Tang Lê ngây người, nhất thời nghe không hiểu lắm: “Sao cơ…”
Quảng Dã thấy Quý Hoài ở phía trước vừa đi lùi lại vừa nhìn về phía anh, như đang không yên tâm chuyện gì đó.
Quảng Dã đặt tay lên vô lăng, cụp mắt, sắc mặt lại lạnh lùng, không nói lời nào, anh khởi động xe.
Trong đầu Tang Lê xoay xoay một hồi mới phản ứng lại——
Vừa rồi anh ấy ám chỉ mình lưu luyến không nỡ rời xa Quý Hoài sao?
Quảng Dã… Là đang ghen sao?
Tang Lê có chút rung động, nhưng rất nhanh cô đã dập tắt cảm xúc ấy.
Thôi bỏ đi, chắc anh chỉ thuận miệng đùa giỡn thôi, cô đừng nên tự mình đa tình thì hơn…
Sợ càng thêm lúng túng, cô cũng không mở miệng giải thích, chiếc Lamborghini rời đi, trong xe yên tĩnh, không khí trong không gian kín nóng dần lên.
Tang Lê nhớ tới thời điểm sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô cũng đã từng ngồi trên xe anh lái.
Lúc đó anh chuẩn bị cho cô nhiều đồ ăn vặt, chờ khi đèn đỏ, anh sẽ quay lại mà đùa với cô, vuốt tóc cô, chọc cho cô cười, cưng chiều cô như một đứa trẻ.
Hiện tại, bọn họ không còn có thể như xưa nữa.
Tang Lê khẽ quay đầu nhìn về phía Quảng Dã, gương mặt anh lúc này chỉ có sự lạnh lùng phủ lấy, ngũ quan so với trước đây đã càng thêm góc cạnh rõ ràng, nước da người đàn ông không trắng, làn da màu lúa mạch bình thường càng thêm nổi bật, bàn tay to lớn đặt trên vô lăng, gân xanh hiện rõ.
Đôi tay ấy của Quảng Dã mạnh mẽ thế nào, Tang Lê đã từng được cảm nhận.
Một tay có thể ôm cô squat cả trăm lần một cách dễ dàng, khi anh ôm cô vào lòng, lòng bàn tay gắt gao khóa chặt lấy eo cô, có thể khiến cô giãy giụa thế nào cũng không động đậy được, sức áp chế của anh là tuyệt đối, khiến cô không lần nào thoát ra được.
Trên mạng có rất nhiều fan nói rằng, ước mơ của họ là được ôm chiếc eo nhỏ của Tang Lê.
Nhưng không ai biết, nơi đó chỉ có một người từng chạm qua, đã có lúc trong đêm khuya ở phòng chiếu phim, hay trong phòng ngủ của anh, cô bị Quảng Dã đè lên thảm hôn sâu, tay anh để lại dấu vết trên eo cô, cũng gieo lên cả những ấn ký đỏ hồng.
Quảng Dã huyết khí mạnh, so với ngươi bình thường thì mãnh liệt hơn rất nhiều.
Rất nhiều lần, đều suýt chút nữa đi quá giới hạn.
Nếu bọn họ không chia tay, Tang Lê đoán rằng chẳng bao lâu sau khi vào đại học, cô sẽ không chống đỡ nổi mà đầu hàng, bị anh nuốt chửng…
Tang Lê hạ ánh mắt xuống, đột nhiên điện thoại reo, cúi đầu nhìn, là cuộc gọi từ Sài Hoằng, cô nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”
“Tang Lê, tuần sau tôi và trưởng đoàn sẽ đến Vân Chiêm bàn về buổi biểu diễn, thứ hai cô có rảnh thì đi cùng chúng tôi nhé, tôi sắp xếp Quý Hoài đi dẫn dắt buổi luyện tập.”
Cổ ngẩn ra một lúc, “Không phải hai người bàn bạc là được rồi sao?”
Sài Hoằng gãi đầu cười: “Cô là trụ cột của Trừng Vũ, đích thân ra mặt chắc chắn tốt hơn, hơn nữa không phải cô và ông chủ Vân Chiêm từng là bạn học sao, ngày mai nếu có gặp ngài ấy ở công ty, còn có thể chào hỏi gì đó, điều này giúp chúng ta càng thêm thân thiết mà, tài nguyên này không dùng thì phí lắm.”
Lại còn chào hỏi, bây giờ anh đang ngồi bên cạnh cô đây…
Tang Lê nắm chặt điện thoại áp vào tai, không hiểu sao cảm thấy áy náy, giọng nói mơ hồ: “Để xem đã, nếu rảnh thì chắc được.”
Cúp máy, Tang Lê vuốt ve điện thoại, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, một lúc sau cố làm ra vẻ tự nhiên hỏi: “Quảng Dã, có phải là thứ hai tuần sau bên các anhbắt đầu tuyển chọn cho buổi biểu diễn đêm đầu tiên của lễ hội nghệ thuật Thủy trấn Minh Nguyệt không?”
Vài giây sau, người đàn ông thờ ơ trả lời:
“Không rõ lắm.”
Sao lại không rõ được chứ…
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, lẩm bẩm dò hỏi: “Vậy anh có biết lần này yêu cầu gì với buổi thương diễn không?”
“Tôi giúp cô đi cửa sau nhé?”
Cô ngẩn người: “À, không cần đâu, tôi chỉ hỏi vậy thôi…”
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái.
Ánh mắt như nói: Tôi chỉ buột miệng nói thôi, cô còn coi là thật.
Tang Lê: “…”
Người này sao lại như vậy chứ.
Quảng Dã không nói gì thêm, ý tứ rõ ràng là để cô tự đi bàn, Tang Lê cũng không hỏi nữa, dù sao cô cũng không nghĩ sẽ dựa vào anh.
Suốt quãng đường hai người gần như im lặng.
Tâm trạng Quảng Dã hình như không tốt lắm, không chủ động nói chuyện với cô, một lúc sau, Tang Lê vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên giọng nam trầm thấp:
“Cô định ngủ trên xe bao lâu.”
Tang Lê bị đánh thức, đang mơ mơ màng màng mở mắt đã thấy xe dừng trong gara.
Cô nhận ra đây là gara nhà họ Quảng, hơi sửng sốt, không ngờ đã đến rồi…
Cửa xe bên cạnh được mở ra, Quảng Dã xuống xe, cô cũng nhanh chóng xuống theo.
Lấy đồ từ cốp sau ra, Tang Lê đi theo Quảng Dã, băng qua sân trước vào cửa chính.
Quản gia vẫn là dì Triệu, ngày trước bà rất thích cô gái Tang Lê này, nhìn thấy cô sau nhiều năm, bà lập tức tiến lên nghên đón:
“Cô Tang Lê——”
Tang Lê thấy người quen, mỉm cười chào hỏi, sau đó có tiếng của Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan từ phòng khách vang lên: “Ồ, cuối cùng hai đứa cũng về rồi.”
Tang Lê bước vào phòng khách, chào hỏi hai người, Tống Thịnh Lan vui vẻ ôm cô, “Lê Lê, dì nhớ cháu quá.”
Tang Lê mỉm cười, “Dì Tống, cháu cũng rất nhớ dì…”
Năm ngoái khi vợ chồng Quảng Minh Huy ra nước ngoài có gặp Tang Lê, nhưng trong sáu năm qua bọn họ quả thực rất ít gặp mặt.
Tống Thịnh Lan nhìn Tang Lê như đang nhìn con gái mình, xoa đầu cô, “Lê Lê bây giờ thật sự đã lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp, lúc trước dì còn xem cháu múa trên mạng, cháu múa rất đẹp.”
Tang Lê cười, Tống Thịnh Lan kéo cô ngồi xuống sofa, nhìn về phía Quảng Dã, không nhịn được cười nói: “Dì sợ Tiểu Dã bỏ mặc cháu, không ngờ hôm nay nó còn đi đón cháu?”
Tang Lê: “Dạ…”
“Nó vừa từ công ty đi ra, dì nghĩ hay là để nó đi đón cháu, công ty nó và studio của cháu chỉ cách hai con phố.”
Tang Lê đảo mắt nhìn về phía Quảng Dã, ngượng ngùng nói: “Vâng, nhưng studio của cháu ở khá xa trong khu Sáng Tạo, tìm đường cũng khá phiền.”
“Không sao, nó quen thuộc khu đó, không phiền đâu.”
Quảng Dã: “Cũng khá khó tìm.”
“…”
Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ nhìn Quảng Dã: “Đúng rồi, Lê Lê, bây giờ cháu sống ở đâu?”
“Cháu sống ở Đông Thành.”
“Ôi, vậy phải đi làm xa thế sao? Bây giờ cháu chưa có bằng lái, đi taxi cũng mất bốn mươi phút nhỉ?”
“Vâng, nên khi bận cháu thường ở lại studio ạ.”
“Tiểu Dã có một căn hộ gần khu Sáng Tạo, thỉnh thoảng nếu cần cháu có thể đến ở tạm bên đó, thuận tiện hơn, đúng không Tiểu Dã?”
Quảng Dã: “Không tiện, căn hộ của con nhỏ lắm.”
“…”
Căn hộ hai trăm mét vuông của anh mà nhỏ?
Anh vẫn như hồi Tang Lê mới đến nhà, Tống Thịnh Lan bảo anh chăm sóc cô, anh chẳng nể mặt chút nào mà lơ đi.
Quảng Minh Huy kìm nén không cười: “Thôi được rồi, không tiện cũng không sao, không làm phiền đến Tiểu Dã, Lê Lê cháu tìm vài người bạn trong đoàn múa, cùng thuê một căn gần khu Sáng Tạo, như hồi ở Anh vậy, cũng rất tốt.”
Tang Lê: “Vâng.”
Quảng Dã quay mặt về hướng khác, sau đó đứng dậy đi lên tầng.
Tống Thịnh Lan cười nhẹ, tiếp tục nói chuyện với Tang Lê. Một lát sau, quản gia đến thông báo dọn cơm, ba người đi vào phòng ăn. Một lúc lâu sau Quảng Dã mới từ trên tầng đi xuống.
Chỗ ngồi đã được sắp xếp, anh lại ngồi đối diện cô.
Cảnh tượng thế này vậy mà đã cách sáu năm, ít đi sự lúng túng ban đầu nhưng lại thêm vài phần cố ý xa cách.
Nhiều hình ảnh trước kia hiện lên trước mắt, cô cúi mắt, trong lòng tràn đầy chua xót.
Mọi người cùng nhau ăn cơm, trước kia họ hay nói về bạn bè và thành tích, giờ là công việc và sự nghiệp.
Tống Thịnh Lan hỏi về tình hình hiện tại của Tang Lê: “Lê Lê, bây giờ cháu làm việc ở đoàn múa có bận không? Có thường xuyên phải biểu diễn không?”
“Cũng khá tốt ạ, lần này về là có vài buổi thương diễn, bọn cháu cũng định mở lớp, cháu phụ trách dẫn dắt luyện tập.”
“Có thể làm công việc mình yêu thích cũng thật hạnh phúc, mẹ cháu mà biết cháu bây giờ giỏi thế chắc sẽ vui lắm,” Tống Thịnh Lan hỏi, “Vậy cháu định cư ở đây luôn phải không?”
Tang Lê lén liếc nhìn phía đối diện, ngừng lại một chút, khẽ nói: “Chưa chắc ạ… Còn phải xem sắp xếp công việc đã ạ.”
Ý của cô là, cô vẫn còn có khả năng sẽ đi.
Quảng Dã im lặng ăn cơm, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Tống Thịnh Lan: “Dì tưởng lần này cháu về Vân Lăng rồi sẽ không đi nữa, dù sao thì thời gian này cháu hãy về đây ăn cơm nhiều hơn nhé, rảnh thì đến văn phòng dì chơi, tập đoàn Sáng Huy cũng không xa nơi làm việc của cháu.”
Tang Lê gật đầu.
Ăn xong, Tống Thịnh Lan kéo Tang Lê đi uống trà.
Lúc đầu bà định để Tang Lê ở lại một đêm, nhưng giờ cô đâu dám ở lại đây, chỉ từ chối khéo rằng buổi tối còn có việc, Tống Thịnh Lan hiểu ý cô cũng không ép buộc gì.
Chỉ là bà cảm thán, bây giờ giữa Tang Lê và Quảng Dã, thực sự đã trở nên xa cách quá nhiều.
Tống Thịnh Lan nhìn Quảng Dã: “Tiểu Dã, lát nữa con giúp mẹ đưa Lê Lê về nhà một chuyến, mấy ngày nay lão Trương không ở Vân Lăng.”
Tang Lê đối diện với ánh mắt Quảng Dã, biết chắc anh không vui, vội nói: “Không cần đâu dì, cháu tự bắt xe về được rồi.”
“Buổi tối con gái một mình không an toàn, Tiểu Dã tiện thể đưa cháu về rồi về nhà luôn, dạo này nó cũng ít về nhà, công ty cách khá xa.”
Quảng Dã không nói gì, quay người đi lên tầng, Tang Lê thấy vậy, cũng đành đồng ý.
Hai người trò chuyện thêm một lát, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy có việc phải xử lý, bèn lên tầng trước.
Tang Lê không có việc gì làm, không nhịn được muốn đi dạo quanh biệt thự một chút.
Ở nơi này, có quá nhiều ký ức.
Tang Lê đi một mình ra khu vườn phía sau, phát hiện có trồng thêm nhiều cây cối, còn có một trà thất ngoài trời, bên ngoài lơ lửng một vầng trăng vàng như đang được treo vắt vẻo trên cành cây, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi.
Đi ngang qua bể bơi, cô nhớ lại cảnh bị Quảng Dã dọa rơi xuống nước, còn cãi nhau với anh.
Hết thảy, như đã là chuyện từ lâu lắm rồi, lại như chỉ mới hôm qua.
Tang Lê chậm rãi đi lên tầng, nội thất trong nhà đã đổi mới nhiều, nhưng cách bài trí vẫn như trước, cô nhớ lại từng cảnh tượng, cuối cùng đi đến trước phòng mình, thấy cửa phòng đóng, không nhìn thấy bên trong.
Quản gia đang ở trên tầng thấy vậy, đi tới:
“Cô Tang Lê, cô định vào trong sao?”
Tang Lê biết trong đó chắc chắn không còn là phòng của mình, ngại ngùng lắc đầu, ai ngờ quản gia đoán được suy nghĩ của cô, nói: “Đồ đạc trong phòng cô vẫn còn, nhưng phòng này bị Tiểu Dã khóa lại rồi, tôi chỉ có một chìa khóa dự phòng, chỉ có thể vào dọn dẹp, những lúc khác không ai được vào.”
Tang Lê ngẩn ra, “Bất cứ ai cũng không được ạ?”
“Đúng, cả bà cụ Phạm cũng không được,” quản gia nhắc đến chuyện trước đây, “Lúc cô ra nước ngoài, bà cụ Phạm định dọn sạch đồ trong phòng cô, nhưng Quảng Dã nổi giận, nói không có sự đồng ý của cậu ấy, không ai được đụng vào.”
Tang Lê nghe vậy ngỡ ngàng, trái tim như có hàng ngàn mũi gai đâm vào.
Cô có thể tưởng tượng được, nếu lúc đó cô nói thật với Quảng Dã, anh chắc chắn sẽ vì cô mà chống lại Phạm Mạn Chi, không tiếc bất cứ giá nào.
Vì cô, anh có thể đánh đổi tất cả…
Cho nên, con người như anh, khi đối mặt với sự dứt khoát của cô, mới từ yêu thành hận, bây giờ anh mới đối với cô lạnh lùng như vậy.
Nỗi chua xót lan đến tràn ngập trong trái tim, cô không kìm được hỏi: “Dì Triệu, dì có thể cho cháu vào một lát không? Cháu chỉ muốn nhìn qua thôi.”
Dì Triệu do dự một lúc, rồi gật đầu: “Chắc được thôi, dù sao đây cũng là phòng của cô, cô Tang Lê chờ một chút, để tôi đi lấy chìa khóa.”
Rất nhanh, dì Triệu quay lại, mở cửa cho cô.
Tang Lê bước vào, giống như vừa mở ra một cuốn sách đã đóng bụi lâu ngày, ký ức ùa về trước mắt cuồn cuộn như sóng trào.
Cô nhìn cách bài trí trong phòng, nhớ đến lần đầu tiên cô đến đây, cô không ngờ mình sẽ được ở trong một căn phòng xinh đẹp đến thế.
Phòng vẫn sạch sẽ ngăn nắp, tựa như khoảng thời gian sáu năm qua không tồn tại, cô chưa từng rời khỏi nơi này.
Tang Lê mở tủ quần áo, bên trong vẫn có quần áo cô từng mặc, cả đồng phục trường Giang Vọng, đi đến bên giường, trên đó xếp những con thú bông ngay ngắn, đều là những thứ Quảng Dã gắp cho cô vào sinh nhật mười tám tuổi…
Trên bàn, vẫn còn chiếc điện thoại và giày múa cô từng để lại, đều là quà Quảng Dã tặng cô, cô nhìn thấy một cuốn sổ màu da bò chưa từng thấy, tò mò mở ra, phát hiện đó là một album ảnh.
Bên trong dán những tấm ảnh Quảng Dã chụp cho cô, còn có ảnh chụp chung của họ…
Tang Lê cầm album, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Album này chắc chắn là Quảng Dã làm, anh đã làm lúc nào mà cô chưa từng thấy qua…
Chẳng lẽ đây là thứ anh định tặng cô sao…
Một chàng trai như Quảng Dã, lại làm những việc tỉ mỉ như vậy, rõ ràng là để làm cô vui vẻ.
Tang Lê nắm chặt lấy cuốn album, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt lại nhìn xuống bàn bên cạnh, thấy bức tranh Quảng Dã vẽ cho cô ở trang viên.
Cô chú ý thấy, bức tranh bị xé rách, nhưng rồi lại được cẩn thận dán lại.
Quản gia nói: “Tôi thấy Tiểu Dã từng dán từng chút một, ban đầu cậu ấy định vứt đi, sau đó chắc là không nỡ.”
Tang Lê tay vuốt lên vết dán trên tranh, cảm nhận nỗi đau của Quảng Dã khi đó, nước mắt rơi xuống.
Trên tranh anh viết “Đời người đôi khi chỉ vì một cuộc gặp gỡ đặc biệt”, nhưng cũng chính sau đó, cô lại làm tổn thương anh thật nhiều, khiến anh nói anh thà chưa từng gặp cô.
Lúc này, có người giúp việc đến thông báo:
“Cô Tang Lê, cậu Quảng nói là cậu đang ở gara.”
Tang Lê kìm nén nước mắt đáp lời, bảo quản gia đừng nói với Quảng Dã, cô lên tầng chào tạm biệt Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, rồi ra khỏi biệt thự tiến lên xe.
Quảng Dã không nói gì, chỉ khởi động xe.
Thật giống như một tài xế lạnh lùng vô tình.
Chiếc xe thể thao chạy nhanh trong màn đêm, chỉ mở hé cửa sổ, gió lạnh thổi vào, ánh đèn đường nhấp nháy theo từng đoạn, làm tâm trạng cô cũng theo đó mà phập phồng nhấp nhô.
“Ở đâu?”
Giọng Quảng Dã hòa vào tiếng gió vang lên.
Cô lấy lại tinh thần, “Tiểu khu Lăng Gia, ở cạnh quảng trường Thời Đại.”
Buổi tối giao thông khá thông thoáng, từ đây đến đó chưa đến hai mươi phút.
Gần đến nơi, điện thoại trong túi xách của Tang Lê đổ chuông, cô bắt máy: “Alo, Quý Hoài.”
“Em về đến nhà chưa?”
“Sắp đến rồi.”
“Tối nay Y Y có mua trái cây và đồ ăn vặt, bảo anh mang cho em một ít, em về đến thì anh đứng ở dưới tầng đưa cho em nhé, anh đang chuẩn bị qua đó.”
Quý Hoài và cô sống trong cùng một tiểu khu nhưng khác tòa nhà.
“Được, vậy em chờ anh ở dưới tầng.”
Lời của Tang Lê vang lên bên tai Quảng Dã đang lái xe, ánh mắt anh hơi trầm xuống.
Đèn sáng lên, xe rẽ phải, tiến vào tiểu khu.
Tang Lê thấy anh muốn đưa đến dưới lầu, chỉ đường cho anh: “Tôi ở tòa số 10, bên này…”
Cuối cùng, xe dừng lại bên cạnh tòa nhà.
Xung quanh tầm nhìn tối mờ, không có nhiều người qua lại.
Tang Lê nhẹ nhàng mím đôi môi đỏ: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Quảng Dã không nói gì, Tang Lê chậm rãi tháo dây an toàn, nỗi đắng cay dọc đường không thể kìm nén lan đến cổ họng, vài giây sau nghẹn ngào phát ra:
“Tối nay tôi nghe dì Triệu nói, anh đã khóa phòng ngủ cũ của tôi lại, không cho ai vào.”
Tang Lê nghĩ đến những lần anh níu kéo cô trước đây, khổ sở mà cúi mắt: “Quảng Dã, thật sự xin lỗi, tôi đã khiến anh tổn thương nhiều như vậy…”
Đây là lần đầu cô nhắc đến chuyện năm đó sau khi họ gặp mặt.
Đôi mắt đen của Quảng Dã lăn tăn cảm xúc, nghe xong cười khẩy: “Sao, áy náy? Hay là thông cảm?”
Cô bỗng nhiên không nói thành lời.
Vài giây sau, anh khàn giọng nói:
“Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ hai tháng ngắn ngủi, chỉ là trò đùa trẻ con, ai cũng không nghiêm túc.”
Cô không nghiêm túc, anh đương nhiên cũng sẽ không nghiêm túc.
Lời này như lưỡi dao sắc bén cứa vào lồng ngực, trái tim cô như bị quăng vào dòng nước đắng, đôi mắt của Tang Lê đỏ hoe, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Cuối cùng, cô xuống xe đi đến dưới tầng, Quý Hoài đến, tay cầm đồ đưa cho cô.
Giống như đang đợi cô về nhà.
Quảng Dã rời khỏi tiểu khu, lái xe dọc theo con đường ven biển.
Cửa sổ mở ra, gió lạnh như dao cắt tạt vào mặt, trước mắt anh sương giá kết thành băng.
Anh tăng tốc, trong mắt hiện lên những hình ảnh liên quan đến Tang Lê.
Cuối cùng xe dừng lại bên cạnh ngọn hải đăng.
Quảng Dã xuống xe, tiếng sóng vỗ bên vào tai, anh nhớ lại lần đó ở Châu Khê, khi Tang Lê tâm trạng không tốt, anh không biết phải an ủi thế nào nên đã đưa cô đến đây.
Ngày đó, cả thế giới như ngâm mình trong màu cam vàng rực rỡ, anh ngồi bên bờ biển, quay đầu nhìn mái tóc cô bị cơn gió thổi loạn, cô nhìn về phía bờ biển với nụ cười rạng rỡ, cả trái tim anh đều bị chiếm giữ.
Những hình ảnh đó đã cách lâu như vậy, vẫn còn lưu giữ rõ ràng đến thế trong tâm trí anh.
Đôi mắt đen của Quảng Dã khô khốc, anh châm một điếu thuốc, những chuyện trong thời gian này như tảng đá nặng nề đè xuống, tim bị kéo căng đến rách thành từng mảnh.
Anh luôn tự nhủ với lòng, hãy quên cô đi.
Cho dù cô quay về, anh cũng tuyệt đối không để ý nữa, anh chỉ coi cô như một người xa lạ.
Nhưng anh dần nhận ra, sau nhiều năm như vậy, chỉ cần Tang Lê xuất hiện trước mặt, những cảm xúc bị đè nén của anh liền lập tức bùng lên, thấy người đàn ông khác bên cạnh cô, anh phát hiện mình vẫn sẽ ghen đến phát điên. Anh có thể lừa được Nhiếp Văn, nhưng không thể lừa được chính mình.
Dù đã sáu năm trôi qua, anh vẫn không thể buông bỏ.
Thật nực cười, rõ ràng cô đã nói không thích anh dứt khoát như vậy, sáu năm cũng chưa từng quay lại, cắt đứt liên lạc với anh, bây giờ trở về nước cũng chỉ vì công việc, là anh vẫn tự mình đa tình, có những khoảnh khắc ảo tưởng, nghĩ rằng cô vẫn còn tình cảm với anh.
Anh thật sự không dám mơ tưởng gì nữa.
Quảng Dã nhắm đôi mắt u ám, dập tắt ánh lửa đỏ trên đầu ngón tay.
Sương đậm trăng mờ, đêm tối âm u.
Quảng Dã lái xe về đến nhà.
Đến tầng bốn, anh đi đến cửa phòng tập múa, đẩy cửa bước vào.
Sau khi Tang Lê đi, căn phòng này đã bỏ hoang sáu năm.
Anh không còn thấy cô múa ở đây nữa.
Anh tựa lưng vào tường, nhắm mắt, một lúc sau Quảng Minh Huy từ dưới tầng đi lên, thấy anh, ông bước vào: “Sao lại ngồi một mình ở đây.”
Ông lập tức nhận ra trạng thái của con trai, “Tâm trạng không tốt à?”
Quảng Dã không nói gì.
Quảng Minh Huy nhận ra Tống Thịnh Lan nói không sai, cười mà cảm thán: “Là vì Lê Lê à? Không ngờ tối nay bố mẹ mới mời con bé đến nhà ăn cơm, phản ứng của con liền như vậy.”
Quảng Minh Huy nói biết rõ con không ai bằng bố, ý nghĩ trong lòng Quảng Dã họ đều rõ:
“Nếu con vẫn còn tình cảm với Lê Lê, sao hôm nay lại tỏ vẻ không muốn quan tâm?”
Quảng Dã khàn giọng mở miệng: “Cô ấy chắc đã sớm quên con rồi.”
Anh nói, anh đã sớm quên.
Nhưng anh biết, là cô đã quên anh trước.
Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 72
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương