Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)
Chương 102: Dị năng giả
Đến nơi đã là giữa trưa, hắn bắt xe đến nhà lão già Ro, gọi điện thoại thông báo hắn đã đến, một lúc sau hắn mới được người ta mở cổng dẫn vào.
Đi mỏi cả chân mới vào được trong nhà, hắn cũng chẳng khách khí mà sai người hầu lấy cho hắn một cốc nước lọc cùng ít đồ ăn nhẹ.
Đánh chén no nê, ngồi xoa xoa bụng nằm dài trên ghế, vẫy tay hỏi một người hầu.
“ Tiểu thư của các người đi đâu rồi?”
Trần Quốc Hưng khí cảm đã bao trùm cả căn nhà nhưng không thấy khí tức của Naccy đâu nên đành phải hỏi.
Người hầu cúi đầu dọn dẹp đống bát đĩa không nói một lời, hắn bĩu môi rồi đứng dậy đi về hướng phòng sách của lão già Ro, hắn mở cửa đi vào.
Ro đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài nghe tiếng động cũng không hề quay lại, hắn cũng chẳng chào hỏi, mà ngồi phịch xuống bộ ghế sô pha trong phòng, chân vắt chéo đưa mắt nhìn khắp căn phòng đánh giá, đã mấy lần vào đây hắn đều chú ý đến mấy quyển sách cũ kĩ được đặt ở một cái giá sách, tập chung vào một quyển sách cũ bìa màu đỏ, hắn dơ tay lên quyển sách kia rung lắc rồi bay ra khỏi giá sách bay về phía hắn.
Cầm lấy quyển sách, hắn hài lòng, thuật cách không khống vật càng ngày càng thành thạo, đây là công lao mà hắn luyện hoá đám tinh thần lực của tên tu sĩ Nguyên Anh lần trước, tinh thần đã hoá thành những sợi tơ có thể phóng ra bên ngoài. Nó giống như những sợi dây vậy hắn điều khiển chúng trong khoảng cách 5m, sợi dây chạm vào thứ gì hắn liền dùng lực kéo bay về phía hắn, nó được gọi là cách không khống vật.
Nhìn tên cuốn sách hắn nhăn mũi “ Trí Tuệ Do Thái” mở sách ra bắt đầu đọc, hắn gật gù không hổ là dân tộc thông minh nhất ở địa cầu, những bài học về kinh doanh, trí tuệ đối nhân xử thế….
30 phút sau, Ro mới quay lại nhìn Trần Quốc Hưng đang đọc sách, trong mắt loé lên sự tức giận, Ro đi lại ngồi xuống ghế.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ro, bốn mắt lập tức va chạm, hắn cảm giác bên trong đôi mắt màu xanh lam của Ro là sự tức giận, hắn cười nhạt nói.
“ Chào Ngài.”
Rồi gập quyển sách lại, khẽ phất tay quyến sách từ từ bay về vị trí cũ, Ro ánh mắt loé lên tò mò nhưng sau đó lại ẩn đi.
“ Cậu rất giỏi!”
Hắn gãi gãi mũi vì lời khen đầy ý mỉa mai của lão già Ro, cười vui vẻ khiêm tốn nói.
“ Điều đó là dĩ nhiên.”
Ro hừ lạnh, sau đó cả hai im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau, gần 1 tiếng sau Ro là người lên tiếng.
“ Chuyện của cậu và Naccy tôi là người làm cha cũng sẽ không ngăn cản hai người.”
Hắn thì hơi bĩu bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ “ lão ngăn cản được sao “ hắn cùng lắm thì cướp người đi, ai có thể cản được hắn.
“ Cậu sẽ không chối bỏ trách nhiệm đấy chứ?”
Ro mặt lạnh lùng nhìn hắn, trong giọng điệu tràn ngập mùi vị uy hiếp, nếu mà hắn lắc đầu chắc lão già Ro lôi luôn cả tên lửa để uy hiếp hắn mất.
Hắn xoa xoa mũi nói.
“ Dĩ nhiên là không rồi.”
Ro hài lòng gật đầu lại nói.
“ Tôi có hai điều kiện!”
Hắn nhướn mày, lão già Ro này định bán luôn con gái với mục đích chuộc lợi cho bản thân đây mà, hắn thầm khinh bỉ.
“ Thứ nhất ngoài Naccy ra, cậu không thể có thêm người phụ nữ khác.”
Hắn nhìn nhìn lão già Ro trong lòng thầm nghĩ
“ chuyện đó là không thể nào.”
“ Thứ hai sau khi cậu với Naccy kết hôn, cậu phải ở rể, con của cậu và Naccy sẽ theo họ mẹ.”
Trần Quốc Hưng trợn mắt, vì hai điều kiện của lão già Ro, hắn lắc lắc đầu nói.
“ Vậy thôi tôi không lấy con gái của ông nữa, tôi về đây.”
Hắn đứng dậy bước đi, trong lòng viện một lí do chính đáng cho mình “ Naccy xin lỗi nhé, là lão cha em không cho chúng ta đến với nhau.”
Hắn gật gù vì lí do loé lên trong đầu, thầm nghĩ bản thân thật sự có hơi vô sỉ thì phải, nhưng thôi mặc kệ vậy.
“ Hừ, nếu cậu dám bước ra khỏi căn phòng này, tôi dám khẳng định người thân của cậu sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”
Hắn trong lòng giận giữ đứng khựng lại, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, lão già Ro này lắm tiền nhiều của, lão chỉ cần bỏ ra vài tỉ đô thì sẽ có vô số kẻ vì tiền mà hành động, với thực lực bây giờ của hắn việc bảo vệ hết tất cả người thân là không thể nào, lại nghĩ đến Naccy hắn thở dài, dù sao hắn cũng đã yêu Naccy, bỏ thì cảm thấy bản thân mình quá khốn nạn, bảo hắn lấy Naccy mà bỏ Hằng thì đó là chuyện không thể nào.
Hắn quay đầu lại ngồi xuống ghế, Ro trên miệng lộ một nụ cười đắc thắng, Trần Quốc Hưng nhìn lão già Ro rồi cười nhạt nói.
“ Tôi cảm thấy chúng ta nên hợp tác vui vẻ?”
Ro nhướn mày, hắn nhếch miệng nói tiếp.
“ Hai điều kiện kia của ông thì tôi không chấp nhận, bất quá tôi sẽ cho ông những thứ khác!”
Ro cười nhạt nói.
“ Ồ, cậu có thứ gì có thể khiến tôi hứng thú?”
Hắn cười thần bí nói.
“ Cho ông càng nhiều sức mạnh thì sao!”
Khi đã đứng ở đỉnh cao của tiền bạc danh lợi, thứ con người muốn là sức mạnh của bản thân, có tiền bạc mà cái mạng luôn bị những kẻ khác dòm nhó cảm giác đó quả thật rất bất an khó chịu.
Ro vẻ mặt lạnh tanh, hai người lại im lặng, không gian trong căn phòng như chìm trong bóng tối.
Một lúc sau, Ro đứng dậy rồi nói.
“ Hi vọng cậu đừng làm con gái tôi tổn thương, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu, đi theo tôi.”
Hắn gật gù đứng dậy đi theo sau ông bố vợ, trong lòng cảm thán. Ro dẫn hắn lên một chiếc xe màu đen, đám vệ sĩ mấy chục người cũng lên những chiếc xe khác, đoàn xe bắt đầu di chuyển, hắn ngồi trong xe ngắm mắt dưỡng thần.
Đoàn xe hướng về ngoại ô thành phố New York lao đi, ngồi trên xe hơn 3 tiếng đồng hồ, mấy chiếc xe mới dừng lại ở một khu nhà cổ kính, hắn nhìn ngắm xung quanh, trong lòng cảm thán quả nhiên là không gian không tệ.
Ro dẫn hắn vào trong một khu nhà cổ lão, xây theo phong cách châu âu cách đây khoảng 70 năm, nằm giữa một không gian yên bình, xung quanh căn nhà, được trồng các loại hoa cùng mấy dàn nho đang bắt đầu chín.
Đi qua một dàn nho đen hắn tiện tay hái cả chùm vừa đi vừa ăn, Ro liếc mắt nhìn hắn hừ mũi, hắn thì bĩu môi ăn có vài quả nho mà lão bố vợ của hắn có vẻ như rất khó chịu, hắn thở dài, sau này mà không cẩn thận hắn lại đấm cho lão già Ro một trận, lúc đó thì vui rồi.
Ở trước sân của căn nhà cổ điển, Naccy đang ngồi thẫn thờ trên chiếc xích đu, tay thỉnh thoảng lại đưa xuống sờ sờ bụng, vẻ mặt mê man rồi lại thở dài.
Từ trong nhà một ông lão tầm hơn 70 tuổi dáng vẻ vẫn còn rất khoẻ mạnh đi ra, nhìn Naccy rồi đi lại. Naccy thấy ông lão thì vui vẻ chạy lại đỡ ông lão cùng ngồi xuống chiếc xích đu.
“ Ông Norl cho cháu về nhà đi mà.”
Ông lão tên Norl hừ mũi rồi nói.
“ Cháu còn chưa nói cho ta biết cha đứa bé trong bụng cháu là ai? Để ta đánh gẫy chân nó vì dám làm cho cháu gái ta khổ sở như bây giờ.”
Naccy cười vui vẻ, đi ra sau bóp vai cho ông lão Norl.
“ Ông Norl, cháu không nói cho ông biết đâu.”
Ông lão Norl cười phá lên, sau đó nghiêm mặt nói.
“ Cháu không nói thì ông gọi cổ cha cháu đến, Ông không tin cha cháu lại dám dấu ông!”
Từ trong nhà một người thanh niên đem đĩa bánh cùng 3 cốc Cafe ra chỗ xích đu, đặt lên cái bàn gần đó rồi nói.
“ Ông với con bé Naccy ra đây ăn bánh, uống nước đi ạ.”
Ông lão Norl đứng dậy, Naccy đỡ ông lão Norl đi ra ngồi xuống ghế,
Người thanh niên vừa ăn bánh vừa uống cà phê, rồi nhìn Naccy cười hỏi.
“ Naccy, cái tên Châu Á đó đâu rồi?”
Naccy lườm người thanh niên một cái, cất giọng ai oán nói.
“ Anh Nes.”
Ông lão Norl, tròng mắt đảo đảo rồi nhìn người thanh niên trợn mắt nói.
“ Nes cháu biết chuyện mà còn dấu ông hả, mau nói cho ông biết.”
Nes cười nhăn nhở xua xua tay, ông lão Norl trợn mắt, đột nhiên vẻ mặt Nes hiện lên nụ cười quỷ dị nói.
“ Ông Norl tên làm con bé Naccy ra nông nỗi này đến rồi!”
Vừa dứt câu Ro đã đi đến, thấy ông lão Norl thì cúi đào chào.
“ Cha.”
Ông lão Norl không thèm nhìn Ro, ánh mắt trợn trắng dã nhìn về phía Trần Quốc Hưng. Hắn cũng trợn mắt nhìn về phía lão già đầu bạc trắng.
Naccy thấy hắn thì vui vẻ, lao lại phía Trần Quốc Hưng, hắn thu hồi ánh mắt dang tay ôm chặt lấy Naccy vào trong lòng.
“ Vợ yêu khổ cho em rồi.”
Naccy dụi dụi đầu vào ngực hắn, ông lão Norl hướng ánh mắt tức giận nhìn về phía Nes mà quát lớn.
“ Đánh gãy chân tên kia cho ông!”
Nes lộ ra vẻ mặt bất lực nhún vai nói.
“ Cháu đánh không lại anh ta.”
Trần Quốc Hưng quỳ một chân xuống, áp mặt vào bụng Naccy, miệng lẩm bẩm.
“ Đúng con mình rồi.”
Hắn cảm nhận được một tia huyết mạch mỏng manh trong bụng Naccy thì xác nhận chính xác là con của hắn, Naccy hai mắt đỏ ửng bật khóc túm lấy đầu hắn mà giằng.
“ Khốn kiếp, anh vừa nói cái gì! Anh nghĩ em là thể loại gì hả.”
Hắn vẻ mặt ỉu xìu xin lỗi rối rít, đưa tay lên lau nước mắt cho Naccy.
“ Là anh sai.”
Naccy vùi đầu vào ngực hắn khóc một hồi, rồi ngủ thiếp đi. Hắn bế lấy Naccy vào lòng rồi nheo mắt nhìn về phía tên thanh niên, hắn cảm giác được nguy hiểm từ người anh ta.
Thân thể loé lên hắn biết mất, người thanh niên nhìn theo miệng cười nhạt nói.
“ Mạnh thật.”
Khi đã đặt Naccy ngủ ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp ngang ngực, tay hắn nắm lấy bàn tay của Naccy, thần niệm tràn vào bên trong kiểm tra, một hồi hắn mới thì thào vuốt ve vùng bụng Naccy.
“ Con đừng có quậy phá, mẹ con mệt biết chưa!”
Hắn chuyền linh lực vào cơ thể Naccy, qua 10 phút hắn mới thu tay về rồi nhẹ nhàng hôn lên chán Naccy một cái, sau đó đóng cửa phòng đi ra bên ngoài.
Ba người kia, ngồi ở bàn đang nói chuyện gì đó, hắn lúc này mới mở ra thiên nhãn, nhằm xác định lại thêm một lần nữa.
Quan sát ông lão kia thật tỉ mỉ, tâm trạng hắn kích động, thân thể loé lên đã xuất hiện ngay bên cạnh 3 người đưa một tay lên túm đầu ông lão.
Người thanh niên vẻ mặt nghiêm lại quát.
“ Hỗn láo, buông tay ra.”
Hắn hừ mũi phất tay đánh một chưởng về người thanh niên.
“ Ồn ào.”
Người thanh niên cũng tung một chưởng đối chọi, “ bốp “ một tiếng người thanh niên bị đánh văng ra sau ngã dúi dụi xuống một bãi hoa, tay hắn cũng run lên, trong lòng cũng hơi bất ngờ, nhưng sau đó bị hắn gạt phăng đi.
Thần niệm tuôn như thác vào cơ thể ông già, 10 giây sau hắn buông tay mà hỏi.
“ Này ông già, ông có muốn bái tôi làm sư phụ hay không?”
Hắn vui vẻ vì một phát hiện của mình, ông già trước mặt này ấy vậy lại có linh căn, không những có linh căn mà còn là cực phẩm mộc linh căn. Hắn thật sự không ngờ hắn lại gặp được một người ở địa cầu nơi thiếu thốn linh khí lại có thể xuất hiện cực phẩm linh căn, quả nhiên là lão thiên già trêu ngươi.
Ba người khiếp sợ trước hành động và câu hỏi của hắn, Ông lão Norl vẻ mặt mờ mịt lui ra sau, tức giận quát.
“ Đánh gẫy chân tên này cho ông.”
Người thanh niên đã xuất hiện trước mặt hắn tung ra một quyền, hắn nhíu mày gạt phăng cú đấm của tên kia, một tay nhanh như cắt túm cổ tên kia còn đang ở trên không đập thẳng xuống đất.
“ Ầm “ một tiếng, mặt đất bị đánh nứt ra mấy đường. Hắn đột nhiên nhíu mày lui ra sau đưa mắt nhìn lại.
Người thanh niên kia toàn thân đã đã bốc cháy lên một lửa màu vàng. Hắn bật cười nói.
“ Dị năng hoả hệ, không tồi.”
Người thanh niên cũng bật cười nói.
“ Anh thật sự rất mạnh, vậy chúng ta đi tới chỗ thích hợp đánh một trận.”
Hắn gật đầu đồng ý, vậy là cả hai người lao về hướng khu rừng cách đó không xa, Ro và ông lão Norl nhìn theo trong mắt hiện lên khiếp sợ.
“ Ro,tên thanh niên Châu Á kia thật sự rất mạnh.”
Ro gật đầu nói.
“ Cha thứ mà con đang tu luyện cũng là do hắn mà ra.”
Ông lão Norl gật đầu rồi từ từ đi vào trong nhà, Ro cũng đi theo sau.
Đi mỏi cả chân mới vào được trong nhà, hắn cũng chẳng khách khí mà sai người hầu lấy cho hắn một cốc nước lọc cùng ít đồ ăn nhẹ.
Đánh chén no nê, ngồi xoa xoa bụng nằm dài trên ghế, vẫy tay hỏi một người hầu.
“ Tiểu thư của các người đi đâu rồi?”
Trần Quốc Hưng khí cảm đã bao trùm cả căn nhà nhưng không thấy khí tức của Naccy đâu nên đành phải hỏi.
Người hầu cúi đầu dọn dẹp đống bát đĩa không nói một lời, hắn bĩu môi rồi đứng dậy đi về hướng phòng sách của lão già Ro, hắn mở cửa đi vào.
Ro đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài nghe tiếng động cũng không hề quay lại, hắn cũng chẳng chào hỏi, mà ngồi phịch xuống bộ ghế sô pha trong phòng, chân vắt chéo đưa mắt nhìn khắp căn phòng đánh giá, đã mấy lần vào đây hắn đều chú ý đến mấy quyển sách cũ kĩ được đặt ở một cái giá sách, tập chung vào một quyển sách cũ bìa màu đỏ, hắn dơ tay lên quyển sách kia rung lắc rồi bay ra khỏi giá sách bay về phía hắn.
Cầm lấy quyển sách, hắn hài lòng, thuật cách không khống vật càng ngày càng thành thạo, đây là công lao mà hắn luyện hoá đám tinh thần lực của tên tu sĩ Nguyên Anh lần trước, tinh thần đã hoá thành những sợi tơ có thể phóng ra bên ngoài. Nó giống như những sợi dây vậy hắn điều khiển chúng trong khoảng cách 5m, sợi dây chạm vào thứ gì hắn liền dùng lực kéo bay về phía hắn, nó được gọi là cách không khống vật.
Nhìn tên cuốn sách hắn nhăn mũi “ Trí Tuệ Do Thái” mở sách ra bắt đầu đọc, hắn gật gù không hổ là dân tộc thông minh nhất ở địa cầu, những bài học về kinh doanh, trí tuệ đối nhân xử thế….
30 phút sau, Ro mới quay lại nhìn Trần Quốc Hưng đang đọc sách, trong mắt loé lên sự tức giận, Ro đi lại ngồi xuống ghế.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ro, bốn mắt lập tức va chạm, hắn cảm giác bên trong đôi mắt màu xanh lam của Ro là sự tức giận, hắn cười nhạt nói.
“ Chào Ngài.”
Rồi gập quyển sách lại, khẽ phất tay quyến sách từ từ bay về vị trí cũ, Ro ánh mắt loé lên tò mò nhưng sau đó lại ẩn đi.
“ Cậu rất giỏi!”
Hắn gãi gãi mũi vì lời khen đầy ý mỉa mai của lão già Ro, cười vui vẻ khiêm tốn nói.
“ Điều đó là dĩ nhiên.”
Ro hừ lạnh, sau đó cả hai im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau, gần 1 tiếng sau Ro là người lên tiếng.
“ Chuyện của cậu và Naccy tôi là người làm cha cũng sẽ không ngăn cản hai người.”
Hắn thì hơi bĩu bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ “ lão ngăn cản được sao “ hắn cùng lắm thì cướp người đi, ai có thể cản được hắn.
“ Cậu sẽ không chối bỏ trách nhiệm đấy chứ?”
Ro mặt lạnh lùng nhìn hắn, trong giọng điệu tràn ngập mùi vị uy hiếp, nếu mà hắn lắc đầu chắc lão già Ro lôi luôn cả tên lửa để uy hiếp hắn mất.
Hắn xoa xoa mũi nói.
“ Dĩ nhiên là không rồi.”
Ro hài lòng gật đầu lại nói.
“ Tôi có hai điều kiện!”
Hắn nhướn mày, lão già Ro này định bán luôn con gái với mục đích chuộc lợi cho bản thân đây mà, hắn thầm khinh bỉ.
“ Thứ nhất ngoài Naccy ra, cậu không thể có thêm người phụ nữ khác.”
Hắn nhìn nhìn lão già Ro trong lòng thầm nghĩ
“ chuyện đó là không thể nào.”
“ Thứ hai sau khi cậu với Naccy kết hôn, cậu phải ở rể, con của cậu và Naccy sẽ theo họ mẹ.”
Trần Quốc Hưng trợn mắt, vì hai điều kiện của lão già Ro, hắn lắc lắc đầu nói.
“ Vậy thôi tôi không lấy con gái của ông nữa, tôi về đây.”
Hắn đứng dậy bước đi, trong lòng viện một lí do chính đáng cho mình “ Naccy xin lỗi nhé, là lão cha em không cho chúng ta đến với nhau.”
Hắn gật gù vì lí do loé lên trong đầu, thầm nghĩ bản thân thật sự có hơi vô sỉ thì phải, nhưng thôi mặc kệ vậy.
“ Hừ, nếu cậu dám bước ra khỏi căn phòng này, tôi dám khẳng định người thân của cậu sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”
Hắn trong lòng giận giữ đứng khựng lại, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, lão già Ro này lắm tiền nhiều của, lão chỉ cần bỏ ra vài tỉ đô thì sẽ có vô số kẻ vì tiền mà hành động, với thực lực bây giờ của hắn việc bảo vệ hết tất cả người thân là không thể nào, lại nghĩ đến Naccy hắn thở dài, dù sao hắn cũng đã yêu Naccy, bỏ thì cảm thấy bản thân mình quá khốn nạn, bảo hắn lấy Naccy mà bỏ Hằng thì đó là chuyện không thể nào.
Hắn quay đầu lại ngồi xuống ghế, Ro trên miệng lộ một nụ cười đắc thắng, Trần Quốc Hưng nhìn lão già Ro rồi cười nhạt nói.
“ Tôi cảm thấy chúng ta nên hợp tác vui vẻ?”
Ro nhướn mày, hắn nhếch miệng nói tiếp.
“ Hai điều kiện kia của ông thì tôi không chấp nhận, bất quá tôi sẽ cho ông những thứ khác!”
Ro cười nhạt nói.
“ Ồ, cậu có thứ gì có thể khiến tôi hứng thú?”
Hắn cười thần bí nói.
“ Cho ông càng nhiều sức mạnh thì sao!”
Khi đã đứng ở đỉnh cao của tiền bạc danh lợi, thứ con người muốn là sức mạnh của bản thân, có tiền bạc mà cái mạng luôn bị những kẻ khác dòm nhó cảm giác đó quả thật rất bất an khó chịu.
Ro vẻ mặt lạnh tanh, hai người lại im lặng, không gian trong căn phòng như chìm trong bóng tối.
Một lúc sau, Ro đứng dậy rồi nói.
“ Hi vọng cậu đừng làm con gái tôi tổn thương, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu, đi theo tôi.”
Hắn gật gù đứng dậy đi theo sau ông bố vợ, trong lòng cảm thán. Ro dẫn hắn lên một chiếc xe màu đen, đám vệ sĩ mấy chục người cũng lên những chiếc xe khác, đoàn xe bắt đầu di chuyển, hắn ngồi trong xe ngắm mắt dưỡng thần.
Đoàn xe hướng về ngoại ô thành phố New York lao đi, ngồi trên xe hơn 3 tiếng đồng hồ, mấy chiếc xe mới dừng lại ở một khu nhà cổ kính, hắn nhìn ngắm xung quanh, trong lòng cảm thán quả nhiên là không gian không tệ.
Ro dẫn hắn vào trong một khu nhà cổ lão, xây theo phong cách châu âu cách đây khoảng 70 năm, nằm giữa một không gian yên bình, xung quanh căn nhà, được trồng các loại hoa cùng mấy dàn nho đang bắt đầu chín.
Đi qua một dàn nho đen hắn tiện tay hái cả chùm vừa đi vừa ăn, Ro liếc mắt nhìn hắn hừ mũi, hắn thì bĩu môi ăn có vài quả nho mà lão bố vợ của hắn có vẻ như rất khó chịu, hắn thở dài, sau này mà không cẩn thận hắn lại đấm cho lão già Ro một trận, lúc đó thì vui rồi.
Ở trước sân của căn nhà cổ điển, Naccy đang ngồi thẫn thờ trên chiếc xích đu, tay thỉnh thoảng lại đưa xuống sờ sờ bụng, vẻ mặt mê man rồi lại thở dài.
Từ trong nhà một ông lão tầm hơn 70 tuổi dáng vẻ vẫn còn rất khoẻ mạnh đi ra, nhìn Naccy rồi đi lại. Naccy thấy ông lão thì vui vẻ chạy lại đỡ ông lão cùng ngồi xuống chiếc xích đu.
“ Ông Norl cho cháu về nhà đi mà.”
Ông lão tên Norl hừ mũi rồi nói.
“ Cháu còn chưa nói cho ta biết cha đứa bé trong bụng cháu là ai? Để ta đánh gẫy chân nó vì dám làm cho cháu gái ta khổ sở như bây giờ.”
Naccy cười vui vẻ, đi ra sau bóp vai cho ông lão Norl.
“ Ông Norl, cháu không nói cho ông biết đâu.”
Ông lão Norl cười phá lên, sau đó nghiêm mặt nói.
“ Cháu không nói thì ông gọi cổ cha cháu đến, Ông không tin cha cháu lại dám dấu ông!”
Từ trong nhà một người thanh niên đem đĩa bánh cùng 3 cốc Cafe ra chỗ xích đu, đặt lên cái bàn gần đó rồi nói.
“ Ông với con bé Naccy ra đây ăn bánh, uống nước đi ạ.”
Ông lão Norl đứng dậy, Naccy đỡ ông lão Norl đi ra ngồi xuống ghế,
Người thanh niên vừa ăn bánh vừa uống cà phê, rồi nhìn Naccy cười hỏi.
“ Naccy, cái tên Châu Á đó đâu rồi?”
Naccy lườm người thanh niên một cái, cất giọng ai oán nói.
“ Anh Nes.”
Ông lão Norl, tròng mắt đảo đảo rồi nhìn người thanh niên trợn mắt nói.
“ Nes cháu biết chuyện mà còn dấu ông hả, mau nói cho ông biết.”
Nes cười nhăn nhở xua xua tay, ông lão Norl trợn mắt, đột nhiên vẻ mặt Nes hiện lên nụ cười quỷ dị nói.
“ Ông Norl tên làm con bé Naccy ra nông nỗi này đến rồi!”
Vừa dứt câu Ro đã đi đến, thấy ông lão Norl thì cúi đào chào.
“ Cha.”
Ông lão Norl không thèm nhìn Ro, ánh mắt trợn trắng dã nhìn về phía Trần Quốc Hưng. Hắn cũng trợn mắt nhìn về phía lão già đầu bạc trắng.
Naccy thấy hắn thì vui vẻ, lao lại phía Trần Quốc Hưng, hắn thu hồi ánh mắt dang tay ôm chặt lấy Naccy vào trong lòng.
“ Vợ yêu khổ cho em rồi.”
Naccy dụi dụi đầu vào ngực hắn, ông lão Norl hướng ánh mắt tức giận nhìn về phía Nes mà quát lớn.
“ Đánh gãy chân tên kia cho ông!”
Nes lộ ra vẻ mặt bất lực nhún vai nói.
“ Cháu đánh không lại anh ta.”
Trần Quốc Hưng quỳ một chân xuống, áp mặt vào bụng Naccy, miệng lẩm bẩm.
“ Đúng con mình rồi.”
Hắn cảm nhận được một tia huyết mạch mỏng manh trong bụng Naccy thì xác nhận chính xác là con của hắn, Naccy hai mắt đỏ ửng bật khóc túm lấy đầu hắn mà giằng.
“ Khốn kiếp, anh vừa nói cái gì! Anh nghĩ em là thể loại gì hả.”
Hắn vẻ mặt ỉu xìu xin lỗi rối rít, đưa tay lên lau nước mắt cho Naccy.
“ Là anh sai.”
Naccy vùi đầu vào ngực hắn khóc một hồi, rồi ngủ thiếp đi. Hắn bế lấy Naccy vào lòng rồi nheo mắt nhìn về phía tên thanh niên, hắn cảm giác được nguy hiểm từ người anh ta.
Thân thể loé lên hắn biết mất, người thanh niên nhìn theo miệng cười nhạt nói.
“ Mạnh thật.”
Khi đã đặt Naccy ngủ ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp ngang ngực, tay hắn nắm lấy bàn tay của Naccy, thần niệm tràn vào bên trong kiểm tra, một hồi hắn mới thì thào vuốt ve vùng bụng Naccy.
“ Con đừng có quậy phá, mẹ con mệt biết chưa!”
Hắn chuyền linh lực vào cơ thể Naccy, qua 10 phút hắn mới thu tay về rồi nhẹ nhàng hôn lên chán Naccy một cái, sau đó đóng cửa phòng đi ra bên ngoài.
Ba người kia, ngồi ở bàn đang nói chuyện gì đó, hắn lúc này mới mở ra thiên nhãn, nhằm xác định lại thêm một lần nữa.
Quan sát ông lão kia thật tỉ mỉ, tâm trạng hắn kích động, thân thể loé lên đã xuất hiện ngay bên cạnh 3 người đưa một tay lên túm đầu ông lão.
Người thanh niên vẻ mặt nghiêm lại quát.
“ Hỗn láo, buông tay ra.”
Hắn hừ mũi phất tay đánh một chưởng về người thanh niên.
“ Ồn ào.”
Người thanh niên cũng tung một chưởng đối chọi, “ bốp “ một tiếng người thanh niên bị đánh văng ra sau ngã dúi dụi xuống một bãi hoa, tay hắn cũng run lên, trong lòng cũng hơi bất ngờ, nhưng sau đó bị hắn gạt phăng đi.
Thần niệm tuôn như thác vào cơ thể ông già, 10 giây sau hắn buông tay mà hỏi.
“ Này ông già, ông có muốn bái tôi làm sư phụ hay không?”
Hắn vui vẻ vì một phát hiện của mình, ông già trước mặt này ấy vậy lại có linh căn, không những có linh căn mà còn là cực phẩm mộc linh căn. Hắn thật sự không ngờ hắn lại gặp được một người ở địa cầu nơi thiếu thốn linh khí lại có thể xuất hiện cực phẩm linh căn, quả nhiên là lão thiên già trêu ngươi.
Ba người khiếp sợ trước hành động và câu hỏi của hắn, Ông lão Norl vẻ mặt mờ mịt lui ra sau, tức giận quát.
“ Đánh gẫy chân tên này cho ông.”
Người thanh niên đã xuất hiện trước mặt hắn tung ra một quyền, hắn nhíu mày gạt phăng cú đấm của tên kia, một tay nhanh như cắt túm cổ tên kia còn đang ở trên không đập thẳng xuống đất.
“ Ầm “ một tiếng, mặt đất bị đánh nứt ra mấy đường. Hắn đột nhiên nhíu mày lui ra sau đưa mắt nhìn lại.
Người thanh niên kia toàn thân đã đã bốc cháy lên một lửa màu vàng. Hắn bật cười nói.
“ Dị năng hoả hệ, không tồi.”
Người thanh niên cũng bật cười nói.
“ Anh thật sự rất mạnh, vậy chúng ta đi tới chỗ thích hợp đánh một trận.”
Hắn gật đầu đồng ý, vậy là cả hai người lao về hướng khu rừng cách đó không xa, Ro và ông lão Norl nhìn theo trong mắt hiện lên khiếp sợ.
“ Ro,tên thanh niên Châu Á kia thật sự rất mạnh.”
Ro gật đầu nói.
“ Cha thứ mà con đang tu luyện cũng là do hắn mà ra.”
Ông lão Norl gật đầu rồi từ từ đi vào trong nhà, Ro cũng đi theo sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương