Hỷ Xuân Lai

Chương 2



Ta đành lau nước mắt, nhưng càng lau lại càng rơi, chỉ cảm thấy mắt mình như suối nguồn, cứ thế chảy mãi không ngừng.

Nói xong, tổ mẫu quay sang phu nhân đang lau lệ bên cạnh, cất giọng khẩn thiết:

“Muội muội, ta giao Hỷ nhi cho muội. Con bé vẫn còn trẻ dại, làm việc khó tránh khỏi sơ suất. Nếu có một ngày khiến muội không vui, xin muội rộng lượng bao dung, chăm sóc cho nó…”

“Mộ tỷ nói chi lời ấy, về sau ta nhất định coi Hỷ nhi như con gái ruột.” Phu nhân nắm lấy tay ta.

Trên trời, mưa nhẹ rơi lất phất, dai dẳng không dứt.

Thì ra, chia ly thường đi kèm với mưa, như thầm khóc, như thầm kể.

Dưới ánh mắt dõi theo của tổ mẫu, ta cùng phu nhân lên thuyền rời khỏi Dương Châu.

Rời xa Dương Châu – nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng ta suốt mười lăm năm.

Và tổ mẫu ta, vẫn đứng đó, trên bờ sông, trong nỗi lưu luyến và không nỡ rời xa, đưa mắt nhìn ta xuôi về Kinh thành, vì tiền đồ của ta mà lo toan lần cuối cùng trong đời.

02

Kinh thành phồn hoa hưng thịnh, so với vùng sông nước phú quý Dương Châu, lại thêm phần uy nghi nghiêm cẩn.

Giữa cảnh xe ngựa như nước, người người tấp nập, các bậc quyền quý cưỡi ngựa cao đầu ung dung trên đường, lúc thì là tân quý nhân mới được sủng, lúc lại là dòng dõi công thần qua bao thế hệ.

Trình Phu nhân thấy ta có phần dè dặt, liền nhẹ giọng nói với ta:

“Hỷ nhi còn nhớ những con đường này không? Khi còn nhỏ con từng đến đây.”

Ta lắc đầu, trong ký ức không hề có chút ấn tượng nào.

Trình Phu nhân thở dài:

“Cũng phải thôi, năm ấy con mới chỉ hai tuổi.”

“Phùng gia từng có vị trí trong kinh thành, đáng tiếc phụ thân con vì giữ thái độ trung lập trong tranh đoạt ngôi vị, khiến tân hoàng thất vọng, dần dần thất thế, bị giáng từ kinh đô xuống Dương Châu. Tuy giữ được tính mạng, nhưng khổ cho Mộ tỷ tỷ, rời quê mười mấy năm trời...”

Bà vừa nói vừa thở dài, như là đang tâm sự với ta, lại như là lẩm bẩm với ký ức của chính mình.

Xe ngựa chạy rất nhanh. Trình Phu nhân thấy ta có vẻ say xe, liền ôm ta vào lòng, đưa lát gừng cho vào miệng ta.

May mà đường không xa, chẳng bao lâu đã đến Trần phủ.

Khí phái của phủ công tước vượt xa điều ta có thể tưởng tượng.

Trong phủ, cột trụ chạm rồng, hành lang chạm trổ, lầu các u nhã, cây cỏ cá chim đủ đầy như tranh vẽ.

Gia nhân nối nhau ra tận cửa nghênh đón, chuẩn bị trà nước tẩy trần cho ta và Trình phu nhân.

Viện của ta được sắp xếp ở phía tây, thanh nhã yên tĩnh.

Ban đầu Trình Phu nhân định chọn ba người hầu hạ cận thân cho ta, nhưng ta cảm thấy không quen, cuối cùng chỉ giữ lại một người lanh lợi, còn lại đều ở ngoài viện làm việc.

Nha hoàn kia tên là Thủ Vận, dung mạo đoan chính, hành xử đâu ra đấy, chăm sóc ta như một tỷ tỷ.

Chỉ là tính tình nàng có phần lạnh lùng.

Mới đến kinh thành, ta vừa nhớ nhà vừa nhớ tổ mẫu, thường âm thầm rơi lệ về đêm.

Thủ Vận đưa khăn tay cho ta lau nước mắt, ta nói cảm tạ, nàng chỉ đứng yên, không lại gần, nhàn nhạt đáp:

“Cô nương nói quá lời, đó là bổn phận của nô tỳ.”

Thủ Vận và ta, dường như luôn tồn tại một khoảng cách.

Chắc hẳn đó là quy củ của đại hộ nhân gia, ta không bao lâu cũng quen.

Có gì ngon đều chia nàng một phần, cũng như lúc ở nhà, tổ mẫu từng dạy: Làm người phải rộng lòng, thiện ý sinh quả lành, không cần mong mà sẽ đến.


 

Ta vốn không mong gieo được quả gì với Thủ Vận, chỉ là đã quen san sẻ, muốn nàng cũng được nếm thử đôi phần.

Sau nửa tháng vào Trần phủ, Trần Lý mới từ xa trở về.

Nghe nói mấy hôm nữa sẽ tới nhà.

Trong lòng ta không khỏi lo lắng, đó là phu quân tương lai của ta, là người sẽ cùng ta đi hết một đời.

Ta hỏi Thủ Vận:

“Thiếu gia thích những thứ gì?”

Những thứ hắn thích, ta chuẩn bị một ít, có lẽ sẽ để lại chút ấn tượng tốt.

Động tác thu dọn của Thủ Vận khựng lại một chút:

“Nô tỳ cũng không rõ.”

Ta có phần thất vọng.

Ngày Trần Lý về phủ càng lúc càng gần, Trình phu nhân cho người đưa đến vài bộ y phục từ các thêu Chưởng Thường Các, kiểu dáng diễm lệ xinh đẹp, khiến dáng người bình thường của ta cũng nổi bật lên vài phần sắc sảo.

Ta cẩn thận tạ ơn phu nhân, sau khi thử xong liền cất kỹ, chẳng dám làm vấy bẩn dù chỉ một vết nhỏ.

Nào ngờ, ngay ngày trước lúc thiếu gia trở về, y phục bị chuột c.ắ.n thủng một lỗ, còn mặt ta thì vô tình dị ứng vì đụng phải nước ép đào, nổi mẩn đỏ.

Quả là mọi việc đều không thuận.

Phu nhân biết chuyện, liền đến tận phòng an ủi ta.

Ta nghẹn ngào nhận lỗi:

“Phu nhân, thật xin lỗi người, con chẳng làm được việc gì nên hồn, không những làm hỏng y phục người ban tặng, lại còn khiến người phải vất vả mời đại phu cho con...”

Trình Phu nhân bật cười:

“Ngốc tử, không sao cả. Con là con dâu tương lai của ta, chỉ là mấy bộ xiêm y thôi, sau này còn nhiều lắm.”



 

Nói đoạn, bà dịu dàng xoa đầu ta, ánh mắt đầy ân cần:

“Trần phủ là nhà của con, con đừng mang nặng trong lòng.”

Được bà vỗ về như thế, tâm trạng ta mới phần nào nguôi ngoai.

Chỉ là, đến chạng vạng hôm đó, Thủ Vận trong phòng ta lại bị điều sang viện của phu nhân để hầu hạ.

Phu nhân nói sẽ chọn cho ta một nha hoàn thích hợp hơn.

Ta tuy rất quý Thủ Vận, nhưng cũng không thể nhiều lời.

03

Lúc gặp Thiếu gia Trần Lý, mặt ta vẫn còn vết mẩn đỏ, chỉ đành dùng khăn lụa mỏng che mặt.

Hắn vừa tròn hai mươi, ta đứng nơi cửa ngoài nhìn vào, một thân áo lam, phong tư như tùng bách nơi sơn cốc—thẳng thắn tuấn tú, mang phong thái thư sinh phong lưu, lại thêm vài phần thân thiện gần gũi của người chốn thị thành.

Trần Lý hành lễ với Trình phu nhân xong, ánh mắt đảo qua ta, khẽ sững người:

“Mẫu thân, vị này là...?”

Ta vội vàng đứng dậy hành lễ, lại bị Trình phu nhân nhẹ nhàng kéo lại:

“Đây là con gái Phùng gia ở Dương Châu, ta và tổ mẫu của con bé là bạn khuê phòng thuở trước, nên cùng nhau bàn bạc, định hôn sự của con và con bé.”

Sắc mặt Trần Lý lập tức trở nên khó coi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...