Hỷ Xuân Lai

Chương 26



Bỗng nhiên Dư Cảnh Thắng dừng tay, giắt bầu rượu vào hông, rút kiếm ra một cách cẩn trọng, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài.

Ta cũng nhận ra có điều bất thường, khẽ hỏi:

“Bên ngoài… có chuyện gì vậy?”

Dư Cảnh Thắng đưa tay ra hiệu “suỵt”, sau đó nói nhỏ:

“Là Man tộc.”

47

Một đội quân chừng mấy chục người lặng lẽ tiến vào thôn làng.

Phỏng chừng là định tập kích doanh trại của công chúa Xung Uyên, dừng chân ở đây tạm nghỉ một đêm, tiện thể cướp bóc lương thảo.

Không may, ta và Dư Cảnh Thắng lại đang có mặt tại nơi này.

Chủ nhà phản ứng rất nhanh, lúc đám man tộc sắp vào nhà thì đã vội vàng chạy ra đón, cúi đầu khom lưng, ngăn họ lại bên ngoài:

“Các vị quân gia, trong nhà tiểu nhân có người bệnh, e rằng truyền nhiễm, không tiện mời vào.”

“Bệnh nhân à?”

Nhân lúc bọn họ còn đang phân trần ở cửa, Dư Cảnh Thắng đã nhanh tay cởi bỏ quân phục, nhét vào trong tủ gỗ.

Ngay khi vừa khép cửa tủ lại, đám man tộc đã mắng c.h.ử.i ầm ĩ, đẩy chủ nhà ngã xuống rồi xông thẳng vào.

Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Dư Cảnh Thắng lập tức đổi sang vẻ mặt khúm núm nịnh nọt, cười với bọn man tộc:

“Quân gia đại giá quang lâm, chẳng hay có điều chi sai bảo?”

Tên đầu lĩnh cau mày hỏi:

“Giờ này mà trong nhà ngươi còn thắp đèn, đang làm gì đó?”

Ta lập tức tiến lên, đáp lời:

“Trong nhà có người bệnh, ta đến để chẩn trị.”

“Ngươi là lang trung?”

Ánh mắt hắn lập tức sáng lên.

Thời chiến, đại phu là nhân vật được coi trọng, bởi ngày nào cũng có thương vong.

Ta đè nén bất an trong lòng, bình thản nói:

“Y thuật hèn mọn, chỉ biết chữa trị sơ sài đôi chút mà thôi.”

Hắn híp mắt lại, bước tới bên giường bệnh xem xét. Trên người bệnh nhân còn đang cắm kim châm, vừa thấy một tên dị tộc cao lớn lực lưỡng tiến lại gần, liền sợ đến phát run.

Gia quyến bên cạnh định nhào lên bảo vệ, nhưng ta vội kéo họ lại.

Lúc này man tộc đông người, manh động chỉ rước họa vào thân.

Ta hít sâu một hơi, quỳ sụp xuống trước mặt đầu lĩnh, cất lời:

“Quân gia, người bệnh cần tĩnh dưỡng, thực không tiện tiếp đãi quý nhân.”

Hắn quay sang nhìn ta, ánh mắt như d.a.o găm quét qua. Ta c.ắ.n răng chịu đựng thứ áp lực vô hình đó, tiếp tục nói:

“Trước đây, từng có một nữ tướng quân oai phong đến thôn, ép lấy nước lấy lương, đẩy đạp dân làng khiến người này vì quá kinh sợ mà sinh bệnh. Tới nay vẫn chưa khỏi. Xin quân gia rộng lòng, đừng dọa nạt nữa, kẻo bệnh tình trầm trọng, khó thể cứu vãn.”

Quả nhiên, vừa nghe đến hai chữ “nữ tướng quân”, tên đầu lĩnh liền nổi hứng, bước tới, rút đao ra rồi gác lên cổ ta.

Cảnh tượng ấy khiến mọi người trong phòng kinh hồn bạt vía, bệnh nhân và gia quyến liền quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha mạng.

Chỉ có Dư Cảnh Thắng là vẫn giữ được vài phần bình tĩnh – bởi nếu hắn thực sự định g.i.ế.c ta, thì đã ra tay ngay rồi, chẳng cần chậm rãi như thế.

Lúc này, Dư Cảnh Thắng cũng quỳ xuống, tay đã siết lấy con d.a.o găm giấu trong tay áo, ánh mắt lạnh lẽo, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Quân gia tha mạng!”

Ta run rẩy nói, giả vờ sợ hãi đến rơi lệ — cũng thật lòng mà nói, một nửa là sợ thật.


 

Ta còn chưa hoàn thành quyển thảo d.ư.ợ.c tập, nếu c.h.ế.t ở đây thì đúng là tiếc nuối đến đời sau.

Tên đầu lĩnh man tộc cười khẩy:

“Sợ c.h.ế.t đến thế cơ à?”

Ta vội vàng gật đầu:

“Ta quý mạng sống.”

“Yên tâm, ta sẽ không g.i.ế.c ngươi. Chỉ là… vừa rồi ngươi nhắc tới một nữ tướng quân, có phải là người này?”

Hắn rút ra một bức họa – đúng là chân dung của công chúa Xung Uyên.

Ta lập tức gật đầu:

“Chính là người ấy. Nàng ta đến cướp lương thực, khiến trong thôn có không ít người c.h.ế.t đói. Dân làng ai cũng hận nàng ta thấu xương.”

Ta vừa nói, vừa thêm mắm dặm muối, nhìn thấy ánh mắt đầu lĩnh hiện lên vẻ hài lòng.

Hắn thu đao vào vỏ, rồi dùng sống đao vỗ nhẹ lên má ta:

“Ngươi biết doanh trại của nữ tướng kia ở đâu chứ?”

Doanh trại của công chúa Xung Uyên vốn là doanh trại cơ động, thường xuyên đổi vị trí.

Kể từ khi Phùng Vinh phản bội, tiết lộ vị trí đóng quân khiến tổn thất nặng nề, doanh trại liền chuyển nơi khác. Đám man tộc đã tìm bấy lâu mà không ra tung tích.

Giờ nghe tin nàng xuất hiện, bọn chúng đương nhiên phấn khích.

Ta mỉm cười đáp:

“Tự nhiên là biết.”

“Dẫn chúng ta đi, ta sẽ thưởng cho ngươi vàng bạc châu báu.” – Hắn ngồi xổm xuống, bóp cằm ta, giọng đầy đe dọa – “Nếu không đồng ý, ta g.i.ế.c sạch cả thôn này.”

Hắn bóp mạnh đến mức xương quai hàm ta như sắp vỡ nát, ta nhăn mặt, nhưng vẫn gượng cười:

“Chỉ cần quân gia tha mạng người trong thôn, muốn ta làm gì cũng được, dẫn đường cũng không từ.”

Người trong phòng đều sững sờ.

Dư Cảnh Thắng nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.

Chúng ta hiểu rõ ý nhau – ta sẽ dẫn dụ quân địch đi, còn hắn phi ngựa hồi báo doanh trại Xung Uyên.

Nhưng ngay lúc ánh mắt giao nhau ấy, Dư Cảnh Thắng lại đột nhiên đứng dậy, cười toe toét:

“Quân gia, nếu dẫn đường mà còn được nhận vàng bạc, cho tại hạ theo cùng đi!”

Tên đầu lĩnh nhìn bộ dạng khúm núm của hắn, không nhịn được bật cười khinh bỉ:

“Sao? Ngươi cũng muốn dẫn đường?”

“Tất nhiên rồi! Được phục vụ các vị quân gia là vinh hạnh to lớn. Phụ nữ thì đầu óc thiển cận, làm được gì nên chuyện?”

Hắn còn lau bụi cát trên người đầu lĩnh, thái độ chẳng khác gì kẻ hầu nịnh bợ.

Tên man tộc cười khoái chí, phất tay:

“Cả hai ngươi cùng đi!”

Lần này, ta và Dư Cảnh Thắng đều hóa đá.

Cùng đi rồi… ai sẽ đi báo tin đây? Dư Cảnh Thắng cười méo xệch, mà ta thì lườm hắn đến muốn g.i.ế.c người.

Tên đầu lĩnh nhìn thấy nụ cười cứng đờ của hắn, cười càng to hơn:

“Yên tâm đi, ta sẽ cho hai phần thưởng, không thiếu vàng bạc đâu!”

Nói xong, hắn quay sang dùng tiếng man tộc nói với đồng bọn:

“Người Đại Chu đúng là bọn không xương, một đám mềm nhũn, ngu xuẩn vô cùng! Còn tưởng ta thật sự sẽ thưởng cho chúng cơ đấy!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...