Nhị thúc giễu cợt:
“Tẩu tẩu đang bênh vực nha hoàn kia? Vậy sao không để đại ca nạp làm thiếp luôn cho xong?”
Mẫu thân đáp:
“Nhị đệ nói đùa rồi. Cầu tiến không sai, nhưng không nên hại người. Nha hoàn kia toan trèo lên giường trượng phu ta, đã khiến ta không vui, như vậy là có lỗi với ta. Tuy không phải đại ác, nhưng cũng không đến mức đày vào thanh lâu. Ta chỉ chuyển nàng ấy sang một hiệu làm việc bên Đông Thành, thế là đủ rồi.”
Ta ngồi trong lòng mẫu thân, lặng lẽ lắng nghe.
Người cúi đầu nhìn ta, ôn tồn dặn dò:
“Hỷ nhi, con phải nhớ, đạo lý thế gian là thứ mơ hồ—chớ hoàn toàn thuận theo, cũng chớ hoàn toàn chống lại. Hai chữ đúng sai, hãy tự mình suy xét, với bản thân là thế, với người khác càng phải vậy.”
Lời ấy, ta luôn ghi nhớ.
Ta nghĩ, Thủ Vận và nha hoàn năm xưa, cũng không khác biệt.
Ta đem lời mẫu thân kể lại cho nàng nghe, Thủ Vận nghe xong, sững sờ đứng lặng.
“Ta không rõ cô có thật lòng muốn gả cho thiếu gia hay không, nhưng việc làm bẩn y phục ta, cho ta ăn đồ có nước đào, là có ý hại người.”
Ta chậm rãi nói rõ từng lời.
Thủ Vận nghẹn họng, thì thào:
“Xin lỗi… tôi chỉ là quá hoảng… tôi sợ thiếu gia sẽ thích cô, sợ mình thật sự mất hết hy vọng… tôi… tôi không biết phải làm sao…”
Nàng cúi đầu, càng nói càng thấp giọng, rồi bất ngờ quay người bỏ chạy.
Ta gọi nàng, nàng cũng không quay đầu.
Kỳ thật, ta muốn nói—không sao cả.
Lần sau, đừng làm vậy nữa là được rồi.
Còn chiếc khăn kia, đó là tổ mẫu mua cho ta, ta rất thích... ít nhất cũng nên trả lại trước khi bỏ chạy chứ...
Ta thầm than trong lòng, nghĩ bụng sau này tìm dịp đòi lại.
Bỗng dưng, sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười trong trẻo, như chuông bạc ngân vang.
Ta xoay người—Trần Lý từ sau giả sơn bước ra, đưa tay ra, vẻ mặt vô tội:
“Xin lỗi nhé, ta không cố ý nghe lén đâu.”
04
Gió bên hồ nhẹ nhàng mơn man, mang theo hương rong rêu nhàn nhạt.
Giữa khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, mùi rong càng thêm rõ rệt, luẩn quẩn giữa từng nhịp thở gấp gáp đầy bối rối của ta.
Ta vẫn chưa quen với việc bản thân đã có một vị hôn phu.
Ta nên nói gì với hắn đây? Chào hỏi?
Nên mỉm cười tự nhiên, hay là giữ vẻ đoan trang dè dặt mà nhìn hắn?
Quả thực là một nan đề.
Chưa kịp nghĩ ra, Trần Lý đã mở miệng trước.
“Nghe lén là sai. Để bù lại, ta có thể giúp muội trị dị ứng.”
Hắn vừa nói, vừa bước lại gần, đưa tay kéo nhẹ tấm khăn lụa trên mặt ta xuống.
Ta sững người, ngây ngốc nhìn hắnlấy ra một hộp t.h.u.ố.c mỡ, cẩn thận bôi lên mặt ta.
Lạnh lạnh, lại hơi rát.
Bôi xong, hắn nhét hộp t.h.u.ố.c vào tay ta:
“Mỗi ngày một lần, lượng bằng đồng tiền, thoa đều lên mặt là được.”
Dặn dò xong, hắn thản nhiên ngồi xuống tảng đá bên hồ, còn dùng tay áo phủi sạch một chỗ cho ta ngồi.
“Trước khi tới giờ dùng bữa, ngồi nói chuyện một lát chứ?”
Cuối cùng ta cũng hoàn hồn, khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.
Trong hồ, cá chép bơi từng đàn, thi thoảng phun bọt nước.
“Haiz, thật phiền phức.” Trần Lý thở dài, “Khó khăn lắm mới đẩy được hôn sự với Thủ Vận đi, lại tới lượt muội.”
Ta xoắn ngón tay, bứt rứt vân vê vạt áo.
“Muội thực sự muốn gả cho ta sao?” Trần Lý quay đầu hỏi.
Ánh mắt hắn sáng lấp lánh, ta không dám nhìn thẳng, đành nghiêng đầu né tránh:
“Là tổ mẫu muốn ta gả đến đây.”
“Lại là cái kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.” Trần Lý gãi đầu, “Cũng phải thôi, lỗi là do cái xã hội phong kiến này, không phải do các người.”
Ta nghe chẳng hiểu mấy.
“Muội muội, ta nói thẳng nhé. Đừng gả cho ta, ta là một cái hố lửa đấy, muội nhất định sẽ hối hận.”
Hắn nói rất chân thành.
Ta không hiểu vì sao hắn lại nói vậy về bản thân.
Xét cho cùng, Trần Lý tướng mạo tuấn tú, xuất thân hiển hách, tính tình… cũng không tệ.
Ít ra hắn vừa cho ta t.h.u.ố.c trị dị ứng.
Còn hơn gả cho con trai của vị Đề đốc kia.
“Phụ mẫu ta mất sớm, nhị thúc muốn gả ta cho tiểu công t.ử nhà Đề đốc, mà hắn là một tên vô lại. So với hắn, gả cho huynh vẫn còn tốt hơn.”
“Vậy à.” Trần Lý ném một hòn đá xuống hồ, “Thật đáng thương.”
Cá trong hồ bị xua tán, gợn nước lăn tăn, vòng quanh tung tóe.
“Thôi được rồi, vậy muội cứ ở lại Trần phủ đi. Nhưng cũng chẳng nhất thiết phải thành thân. Chúng ta vốn chẳng có tình cảm gì, ta cũng không có tương lai gì. Ta nhận muội làm nghĩa muội, Trần gia nuôi muội là được.”
Trần Lý tưởng mình nghĩ ra được cách tốt, nhưng ta lại hoảng hốt lắc đầu:
“Sao có thể như thế? Phùng gia ta vẫn còn tông tộc, ta nếu không phải là con dâu Trần gia, thì sao có thể ở lại Trần phủ? Vừa không danh chính ngôn thuận, lại còn tổn hại thanh danh nhà ta.”
Trần Lý thở dài:
“Sao mà cứ phải danh chính ngôn thuận? Hoàng đế đương triều còn là người đoạt vị đấy, hoàng thượng còn chẳng màng cái gọi là danh chính ngôn thuận, các người lại tuân thủ làm gì?”
Lời ấy khiến tim ta đập thình thịch—thật sự là đại nghịch bất đạo.
Ta vội đưa tay che miệng hắn lại:
“Huynh điên rồi, để người nghe được là mất đầu đó!”
Trần Lý bật cười:
“Vậy muội có tố cáo ta không?”
Tự nhiên là không.
Nhưng lời lẽ cũng chẳng thể buông tuồng.
“Haha, được rồi, từ giờ ta không nói linh tinh nữa.”
Hắn xoa đầu ta, “Tránh làm tiểu cô nương sợ hãi.”
Ta lại ngẩn người. Ta đâu còn là tiểu cô nương, nhưng hắn là vị hôn phu, động tác ấy… cũng không tính là thất lễ.
Thấy ta mặt đỏ bừng, Trần Lý cũng nhận ra không ổn, cúi người xin lỗi:
“Ai da, thật xin lỗi, muội mới mười lăm, ta cứ nghĩ là một đứa trẻ, nên mới lỡ tay thôi…”
Hắn sợ lời xin lỗi chưa đủ, còn hứa mua bánh ngọt của Vân Phù Các để chuộc tội.
Ta mơ hồ gật đầu, mặt vẫn nóng bừng không dứt.
Đến bữa tối, Trình phu nhân mời ta cùng dùng cơm. Quả nhiên, trên bàn có món cuộn trúc xanh của Vân Phù Các, Trần Lý còn đẩy đĩa tới gần ta.
Đó là món ta hay ăn khi còn ở Dương Châu.
Phu nhân thấy ta với Trần Lý trò chuyện tự nhiên, liền thêm phần vui mừng.
“Ta thấy hai đứa rất xứng đôi, chẳng bằng chọn ngày lành thành thân đi.”
Một câu của phu nhân suýt khiến Trần Lý sặc cháo.
“Mẫu thân, người biết con không đồng ý mà.” Trần Lý vừa ho khan vừa xoa ngực.
