Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động
Chương 8: Đừng đừng đừng đừng đừng
Căn phòng ngủ vốn yên tĩnh bỗng nhiên như bị phủ lên một tầng băng, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Đến khi Chúc Gia Hội vô thức phản ứng lại với việc chị Mai gọi cô là "Cô Chúc" thay vì "cô giáo Chúc", dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, lập tức mở choàng mắt ra.
Quả nhiên trong tầm mắt cô đang có hai bóng người.
Chị Mai đang bưng đĩa đồ ăn, lúng túng đứng đó với vẻ mặt không biết nói gì, Giang Liễm cũng thờ ơ đứng ngay bên cạnh chị ấy, đôi mắt đen như vực thẳm.
… Con m* nó.
Có thế nào Chúc Gia Hội cũng không ngờ được Giang Liễm sẽ xuất hiện trong phòng mình, càng không ngờ chị Mai thậm chí còn dám “làm loạn” trước mặt anh.
Năm chữ “anh ấy nằm mơ chắc” vang vọng bên tai cô như có ma lực, Chúc Gia Hội lập tức ngồi bật dậy, muốn nói gì đó để bào chữa, nhưng khi mở miệng ra lại không thể nói nên lời.
Thôi vậy, nghe thấy thì nghe thấy thôi, có rất nhiều người muốn dỗ cô ăn cơm, anh ta hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.
Chúc Gia Hội dứt khoát quay đầu sang một bên, không nhìn Giang Liễm nữa.
Chị Mai quan sát vẻ mặt của Chúc Gia Hội, thế mà lại có nét gì đó giống như một cô bạn gái nhỏ đang giận dỗi.
Chị ấy dần điểm lại mọi chuyện trong đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ sáng nay hai đứa trẻ này đã xảy ra xích mích gì đó khi cùng nhau đi sân bay đón người chăng?
Ừ, rất có thể.
Chị Mai cân nhắc một hồi, lập tức sáng suốt đi ra ngoài: "Vậy, tôi ra ngoài trước nhé, hai người cứ từ từ nói chuyện."
Đi ra ngoài được hai bước, chị ấy như nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với Chúc Gia Hội: “Cô Chúc, cậu chủ của chúng tôi vừa nghe tin cô không được khỏe là chạy về ngay, cô xem cậu ấy quan tâm đến cô đến mức nào này.”
Chúc Gia Hội: “...”
Sau khi cửa phòng bị chị Mai đóng lại, cả căn phòng lại một lần nữa trở về trong sự im lặng vô tận.
Tuy nhiên, trái tim của Chúc Gia Hội đã không còn bình tĩnh nữa.
Cô lại nhìn Giang Liễm, im lặng một chút, mới hơi khó tin hỏi: "Lời chị Mai nói có phải là sự thật không?"
Ánh mắt Giang Liễm không nhìn ra được một chút cảm xúc nào: “Nhân tiện thôi, về nhà lấy đồ.”
Chúc Gia Hội: “...”
Cô biết mà, sao người đàn ông này có thể tốt bụng như vậy được chứ.
Nhưng biết nói sao nhỉ, ít nhất thì anh cũng “nhân tiện” về thăm cô, cho thấy trái tim anh không hề lạnh lùng và cứng rắn như cô đã nghĩ.
"Bây giờ xem ra cô cũng không có vấn đề gì." Giang Liễm nói.
"Cái gì mà không có vấn đề." Chúc Gia Hội lập tức ngồi dậy, đưa tay kéo anh: "Anh không thấy tôi hốc hác thế này sao?"
Giang Liễm không kịp phòng bị, bị cô kéo gấu áo mất đà ngã ngồi lên mép giường.
Anh cụp mắt nhìn bàn tay cô đang đặt trên người mình rồi thản nhiên gạt đi: "Vậy thì sao."
"Tôi không còn sức để ăn đâu." Nhìn vào ánh mắt của người đàn ông gần trong gang tấc, có lẽ vì lại cảm thấy có hy vọng, Chúc Gia Hội lập tức lại tung chiêu.
Cô nhẹ nhàng lay cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ vừa như làm nũng vừa như khẩn cầu: "Giúp tôi ăn đi."
Đây là lần đầu tiên Chúc Gia Hội và Giang Liễm nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy.
Ánh mắt họ giao nhau, hơi thở của họ như hòa vào nhau. Đôi mắt Giang Liễm đen láy mà bình tĩnh, Chúc Gia Hội cố gắng tìm kiếm một chút sức sống trong sự thờ ơ vô tận không thấy đáy này, trong một khoảnh khắc nào đó, dường như cô thực sự nhìn thấy một chút cảm xúc kỳ lạ, nhưng anh lại đột nhiên thu ánh mắt lại.
Giang Liễm đứng dậy.
Căn phòng vừa quay cuồng ái muội khi nãy, lúc này lại tràn ngập sự lạnh lẽo.
Anh lập tức rời khỏi phòng, thậm chí không buồn quay đầu nhìn Chúc Gia Hội thêm lần nữa, và chỉ sau khi anh bước ra ngoài cô mới mơ hồ nghe thấy giọng anh đang dặn dò chị Mai.
“Nếu đồ ăn nguội thì hâm nóng lên rồi lại mang lên đây, đến khi cô ấy có sức để ăn thì thôi.”
Chúc Gia Hội: “...”
Ở tầng dưới, Giang Liễm mặt không biểu cảm quay trở lại xe, nửa gương mặt phản chiếu trong bóng tối của ánh đèn lập lòe, xe chạy ra ngoài hồi lâu, anh mới vô thức nới lỏng cà vạt trên cổ.
…
Trái tim băng giá thực sự không phải là cãi vã làm loạn to chuyện gì.
Mà giống như Chúc Gia Hội bây giờ vậy, cho dù lại một lần nữa nhận cái kết bị quay lưng đóng sầm cửa thì vẫn có thể bình tĩnh lòng không nổi sóng.
Nhìn thoáng ra một chút thì cô là gia sư cao quý, còn tính toán với học trò làm cái gì.
Nghe thấy tiếng xe rời đi ở tầng dưới, Chúc Gia Hội uể oải nằm xuống tiếp tục ngủ, cô ngủ mê man gần hai tiếng rồi mới bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Cô lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện là một dãy số xa lạ.
Chúc Gia Hội không suy nghĩ nhiều, đang định trả lời theo thói quen, nhưng sau khi vô thức nhìn vào mấy chữ số đầu tiên của dãy số, cô chợt giật mình.
Số điện thoại ở nước ngoài?
Bàn tay đưa ra của Chúc Gia Hội bị lệch hướng rồi ngay lập tức ấn vào nút từ chối màu đỏ.
... Nếu như cô không đoán sai, cuộc gọi này hẳn là từ bác cả của cô, Chúc Mãnh.
Kể từ khi hai người cãi nhau, kết thúc trong sự mẫu thuẫn rồi Chúc Gia Hội trốn khỏi nhà, đây là lần đầu tiên ông ấy chủ động liên lạc với cô.
Quả nhiên, sau khi cúp máy không lâu, trong điện thoại đã có hai tin nhắn được gửi tới.
"Làm loạn thế đủ rồi, còn không quay lại à?"
"Tháng sau bác sẽ đến Thượng Hải đích thân đưa cháu về."
"..."
Chúc Gia Hội hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cử một Mạnh Xuyên tới còn chưa đủ, ông ấy còn tự mình ra trận.
Cuộc hôn nhân đó không thể không thực hiện sao?
Chúc Gia Hội biết Chúc Mãnh có ơn chăm sóc và nuôi dưỡng cô, nhưng việc nào ra việc đó, sau này cô có thể dành rất nhiều thời gian để tỏ lòng hiếu thảo với ông ấy, nhưng sẽ không bao giờ đồng ý trở thành một con tốt trên bàn cờ thương trường của ông ấy.
Hai tin nhắn này khiến tâm trạng của Chúc Gia Hội trong nháy mắt tụt xuống đáy vực, cô ngây ngốc một lúc rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lật danh bạ ra, tìm số của chú ba rồi gọi đi.
Nhưng vẫn không thể kết nối được.
Lúc mới về nước chính là vì muốn ông ấy ủng hộ mình, ngăn cản quyết định của Chúc Mãnh, ai ngờ đã hơn một tháng trôi qua, người này ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Cô biết nghề nghiệp của ông ấy đặc thù, nhưng bây giờ lửa sắp thiêu tới mông rồi, Chúc Gia Hội chỉ có thể gửi tin nhắn cho ông ấy:
"Tháng sau bác cả tới Thượng Hải rồi, chú ở đâu vậy? Liên lạc với cháu đi!"
Sau khi gửi tin nhắn, Chúc Gia Hội ném điện thoại di động sang một bên và đi xuống nhà.
Chị Mai đã đợi dưới lầu cả đêm, cuối cùng cũng thấy cô ra khỏi phòng bèn nhiệt tình chào đón: "Cô giáo Chúc dậy rồi à? Muốn ăn gì không?"
Chúc Gia Hội đi thẳng ra cửa: “Không cần, tôi ra ngoài đi dạo một chút đây.”
Chị Mai sửng sốt: “Đã quá chín giờ rồi, cô đi đâu vậy?”
Lúc này Chúc Gia Hội cảm thấy hơi phiền phức, chỉ muốn ở một mình: "Không có gì, tôi đi mấy vòng trong sân thôi."
Chị Mai: "..."
Những đêm cuối hạ thời tiết đã bớt oi bức hơn, gió thổi vào người mát lạnh, Chúc Gia Hội đi lang thang trong biệt thự, vừa đi vừa suy nghĩ xem lúc Chúc Mãnh tới cô phải làm gì.
Chúc Mãnh không phải Mạnh Xuyên, nếu ông ấy quyết tâm tìm cô về thì ông ấy có một trăm cách để đào tới đáy Thượng Hải.
Nhưng Chúc Gia Hội không phải là không có cơ hội chiến thắng.
Bởi vì, đây chính là nhà họ Giang.
Lưng chừng núi Phỉ Thúy, dưới bóng đêm hiện ra những bức tường cao ngất ngưởng, ánh trăng tràn vào xuyên qua những tán cây rậm rạp trong rừng, toàn bộ biệt thự dù nhìn thế nào cũng thấy không phải là nơi có thể dễ dàng bước vào được.
Huống hồ địa bàn làm ăn của nhà họ Chúc chủ yếu là ở Canada, cho dù Chúc Mãnh có quan hệ, hẳn là cũng không có bản lĩnh rung chuyển nhà họ Giang. Hiện tại lựa chọn tốt nhất của cô có lẽ là ở lại nơi này, lấy bất biến ứng vạn biến.
... May mắn thay, buổi sáng đã không bốc đồng bỏ đi.
Chúc Gia Hội vừa đi vừa suy nghĩ, từ lúc nào đã đi tới cổng lớn.
Cánh cổng sắt chạm khắc hoa văn đóng chặt, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng dế kêu trong bụi cỏ.
Cô thở dài, đang định xoay người đi về thì đột nhiên một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng cô: “Cô chủ.”
Dưới ánh đèn đường, toàn bộ lông tơ sau lưng Chúc Gia Hội gần như dựng đứng lên ngay lập tức, cô không thể tin vào tai mình, quay lại nhìn...
Mạnh Xuyên mặc đồ đen đứng trong bóng tối bên ngoài cổng sắt.
Chúc Gia Hội mở to mắt, giọng nói cũng run rẩy: "Anh..."
"Cô thực sự đang ở đây." Mạnh Xuyên đi từ trong bóng tối ra, bóng dáng dần dần rõ ràng.
Bị một cánh cửa sắt ngăn cách, Chúc Gia Hội ngơ ngác, miệng há hốc: "Anh, làm sao anh tìm được nơi này?"
"Tôi đã kiểm tra hệ thống giám sát dưới lầu, nhìn thấy chiếc xe cô ngồi khi rời đi."
"..."
Có phải tất cả các vệ sĩ ngày nay đều thông minh như vậy không?
Chúc Gia Hội tính đi tính lại cả nghìn lần cũng không tính đến chiêu này, cô đứng ở cửa sắt, đột nhiên choáng váng mất mấy giây.
"Cô chủ?" Mạnh Xuyên cau mày, tay chân theo bản năng bám vào cửa sắt như muốn trèo vào.
Động tác của anh ta vừa nhanh vừa nhạy, Chúc Gia Hội lại sợ gần chết: "Đừng, xuống mau, nó sẽ kích hoạt hệ thống an ninh đó!"
Vừa nói, Chúc Gia Hội vừa xông về phía cửa, ngăn cản Mạnh Xuyên đang cố trèo vào trong.
Điên rồi, nếu như hấp dẫn người nhà họ Giang đến, hôm nay cả cô và Mạnh Xuyên đều không chỉ ăn đủ mà còn phải gói mang đi.
Tim Chúc Gia Hội thiếu nước nhảy lên cổ họng, vừa nhìn bốn phía vừa cảnh cáo Mạnh Xuyên: “Anh muốn hại chết tôi thì cứ việc trèo đi.”
Mạnh Xuyên hơi khựng lại một chút, lui ra ngoài cửa sắt: "Sao cô lại ở chỗ này?"
Người đàn ông này đang hỏi những điều vô nghĩa gì vậy.
Chúc Gia Hội cảm thấy tối nay quá là xui xẻo, nhắm mắt lại: "Sao lại ở chỗ này à? Tự anh không hiểu được chút nào sao."
Mạnh Xuyên biết rõ nhiệm vụ của mình khi trở về Trung Quốc, đồng thời cũng biết rõ Chúc Gia Hội không muốn quay lại Canada kết hôn.
Gió thổi xào xạc, trầm mặc mấy giây sau, Mạnh Xuyên nói: "Tôi sẽ không ép buộc cô."
Chúc Gia Hội sửng sốt: "Cái gì?"
"Ý tôi là." Mạnh Xuyên lặp lại: "Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là đảm bảo an toàn cho cô, thứ hai mới là đưa cô về, nếu cô không muốn thì tôi cũng không ép buộc."
"..."
Lời nói của Mạnh Xuyên khiến Chúc Gia Hội sửng sốt một hồi lâu, khi cô còn đang hoảng hồn, ánh đèn pha đã xuất hiện ở phía xa.
Chúc Gia Hội lập tức phản ứng lại, hẳn là Giang Liễm đã trở về rồi.
Tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất thời cô cũng không tiêu hóa được, nhưng dù thế nào đi nữa, lúc này mà để Giang Liễm biết chuyện của cô và Mạnh Xuyên cũng không phải là điều khôn ngoan.
"Anh đi trước đi, cậu chủ nhà họ Giang về rồi đấy." Chúc Gia Hội bắt đầu thúc giục Mạnh Xuyên.
Mạnh Xuyên không nhúc nhích: “Tôi được yêu cầu đảm bảo sự an toàn của cô.”
Nhìn thấy ánh đèn pha càng ngày càng gần, Chúc Gia Hội nóng lòng nói: "Nếu anh còn không rời đi tôi mới thật sự không an toàn đấy, nhanh lên!"
Mạnh Xuyên cũng nhìn thấy chiếc xe đang đến gần, anh ta khựng lại rồi lùi lại hai bước, nhanh gọn biến mất vào trong vạt rừng rậm tối tăm bên cạnh.
Chúc Gia Hội chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì xe của Giang Liễm đã chạy tới ngay trước mặt cô.
Đèn pha sáng chói chiếu vào mắt cô, cô phải che mắt lại để tránh bị lóa.
Trong xe, Đại Sơn ngồi ở hàng ghế đầu là người đầu tiên chú ý đến bóng dáng sau cánh cửa, anh ta nâng cao cảnh giác nhưng lại kinh ngạc phát hiện: "Cô Chúc?"
Giang Liễm ngồi ở ghế sau nghe vậy liền ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ đi dép lê mặc pyjama, mái tóc dài hơi rối bù xù xõa ra sau lưng, khi gió thổi qua, người cô cũng lắc lư như không thể đứng vững.
Cánh cổng sắt tự động mở ra, tài xế lái xe tới bên cạnh Chúc Gia Hội rồi hạ cửa kính xuống.
Đại Sơn chủ động nói: "Đã muộn thế này rồi, sao cô Chúc lại ra đây?"
Chúc Gia Hội nhìn Giang Liễm ở hàng ghế sau, cố gắng kiểm soát nhịp tim như tàu lượn siêu tốc của mình: “Tôi… Đi dạo loanh quanh thôi.”
"Vậy à." Đại Sơn nhìn Giang Liễm qua gương chiếu hậu, hy vọng anh cho một chút chỉ thị.
Xe dừng lại tại chỗ, Giang Liễm không mở miệng, tài xế cũng không biết có nên tiếp tục lái xe đi vào hay không.
"Mọi người cứ đi trước đi, đừng lo lắng cho tôi." Chúc Gia Hội tự tìm đường lui cho mình, nói xong liền cúi đầu đi về. Vừa bước đi không bao lâu, chiếc xe phía sau đã tuýt còi lao qua.
Mặc dù cô không có chút mong đợi nào, nhưng khi chiếc xe thực sự đi xa cô, Chúc Gia Hội vẫn dừng bước.
Sự thờ ơ của người đàn ông này thực sự chưa bao giờ khiến mọi người thất vọng...
Khi chiếc xe màu đen dần dần rời đi, Chúc Gia Hội sững sờ tại chỗ mất vài giây, nhớ đến Mạnh Xuyên, trong lòng cô lại bồn chồn.
Không biết anh ta có đi thật không, lỡ như anh ta chỉ tạm thời trốn khỏi xe Giang Liễm, sau đó lại trèo qua cổng đi vào thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Chúc Gia Hội quyết định quay lại kiểm tra một chút.
Ai biết vừa quay người lại đã đụng phải một ánh mắt lạnh lùng.
Cách đó không xa, dưới những tán cây đong đưa, Giang Liễm không biết đã xuống xe từ khi nào, thản nhiên đứng đó như đang chờ đợi cô quay lại.
"Đi đâu."
Đêm nay đã là lần thứ hai lông tơ của Chúc Gia Hội phải đồng loạt làm việc, lần này càng nhiều hơn, dường như lông tơ toàn thân cô đều bị dọa đến mức dựng đứng lên.
"... Chẳng phải tôi đã nói rồi sao." Cô ra vẻ trấn tĩnh: "Chỉ đi dạo loanh quanh thôi."
"Phía trước là cổng lớn." Giang Liễm đi đến trước mặt Chúc Gia Hội, nhàn nhạt nhìn cô: "Cô muốn chạy đi đâu?"
Ban ngày, Đỗ Tuyết Thanh đã nhắc nhở Giang Liễm về việc Chúc Gia Hội muốn rời đi, Giang Liễm không ngờ dường như cô lại thực sự tính toán làm vậy.
Tuy rằng có lúc anh không hiểu được người phụ nữ này thực sự đang nghĩ gì, nhưng giữa đêm khuya, anh không thể để cô chạy lung tung được.
Lũ dế lại bắt đầu kêu líu lo.
Tầm mắt Giang Liễm vẫn luôn rơi vào trên người cô, ánh mắt nặng nề, trong đầu Chúc Gia Hội lại đang điên cuồng nghĩ cách trả lời anh, nhưng ánh mắt cô chợt lóe lên nhìn về cánh cửa sắt phía sau anh, không ngờ Mạnh Xuyên lại thực sự xuất hiện.
Đại ca đó lặng lẽ đứng ngoài cửa, nhíu mày như thể giây tiếp theo sẽ lao vào đánh nhau.
... Đừng đừng đừng đừng đừng.
Chúc Gia Hội không dám nghĩ đến loại cảnh tượng như chốn địa ngục này, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô căng thẳng nắm chặt nắm tay, đột nhiên tiến lên ôm lấy Giang Liễm.
Hiện tại đoán chừng cách duy nhất có thể phá tan sự cảnh giác của Mạnh Xuyên chính là cùng người đàn ông này ra vẻ thân thiện đi bộ về nhà.
Nhưng rõ ràng Giang Liễm không hiểu được sự nhiệt tình đột ngột của cô: "?"
Trước ánh nhìn của anh, Chúc Gia Hội im lặng, chỉ có thể bất chấp tất cả chọc ngón trỏ vào ngực anh, chớp mắt trìu mến: “Muốn đi vào lòng anh đó, đồ ngốc ạ.”
Giang Liễm: "..."
Đến khi Chúc Gia Hội vô thức phản ứng lại với việc chị Mai gọi cô là "Cô Chúc" thay vì "cô giáo Chúc", dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, lập tức mở choàng mắt ra.
Quả nhiên trong tầm mắt cô đang có hai bóng người.
Chị Mai đang bưng đĩa đồ ăn, lúng túng đứng đó với vẻ mặt không biết nói gì, Giang Liễm cũng thờ ơ đứng ngay bên cạnh chị ấy, đôi mắt đen như vực thẳm.
… Con m* nó.
Có thế nào Chúc Gia Hội cũng không ngờ được Giang Liễm sẽ xuất hiện trong phòng mình, càng không ngờ chị Mai thậm chí còn dám “làm loạn” trước mặt anh.
Năm chữ “anh ấy nằm mơ chắc” vang vọng bên tai cô như có ma lực, Chúc Gia Hội lập tức ngồi bật dậy, muốn nói gì đó để bào chữa, nhưng khi mở miệng ra lại không thể nói nên lời.
Thôi vậy, nghe thấy thì nghe thấy thôi, có rất nhiều người muốn dỗ cô ăn cơm, anh ta hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.
Chúc Gia Hội dứt khoát quay đầu sang một bên, không nhìn Giang Liễm nữa.
Chị Mai quan sát vẻ mặt của Chúc Gia Hội, thế mà lại có nét gì đó giống như một cô bạn gái nhỏ đang giận dỗi.
Chị ấy dần điểm lại mọi chuyện trong đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ sáng nay hai đứa trẻ này đã xảy ra xích mích gì đó khi cùng nhau đi sân bay đón người chăng?
Ừ, rất có thể.
Chị Mai cân nhắc một hồi, lập tức sáng suốt đi ra ngoài: "Vậy, tôi ra ngoài trước nhé, hai người cứ từ từ nói chuyện."
Đi ra ngoài được hai bước, chị ấy như nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với Chúc Gia Hội: “Cô Chúc, cậu chủ của chúng tôi vừa nghe tin cô không được khỏe là chạy về ngay, cô xem cậu ấy quan tâm đến cô đến mức nào này.”
Chúc Gia Hội: “...”
Sau khi cửa phòng bị chị Mai đóng lại, cả căn phòng lại một lần nữa trở về trong sự im lặng vô tận.
Tuy nhiên, trái tim của Chúc Gia Hội đã không còn bình tĩnh nữa.
Cô lại nhìn Giang Liễm, im lặng một chút, mới hơi khó tin hỏi: "Lời chị Mai nói có phải là sự thật không?"
Ánh mắt Giang Liễm không nhìn ra được một chút cảm xúc nào: “Nhân tiện thôi, về nhà lấy đồ.”
Chúc Gia Hội: “...”
Cô biết mà, sao người đàn ông này có thể tốt bụng như vậy được chứ.
Nhưng biết nói sao nhỉ, ít nhất thì anh cũng “nhân tiện” về thăm cô, cho thấy trái tim anh không hề lạnh lùng và cứng rắn như cô đã nghĩ.
"Bây giờ xem ra cô cũng không có vấn đề gì." Giang Liễm nói.
"Cái gì mà không có vấn đề." Chúc Gia Hội lập tức ngồi dậy, đưa tay kéo anh: "Anh không thấy tôi hốc hác thế này sao?"
Giang Liễm không kịp phòng bị, bị cô kéo gấu áo mất đà ngã ngồi lên mép giường.
Anh cụp mắt nhìn bàn tay cô đang đặt trên người mình rồi thản nhiên gạt đi: "Vậy thì sao."
"Tôi không còn sức để ăn đâu." Nhìn vào ánh mắt của người đàn ông gần trong gang tấc, có lẽ vì lại cảm thấy có hy vọng, Chúc Gia Hội lập tức lại tung chiêu.
Cô nhẹ nhàng lay cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ vừa như làm nũng vừa như khẩn cầu: "Giúp tôi ăn đi."
Đây là lần đầu tiên Chúc Gia Hội và Giang Liễm nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy.
Ánh mắt họ giao nhau, hơi thở của họ như hòa vào nhau. Đôi mắt Giang Liễm đen láy mà bình tĩnh, Chúc Gia Hội cố gắng tìm kiếm một chút sức sống trong sự thờ ơ vô tận không thấy đáy này, trong một khoảnh khắc nào đó, dường như cô thực sự nhìn thấy một chút cảm xúc kỳ lạ, nhưng anh lại đột nhiên thu ánh mắt lại.
Giang Liễm đứng dậy.
Căn phòng vừa quay cuồng ái muội khi nãy, lúc này lại tràn ngập sự lạnh lẽo.
Anh lập tức rời khỏi phòng, thậm chí không buồn quay đầu nhìn Chúc Gia Hội thêm lần nữa, và chỉ sau khi anh bước ra ngoài cô mới mơ hồ nghe thấy giọng anh đang dặn dò chị Mai.
“Nếu đồ ăn nguội thì hâm nóng lên rồi lại mang lên đây, đến khi cô ấy có sức để ăn thì thôi.”
Chúc Gia Hội: “...”
Ở tầng dưới, Giang Liễm mặt không biểu cảm quay trở lại xe, nửa gương mặt phản chiếu trong bóng tối của ánh đèn lập lòe, xe chạy ra ngoài hồi lâu, anh mới vô thức nới lỏng cà vạt trên cổ.
…
Trái tim băng giá thực sự không phải là cãi vã làm loạn to chuyện gì.
Mà giống như Chúc Gia Hội bây giờ vậy, cho dù lại một lần nữa nhận cái kết bị quay lưng đóng sầm cửa thì vẫn có thể bình tĩnh lòng không nổi sóng.
Nhìn thoáng ra một chút thì cô là gia sư cao quý, còn tính toán với học trò làm cái gì.
Nghe thấy tiếng xe rời đi ở tầng dưới, Chúc Gia Hội uể oải nằm xuống tiếp tục ngủ, cô ngủ mê man gần hai tiếng rồi mới bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Cô lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện là một dãy số xa lạ.
Chúc Gia Hội không suy nghĩ nhiều, đang định trả lời theo thói quen, nhưng sau khi vô thức nhìn vào mấy chữ số đầu tiên của dãy số, cô chợt giật mình.
Số điện thoại ở nước ngoài?
Bàn tay đưa ra của Chúc Gia Hội bị lệch hướng rồi ngay lập tức ấn vào nút từ chối màu đỏ.
... Nếu như cô không đoán sai, cuộc gọi này hẳn là từ bác cả của cô, Chúc Mãnh.
Kể từ khi hai người cãi nhau, kết thúc trong sự mẫu thuẫn rồi Chúc Gia Hội trốn khỏi nhà, đây là lần đầu tiên ông ấy chủ động liên lạc với cô.
Quả nhiên, sau khi cúp máy không lâu, trong điện thoại đã có hai tin nhắn được gửi tới.
"Làm loạn thế đủ rồi, còn không quay lại à?"
"Tháng sau bác sẽ đến Thượng Hải đích thân đưa cháu về."
"..."
Chúc Gia Hội hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cử một Mạnh Xuyên tới còn chưa đủ, ông ấy còn tự mình ra trận.
Cuộc hôn nhân đó không thể không thực hiện sao?
Chúc Gia Hội biết Chúc Mãnh có ơn chăm sóc và nuôi dưỡng cô, nhưng việc nào ra việc đó, sau này cô có thể dành rất nhiều thời gian để tỏ lòng hiếu thảo với ông ấy, nhưng sẽ không bao giờ đồng ý trở thành một con tốt trên bàn cờ thương trường của ông ấy.
Hai tin nhắn này khiến tâm trạng của Chúc Gia Hội trong nháy mắt tụt xuống đáy vực, cô ngây ngốc một lúc rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lật danh bạ ra, tìm số của chú ba rồi gọi đi.
Nhưng vẫn không thể kết nối được.
Lúc mới về nước chính là vì muốn ông ấy ủng hộ mình, ngăn cản quyết định của Chúc Mãnh, ai ngờ đã hơn một tháng trôi qua, người này ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Cô biết nghề nghiệp của ông ấy đặc thù, nhưng bây giờ lửa sắp thiêu tới mông rồi, Chúc Gia Hội chỉ có thể gửi tin nhắn cho ông ấy:
"Tháng sau bác cả tới Thượng Hải rồi, chú ở đâu vậy? Liên lạc với cháu đi!"
Sau khi gửi tin nhắn, Chúc Gia Hội ném điện thoại di động sang một bên và đi xuống nhà.
Chị Mai đã đợi dưới lầu cả đêm, cuối cùng cũng thấy cô ra khỏi phòng bèn nhiệt tình chào đón: "Cô giáo Chúc dậy rồi à? Muốn ăn gì không?"
Chúc Gia Hội đi thẳng ra cửa: “Không cần, tôi ra ngoài đi dạo một chút đây.”
Chị Mai sửng sốt: “Đã quá chín giờ rồi, cô đi đâu vậy?”
Lúc này Chúc Gia Hội cảm thấy hơi phiền phức, chỉ muốn ở một mình: "Không có gì, tôi đi mấy vòng trong sân thôi."
Chị Mai: "..."
Những đêm cuối hạ thời tiết đã bớt oi bức hơn, gió thổi vào người mát lạnh, Chúc Gia Hội đi lang thang trong biệt thự, vừa đi vừa suy nghĩ xem lúc Chúc Mãnh tới cô phải làm gì.
Chúc Mãnh không phải Mạnh Xuyên, nếu ông ấy quyết tâm tìm cô về thì ông ấy có một trăm cách để đào tới đáy Thượng Hải.
Nhưng Chúc Gia Hội không phải là không có cơ hội chiến thắng.
Bởi vì, đây chính là nhà họ Giang.
Lưng chừng núi Phỉ Thúy, dưới bóng đêm hiện ra những bức tường cao ngất ngưởng, ánh trăng tràn vào xuyên qua những tán cây rậm rạp trong rừng, toàn bộ biệt thự dù nhìn thế nào cũng thấy không phải là nơi có thể dễ dàng bước vào được.
Huống hồ địa bàn làm ăn của nhà họ Chúc chủ yếu là ở Canada, cho dù Chúc Mãnh có quan hệ, hẳn là cũng không có bản lĩnh rung chuyển nhà họ Giang. Hiện tại lựa chọn tốt nhất của cô có lẽ là ở lại nơi này, lấy bất biến ứng vạn biến.
... May mắn thay, buổi sáng đã không bốc đồng bỏ đi.
Chúc Gia Hội vừa đi vừa suy nghĩ, từ lúc nào đã đi tới cổng lớn.
Cánh cổng sắt chạm khắc hoa văn đóng chặt, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng dế kêu trong bụi cỏ.
Cô thở dài, đang định xoay người đi về thì đột nhiên một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng cô: “Cô chủ.”
Dưới ánh đèn đường, toàn bộ lông tơ sau lưng Chúc Gia Hội gần như dựng đứng lên ngay lập tức, cô không thể tin vào tai mình, quay lại nhìn...
Mạnh Xuyên mặc đồ đen đứng trong bóng tối bên ngoài cổng sắt.
Chúc Gia Hội mở to mắt, giọng nói cũng run rẩy: "Anh..."
"Cô thực sự đang ở đây." Mạnh Xuyên đi từ trong bóng tối ra, bóng dáng dần dần rõ ràng.
Bị một cánh cửa sắt ngăn cách, Chúc Gia Hội ngơ ngác, miệng há hốc: "Anh, làm sao anh tìm được nơi này?"
"Tôi đã kiểm tra hệ thống giám sát dưới lầu, nhìn thấy chiếc xe cô ngồi khi rời đi."
"..."
Có phải tất cả các vệ sĩ ngày nay đều thông minh như vậy không?
Chúc Gia Hội tính đi tính lại cả nghìn lần cũng không tính đến chiêu này, cô đứng ở cửa sắt, đột nhiên choáng váng mất mấy giây.
"Cô chủ?" Mạnh Xuyên cau mày, tay chân theo bản năng bám vào cửa sắt như muốn trèo vào.
Động tác của anh ta vừa nhanh vừa nhạy, Chúc Gia Hội lại sợ gần chết: "Đừng, xuống mau, nó sẽ kích hoạt hệ thống an ninh đó!"
Vừa nói, Chúc Gia Hội vừa xông về phía cửa, ngăn cản Mạnh Xuyên đang cố trèo vào trong.
Điên rồi, nếu như hấp dẫn người nhà họ Giang đến, hôm nay cả cô và Mạnh Xuyên đều không chỉ ăn đủ mà còn phải gói mang đi.
Tim Chúc Gia Hội thiếu nước nhảy lên cổ họng, vừa nhìn bốn phía vừa cảnh cáo Mạnh Xuyên: “Anh muốn hại chết tôi thì cứ việc trèo đi.”
Mạnh Xuyên hơi khựng lại một chút, lui ra ngoài cửa sắt: "Sao cô lại ở chỗ này?"
Người đàn ông này đang hỏi những điều vô nghĩa gì vậy.
Chúc Gia Hội cảm thấy tối nay quá là xui xẻo, nhắm mắt lại: "Sao lại ở chỗ này à? Tự anh không hiểu được chút nào sao."
Mạnh Xuyên biết rõ nhiệm vụ của mình khi trở về Trung Quốc, đồng thời cũng biết rõ Chúc Gia Hội không muốn quay lại Canada kết hôn.
Gió thổi xào xạc, trầm mặc mấy giây sau, Mạnh Xuyên nói: "Tôi sẽ không ép buộc cô."
Chúc Gia Hội sửng sốt: "Cái gì?"
"Ý tôi là." Mạnh Xuyên lặp lại: "Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là đảm bảo an toàn cho cô, thứ hai mới là đưa cô về, nếu cô không muốn thì tôi cũng không ép buộc."
"..."
Lời nói của Mạnh Xuyên khiến Chúc Gia Hội sửng sốt một hồi lâu, khi cô còn đang hoảng hồn, ánh đèn pha đã xuất hiện ở phía xa.
Chúc Gia Hội lập tức phản ứng lại, hẳn là Giang Liễm đã trở về rồi.
Tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất thời cô cũng không tiêu hóa được, nhưng dù thế nào đi nữa, lúc này mà để Giang Liễm biết chuyện của cô và Mạnh Xuyên cũng không phải là điều khôn ngoan.
"Anh đi trước đi, cậu chủ nhà họ Giang về rồi đấy." Chúc Gia Hội bắt đầu thúc giục Mạnh Xuyên.
Mạnh Xuyên không nhúc nhích: “Tôi được yêu cầu đảm bảo sự an toàn của cô.”
Nhìn thấy ánh đèn pha càng ngày càng gần, Chúc Gia Hội nóng lòng nói: "Nếu anh còn không rời đi tôi mới thật sự không an toàn đấy, nhanh lên!"
Mạnh Xuyên cũng nhìn thấy chiếc xe đang đến gần, anh ta khựng lại rồi lùi lại hai bước, nhanh gọn biến mất vào trong vạt rừng rậm tối tăm bên cạnh.
Chúc Gia Hội chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì xe của Giang Liễm đã chạy tới ngay trước mặt cô.
Đèn pha sáng chói chiếu vào mắt cô, cô phải che mắt lại để tránh bị lóa.
Trong xe, Đại Sơn ngồi ở hàng ghế đầu là người đầu tiên chú ý đến bóng dáng sau cánh cửa, anh ta nâng cao cảnh giác nhưng lại kinh ngạc phát hiện: "Cô Chúc?"
Giang Liễm ngồi ở ghế sau nghe vậy liền ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ đi dép lê mặc pyjama, mái tóc dài hơi rối bù xù xõa ra sau lưng, khi gió thổi qua, người cô cũng lắc lư như không thể đứng vững.
Cánh cổng sắt tự động mở ra, tài xế lái xe tới bên cạnh Chúc Gia Hội rồi hạ cửa kính xuống.
Đại Sơn chủ động nói: "Đã muộn thế này rồi, sao cô Chúc lại ra đây?"
Chúc Gia Hội nhìn Giang Liễm ở hàng ghế sau, cố gắng kiểm soát nhịp tim như tàu lượn siêu tốc của mình: “Tôi… Đi dạo loanh quanh thôi.”
"Vậy à." Đại Sơn nhìn Giang Liễm qua gương chiếu hậu, hy vọng anh cho một chút chỉ thị.
Xe dừng lại tại chỗ, Giang Liễm không mở miệng, tài xế cũng không biết có nên tiếp tục lái xe đi vào hay không.
"Mọi người cứ đi trước đi, đừng lo lắng cho tôi." Chúc Gia Hội tự tìm đường lui cho mình, nói xong liền cúi đầu đi về. Vừa bước đi không bao lâu, chiếc xe phía sau đã tuýt còi lao qua.
Mặc dù cô không có chút mong đợi nào, nhưng khi chiếc xe thực sự đi xa cô, Chúc Gia Hội vẫn dừng bước.
Sự thờ ơ của người đàn ông này thực sự chưa bao giờ khiến mọi người thất vọng...
Khi chiếc xe màu đen dần dần rời đi, Chúc Gia Hội sững sờ tại chỗ mất vài giây, nhớ đến Mạnh Xuyên, trong lòng cô lại bồn chồn.
Không biết anh ta có đi thật không, lỡ như anh ta chỉ tạm thời trốn khỏi xe Giang Liễm, sau đó lại trèo qua cổng đi vào thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Chúc Gia Hội quyết định quay lại kiểm tra một chút.
Ai biết vừa quay người lại đã đụng phải một ánh mắt lạnh lùng.
Cách đó không xa, dưới những tán cây đong đưa, Giang Liễm không biết đã xuống xe từ khi nào, thản nhiên đứng đó như đang chờ đợi cô quay lại.
"Đi đâu."
Đêm nay đã là lần thứ hai lông tơ của Chúc Gia Hội phải đồng loạt làm việc, lần này càng nhiều hơn, dường như lông tơ toàn thân cô đều bị dọa đến mức dựng đứng lên.
"... Chẳng phải tôi đã nói rồi sao." Cô ra vẻ trấn tĩnh: "Chỉ đi dạo loanh quanh thôi."
"Phía trước là cổng lớn." Giang Liễm đi đến trước mặt Chúc Gia Hội, nhàn nhạt nhìn cô: "Cô muốn chạy đi đâu?"
Ban ngày, Đỗ Tuyết Thanh đã nhắc nhở Giang Liễm về việc Chúc Gia Hội muốn rời đi, Giang Liễm không ngờ dường như cô lại thực sự tính toán làm vậy.
Tuy rằng có lúc anh không hiểu được người phụ nữ này thực sự đang nghĩ gì, nhưng giữa đêm khuya, anh không thể để cô chạy lung tung được.
Lũ dế lại bắt đầu kêu líu lo.
Tầm mắt Giang Liễm vẫn luôn rơi vào trên người cô, ánh mắt nặng nề, trong đầu Chúc Gia Hội lại đang điên cuồng nghĩ cách trả lời anh, nhưng ánh mắt cô chợt lóe lên nhìn về cánh cửa sắt phía sau anh, không ngờ Mạnh Xuyên lại thực sự xuất hiện.
Đại ca đó lặng lẽ đứng ngoài cửa, nhíu mày như thể giây tiếp theo sẽ lao vào đánh nhau.
... Đừng đừng đừng đừng đừng.
Chúc Gia Hội không dám nghĩ đến loại cảnh tượng như chốn địa ngục này, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô căng thẳng nắm chặt nắm tay, đột nhiên tiến lên ôm lấy Giang Liễm.
Hiện tại đoán chừng cách duy nhất có thể phá tan sự cảnh giác của Mạnh Xuyên chính là cùng người đàn ông này ra vẻ thân thiện đi bộ về nhà.
Nhưng rõ ràng Giang Liễm không hiểu được sự nhiệt tình đột ngột của cô: "?"
Trước ánh nhìn của anh, Chúc Gia Hội im lặng, chỉ có thể bất chấp tất cả chọc ngón trỏ vào ngực anh, chớp mắt trìu mến: “Muốn đi vào lòng anh đó, đồ ngốc ạ.”
Giang Liễm: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương