[ItaFushi/JJK] Trăm Sông Đổ Về Một Biển
Chương 1
EDITOR: Kiu + Yue
BETA-ER: Kiu-
o0o-
00
Fushiguro Megumi, 16 tuổi, học năm nhất cao trung chuyên chú thuật.
Fushiguro Megumi, người có khả năng áp đảo các bạn học cùng năm, chú thuật sư cấp hai, người thừa kế Âm Ảnh Thao Thuật của gia tộc Zen'in, là cộng sự tuyệt vời của Itadori Yuuji và Kugisaki Nobara.
Theo lý mà nói, người sở hữu mớ danh hiệu dài dằng dẵng ấy không thể chỉ bị một chú linh cấp một tóm được. Cho dù Fushiguro Megumi không cảm thấy mình mạnh vì mớ danh hiệu kia, nhưng cậu có thể đánh giá nhiều ít năng lực của chính bản thân mình.
Khoảnh khắc bị chú linh tiêu diệt, cái khoảnh khắc luồng sáng chói mắt do con chú linh bị dồn đến đường cùng bắn ra, Fushiguro Megumi đã nghĩ.
Mặc dù trước khi nhiệm vụ bắt đầu Gojo Satoru đã nói rằng "Bánh của Miyagi ngon lắm đó." Nhưng thân là một chú thuật sư xứng chức, cậu không nên phân tâm nghĩ đến đặc sản, càng không nên mất tập trung lúc thanh tẩy lời nguyền, rằng có nên mua về cho Itadori Yuuji một phần hay không.
—- Hơn nữa tên kia là dân Sendai, mình mang về cho cậu ta làm gì chứ!
Trong đầu trống rỗng, Fushiguro Megumi dùng mười phút để lạnh mặt phán đoán tình hình mình lúc này, không phải vì cậu không thể sử dụng chú thuật, mà là vì không muốn lãng phí chú lực dưới tình huống không hiểu rõ thế này. Dù sao cậu cũng không đoán ra được át chủ bài của chú linh, lần thanh tẩy vừa rồi cũng tiêu hao không ít chú lực, hơn nữa cậu không cảm nhận được bất kì công kích hay "ràng buộc" tại nơi đây.
Rốt cuộc "nó" muốn làm gì?
Fushiguro Megumi không đoán ra được, bởi đến tận giờ cậu chưa biết chú linh có cả thảy bao loại. Chú linh khó đoán, giống hệt lòng dạ con người, chính vì lòng dạ con người biến đổi vô biên, nên các loại chú linh được sinh ra từ nó cũng biến hoá vô lường, cho nên Fushiguro Megumi tự đặt cho mình một tiêu chuẩn cứu trợ không bình đẳng.
Vào khoảnh khắc khó khăn và bất lực dưới năng lực của đối thủ trong một nơi chả biết ở đâu này, Fushiguro Megumi nghĩ, nếu có sách hướng dẫn thì tốt rồi, giống cuốn bảo bối O đó (???)
01
Fushiguro Megumi tự tỉnh lại.
Cậu hiển nhiên biết mình đã rơi xuống lâu lắm rồi, lâu đến mức cậu tưởng lá bài cuối cùng của chú linh kia là làm cho người ra rơi xuống vô hạn, đơn điệu đến mức nhàm chán. Mãi đến khi cơn buồn ngủ ập đến, cậu mới cảnh giác bấu móng tay vào da thịt để tự giữ cho mình tỉnh táo.
Dù sao danh hiệu cũng phải có lý do mới được sinh ra, tốc độ phản ứng của Fushiguro Megumi cực nhanh, móng tay đâm rách da, thậm chí tỉnh táo trước cả khi cơn buồn ngủ kịp ập đến, mà cậu còn chưa kịp triển khai thuật thức, đã rớt thẳng xuống.
Đứa nhỏ thông minh được nuôi dưỡng tốt nào cũng biết gia tốc trọng trường và thời gian rơi của bản thân không tương thích với tác động mà mình phải chịu. Tiếng rơi xuống đất nho nhỏ, giống tiếng rơi khỏi giường khi ngủ mớ hơn.
Fushiguro Megumi định thần nhìn lại, tư thế của cậu giống như vừa ngã khỏi ghế sofa, chiếc ghế sofa thuộc về căn phòng màu trắng xám đơn điệu trước mặt. Tính chất nghề nghiệp chú thuật sư khiến Fushiguro Megumi cảnh giác nhìn bốn phía, đập vào mắt cậu là một đống sách y học, phòng bếp với đầy đủ dụng cụ, một bộ dụng cụ thể dục đầy đủ kỳ quái, cùng với mấy đoá hướng dương bắt mắt nơi cửa sổ.
Sỡ dĩ bắt mắt, là vì phiến lá của hướng dương đã sớm héo đến mức rũ xuống dưới, dáng vẻ chẳng chút tinh thần kia xấu cực kỳ, không hiểu sao chủ nhân căn phòng lại sống chết không vứt nó.
Chú thuật sư yên lặng đứng lên, kèm theo chuyển động im lặng đấy là ánh mắt cảnh giác nhìn khắp bốn phía chung quanh. Tính chất nghề nghiệp của chú thuật sư cho phép cậu điều khiển tất cả giác quan để nhìn xung quanh, hai tay nắm thành đấm chuẩn bị tấn công. Mà khi ánh mắt cậu dời đến một nơi nào đó lại đột nhiên ngừng lại, chậm rãi tập trung đến bàn sách chất đầy sách vở y học vĩ đại.
Chiếc bàn gỗ màu gỗ thông, phía trên là rất nhiều sách chuyên ngành thú y gắn đầy ghi chú và đánh dấu. Fushiguro Megumi bị động vật nhỏ trên bìa thu hút tầm mắt.
Thứ chân chính chiếm lấy chú ý của cậu là khung ảnh trên bàn. Cậu nhận ra hai nhân vật chính trong đó.
—- Là ảnh của một mình trông lớn tuổi hơn và Itadori Yuuji.
Sờ nắn bức ảnh trong tay, Fushiguro Megumi trong ảnh có chút lạnh lùng, nhưng bởi vì là ảnh chụp chung của cả hai nên người tóc đen bên trong tuy nhíu mày, nhưng hai tay và khoé miệng lại không giống như thế, thành thật khoác vào người cao gầy đô con mặc đồng phục cứu hỏa bên cạnh.
Fushiguro Megumi không rảnh đi xem xét tư thế thân mật của hai người trong ảnh, nhưng nếu là hình tượng nhân viên cứu hỏa thì cũng hợp với Itadori Yuuji đấy chứ.
Đây có lẽ là tương lai Itadori Yuuji nên có, nếu cậu không mang chú thuật đến quấy rầy.
Fushiguro Megumi nhìn chằm chằm vào Itadori Yuuji đang cười tươi rói trên tấm hình, mái tóc hoa đào vẫn chói mắt như cũ, sức sống bừng bừng hơn mái tóc đen bên cạnh mình nhiều. Tấm ảnh này có lẽ được chụp vào đầu năm học nào đó, Fushiguro Megumi đeo dải lụa in tên trường học trước ngực, Itadori Yuuji đứng cạnh cười rạng rỡ, kéo Fushiguro Megumi bên cạnh chụp cùng mình tấm hình, cứ như không thể chờ để có thể khoe khoang người xuất sắc bên cạnh vậy.
Fushiguro Megumi nhận ra biểu cảm của mình trong tấm ảnh đó, đôi lông mày đã sớm quen cau, nhưng lại bị chủ nhân của mái đầu anh đào bên cạnh xé tan, muốn đẩy bàn tay của đối phương ra hết lần này đến lần khác, né tránh ống kính, nở một nụ cười bất lực, cho người ta thấy rằng mình vẫn chưa đến mức nào.
Nhìn quá lâu, môi Fushiguro Megumi cũng tự giác câu lên nụ cười tương tự phiên bản già hơn của mình trong bức ảnh, nhận thấy bản thân mình lúc này có vẻ hơi ngu, vậy nên cậu cố gắng che dấu sự xấu hổ của mình bằng cách lật bức ảnh ra phía sau.
Sau lưng bức ảnh có kiểu chữ Fushiguro Megumi cực kì quen thuộc, già dặn có lực ghi lại cặn kẽ ngày tháng năm và ý nghĩa bức ảnh.
"Năm thứ năm ở khoa thú y, năm thứ tư quen biết cậu ấy."
Fushiguro Megumi không cảm thấy chú linh đưa mình đến "Thế giới đồng tính luyến ái nam nơi hai chúng mình thành đôi" hay "Thế giới hai người có số mệnh hỏa ảnh nhẫn giả", thậm chí cậu còn nhìn thấy biểu cảm hết sức quen thuộc trong bức ảnh chụp chung của mình và Itadori, có lẽ cậu thường xuyên đọc vẻ mặt của bản thân trong thế giới mình và Itadori sống chung này, cái loại quen thuộc và dựa vào nhau đó là khắc vào xương tủy. Vì vậy cho dù có vô tình phát hiện vật chứng chứng minh cậu đã "lâm vào thế giới nơi Itadori Yuuji và Fushiguro Megumi yêu nhau", Fushiguro Megumi cũng không cần thời gian để tiêu hóa sự thật này, như thể bản lĩnh yêu Itadori Yuuji giống như Thập chủng ảnh pháp thuật trong cơ thể cậu vậy, đều là bẩm sinh.
Fushiguro Megumi tham lam nhìn mấy lần, rồi giống như đột nhiên tỉnh ra, cậu dè dặt lau mấy dấu tay trên khung ảnh, sau đó để khung ảnh về chỗ cũ, lùi về sau mấy bước, định tìm phương pháp lặng lẽ rời khỏi thế giới này.
Đồng phục nhân viên cứu hỏa và cái bàn đầu sách y học đã nói lên, đây là thế giới Itadori Yuuji không có chú thuật, Fushiguro Megumi coi như là bất ngờ của dòng thờ gian, là sai lầm của thế giới này, cậu tuyệt đối không thể quấy rối cuộc sống của Itadori Yuuji ở đây.
Kết quả một tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ đằng sau, Fushiguro Megumi bước một bước đến chỗ phát ra âm thanh, đúng như dự đoán mò được điện thoại cậu hay dùng, nhưng không thuộc về cậu, trên ghế sofa.
—— lại còn không được sản xuất nữa, cậu thật đúng là nặng tình với cái điện thoại này.
Trên màn hình điện thoại di động hiện lên lời nhắc có tên là "Uống SSRIs", chuông nhắc cứ kêu dai dẳng. Fushiguro Megumi e sợ âm lượng của điện thoại sẽ làm mình bại lộ hành tung, luống cuống tay chân định tắt, kết quả cửa sổ chỉ cho tắt tiếng chuông lần này, năm phút sau sẽ tiếp tục nhắc nhở về các kế hoạch trong ngày nữa.
Fushiguro Megumi rất nhức đầu, đây không phải là điện thoại của cậu, nhưng màn hình sáng lên vì nhắc nhở kế hoạch trong ngày là ảnh chụp lén của Itadori Yuuji, mười phần mười đây là, điện thoại di động, của cậu, trong thế giới này.
—— mình cũng rất nặng tình với ảnh chụp của người yêu đó chứ.
Nhìn hình ảnh Itadori ngây ngốc nhìn chằm chằm ống kính điện thoại trên màn hình, Fushiguro Megumi trầm ngâm hai giây, quyết định mở khóa.
Cậu không biết năm phút tới mình sẽ ở đâu, vì để không gây thêm rắc rối, tốt hơn hết là nên tắt âm thanh dư thừa này đi.
Fushiguro Megumi thử dùng khuôn mặt để mở khóa, cậu đã xem hình, Fushiguro Megumi thế giới này giống y đúc Fushiguro Megumi thế giới chú thuật, chỉ là người sau trẻ tuổi hơn một chút. Nhưng hệ thống nhận diện gương mặt phân biệt được đủ kiểu người từ già đến trẻ, duy chỉ có chủ nhân đột nhiên trẻ hẳn ra là không phân biệt được, biểu tượng ID nhận diện lóe lên mấy cái, giây tiếp theo khung điền mật mã không ngoài dự đoán xuất hiện.
Fushiguro Megumi cảm thấy trí tuệ nhân tạo của thế giới này quá tệ, cậu bất đắc dĩ phải bắt đầu từ chỗ suy đoán mật mã.
Đầu tiên cậu nhập vào sinh nhật mình, nhưng đáng tiếc là ngày đông chí cũng không phải là mật khẩu như cậu mong muốn, các loại tổ hợp năm tháng ngày, ngày tháng năm, ngày năm tháng đều thất bại. Vì vậy Fushiguro Megumi lại thử mấy con số khác, từ sinh nhật của Tsumiki, cho đến ngày bị thầy Gojo tìm tới cửa, thậm chí là ngày tháng say lưng bức ảnh chụp chung với Itadori Yuji vừa rồi, tất cả đều không phải.
—— Fushiguro Megumi, đến bản thân mình mà mày còn không hiểu sao.
Trong một phút khi điện thoại bị khóa, Fushiguro Megumi đã nghĩ như vậy. Tầm mắt vô thức liếc về phía khung ảnh chụp chung trên bàn, nhưng khi nhìn đến gương mặt tươi cười của Itadori Yuuji, cậu đột nhiên nhặt lại chiếc điện thoại dưới đất, nhanh chóng nhập một dãy số.
0320. Điện thoại mở khóa.
Fushiguro Megumi chỉ muốn tắt nhắc nhở kế hoạch trong ngày, chú thuật sư không phải sinh viên y khoa nên tự nhiên sẽ không hiểu SSRIs là thứ gì. Tắt chuông báo trên thanh ngang xong nhưng điện thoại lại tự có sẵn thông báo trình duyệt, nó đang nổi một vài tin tức gần đây dưới chế độ ẩn danh.
Fushiguro Megumi nhìn lướt qua bèn muốn tắt, dẫu sao nơi này và thế giới của cậu khác nhau hoàn toàn, cậu không cần phân tán lực chú ý vào mấy chuyện không cần thiết. Xem sơ qua thì thấy được vài tin lẻ tẻ, đều là tin của tháng trước, có vụ nhảy lầu tự tử, người trong cuộc từ chối sự giúp đỡ, nhân viên cứu hỏa Itadori bị đụng đầu, chấn thương rất nặng——
Fushiguro Megumi trong một khắc liếc mắt thấy được một cái tên quen thuộc, lập trường chuyện không liên quan lập tức khó mà duy trì. Cậu cũng không biết mình đã ngồi xuống sofa từ lúc nào, đọc đi đọc lại bài báo trên trình duyệt, còn nhấn vào đường link để tìm hiểu thêm.
Một bài báo trung thực mà vô tình tái hiện lại hiện trường đau đớn cùng cực mà nhân viên cứu hỏa Itadori phải chịu lúc ấy, cho dù là hình ảnh đầu toàn máu tươi do bị lực tác dụng ngược lại và va phải trụ cầu, là hình ảnh vùng vẫy cố gắng cởi đai an toàn để đi cứu người muốn nhảy cầu nhưng lại bị đồng nghiệp kéo lại, hay hình ảnh cuối cùng phải từ bỏ việc giải cứu, bụm mặt quỳ xuống ngất xỉu.
Fushiguro Megumi chỉ cảm thấy tim mình bị bóp chặt, Itadori Yuuji mặc kệ ống kính của những người vây xem, khóc đến mức mặt mày ướt nhẹp, giống như đóa hướng dương sau khi bị người ta bóp chặt trong lòng bàn tay, dáng vẻ tan tành và mệt mỏi. Fushiguro Megumi muốn biết tình trạng gần đây của Itadori Yuji thế giới này, cậu góp các thông tin trong bài báo, tìm kiếm Itadori, tìm kiếm Sở Cứu Hỏa Tokyo, tìm kiếm tên của địa điểm xảy ra chuyện, tìm kiếm SSRIs(1), tìm kiếm chấn động não, tìm kiếm PTSD(2).
(1): SSRIs là thuốc chống trầm cảm. Thuốc có nhiều tác dụng phụ, một trong số đó là giảm ham muốn và các rối loạn tình dục khác, chẳng hạn như rối loạn cương dương và giảm cực khoái.
(2): PTSD hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó. PTSD có nhiều triệu chứng về tâm lý cũng như thể chất gây ảnh hưởng đến các chức năng hoạt động bình thường hàng ngày và chất lượng cuộc sống.
Sự kiện đã diễn ra lâu như vậy, đối với mạng Internet thường xuyên có tin nóng mà nói, một tháng là quá dài, đủ để tích tụ quá nhiều thông tin, Fushiguro Megumi tìm được hàng đống bài báo liên quan đến sự kiện này, có bài miêu tả sống động cảnh cô gái nhảy cầu đẩy nhân viên cứu hỏa như thế nào, có bài đào sâu vào bối cảnh khi sống và sự bất công của cô gái, thậm chí còn có người chứng kiến A tận mắt nhìn thấy hiện trường mô tả rõ từng chân lông kẻ tóc khung cảnh chấn động lúc đó, ví dụ như nụ cười giải thoát cuối cùng của cô gái, hay lời cảm ơn chỉ nhân viên cứu hỏa xém nữa đã có thể chạm đến ngón tay cứu cô gái mới nghe được.
Fushiguro Megumi nhìn mấy bài báo tuy nhiều nhưng lại rất tạp nham này, các trang tin tức nhiều vô số kể, bịa đặt hoặc sự thật trong lúc bị lan truyền đã bị thêm mắm dặm muối rất nhiều, khó mà tin được, câu chuyện lại được truyền miệng qua vô số người, người xem đầu đường cuối hẻm nghe được rất nhiều phiên bản, duy chỉ có hai đương sự là cô gái và nhân viên cứu hỏa Itadori trong các bài báo này, chết một lần rồi lại một lần.
Fushiguro Megumi thấy đau mắt, cậu siết chặt điện thoại di động, cuối cùng tìm thấy một vài thứ trong nội dung trò chuyện của một phần mềm chat thường dùng, đó là một số ghi chép về ngày nghỉ phép và nghỉ bệnh của Itadori Yuuji.
Lúc tầm mắt của Fushiguro Megumi dừng lại ở chỗ chẩn đoán chính xác đã bị "PTSD" và đơn thuốc "SSRIs", bỗng một tiếng động nhỏ vang lên.
Trong cái nhà này, trừ cậu ra, còn có người khác.
HẾT CHƯƠNG
BETA-ER: Kiu-
o0o-
00
Fushiguro Megumi, 16 tuổi, học năm nhất cao trung chuyên chú thuật.
Fushiguro Megumi, người có khả năng áp đảo các bạn học cùng năm, chú thuật sư cấp hai, người thừa kế Âm Ảnh Thao Thuật của gia tộc Zen'in, là cộng sự tuyệt vời của Itadori Yuuji và Kugisaki Nobara.
Theo lý mà nói, người sở hữu mớ danh hiệu dài dằng dẵng ấy không thể chỉ bị một chú linh cấp một tóm được. Cho dù Fushiguro Megumi không cảm thấy mình mạnh vì mớ danh hiệu kia, nhưng cậu có thể đánh giá nhiều ít năng lực của chính bản thân mình.
Khoảnh khắc bị chú linh tiêu diệt, cái khoảnh khắc luồng sáng chói mắt do con chú linh bị dồn đến đường cùng bắn ra, Fushiguro Megumi đã nghĩ.
Mặc dù trước khi nhiệm vụ bắt đầu Gojo Satoru đã nói rằng "Bánh của Miyagi ngon lắm đó." Nhưng thân là một chú thuật sư xứng chức, cậu không nên phân tâm nghĩ đến đặc sản, càng không nên mất tập trung lúc thanh tẩy lời nguyền, rằng có nên mua về cho Itadori Yuuji một phần hay không.
—- Hơn nữa tên kia là dân Sendai, mình mang về cho cậu ta làm gì chứ!
Trong đầu trống rỗng, Fushiguro Megumi dùng mười phút để lạnh mặt phán đoán tình hình mình lúc này, không phải vì cậu không thể sử dụng chú thuật, mà là vì không muốn lãng phí chú lực dưới tình huống không hiểu rõ thế này. Dù sao cậu cũng không đoán ra được át chủ bài của chú linh, lần thanh tẩy vừa rồi cũng tiêu hao không ít chú lực, hơn nữa cậu không cảm nhận được bất kì công kích hay "ràng buộc" tại nơi đây.
Rốt cuộc "nó" muốn làm gì?
Fushiguro Megumi không đoán ra được, bởi đến tận giờ cậu chưa biết chú linh có cả thảy bao loại. Chú linh khó đoán, giống hệt lòng dạ con người, chính vì lòng dạ con người biến đổi vô biên, nên các loại chú linh được sinh ra từ nó cũng biến hoá vô lường, cho nên Fushiguro Megumi tự đặt cho mình một tiêu chuẩn cứu trợ không bình đẳng.
Vào khoảnh khắc khó khăn và bất lực dưới năng lực của đối thủ trong một nơi chả biết ở đâu này, Fushiguro Megumi nghĩ, nếu có sách hướng dẫn thì tốt rồi, giống cuốn bảo bối O đó (???)
01
Fushiguro Megumi tự tỉnh lại.
Cậu hiển nhiên biết mình đã rơi xuống lâu lắm rồi, lâu đến mức cậu tưởng lá bài cuối cùng của chú linh kia là làm cho người ra rơi xuống vô hạn, đơn điệu đến mức nhàm chán. Mãi đến khi cơn buồn ngủ ập đến, cậu mới cảnh giác bấu móng tay vào da thịt để tự giữ cho mình tỉnh táo.
Dù sao danh hiệu cũng phải có lý do mới được sinh ra, tốc độ phản ứng của Fushiguro Megumi cực nhanh, móng tay đâm rách da, thậm chí tỉnh táo trước cả khi cơn buồn ngủ kịp ập đến, mà cậu còn chưa kịp triển khai thuật thức, đã rớt thẳng xuống.
Đứa nhỏ thông minh được nuôi dưỡng tốt nào cũng biết gia tốc trọng trường và thời gian rơi của bản thân không tương thích với tác động mà mình phải chịu. Tiếng rơi xuống đất nho nhỏ, giống tiếng rơi khỏi giường khi ngủ mớ hơn.
Fushiguro Megumi định thần nhìn lại, tư thế của cậu giống như vừa ngã khỏi ghế sofa, chiếc ghế sofa thuộc về căn phòng màu trắng xám đơn điệu trước mặt. Tính chất nghề nghiệp chú thuật sư khiến Fushiguro Megumi cảnh giác nhìn bốn phía, đập vào mắt cậu là một đống sách y học, phòng bếp với đầy đủ dụng cụ, một bộ dụng cụ thể dục đầy đủ kỳ quái, cùng với mấy đoá hướng dương bắt mắt nơi cửa sổ.
Sỡ dĩ bắt mắt, là vì phiến lá của hướng dương đã sớm héo đến mức rũ xuống dưới, dáng vẻ chẳng chút tinh thần kia xấu cực kỳ, không hiểu sao chủ nhân căn phòng lại sống chết không vứt nó.
Chú thuật sư yên lặng đứng lên, kèm theo chuyển động im lặng đấy là ánh mắt cảnh giác nhìn khắp bốn phía chung quanh. Tính chất nghề nghiệp của chú thuật sư cho phép cậu điều khiển tất cả giác quan để nhìn xung quanh, hai tay nắm thành đấm chuẩn bị tấn công. Mà khi ánh mắt cậu dời đến một nơi nào đó lại đột nhiên ngừng lại, chậm rãi tập trung đến bàn sách chất đầy sách vở y học vĩ đại.
Chiếc bàn gỗ màu gỗ thông, phía trên là rất nhiều sách chuyên ngành thú y gắn đầy ghi chú và đánh dấu. Fushiguro Megumi bị động vật nhỏ trên bìa thu hút tầm mắt.
Thứ chân chính chiếm lấy chú ý của cậu là khung ảnh trên bàn. Cậu nhận ra hai nhân vật chính trong đó.
—- Là ảnh của một mình trông lớn tuổi hơn và Itadori Yuuji.
Sờ nắn bức ảnh trong tay, Fushiguro Megumi trong ảnh có chút lạnh lùng, nhưng bởi vì là ảnh chụp chung của cả hai nên người tóc đen bên trong tuy nhíu mày, nhưng hai tay và khoé miệng lại không giống như thế, thành thật khoác vào người cao gầy đô con mặc đồng phục cứu hỏa bên cạnh.
Fushiguro Megumi không rảnh đi xem xét tư thế thân mật của hai người trong ảnh, nhưng nếu là hình tượng nhân viên cứu hỏa thì cũng hợp với Itadori Yuuji đấy chứ.
Đây có lẽ là tương lai Itadori Yuuji nên có, nếu cậu không mang chú thuật đến quấy rầy.
Fushiguro Megumi nhìn chằm chằm vào Itadori Yuuji đang cười tươi rói trên tấm hình, mái tóc hoa đào vẫn chói mắt như cũ, sức sống bừng bừng hơn mái tóc đen bên cạnh mình nhiều. Tấm ảnh này có lẽ được chụp vào đầu năm học nào đó, Fushiguro Megumi đeo dải lụa in tên trường học trước ngực, Itadori Yuuji đứng cạnh cười rạng rỡ, kéo Fushiguro Megumi bên cạnh chụp cùng mình tấm hình, cứ như không thể chờ để có thể khoe khoang người xuất sắc bên cạnh vậy.
Fushiguro Megumi nhận ra biểu cảm của mình trong tấm ảnh đó, đôi lông mày đã sớm quen cau, nhưng lại bị chủ nhân của mái đầu anh đào bên cạnh xé tan, muốn đẩy bàn tay của đối phương ra hết lần này đến lần khác, né tránh ống kính, nở một nụ cười bất lực, cho người ta thấy rằng mình vẫn chưa đến mức nào.
Nhìn quá lâu, môi Fushiguro Megumi cũng tự giác câu lên nụ cười tương tự phiên bản già hơn của mình trong bức ảnh, nhận thấy bản thân mình lúc này có vẻ hơi ngu, vậy nên cậu cố gắng che dấu sự xấu hổ của mình bằng cách lật bức ảnh ra phía sau.
Sau lưng bức ảnh có kiểu chữ Fushiguro Megumi cực kì quen thuộc, già dặn có lực ghi lại cặn kẽ ngày tháng năm và ý nghĩa bức ảnh.
"Năm thứ năm ở khoa thú y, năm thứ tư quen biết cậu ấy."
Fushiguro Megumi không cảm thấy chú linh đưa mình đến "Thế giới đồng tính luyến ái nam nơi hai chúng mình thành đôi" hay "Thế giới hai người có số mệnh hỏa ảnh nhẫn giả", thậm chí cậu còn nhìn thấy biểu cảm hết sức quen thuộc trong bức ảnh chụp chung của mình và Itadori, có lẽ cậu thường xuyên đọc vẻ mặt của bản thân trong thế giới mình và Itadori sống chung này, cái loại quen thuộc và dựa vào nhau đó là khắc vào xương tủy. Vì vậy cho dù có vô tình phát hiện vật chứng chứng minh cậu đã "lâm vào thế giới nơi Itadori Yuuji và Fushiguro Megumi yêu nhau", Fushiguro Megumi cũng không cần thời gian để tiêu hóa sự thật này, như thể bản lĩnh yêu Itadori Yuuji giống như Thập chủng ảnh pháp thuật trong cơ thể cậu vậy, đều là bẩm sinh.
Fushiguro Megumi tham lam nhìn mấy lần, rồi giống như đột nhiên tỉnh ra, cậu dè dặt lau mấy dấu tay trên khung ảnh, sau đó để khung ảnh về chỗ cũ, lùi về sau mấy bước, định tìm phương pháp lặng lẽ rời khỏi thế giới này.
Đồng phục nhân viên cứu hỏa và cái bàn đầu sách y học đã nói lên, đây là thế giới Itadori Yuuji không có chú thuật, Fushiguro Megumi coi như là bất ngờ của dòng thờ gian, là sai lầm của thế giới này, cậu tuyệt đối không thể quấy rối cuộc sống của Itadori Yuuji ở đây.
Kết quả một tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ đằng sau, Fushiguro Megumi bước một bước đến chỗ phát ra âm thanh, đúng như dự đoán mò được điện thoại cậu hay dùng, nhưng không thuộc về cậu, trên ghế sofa.
—— lại còn không được sản xuất nữa, cậu thật đúng là nặng tình với cái điện thoại này.
Trên màn hình điện thoại di động hiện lên lời nhắc có tên là "Uống SSRIs", chuông nhắc cứ kêu dai dẳng. Fushiguro Megumi e sợ âm lượng của điện thoại sẽ làm mình bại lộ hành tung, luống cuống tay chân định tắt, kết quả cửa sổ chỉ cho tắt tiếng chuông lần này, năm phút sau sẽ tiếp tục nhắc nhở về các kế hoạch trong ngày nữa.
Fushiguro Megumi rất nhức đầu, đây không phải là điện thoại của cậu, nhưng màn hình sáng lên vì nhắc nhở kế hoạch trong ngày là ảnh chụp lén của Itadori Yuuji, mười phần mười đây là, điện thoại di động, của cậu, trong thế giới này.
—— mình cũng rất nặng tình với ảnh chụp của người yêu đó chứ.
Nhìn hình ảnh Itadori ngây ngốc nhìn chằm chằm ống kính điện thoại trên màn hình, Fushiguro Megumi trầm ngâm hai giây, quyết định mở khóa.
Cậu không biết năm phút tới mình sẽ ở đâu, vì để không gây thêm rắc rối, tốt hơn hết là nên tắt âm thanh dư thừa này đi.
Fushiguro Megumi thử dùng khuôn mặt để mở khóa, cậu đã xem hình, Fushiguro Megumi thế giới này giống y đúc Fushiguro Megumi thế giới chú thuật, chỉ là người sau trẻ tuổi hơn một chút. Nhưng hệ thống nhận diện gương mặt phân biệt được đủ kiểu người từ già đến trẻ, duy chỉ có chủ nhân đột nhiên trẻ hẳn ra là không phân biệt được, biểu tượng ID nhận diện lóe lên mấy cái, giây tiếp theo khung điền mật mã không ngoài dự đoán xuất hiện.
Fushiguro Megumi cảm thấy trí tuệ nhân tạo của thế giới này quá tệ, cậu bất đắc dĩ phải bắt đầu từ chỗ suy đoán mật mã.
Đầu tiên cậu nhập vào sinh nhật mình, nhưng đáng tiếc là ngày đông chí cũng không phải là mật khẩu như cậu mong muốn, các loại tổ hợp năm tháng ngày, ngày tháng năm, ngày năm tháng đều thất bại. Vì vậy Fushiguro Megumi lại thử mấy con số khác, từ sinh nhật của Tsumiki, cho đến ngày bị thầy Gojo tìm tới cửa, thậm chí là ngày tháng say lưng bức ảnh chụp chung với Itadori Yuji vừa rồi, tất cả đều không phải.
—— Fushiguro Megumi, đến bản thân mình mà mày còn không hiểu sao.
Trong một phút khi điện thoại bị khóa, Fushiguro Megumi đã nghĩ như vậy. Tầm mắt vô thức liếc về phía khung ảnh chụp chung trên bàn, nhưng khi nhìn đến gương mặt tươi cười của Itadori Yuuji, cậu đột nhiên nhặt lại chiếc điện thoại dưới đất, nhanh chóng nhập một dãy số.
0320. Điện thoại mở khóa.
Fushiguro Megumi chỉ muốn tắt nhắc nhở kế hoạch trong ngày, chú thuật sư không phải sinh viên y khoa nên tự nhiên sẽ không hiểu SSRIs là thứ gì. Tắt chuông báo trên thanh ngang xong nhưng điện thoại lại tự có sẵn thông báo trình duyệt, nó đang nổi một vài tin tức gần đây dưới chế độ ẩn danh.
Fushiguro Megumi nhìn lướt qua bèn muốn tắt, dẫu sao nơi này và thế giới của cậu khác nhau hoàn toàn, cậu không cần phân tán lực chú ý vào mấy chuyện không cần thiết. Xem sơ qua thì thấy được vài tin lẻ tẻ, đều là tin của tháng trước, có vụ nhảy lầu tự tử, người trong cuộc từ chối sự giúp đỡ, nhân viên cứu hỏa Itadori bị đụng đầu, chấn thương rất nặng——
Fushiguro Megumi trong một khắc liếc mắt thấy được một cái tên quen thuộc, lập trường chuyện không liên quan lập tức khó mà duy trì. Cậu cũng không biết mình đã ngồi xuống sofa từ lúc nào, đọc đi đọc lại bài báo trên trình duyệt, còn nhấn vào đường link để tìm hiểu thêm.
Một bài báo trung thực mà vô tình tái hiện lại hiện trường đau đớn cùng cực mà nhân viên cứu hỏa Itadori phải chịu lúc ấy, cho dù là hình ảnh đầu toàn máu tươi do bị lực tác dụng ngược lại và va phải trụ cầu, là hình ảnh vùng vẫy cố gắng cởi đai an toàn để đi cứu người muốn nhảy cầu nhưng lại bị đồng nghiệp kéo lại, hay hình ảnh cuối cùng phải từ bỏ việc giải cứu, bụm mặt quỳ xuống ngất xỉu.
Fushiguro Megumi chỉ cảm thấy tim mình bị bóp chặt, Itadori Yuuji mặc kệ ống kính của những người vây xem, khóc đến mức mặt mày ướt nhẹp, giống như đóa hướng dương sau khi bị người ta bóp chặt trong lòng bàn tay, dáng vẻ tan tành và mệt mỏi. Fushiguro Megumi muốn biết tình trạng gần đây của Itadori Yuji thế giới này, cậu góp các thông tin trong bài báo, tìm kiếm Itadori, tìm kiếm Sở Cứu Hỏa Tokyo, tìm kiếm tên của địa điểm xảy ra chuyện, tìm kiếm SSRIs(1), tìm kiếm chấn động não, tìm kiếm PTSD(2).
(1): SSRIs là thuốc chống trầm cảm. Thuốc có nhiều tác dụng phụ, một trong số đó là giảm ham muốn và các rối loạn tình dục khác, chẳng hạn như rối loạn cương dương và giảm cực khoái.
(2): PTSD hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó. PTSD có nhiều triệu chứng về tâm lý cũng như thể chất gây ảnh hưởng đến các chức năng hoạt động bình thường hàng ngày và chất lượng cuộc sống.
Sự kiện đã diễn ra lâu như vậy, đối với mạng Internet thường xuyên có tin nóng mà nói, một tháng là quá dài, đủ để tích tụ quá nhiều thông tin, Fushiguro Megumi tìm được hàng đống bài báo liên quan đến sự kiện này, có bài miêu tả sống động cảnh cô gái nhảy cầu đẩy nhân viên cứu hỏa như thế nào, có bài đào sâu vào bối cảnh khi sống và sự bất công của cô gái, thậm chí còn có người chứng kiến A tận mắt nhìn thấy hiện trường mô tả rõ từng chân lông kẻ tóc khung cảnh chấn động lúc đó, ví dụ như nụ cười giải thoát cuối cùng của cô gái, hay lời cảm ơn chỉ nhân viên cứu hỏa xém nữa đã có thể chạm đến ngón tay cứu cô gái mới nghe được.
Fushiguro Megumi nhìn mấy bài báo tuy nhiều nhưng lại rất tạp nham này, các trang tin tức nhiều vô số kể, bịa đặt hoặc sự thật trong lúc bị lan truyền đã bị thêm mắm dặm muối rất nhiều, khó mà tin được, câu chuyện lại được truyền miệng qua vô số người, người xem đầu đường cuối hẻm nghe được rất nhiều phiên bản, duy chỉ có hai đương sự là cô gái và nhân viên cứu hỏa Itadori trong các bài báo này, chết một lần rồi lại một lần.
Fushiguro Megumi thấy đau mắt, cậu siết chặt điện thoại di động, cuối cùng tìm thấy một vài thứ trong nội dung trò chuyện của một phần mềm chat thường dùng, đó là một số ghi chép về ngày nghỉ phép và nghỉ bệnh của Itadori Yuuji.
Lúc tầm mắt của Fushiguro Megumi dừng lại ở chỗ chẩn đoán chính xác đã bị "PTSD" và đơn thuốc "SSRIs", bỗng một tiếng động nhỏ vang lên.
Trong cái nhà này, trừ cậu ra, còn có người khác.
HẾT CHƯƠNG
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương