Nguyệt: “Tháng Giêng mình phải về quê, cuối năm chúng ta đi chơi nhé?”
Trương Bác Dương cũng đồng ý, Tang Lê không nỡ làm hỏng bầu không khí của mọi người, đành phải nói: “Có lẽ mình không đi chung được rồi, mọi người cứ đi đi. Mình phải về Đài Thông với bà ngoại trong kỳ nghỉ lễ. Mãi đến mùng hai tháng giêng âm lịch mình mới về”.
“Đài Thông?”
“Ừm, đó là quê hương của mình.”
Dụ Niệm Niệm tò mò hỏi: “Lê Lê, lúc trước cậu nói quê của cậu ở trong núi đúng không?”
“Ừm, làng của mình nằm ở một vùng núi tương đối hẻo lánh ở Đài Thông. Làng của mình trước đây khá nghèo, nhưng trong hai năm vừa rồi, chính phủ đã hỗ trợ xóa đói giảm nghèo và phát triển nông nghiệp địa phương, điều kiện sinh sống đã tốt hơn một chút, ” Tang Lê nhẹ giọng nói: “Tuy không giàu có nhưng hệ sinh thái được bảo vệ khá tốt, non xanh núi biếc, trên núi vào mùa đông còn có một rừng mận lớn nở rộ.”
“Wow, cảm giác thật nên thơ.”
Dù nơi cô sinh ra không lớn bằng một thành phố lớn nhưng Tang Lê vẫn rất yêu quê hương của mình. Cô cho họ xem những bức ảnh về núi non nơi đây và còn kể đến Liên Vũ Châu: “Vườn nhà mình trông rất nhiều loại hoa quả rau trái, về cơ bản thì mình đều ăn đồ ăn nhà trồng, bà ngoại mình xào rau rất ngon nữa.”
Dụ Niệm Niệm lắng nghe với vẻ đặc biệt hứng thú: “Lê Lê, mình muốn đến quê của cậu quá. Mình chưa bao giờ đến nơi như thế này bao giờ cả.”
Nhiếp Văn đứng ở một bên cười nói: “Lê Lê, hay là cậu đưa tụi tôi về nhà cậu hai ngày đi?”
Dụ Niệm Niệm: “Đúng đúng! Mình rất muốn đi!”
Tang Lê ngạc nhiên: “Các cậu nghiêm túc đấy à?”
Nhiếp Văn nói, bố mẹ cậu thì mặc kệ, thích đi đâu thì đi, Dụ Niệm Niệm không quyết định được nên đi đâu nữa, Trương Bác Dương cũng nói không có vấn đề gì, Tang Lê nói: “Các cậu muốn đến thì mình vô cùng hoan nghênh, chỉ cần các cậu không chê vùng thôn sơn bé nhỏ này, mình báo trước là ở đấy không phồn hoa như ở Vân Lăng đâu đấy.”
Lữ Nguyệt: “Không sao đâu, quê của mình cũng gần như vậy, hơn nữa mình rất muốn ra ngoài chơi.”
Mọi người đều nhất trí, cuối cùng cả đám hướng về thanh niên chưa hó hé câu nào, Nhiếp Văn cười: “Được rồi, không cần hỏi A Dã đâu. A Dã còn muốn tìm cách nhét Tang Lê vào vali và gói cậu ấy đi kia kìa. Cậu ấy nhất định sẽ đi.”
“Ha ha ha ha... “
Quảng Dã bất lực trợn mắt lên, nhưng lại tỏ ý cam chịu, vốn dĩ chỉ là Dụ Niệm Niệm thuận miệng nhắc tới, nhưng mọi người chợt nhận ra rằng kế hoạch này có thể thực hiện được, Tang Lê lập tức hưng phấn nói phải mua vé. Nhưng cô phát hiện ra số tàu của mình không còn vé nữa. Quảng Dã lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, sau đó nói với Tang Lê: “Cậu hoàn tiền vé tàu đi, chúng ta sẽ đi máy bay.”
“Hả?”
“Đi chơi có hai ngày mà cậu đòi đi tàu thì khác gì đến đấy ăn mỗi bữa cơm rồi về luôn?”
Nhiếp Văn: “Đúng vậy, cái này tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.”
Quảng Dã không muốn mọi người có gánh nặng tài chính, cậu nói coi như mời mọi người đến thăm quê hương của Tang Lê, đám bạn cười xấu xa: “A Dã, sao tôi cảm giác đấy là quê của cậu chứ không phải quê hương của Tang Lê ấy nhỉ?”
Trương Bác Dương nhỏ giọng nói: “Không có, lấy nhau… sau này A Dã có khả năng là… ông chủ.”
“Trương Bác Dương, cậu cũng biết bày trò cơ đấy, ha ha ha…”
Bốn người nén cười trong lòng, Tang Lê không nghe thấy, kinh ngạc nhìn Quảng Dã: “Cậu thật sự đặt vé máy bay sao? Không phải hơi đắt sao…”
“Tôi không muốn chen chúc trên tàu.”
Được rồi, phải chăm sóc đại thiếu gia.
Cuối cùng, mọi người đều nói nên quay về hỏi bố mẹ trước. Sau khi tan học, Tang Lê quay lại nhìn Quảng Dã, không nhịn được mà hỏi cậu:
“Cậu thực sự muốn đến quê của mình à?”
Cậu nhìn cô: “Tôi có thể đi được không?”
Tang Lê mím môi: “Có thể, chỉ là mình không biết cậu có thể ở một nơi như vậy hay không…”
Tất nhiên cô muốn cậu đi, nhưng cô cũng sợ cậu sẽ không thích.
Quảng Dã cười nói: “Sao không ở được? Tôi cũng không phải người kén chọn, hơn nữa tôi có thể xem nơi cậu sinh ra và lớn lên, không được sao?”
Tang Lê mỉm cười để lộ ra má lúm đồng tiền, “Được, vậy mình sẽ dẫn các cậu đi chơi một chuyến.”
–
Sau khi sáu người nảy ra ý tưởng, buổi tối hai bạn trẻ trở về nhà nói với Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy về ý tưởng đi du lịch. Hai người bày tỏ sự ủng hộ và nói sẽ giúp con mình mua vé. Mấy người còn lại cũng về hỏi ý kiến bố mẹ và đều nhận được sự đồng ý, miễn là kết quả thi cuối kỳ của họ tốt thì bố mẹ sẽ đồng ý cho con ra ngoài nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, ngay tối hôm đó Tống Thịnh Lân đã nhanh chóng đặt vé máy bay cho họ, đồng thời sắp xếp người đến đón họ tại Đài Thông để đảm bảo an toàn trên đường.
Tang Lê cũng gọi điện cho Liên Vũ Châu và kể cho bà cụ nghe chuyện đó. Liên Vũ Châu vui vẻ chào đón mọi người đến và nói rằng bà sẽ dọn dẹp nhà cửa trong hai ngày tới để họ có chỗ ở khi đến.
Sau hai ngày học nữa, vào buổi sáng ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Lão Trương đưa sáu đứa đến sân bay Vân Lăng.
Đăng ký xong xuôi, Tang Lê ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, cô thắt dây an toàn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Quảng Dã cầm đồ uống mới mua đưa cho cô, Tang Lê nói cảm ơn:
“Đây là lần đầu tiên mình đi máy bay nên mình hơi lo lắng.”
Quảng Dã cong môi, “Đợi lát nữa khi máy bay cất cánh sẽ không có trọng lưc, nếu sợ độ cao thì đừng nhìn xuống.”
“Không sao đâu, mình không sợ.”
Sau khi cất cánh, lúc đầu Tang Lê có hơi lo lắng. Sau đó, máy bay vững vàng cất cánh bay lên, cô klấy điện thoại di động ra chụp vài bức ảnh bầu trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, rồi đề nghị: “Sao sáu người chúng ta không chụp selfie một tấm nhỉ?”
“Nào, nào!”
Tang Lê vui vẻ chụp ảnh cho mọi người, cuối cùng cô cũng lén chụp lấy một tấm ảnh của người bên cạnh.
Cậu mặc áo khoác xanh đen, đeo kính râm và mặc quần đùi đen, trông như một thanh niên trưởng thành.
Tang Lê lặng lẽ nhướng mày, lúc khóa màn hình điện thoại lại, cô bỗng nghe thấy giọng nói uể oải của thiếu niên: “Đừng tưởng lúc cậu chụp tôi thì tôi không nhìn thấy.”
Tang Lê đỏ mặt, cãi lại: “Mình chụp tất cả mọ người chứ không phải chụp mỗi cậu…”
Quảng Dã tháo kính râm xuống, lấy điện thoại di động ra: “Lại đây.”
“Hả?”
“Tôi cũng muốn chụp, không được à?”
Cô đành phải nghiêng người tới, Quảng Dã nhếch môi, “Say hi đi.”
“…”
Sau khi do dự vài giây, cô thực sự giơ tay lên làm một động tác ngớ ngẩn “say hi”. Quảng Dã càng cười tươi hơn và giơ điện thoại lên chụp vài bức ảnh.
Nhiếp Văn ngồi ở hàng sau cùng ba người nhìn thấy bèn lao tới: “Nào, chúng ta cũng chụp chung một cái đi!”
Sau khi Quảng Dã chụp ảnh cậu và Tang Lê xong thì nhàn nhã cất điện thoại đi. Nhiếp Văn: “Này, còn bọn tôi thì sao?”
“Không chụp được, không đủ bộ nhớ.”
“…”
Có người cười nhạo: “Quên đi, trong mắt Quảng Dã chỉ có Tang Lê mà thôi, bây giờ căn bản là tụi mình không lọt được vào mắt cậu ấy đâu.”
“Quảng Dã, cậu không cần quá đáng vậy đâu, hahaha.”
Nhiếp Văn nghĩ đến điều gì, cười xấu xa: “A Dã, cậu nhớ chú ý đấy. Hôm nay cậu sẽ đi gặp bà Tang Lê. Đến lúc đó nhỡ đâu tôi lại nhớ ra gì đấy lại tâm sự mỏng với bà ngoại về những hành động anh dũng của cậu lúc còn ở trường.”
Trường Bác Dương tấm tắc cảm thân: “A Dã, nếu cậu… có hình ảnh không tốt trong lòng bà Tang Lê, tôi đoán bà Tang Lê sẽ… không cho Tang Lê chơi với cậu đâu.”
“…”
Quảng Dã cạn lời: “Hai người các cậu chán sống rồi à?”
Mấy người bật cười, kết thúc câu chuyện, Quảng Dã ngập ngừng hỏi Tang Lê: “Bà ngoại cậu có biết tôi không?”
Tang Lê chớp mắt: “Biết chứ.”
Chàng trai chạm đầu lưỡi vào vòm miệng, thản nhiên hỏi: “Bà cậu nghĩ gì về tôi?”
Tang Lê cong khóe môi, trưng ra vẻ mặt đau khổ rồi nói: “Bà ngoại của mình có thành kiến với cậu.”
“…Hửm?”
Tang Lê nói tiếp: “Bình thường mà. Khi mình mới đến Vân Lăng, cậu không nhớ đã nói những gì mới mình à?”
Đại thiếu gia đột nhiên nhớ tới chuyện ngày xưa: “…”
“Mình đã nói với bà những gì cậu đã làm với mình. Bà mình đã cảm thấy cậu đang bắt nạt mình, vốn dĩ lần này bà mình không định cho cậu đến đâu.”
Không thể bác bỏ sự thật khách quan, Quảng Dã trở nên lạnh lùng, sắc mặt tối sầm: “Cậu không giải thích với bà ngoại sao?”
Tang Lê nhướng mày: “Mình có nói, nhưng khả năng là bà mình sẽ không tin. Dù sao bà ngoại mình đánh cậu hay mắng cậu, cậu cũng đừng tức giận.”
“…”
Quảng Dã chợt nghĩ tới điều gì, cười nói: “Không sao, tôi sẽ nói cho bà biết, hiện tại tôi đang thích cháu gái của bà, sẽ không bao giờ bắt nạt cô ấy nữa.”
Tang Lê:??!
Tại sao cái cậu này lại biến cô thành quân cờ của cậu vậy?!
Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 53
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương