Hỷ Xuân Lai

Chương 15



Hắn kể với Trình thị về căn bệnh di truyền của nhà họ Trần, nhưng bà không tin.

Hắn đành mô tả rõ từng triệu chứng — giống hệt tổ phụ và phụ thân.

Trình thị tái mặt.

Thì ra bà vốn đã biết họ Trần bạc mệnh, trong kinh thành ai cũng ngầm hiểu.

Bởi vậy, nhà họ dù là công tước, cũng thường chỉ kết thân với những nhà thấp kém hơn, thế nên bà – con gái một tiểu lại – mới có thể gả vào.

Giờ đây, nghe xong, bà đã tin, cũng đã sợ.

Nhưng còn chưa kịp buông lòng, bà đã lo chuyện khác:

nối dõi.

Bà nói:

“Nếu không sinh con, sau này ngươi c.h.ế.t đi, tước vị thất truyền, họ hàng bâu lại như ruồi, ai giữ nổi tài sản tổ tiên?”

Trần Lý đáp:

“Vậy thì nhận nuôi một đứa là được.”

“Nhưng con nuôi dù sao cũng chẳng phải cốt nhục,

chưa nói nuôi có thành người hay không, chỉ riêng những lời gièm pha ở kinh thành đã đủ khiến người phát điên.”

Trần Lý nghẹn lời.

Hắn quên mất — đây là thời cổ đại.

So với nỗi khổ hậu thế, bọn họ chỉ xem trọng dòng dõi và quy củ.

Hắn hỏi:

“Nếu những nữ t.ử kia biết rõ phu quân mình tương lai sẽ c.h.ế.t sớm,

liệu có ai còn nguyện ý gả qua không?”

Một câu ấy, đ.â.m trúng lòng Trình thị.

Bà gả vào chưa đến ba năm, phu quân đã tạ thế.

May mà sinh được Trần Lý, mới giữ được chỗ đứng.

Nếu phải chọn lại, bà có nguyện không? “Nương, như vậy là lừa gạt!

Là lấy hạnh phúc người khác để vá lại vận mệnh nhà mình!”

Một lời ấy, khiến Trình thị bừng tỉnh.

Hóa ra mình năm xưa cũng bị lừa gạt như vậy.

Bà lau khô nước mắt, từ đó dứt bỏ ý niệm kết thân.

Nhưng lời đồn trong kinh như sóng cồn.

Có kẻ đoán Trần Lý không gần nữ sắc, lại có người ngờ hắn bất lực, đồn đãi khắp nơi.

Trình thị không chịu nổi.

Xưa nay bà luôn không chịu được ánh mắt của thiên hạ.

Trằn trọc hai năm, cuối cùng chọn Thủ Vận làm con dâu.

Nhà Thủ Vận nghèo khó, bà đưa tiền sính lễ, nghĩ rằng:

Đưa bạc, chẳng phải gạt.

Không ngờ Trần Lý giận dữ, bỏ đi du phương, nửa năm chẳng trở về.

Về sau…

Trình thị từ Dương Châu mang về một tiểu cô nương.

Thê t.ử của Trần Lý, từ Thủ Vận, biến thành tôn nữ của bạn thân Trình thị.

24

Chén cháo của ta đã cạn.

Chuyện của Trần Lý dài thật đấy.

Ta vừa nghe, vừa chầm chậm húp từng thìa.

Uống xong một chén, ta lại gọi thêm chén nữa.

Bởi vì như vậy — ta không cần mở miệng, mà không mở miệng thì hắn sẽ không phát hiện ta đang nghẹn ngào.

Ta không hiểu thế kỷ hai mốt là gì.

Chỉ mơ hồ cảm nhận rằng —

hắn không thuộc về thế giới này.

Thế giới hắn đến, vận hành theo một quy tắc khác, hắn không thể lý giải, nhưng buộc phải tiếp nhận.

Ta cũng không rõ bệnh người băng là gì.

Nhưng câu hắn nói: “Vô phương cứu chữa”,

đã là lời phán quyết.

Hắn không muốn liên lụy ta,

cũng không muốn trước lúc lâm chung, còn để lại mối bận tâm.

Hắn nói:

“Phùng Hỷ, trước khi gặp nàng, ta chỉ muốn viết xong Tập Lục Dược Thảo, rồi lặng lẽ chờ bệnh phát,

không lưu luyến, không tiếc nuối, rời khỏi thế giới này.”

“Nhưng… ông trời bạc đãi ta, càng bạc đãi nàng.

Nó khiến ta do dự.

Nó khiến ta… sinh lòng tham niệm.”

“Ta không biết phải đối mặt thế nào.


Thực sự… xin lỗi. Ta không biết.”

Trời đất Tứ Xuyên vốn đã oi bức ẩm thấp.

Lúc này ngay cả trong lòng cũng như phủ đầy sương mù,

lạnh lẽo bủa vây.

Trần Lý cố gắng nặn ra một nụ cười để xua tan sự gượng gạo,

nhưng khóe môi hắn nặng như chì, chẳng nhấc nổi,

chỉ còn một tiếng thở dài sâu lắng.

Ta mở lời:

“Cháo của chàng nguội rồi.”

Nói rồi, ta đứng dậy, đi gọi tiểu nhị bưng chén mới lên.

Vài bước ấy, thoạt nhìn tầm thường,

nhưng lại đủ để ta nín thở, cho phép mình nghỉ ngơi đôi chút,

thoát khỏi ám ảnh của sinh tử,

để tạm thời… chỉ nghĩ về một bát cháo.

Cháo nóng được mang lên.

Trần Lý gắng gượng uống mấy thìa, sau cùng vẫn buông thìa xuống.

Hắn đặt mấy đồng tiền đồng lên bàn, giọng khàn khàn:

“Ăn xong rồi,

chúng ta về thôi.”

Hắn đứng dậy, bóng áo xanh hòa vào dòng người tấp nập.

Trong làn xe ngựa và từng đợt bước chân,

hắn dần dần tan biến.

Ta đứng đó, lặng im nhìn theo bóng lưng hắn.

Từng cỗ xe lướt qua hắn.

Từng bước chân nuốt lấy hắn.

Ta lặng lẽ nhìn.

Rồi ta chạy theo.

Trong dòng người chen chúc,

ta nắm lấy tay hắn.

Tựa như kéo hắn từ vực sâu sinh t.ử trở lại.

Hắn quay đầu, đầy kinh ngạc.

Trong đôi mắt hắn, ta thấy —


 

Tình ý của ta cuộn trào mãnh liệt.

Chân thành của ta không cần lời đáp.

Nếu vận mệnh đã định,

thì trên con đường đến tương lai ấy —

ta nguyện gieo hoa.

Nếu số mệnh đã viết sẵn,

ta nguyện tự mình thêm mực, phá lệ mà sống.

Ta nói:

“Trần Lý, ta yêu chàng.

Vậy là đủ rồi.”

Chỉ cần thế mà thôi.

25

Sau khi trở về kinh đô, Trình phu nhân mở tiệc tẩy trần đón chúng ta. 

Trong yến tiệc, bà nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai đứa, cười đến nỗi đôi mắt chỉ còn là một đường chỉ nhỏ.

“Xứ Thục quả nhiên là nơi tốt lành.” Trình Phu nhân cảm khái.

Trần Lý múc canh vào bát, đặt trước mặt ta, mắt mày cong cong như trăng lưỡi liềm.

Từ lúc rời Thục trở về, nét cười trên mặt hắn chưa từng phai nhạt, dù đôi khi vào đêm khuya vẫn có chút u sầu, nhưng chỉ cần ta đến gần, mọi phiền muộn đều lập tức tan biến.

Ta đã trở thành liều t.h.u.ố.c chữa lành cho hắn.

Thuốc chữa tâm bệnh.

“Về sau, nếu nàng hối hận thì sao?” Trần Lý hỏi ta.

Ta điềm nhiên đáp: “Ta yêu chàng là việc của ta, không phải vì chàng.”

Trần Lý ngẩn người — hẳn là không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy.

Ta nhận lấy bát canh, trong ánh mắt hài lòng của Trình phu nhân, vui vẻ uống một hơi cạn sạch.

Ở kinh đô đã hơn hai năm, ta cũng dần sinh tình với hương vị nơi này.

Thức ăn quen thuộc, không chỉ làm ấm bụng, mà cả trái tim cũng dịu lại.

Sau bữa tối, Trần Lý lại định quay về thư phòng.

Nhưng Trình phu nhân  không chịu:

“Hồi trước thì nói vợ chồng mới cưới chưa có tình cảm, lại còn bận học y, nên không chịu ở chung.

Giờ đi du phương về, tình cảm mặn nồng, cũng chẳng còn việc gì, vậy sao lại vẫn ngủ riêng?”

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...