Isekai: Trực Tử Ma Nhãn
Chương 11: Chuyến Đi Chơi
*<này Kanji , Kanji . Cậu có nghe mình nói không đấy ?><à à có chuyện gì Mei>
<chúng ta đến ga tàu rồi . Cậu bị gì vậy từ khi ra khỏi cửa nhà mình tới giờ , cứ như người vô hồn ấy . Nếu có chuyện gì thì cứ nói với mình . Biết đâu mình có thể giúp . Chúng ta là bạn mà .> Mei nói , và nhìn cậu với đôi mắt trông có vẻ khá là lo lắng cho Kanji<cũng không có chuyện gì lớn cả . Chỉ chỉ> lúc này cậu thực sự không biết nên lấy lý do gì thì lúc phải nói lý do thì có phần lúng túng .<chỉ vì gì cơ ?><là do cậu xinh quá nên tôi chưa kịp phản ứng như thế nào ha ha ha ????> Kanji nói xong thì chợt nhận ra lời mình nói ra ngu đến cỡ nào , nên Kanji phải xoay mặt đi chổ ra để giấu điểm xấu hổ của mình .<hể!... cậu , mình ..... uhm cảm ơn đã khen > Mei bất ngờ khi Kanji nói thêa , rồi đỏ mặt . Đồng thời trong lòng của cô cũng thực sự rất vui . Cũng phải thôi con gái ai chả thích được người khác khen . Đặc biệt là người mà cô ấy có hảo cảm .<à ừ . Mà thôi , chúng ta đi nhanh . Chuyến tàu sắp chuyển bánh rồi .><ok . Đi thôi Kanji-kun>Thế là cậu không biết từ đâu có động lực mà đi tới nắm lấy tay cô ấy tiến vào sân ga để tìm tàu đi đến Tokyo . Cũng may là Tokyo cũng không phải là quá xa nơi đây , chỉ cần đi tàu điện tầm 1 tiếng đồng hồ là đến nơi . Lúc lên tàu thì có lẽ đã qua giờ cao điểm nên trên tàu cũng không còn quá nhiều người như mỗi buổi sáng thường ngày , chật đến độ nhích cái thân 1 chút cũng khó . Vì ít người nên cậu cùng Mei nhẹ nahfng tìm được 1 chổ ngồi kế bên ngau . <uhm Kanji-kun .><có chuyện gì ?><cậu có thể bỏ tay mình ra được không ?><à ừ phải rồi , tôi xin lỗi .>Hai người thả tay nhau ra , rồi ngượn ngùng không nói gì trong 1 khoản thời gian . Sau 1 lúc thì khi thấy không khí có vẻ quá lúng túng , và im lặng nên quyết định tìm chuyện gì đó để nói .<cậu biết không ? Mìhh thực sự cảm ơn cậu đấy .><hả , tại sao lại cảm ơn tôi ? Theo lẽ thường thì tôi là người cảm ơn cô vì đã giúp tôi đấy chứ .><không không . Đối với mình thì việc đó là việc nên làm với trách nhiệm của 1 người bạn của cậu , khong cần cảm ơn đâu . Điều mà mình cảm ơn cậu đó là Kanji-kun đã dẫn mình đi Disneyland . Đã lâu rồi mình mới đi chơi xa như thế .><hả nhà cậu như thế mà lại không đi à . Tôi cứ nghĩ cô hẳn đã đi chơi nát nơi đó rồi đấy .><không đâu , lúc còn nhỏ gia đình mình nghiêm lắm . Mình ít khi được đi chơi xa như vậy , tới lúc lên cấp 3 thì đã thả lỏng hơn nhưng vì nhiều lý do mà không đi được . Cho đến tận lúc này mới có dịp được đi . Nên mình mới cảm ơn cậu .><vậy sao . Thế để tôi nói cho cô 1 câu .><sao .><như lúc nãy 1 người bạn rũ 1 người bạn khác đi chơi không phải là chuyện bình thường của huyện hay sao . Nên đây cũng là việc của tôi , khỏi cần cảm ơn . Với lại có tôi có 2 vé để đi . Tôi đi 1 mình , thì tấm còn lại để làm gì . Cất vào tủ cho hết hạn à , phí lắm .><hi hi . Được rồi được rồi . Vậy chúng ta đều mang ơn người còn lại đi .><haiz cứ cho là như thế đi cô muốn thế nào chẳng được .><cậu thật là , có lẽ khi nào có dịp mình sẽ dạy lại cậu về lễ nghi trong cách nói . Chứ cứ để như thế thì cậu còn lâu mới tìm được 1 người bạn tốt được .><bản năng rồi không xửa được . Với lại không phải tôi đã có cô rồi hay sao ?><chịu thua cậu luôn . Không thử thì làm sao mà biết sẽ như thế nào> mặt của Mei có hơi hồng lên 1 chút ở hai má khi nghe thấy lời nói của Kanji . Có chúa (tác giả) mới biết cô nghĩ thế nào về câu vừa rồi .<mà tôi nghĩ . Mei , Cô nên tranh thủ thời gian mà mình có để mà hưởng thụ những gì mình thích đi . Để sau này bản thân mình không còn cơ hội nữa thì có tiếc nuối cũng đã muộn .><hể~ hiếm khi Kanji - kun nói ra 1 câu có triết lý như thế đấy .><thì có gì đâu . Nhưng cũng phải biết phân bố sao cho hợp lý . Theo tôi biêat thì người hạnh phúc nhất chính là những con người biết phân chia mọi việc hợp lý nhất . ><rồi rồi tiến sỹ Kanji . đệ tử Mei đây cũng chịu thua><cô đang coi thường tôi đấy hả Mei !> Kanji nói vào đưa tay lên trán đẹp của Mei và .*búng*<ao! . Cậu làm gì vậy búng đau quá .> Mei với và đưa tay lên che đi phần trán đang hơi đỏ lên vì bị búng phải . Rồi sau đó nhìn cậu với đôi mắt có hơi đang thương .<phạt khi đã coi thường tôi .><cậu . Phản đối . Mình đòi nữ quyền !. Hừ...> Mei nói rồi xoay mặt sang chổ khác , từ góc độ này cậu cũng có thể thấg mặt cô ấy có hơi đỏ có lẽ là do giận rồi đi .<thôi , tôi xin lỗi được chưa . Là tôi sai , xin lỗi đấy .><hứ . Cho ăn kem mình mới cho qua ><ok , lát nữa xuống tàu tôi mua cho cô 1 cây .> lúc này khí Kanji nhận ra Mei có đặc tính ăn hàng thì thở phào nhẹ nhỏm , khi cô ấy không giận mình lâu .<nghe thế còn được . Không được quên đấy .><đã hiểu thưa tiểu thư>
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương