Kẻ Phá Đám
Chương 11
Giờ đầu tiên là cơn ác mộng, rồi tình hình tệhơn lên.Người đàn bà điên khùng hầu như muốn đưatất cả sang thế giới bên kia. Anne đưa tay lênquả nắm cửa thì Carrie liền xô ngã bà ta xuốngnền nhà. Bà ta quá gầy nên ngã mạnh xuốngđất và Carrie lập tức chồm lên người bà ta, đècổ xuống. Cả hai người đều la hét. Carrie đèđược Anne xuống nhưng không thể nào làm chobà ta nghe theo lý lẽ. Bà ta vùng vẫy, vặn vẹo,cố đưa đầu móng tay dài, vuốt nhọn bấu vàomắt Carrie. Bà ta bấu móng tay vào đầu gốiCarrie, và khi gần thoát được tay Carrie thì Saraliền nắm hai mắt cá chân bà ta và lôi đi khỏicánh cửa.Mặc dù Anne gầy yếu, nhưng cơn giận đã làmcho bà ta có sức mạnh phi thường. May thay,sức mạnh ấy chóng hết. Thở hổn hển vì vật lộn.Carrie vẫn giữ chặt Anne nằm sắp dưới nền nhàbằng cách ngồi lên lưng bà ta. Cô dùng hai tayđè mạnh vào gáy Anne để đầu bà ta gục xuống.- Kiếm cái gì để tôi trói bà ta lại. -- Carrie hétlớn với Sara để cho bà ta có thế nghevì Anneđang la lối om sòm.Mười phút sau, Anne ngồi trong chiếc ghế ở bộbàn tròn trong phòng ăn điểm tâm. Hai cổ taycủa bà ta bị trói vào hai thanh dựa của cái ghếbằng dây điện thoại.- Các người dám đối xử với tôi như thế này à?Các người sẽ không thoát khỏi tội này đâu. Cácngười chờ mà xem. Tôi sẽ tố cáo các người.Carrie quá mệt, ngồi phịch xuống chiếc ghế bêncạnh ghế của Anne. Cô lấy tay che trán, chốngkhủy lên bàn, hỏi nhỏ Anne:- Tại sao bà định làm thế?- Đồ đĩ. – Anne xỉ vả. – Tôi sẽ gọi cảnh sát.- Cứ gọi đi. Điện thoại chết rồi.- Cô nói láo.Carrie quay sang Sara, bà ta đang đứng dựangười vào quầy, nhìn họ.- Có phải bà ta đang ở trên tinh cầu khác haykhông? Tôi tin bà ta đã mất trí.- Có lẽ thế. -- Sara đáp. – Thỉnh thoảng sự kíchđộng làm cho người ta … mất lý trí.- Chúng ta sẽ làm gì bây giờ? – Carrie hỏi nhỏ.Sara kéo ghế ngồi trước mặt Anne. Bà ta chắphai tay để trên mặt bàn.- Bà Anne này, xin bà đừng giả vờ không biếtchúng ta đang lâm nạn nữa. Tất cả chúng tađang gặp nguy hiểm, chúng tôi rất cần sự hợptác của bà.Anne liền quắc mắt trả lời:- Để tôi yên, mụ heo mập kia.- Giỏi lắm. -- Carrie nói.- Đồ đĩ. -- Anne hét lớn.- Nếu bà vẫn tiếp tục la hét như thế, chắc tôiphải tộng giẻ trong họng bà đấy, Anne à. -- Saracảnh cáo. – Bà bình tĩnh lại chưa?Anne vẫn quắc mắt nhìn. Khi bà ta quay đầunhìn đi chỗ khác, Carrie hỏi:- Anne, cái thư chúng để lại cho bà đâu rồi? Cóphải bây giờ bà kiên quyết giữ im lặng với chúngtôi không?- Làm thế là sung sướng lắm sao? – Carriemắng.Sara ngồi dựa người ra ghế, sửa lại chiếc áo dàibằng lụa để che kín áo ngủ ở bên trong, rồi nói:- Bà Anne này, nếu bà không có bức thư…- Tôi không có. -- Anne đáp nhanh.- Vậy thì có thể bà là người ngoài cuộc vô tội đãbị lôi vào trong… tình huống tiến thoái lưỡngnan của chúng tôi.Tiến thoái lưỡng nan à? Carrie định phản đốicách dùng từ nghèo nàn của Sara. Lạy Chúa, họđang ngồi trên quả bom. Nhưng cô bắt gặp ánhmắt của Sara, thấy bà già lắc đầu nhanh, nên côgiữ im lặng.Sara nói tiếp bằng giọng bình tĩnh:- Bà Anne này, tôi là quan tòa, nên trong nhiềunăm qua tôi đã trừng trị rất nhiều tội phạm ácnghiệt. Tôi nổi tiếng là người kết án gay gắt,nhưng trong các phiên tòa này số đàn ông đànbà ra trước mặt tôi đều là tội phạm nhà nghề.Tôi không ân hận khi kết án chúng.Cuối cùng Anne nhìn Sara với ánh mắt lạnh lùngkhinh bỉ:- Tại sao bà nói với tôi chuyện này?- Bởi vì chuyện này rất quan trọng. Lâu nay đãcó nhiều kẻ hăm dọa ám hại tôi, nhưng tôikhông hề quan tâm đến chúng.Bà đi vào phòng khách để lấy những bức thưmà bà và Carrie đã nhận được. Rồi bà quay lạingồi vào chỗ cũ, đọc lá thư của bà cho Annenghe. Khi đọc xong, bà đưa bức thư lên trướcmặt cho Anne thấy để bà này tin bà nói thật.- Bà tin một trong những tội phạm này đã thựchiện lời hăm dọa phải không?- Phải, tôi nghĩ như thế đấy. Hoặc là một têncựu tù âm mưu vụ này, hoặc là kẻ nào đang ởtùcó sự giúp đỡ ở bên ngoài thực hiện.- Tên cựu tù hay tên đang ở tù lấy tiền đâu đểthuê tên xác nhân?- Chúng có khối tiền để thuê. -- Carrie nói xenvào.- Tôi không nói với cô, đồ đĩ. – Anne rít lên.Sara đưa tay ra dấu cho Carrie im lặng. Bà takhông muốn Carrie vì nóng giận mà làm chotình hình bất ổn thêm nữa.- Câu hỏi hay đấy. -- Sara nói. – Tôi không biếtlàm sao nó có tiền. Có lẽ nó có người bà conđược hưởng gia tài hay…- Cũng có thể bà kết án người vô tội, và nhữngngười bà con ấy biết sự thật.- Phải, có thể vì thế mới xảy ra chuyện như thếnày.Carrie nghiến răng để khỏi mở miệng nói xenvào. Cô muốn nói cho cả hai người đàn bà kiabiết rằng ngay bây giờ họ phải tìm cách ra khỏinhà này, rồi khi đã được bình an rồi, họ mặcsức mà bàn cãi về việc ai xuất tiền, làm saochúng có tiền và tại sao chúng thuê kẻ giếtngười ám hại họ.- Thư của Carrie không giống thư của tôi. -- Saranói. – Thư của cô ấy có tên người ký.Anne có vẻ chú ý đến, bà ta hỏi:- Vậy hắn muốn bà biết là hắn rất ghét bà trướckhi bà chết?- Không phải "hắn". -- Sara chỉnh lại. – Mà "chịta".Carrie gật đầu. Anne vẫn không muốn nhìn vàocô, nhưng Carrie không quan tâm đến việc này.Cô đáp:- Thư của tôi do chị tôi viết, chị ta tên là Jilly.Cô trả lời làm Anne quá kinh ngạc đến nỗi bà takhông giữ yên lặng với Carrie nữa. Bà ta hỏi:- Người cùng máu thịt với cô mà muốn cô chếtà?- Phải.Bà ta hoảng hốt, hỏi:- Cô sinh ra trong gia đình quái nào mà lạ thế?Carrie cố giữ bình tĩnh. Cô đáp:- Gia đìng rối loạn thần kinh, Anne. Tôi sinh ratrong một gia đình bị rối loạn vì chức năng. Chịtôi bị điên loạn.- Trời đất ơi. – Anne thốt lên. – Này cô, có phảicô nói láo không? Tôi muốn hỏi nếu chị cô điênloạn, tại sao không nhốt chị ta vào nhà thươngđiên?- Cách đây lâu rồi người ta báo cho tôi biết Jillyđã chết trong tai nạn xe hơi. Nhà hỏa tángmuốn gởi tro đến cho tôi. Nhưng hóa ra Jilly rấtkhôn lanh chứ không như tôi nghĩ. Chị ta chờđợi thời cơ đến để trả thù tôi.- Tại sao? Cô đã làm gì chị ta?- Chị ta nghĩ là tôi ăn cắp đứa con của chị ta.- Cô có ăn cắp không?- Không, Jilly bỏ con từ khi mới sinh. Mẹ tôi vàtôi muốn nuôi nấng nó.- Và chị cô không bao giờ trở về à?- Ồ có chứ, khi Avery năm tuổi, Jilly trở về vớimột thằng bạn trai đầu trộm đuôi cướp tên làDale Skarrett. Chị ta tin có thể xông vào nhà đểbắt Avery đi. Chị ta thường dùng cách tống tiềnđể moi tiền của mẹ tôi.- Thật vậy. -- Cô nói khi Anne trông có vẻ rấthoảng sợ. -- Mẹ tôi phải trả tiền để giữ Avery.Khi họ đến, tôi có mặt ở nhà, trong khi tôi cốđẩy Jilly ra khỏi nhà thì mẹ tôi gọi cảnh sát. KhiDale Skarrett nghe còi xe cảnh sát, hắn nắm Jillykéo đi. Sáng hôm sau tôi đi California. Trong lúctôi cố xây dựng cơ đồ ở đấy, thì Avery ở với mẹtôi. Rồi khi Avery được 11 tuổi, Jilly phái Skarrettđến nhà để bắt cóc con bé. Avery không chịulặng lẽ đi theo mà nó chiến đấu quyết liệt, nênSkarrett phải dùng dây thắt lưng quất nó tơi bời.Nó còn nhỏ quá… và không ai giúp đỡ. Tôi đãquyết đóng vai trò làm mẹ nó, nhưng khổ thaylúc xảy ra chuyện này, tôi không có ở nhà đểbảo vệ nó.- Còn mẹ cô thì sao? Bà ấy không làm gì à?Carrie nói tiếp, mắt nhìn xuống:- Cảnh sát trưởng là bạn của mẹ tôi, ông đưacho mẹ khẩu súng, chỉ cho bà biết cách sửdụng. Mẹ tôi khi ấy ở sân sau nên không nghetiếng la hét, mãi cho đến khi bà vào nhà mớinghe. Mẹ tôi đã bị lãng tai. -- Cô nói thêm. –Nhờ cảnh sát đã cho biết về thực trạng của bọncôn đồ, nên mẹ tôi cố bắn Skarrett. Chắc bà đãcảnh cáo hắn vì hắn nắm Avery khi bà bắn. Viênđạn trúng cháu tôi. Carrie nói với giọng đều đều,nhưng hai mắt đầy nước. Tôi đã để một bà giàchăm sóc cháu tôi, vì cứ nghĩ rằng Jilly đã biếnmất đâu rồi.- Nhưng chắc cô không tiên liệu…- Đúng thế, nhưng tôi thừa biết Jilly có thể làmnhư thế.- Chuyện xảy ra cho mẹ cô như thế nào? – Sarahỏi.- Bà đau tim rất nặng. Khi cảnh sát vào nhà, mẹtôi đã chết, còn Avery thì thập tử nhất sinh. Tôiđáp máy bay từ L.A đến Jacksson Ville. Khi tôiđến đấy, Avery đã được giải phẫu và đang nằmtrong phòng cấp cứu. Điều đầu tiên ông bác sĩnói với tôi là Avery sẽ bình phục, nhưng ông takhông cho tôi thì giờ để vui lâu vì sau đó ổng nóirằng nó sẽ không thể có con. Giải phẫu cắt dạcon lúc 11 tuổi. Nó đã phá kỷ lục về vấn đề này.-- Cô nói giọng gay gắt.Sara trông có vẻ quá kinh ngạc, Carrie nghĩ rằngbà ta có phản ứng như đang đứng trước cảnhtượng thê thảm đang diễn ra trước mắt.- Cô bé quá tội nghiệp! -- Anne nói. Giọng bànghe đầy thương cảm.- Tôi nhớ cô bé rồi. -- Sara nói nho nhỏ.- Sao? – Carrie hầu như hét to lên.Sara gật đầu.- Những cái tên… Có quá nhiều tên trong baonăm qua, không thể nào nhớ hết được. Và tôicũng không nhớ tên Avery cho đến khi cô nhắcđến việc mổ cắt dạ con vào năm11 tuổi. Tôikhông quên đọc biên bản của các phiên tòa.- Tôi không hiểu. -- Carrie nói. – Tại sao bà đọccác biên bản? Thẩm phán Hamilton làm chánhán phiên tòa ấy.- Đúng, nhưng Hamilton chết trước ngày tuyênán. Ông ta bị đột quị, và phiên tòa giao cho tôixử tiếp. Tôi là chánh án đã kết án Skarrett, vàhắn có lý do để muốn giết tôi. Tôi đã kết án hắnvới mức tối đa.Carrie kinh ngạc, ngồi dựa ngửa ra sau.- Thế là có mối liên hệ giữa hai chúng ta. DaleSkarrett… và Jilly.- Jilly chưa hề bị đưa ra tòa lần nào phải không?– Sara hỏi.- Không có bằng chứng để kết án chị ta. Vả lạichị ta biến mất, Carrie giải thích. Chỉ có lời khaiduy nhất của Avery mới kết tội Skarret ngộ sátthôi. Mấy tuần sau ngày hắn bị kết án, tôi nhậnđược điện thoại từ nhà hỏa táng ở Keywest hỏitôi xử lý thế nào số tro hỏa táng của Jilly. Vì thếmà tôi mới biết Jilly đã chết.- Nhưng chị ta không chết. -- Anne nói.- Không, chị ta không chết. Đêm qua tôi thấy chịta còn sống nhăn. -- Carrie xăng xái đáp. – Chịta không già mấy. Chị ta vẫn còn đẹp… và vẫnđiệu đàng.Sara đi vào bếp, đến tủ lấy tách đĩa.Anne nói:- Tôi luôn luôn muốn có đứa con gái, nhưngchồng tôi không muốn có con. Anh ấy thuyếtphục tôi tin rằng con cái sẽ làm hỏng nếp sốngcủa chúng tôi.Sara vừa rót cà phê nóng vừa hỏi:- Nếp sống của bà như thế nào?- Làm việc. Chỉ làm việc. Tôi cảm thấy có tội vềchuyện này. -- Bà ta thú nhận. – Và vì thế tôinhượng bộ chồng tôi ngay cả những chuyện nhỏnhặt.Anne cho việc có con là chuyện nhỏ nhặt à?Carrie lên tiếng:- Tôi thấy rồi.- Eric nhỏ hơn tôi 10 tuổi. -- Anne nói tiếp. –Nhưng tuổi tác đối với anh ấy không thành vấnđề. Ảnh yêu tôi rất nhiều.- Tôi tin ông ấy rất yêu bà.- Anh ấy dành làm hết các công việc. Tất cảcông việc về quản lý các phòng ở công ty, vàanh ấy rất linh lợi. Anh ấy xây dựng một công tyvận chuyển mới có bảo hiểm y tế với chi phíbằng nửa số chi phí chúng tôi phải trả trướcđây.Carrie không hiểu tại sao bây giờ Anne muốnnói đến chuyện này. Sara mở dây trói bên taytrái của Anne và để tách cà phê trước mặt bà.Sara nói:- Không có sữa. Nhưng nếu bà muốn uống ngọttôi sẽ đi lấy đường cho bà.- Thôi, cám ơn.Carrie không thể chịu đựng nổi sự vô nghĩa nhưthế này nữa. Hai người đàn bà như thể họ đangdự tiệc trà. Cô hỏi:- Chúng ta làm cái quái gì bây giờ?- Tìm cách để ra khỏi đây. -- Sara đáp. – Chúngta là ba người đàn bà thông minh. Chúng ta cóthể nghĩ ra một cách.Anne có vẻ như không quan tâm đến chuyệnnày.- Bà Sara này, hồi nãy bà nói có thể tôi là ngườingoài cuộc vô tội, bà nói thế nghĩa là sao?Sara rót đầy cà phê cho tách của mình rồi ngồixuống. Bà ta đáp:- Nếu bà không có bức thư trên bàn ngủ…- Tôi không có. -- Anne vội trả lời.- Thế thì tôi tin tôi đã biết chuyện xảy ra nhưthế nào rồi. Máy bay của bà hạ xuống trướcmáy bay của tôi chỉ có vài phút, bà nhớ chứ?- Phải, nhớ.- Và bà đã nói rằng bà rất tức giận vì người tàixế ở suối nước khoáng đợi tôi ở cổng nhưngkhông có ai đợi bà, phải không? Khi ngồi trongxe, bà nói nếu bà không thấy người đàn ôngcầm tấm biển của Utopia, thì chắc thế nào bàcũng phải xách hành lý đi tìm tắc xi.Anne gật đầu.- Phải, tôi nhớ đúng như thế, và tôi đã rất thấtvọng. Thế nào tôi cũng đến phàn nàn với viênquản lý. Đáng ra tôi phải có tài xế đến đón.- Vì vậy mà. -- Sara nói tiếp như thể Anne khônglạc đề. -- Có lẽ bà không bị lôi kéo vào chuyệnnhư thế này. -- Tuy nhiên. -- Bà vội nói thêmtrước khi Anne kịp cắt lời bà. -- Thực tế trướcmắt là bây giờ bà sắp chết vì ngôi nhà sắp nổtung.- Nhưng tại sao? Tôi không làm gì sai trái.- Còn chúng tôi sai à? – Carrie hỏi.Anne nhún vai.- Hãy trả lời tôi đi. -- Carrie yêu cầu. – Có phảibà nghĩ là chúng tôi đáng phải chết như thếnày?- Tôi không biết. -- Anne đáp. – Chắc cô đã làmcái gì đấy quá khủng khiếp khiến cho chị cô bịnổi điên, còn Sara thì có thể bà ấy đã bỏ tùngười nào đấy vô tội.Carrie tưởng Anne sẽ lấy lại lý trí, nhưng nhữnglời của bà ta đã cho thấy bà vẫn còn ở tận chốntrời xanh. Anne nói tiếp:- Tôi vẫn không hiểu tại sao hắn đem tôi đếnđây.- Vì bà đã thấy mặt hắn. -- Carrie đáp. -- Làmsao bà điều hành được công việc kinh doanh?Bà hỏi ngu ngốc quá.- Tôi không thích cô. – Anne trả lời với giọngđiệu ấu trĩ, rồi với vẻ khinh bỉ, bà ta uống mộthớp cà phê.- Tôi cóc cần việc bà có thích tôi không.- Thôi các bà ơi, cãi cọ nhau chẳng giúp ta đếnđâu hết. -- Sara nói xen vào. – Anne này, kẻ sátnhân không để cho bà được tự do đâu. Bà đãgặp nó rồi, nếu bà đến suối nước khoáng, thếnào bà cũng phàn nàn với ban quản lý, và thếlà bà đã làm náo động lên… Vì rõ ràng họ khôngphải tài xế đến đón bà ở phi trường.- Bà cũng có thể miêu tả cho cảnh sát biết về kẻsát nhân. Chuyện này sẽ rất nguy hiểm cho nó,cho nên nó không để cho bà được tự do. --Carrie giải thích.- Và bà có thể nói cho cảnh sát biết nó đemchúng ta đi đâu. -- Sara nói thêm. Bỗng nhiêntrông bà có vẻ mệt mỏi, giọng bà kéo dài rề rề.- Không, hắn không nói láo về chuyện này đâu.Cả Sara lẫn Carrie đều cau mày nhìn Anne.- Tại sao bà biết? Carrie hỏi.- Vì tôi thấy tấm biển bằng đồng đã bị mờ nằmgiữa cổng sắt. Tên tài xế ấn cái nút trên dụng cụđiều khiển từ xa, khi cánh cửa mở ra tôi thấytấm biển. Đất Giữa Hồ. Cho nên hắn không nóiláo chuyện này.- Bà là người có tài quan sát rất giỏi. -- Sara nói.- Thật may là chúng ta đã không nói cho ai biếthiết. -- Anne nói.Bỗng Carrie ngẩng đầu lên.- Ôi lạy Chúa, tôi đã có nói rồi.- Cô nói sao? – Sara hỏi.- Tôi có gọi cho cháu tôi ở phi trường. Tôi vàophòng vệ sinh nữ, tôi nhớ trong túi áo gió cóđiện thoại di động, nên tôi lấy ra gọi. Máy nhậntin của cháu tôi trả lời, nên tôi để lại lời nhắnnói với nó rằng chúng ra đến ở lại đêm tại đây.Tôi thật là điên. Tôi nói huyên thuyên về nhữngvị khách danh tiếng đã từng ở tại đây trước kia.Monk, nếu đây là tên thật của hắn, chắc thế nàohắn cũng đi tìm cháu tôi. – Nước mắt chảy rànrụa hai bên má của Carrie. – Vì thế mà hắn nóinhững chuyện tầm phào về các tài tử xi nê. Nóbiết chuyện này sẽ gây cho tôi ấn tượng mạnh.Tôi là kẻ điên khùng ngu ngốc.- Hắn đã có âm mưu bắt tất cả chúng ta. -- Saranói. – Cô có nói cho cháu cô biết tên của nhànày không?- Có. – Carrie đáp. – Tôi không biết nó có nhậnđược tin nhắn hay không, vì có thể nó đã ra phitrường rồi. Nếu hắn đợi cháu tôi ở phi trườngthì sao? – Nói xong cô khóc nức nở.Sara đưa tay qua bàn, vỗ lên tay Carrie.- Nếu hắn đợi cô ấy ở phi trường, hắn có chở côta đến đây không? Có lẽ vì thế mà chúng đợi.Có lẽ vì thế mà chúng chưa…- Chưa cái gì? -- Anne hỏi.- Chưa giết chúng ta. -- Sara nói toạc ra.- Nhưng bà đã nói chúng để thức ăn cho chúngta trong bếp và trong tủ lạnh như vậy tức làchúng muốn giữ chúng ta một thời gian lâu hơn.-- Anne nói.Sara không đồng ý.- Thức ăn rất đáng ngại. Việc chúng không lấyhết thức ăn đi không làm cho bà sợ hay sao?Carrie không tin thức ăn đáng ngại, nhưng bâygiờ cô đồng ý với Sara. Cô nói:- Tôi nghĩ như thế tức là chúng sắp cho nổ tungngôi nhà. Chúng không để cho chúng ta ngồi yênổn ở đây cho đến khi hết thức ăn. Chúng còn đểnước cho chúng ta dùng nữa đấy. Chúng ta phảira khỏi đây thôi. – Cô úp mặt vào hai lòng bàntay nói nho nhỏ. – Tôi phải gặp Avery mới được.Nếu con quái vật ấy bắt được nó…- Hãy tập trung vào chuyện tìm cách ra, Carrie,để cô có thể giúp cháu gái cô chứ.Anne ngồi thẳng người trên ghế, gật đầu nói:- Nếu hai bà cho tôi là vô tội, tôi sẽ giúp bà,không làm chuyện điên khùng, như mở cửa ra.Tôi hứa thế nhưng quí bà phải nói thế.Carrie ngẩng đầu.- Nói cái gì?Anne vươn thẳng người lên.- Nói tôi vô tội.Nói thế có nghĩa là Carrie và Sara là hai người cótội. Thái độ trịch thượng của bà ta làm choCarrie nổi giận, nhưng cô thấy Sara gật đầu, nêncô nghĩ nếu họ muốn được Anne hợp tác thì họphải làm theo ý muốn của bà ta. Cô đành đáp:- Phải, bà vô tội.Sau khi Sara đã đồng tình như thế, Anne quayqua Carrie.- Cô phải cố làm lành với chị của cô, sữa chữasai lầm cô đã gây nên.Ôi, Carrie ghét mụ đàn bà này biết bao. Cô cốim lặng khi nghe Anne thuyết giảng tiếp.– Gia đình là nền tảng quan trọng nhất. Tôi vừamới nhận ra giá trị của nó. Có gia đình ta mớinương tựa vào người trong nhà… khi gặp chuyệnkhó khăn…như chồng tôi…nên gia đình rất quantrọng. Tôi được may mắn là có chồng thươngyêu.Bà ta rất phấn khích khi quay qua Sara:- Anh ấy đã cảnh báo tôi rồi. Chồng tôi gọi chotôi hàng ngày. Không bao giờ quên tôi. Tôi đãnói ảnh đừng lo trong khi tôi ở suối nướckhoáng, vì tôi đến đấy để chữa bệnh, ảnh rấtkhó tiếp xúc được với tôi. Vì thế mà các bàkhông thấy sao? Nếu chúng ta đợi một thờigian, thế nào chồng tôi cũng đem cảnh sát đếnlùng sục khắp nơi Colora do này để tìm tôi.- Chúng ta không đợi được. -- Carrie phản đối.Sara lắc đầu hết kiên nhẫn. Bà ta nói với Anne:- Bà nói nghe ra bà đang có cuộc hôn nhântuyệt vời.- Phải, đúng thế. Chúng tôi rất hạnh phúc. --Giọng Anne có vẻ thách thức. -- Ảnh sẽ tìm tôi.- Phải, tôi tin ảnh sẽ tìm bà. -- Sara vuốt ve bàta. – Nhưng chúng ta không có thì giờ để đợicảnh sát đến tìm chúng ta. Colorado là tiểu banglớn.Anne gật đầu.- Phải, bà nói đúng. Chúng ta phải giúp nhau.Thôi được rồi. -- Bà ta nói vừa tháo sợi dây tróiở tay phải. – Tôi có thể làm gì? Tôi chắc khônglàm được những việc nặng nhọc, vì tôi vừa lâmbệnh dai dẳng mới xong. Tôi mất cân rất nhiều,chưa phục hồi sức khỏe. Nhưng tôi nấu ăn rấtngon. Tôi có thể nấu nướng cái gì đó cho tất cảchúng ta ăn.- Thế thì quá tuyệt vời rồi. -- Sara nói. – Cám ơnAnne.Carrie không tin tưởng. Có thể Anne đã lấy lại lýtrí. Nhưng cũng có thể bà ta giả vờ như thế.Chuyện giả vờ có thể khiến cho cô khó tin.Carrie quyết định hoặc là cô hoặc à Sara phảithay nhau canh chừng bà ta luôn.- Bây giờ có ai đói không? – Anne vừa đứng lênvừa hỏi.- Tôi đói. – Sara đáp.Lần này Anne không lợi dụng cơ hội để mỉa maivề chuyện Sara quá mập, mà bà ta còn xin lỗivề câu nói của bà ta hồi nãy, và nếu bà khôngthành thật đi nữa cũng được.- Đáng ra tôi không nên gọi bà bằng con heomập mới phải. Tôi đã quá nóng nảy, nên đã làmmất lòng bà.Carrie lên tiếng:- Sara, xin bà vui lòng ở đây với Anne cho cóbạn trong khi tôi đi tìm khắp nhà lần nữa. Tôilên tận tầng trên và đi lần xuống. Chắc có nhiềunơi tôi chưa quan sát.Cô chạy lên cầu thang, lòng cảm thấy hơi phấnkhởi một chút. Cô vội mặc quần áo lao động rồikiểm tra lại các cửa rất kỹ. Trong buồng ngủ củacô có một cánh cửa sổ nhỏ nằm trên cao tronggóc. Cô phải mất một thời gian khá lâu mới đẩyđược cái bàn làm việc đến sát tường để leo lên,nhưng vẫn chưa đủ cao. Cô chạy xuống lầu, vàophòng ăn, lấy lên một cái ghế. Cô nhận thấySara đang đứng trên một cái ghế, trước các cửasổ ở phòng khách có hai lớp cửa. Bà ta nắm thỏison viết lên mặt kính chữ "cứu".Carrie chặn bà lại. – Nếu Monk hay thằng conhoang tên gì đó có cài máy gây nổ ở bênngoài…- Cô không cần nói hết ý nghĩ trong óccủa mình.- Thì ngôi nhà sẽ nổ tung khi có người đến cứu.- Có thể như thế đấy. -- Carrie nói, rồi cô xáchcái ghế chạy lên lầu lại.- Tôi sẽ không làm việc này nữa. -- Sara đáp. Bàxuống ghế, đi lấy khăn lau cái chữ bà vừa viết.Khi Carrie đi lên cầu thang lầu, cô nghe Annehỏi:- Ta thử cắt gương xem sao được không?Hai cánh tay Carrie đau nhừ vừa đưa cái ghếlên để trên mặt bàn. Cô phải nâng lên ba lầnmới nhấc được cái ghế lên bàn, và cô thở hổnhển vì hụt hơi. Cô phải cố hết sức mới leo đượclên ghế, và khi đã đứng trên ghế, có thể đưa taylên cửa sổ được, cô bật khóc. Tên chó đẻ ấy đãbắt dây điện có ngòi nổ quanh lối ra nho nhỏấy.Thế nhưng, dù hoàn cảnh khó khăn đến mấy đinữa cô cũng không bỏ cuộc. Có lẽ ý kiến củaAnne có thể thực hiện được. Có lẽ họ cắt gươngmà không đụng đến dây điện. Cô lau nước mắtrồi thận trọng lấy chiếc nhẫn kim cương khía vàomặt cửa kính. Mười lăm phút sau, cô dừng lại.Trong suốt thời gian ấy, cô chỉ khía được mộtđường như vết cào trên gương.Carrie chạy xuống lầu dưới, quan sát phòng củaAnne và của Sara. Cô xem xét phòng này rồi quaphòng khác để tìm chỗ có thể thoát ra, nhưngcuối cùng cô đành bỏ cuộc. Cô không tìm rađược chỗ nào để ra suốt cả buổi chiều và mộtphần buổi tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương