Kẻ Thay Thế
Chương 6
9.
Năm ấy, tôi đọc “Thời đại hoàng kim”, Vương Tiểu Ba nói: Khi tôi hai mươi mốt tuổi, ở thời đại hoàng kim của bản thân, tôi có rất nhiều khát vọng. Tôi muốn yêu, muốn ăn, muốn biến thành đám mây nửa sáng nửa tối trên bầu trời kia. Sau này tôi mới biết, cuộc sống chính là một quá trình từ tốn chậm chạp, người ngày một già đi, khát vọng cũng ngày một biến mất, đến cuối cùng biến thành dáng vẻ một con bò chịu bị đánh.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Vậy năm đó tôi hai mươi mốt tuổi, không, càng trẻ hơn mới đúng, năm tôi mười bảy tuổi. Khi ấy, tôi còn quá trẻ, không hiểu cái gì là thế sự vô thường cùng lực bất tòng tâm, không hiểu vô vàn đạo lý ở đời, không hiểu nỗ lực đợi không được hồi đáp, dã tràng xe cát mới là trạng thái bình thường của cuộc sống. Khi ấy, miệng tôi hô vang nhân định thắng thiên mà không biết số mệnh con người vốn do trời định, chúng ta chỉ là xem ai ghi được nhiều điểm hơn thôi.
Có buổi sáng, tôi dậy trễ không kịp nấu bữa sáng cho Giang Minh, chỉ đành vội vàng xuống lầu mua điểm tâm và sữa bò cho anh ta, hết tám mươi tư tệ. Cậu bé ba tuổi được mẹ dẫn đi đứng cạnh tôi, mở to mắt nhìn chiếc bánh trong quầy, nói mẹ ơi con muốn ăn. Tôi nghe thấy mẹ cậu bé bảo, tháng sau mới là sinh nhật con, sinh nhật mới được ăn bánh. Tôi nhìn cậu bé đứng trước quầy không nỡ cất bước đi, hai mắt phút chốc liền hồng. Đột nhiên, cánh mũi có chút xót, hai mươi chín tệ, cái bánh đó mới có hai mươi chín tệ.
Tôi muốn mua một chiếc túi hiệu, lại cảm thấy nó quá đắt, liền muốn mua một chiếc túi giả để bù đắp tiếc nuối. Tôi tìm một người bạn tham khảo ý kiến, kết quả cô ấy lại phân tích lợi hại rõ ràng mạch lạc, được lắm, tôi chỉ muốn một cái túi hiệu, mà cô ấy có những mười mấy cái đều là hàng chính hãng.
Vậy nên, cái gì là nhân tính, cái gì là vận mệnh?
Trên đời này có người cả đời làm lụng tích cóp lại vì một lần đau ốm mà quay về điểm bắt đầu, con gái đi làm bán thân, có người lại bần cùng lại gặp thời phất lên, ngồi trong KTV sờ đùi "tiểu cô nương". Ai lại thông minh hơn ai chứ?
Tất cả đều do mệnh, nửa điểm cũng không do người.
Trên thế giới này, người làm trời làm đất rất nhiều, nhưng người yêu mà không được cũng không phải là ít. Người có vận khí không tốt, tại sao không thế là tôi? Bạn nhìn xem, tôi nỗ lực nhiều năm như vậy, làm việc nhiều hơn người, mệt như trâu bò vẫn điên cuồng tăng ca, giống như cổ đông tinh thần của công ty nhưng chẳng phải vẫn bị cấp trên chèn ép, đồng nghiệp đâm sau lưng hay sao? Đến ngày hôm nay tôi cũng chẳng được tính là phát tài cái gì, chỉ có thể nói là miễn cưỡng ổn định thôi. Tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng chỉ là người bình thường giữa muôn vạn chúng sinh.
Nỗ lực không được hồi báo, yêu mà không có được đều là trạng thái thường thấy. Tám chín phần mười cuộc đời đều là chuyện không như ý, vậy nên mới được coi là bình thường.
Còn về Giang Minh, dần dần tôi cũng không còn cảm thấy hối tiếc.
Năm ấy, tôi đọc “Thời đại hoàng kim”, Vương Tiểu Ba nói: Khi tôi hai mươi mốt tuổi, ở thời đại hoàng kim của bản thân, tôi có rất nhiều khát vọng. Tôi muốn yêu, muốn ăn, muốn biến thành đám mây nửa sáng nửa tối trên bầu trời kia. Sau này tôi mới biết, cuộc sống chính là một quá trình từ tốn chậm chạp, người ngày một già đi, khát vọng cũng ngày một biến mất, đến cuối cùng biến thành dáng vẻ một con bò chịu bị đánh.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Vậy năm đó tôi hai mươi mốt tuổi, không, càng trẻ hơn mới đúng, năm tôi mười bảy tuổi. Khi ấy, tôi còn quá trẻ, không hiểu cái gì là thế sự vô thường cùng lực bất tòng tâm, không hiểu vô vàn đạo lý ở đời, không hiểu nỗ lực đợi không được hồi đáp, dã tràng xe cát mới là trạng thái bình thường của cuộc sống. Khi ấy, miệng tôi hô vang nhân định thắng thiên mà không biết số mệnh con người vốn do trời định, chúng ta chỉ là xem ai ghi được nhiều điểm hơn thôi.
Có buổi sáng, tôi dậy trễ không kịp nấu bữa sáng cho Giang Minh, chỉ đành vội vàng xuống lầu mua điểm tâm và sữa bò cho anh ta, hết tám mươi tư tệ. Cậu bé ba tuổi được mẹ dẫn đi đứng cạnh tôi, mở to mắt nhìn chiếc bánh trong quầy, nói mẹ ơi con muốn ăn. Tôi nghe thấy mẹ cậu bé bảo, tháng sau mới là sinh nhật con, sinh nhật mới được ăn bánh. Tôi nhìn cậu bé đứng trước quầy không nỡ cất bước đi, hai mắt phút chốc liền hồng. Đột nhiên, cánh mũi có chút xót, hai mươi chín tệ, cái bánh đó mới có hai mươi chín tệ.
Tôi muốn mua một chiếc túi hiệu, lại cảm thấy nó quá đắt, liền muốn mua một chiếc túi giả để bù đắp tiếc nuối. Tôi tìm một người bạn tham khảo ý kiến, kết quả cô ấy lại phân tích lợi hại rõ ràng mạch lạc, được lắm, tôi chỉ muốn một cái túi hiệu, mà cô ấy có những mười mấy cái đều là hàng chính hãng.
Vậy nên, cái gì là nhân tính, cái gì là vận mệnh?
Trên đời này có người cả đời làm lụng tích cóp lại vì một lần đau ốm mà quay về điểm bắt đầu, con gái đi làm bán thân, có người lại bần cùng lại gặp thời phất lên, ngồi trong KTV sờ đùi "tiểu cô nương". Ai lại thông minh hơn ai chứ?
Tất cả đều do mệnh, nửa điểm cũng không do người.
Trên thế giới này, người làm trời làm đất rất nhiều, nhưng người yêu mà không được cũng không phải là ít. Người có vận khí không tốt, tại sao không thế là tôi? Bạn nhìn xem, tôi nỗ lực nhiều năm như vậy, làm việc nhiều hơn người, mệt như trâu bò vẫn điên cuồng tăng ca, giống như cổ đông tinh thần của công ty nhưng chẳng phải vẫn bị cấp trên chèn ép, đồng nghiệp đâm sau lưng hay sao? Đến ngày hôm nay tôi cũng chẳng được tính là phát tài cái gì, chỉ có thể nói là miễn cưỡng ổn định thôi. Tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng chỉ là người bình thường giữa muôn vạn chúng sinh.
Nỗ lực không được hồi báo, yêu mà không có được đều là trạng thái thường thấy. Tám chín phần mười cuộc đời đều là chuyện không như ý, vậy nên mới được coi là bình thường.
Còn về Giang Minh, dần dần tôi cũng không còn cảm thấy hối tiếc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương