Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)
Chương 92: Khí kinh (18-)
Một đêm yên bình trôi qua, Hằng mở mắt bên trong là ánh sáng loé lên, cười vui vẻ nói.
“ Naccy tớ thấy cơ thể mình dường như mạnh hơn nhiều.”
Naccy lắc lắc đầu nói.
“ Đây chỉ là hiện tượng giả khi mới tu luyện mà thôi.”
Hằng nghe vậy mặt ỉu dìu nói.
“ Vậy sao, nhưng không sao tớ sẽ cố gắng tu luyện.”
Sau đó hai người xem xét Trần Quốc Hưng một hồi rồi múc nước ngọt ở hồ nước nhỏ vệ sinh cá nhân, sau đó Naccy tiếp tục đi quanh đảo tìm kiếm thức ăn.
Trần Quốc Hưng lúc này đang đắm chìm ở một không gian đen tối, tinh thần hắn đang hướng về một điểm sáng. Trần Quốc Hưng vô thức đi về phía điểm sáng, hắn cứ đi không biết trải qua bao lâu xung quanh hắn loé sáng. Cả một mảng không gian biến thành màu sáng trắng sau đó vụt tắt.
Một tiếng thở dài vang lên.
“ Một kẻ phế vật, tại sao lại có thể thành chủ nhân của ta cơ chứ.”
Sau đó là một thân ảnh của một tiểu loli đáng yêu mặc một bộ váy trắng, hai cái má trắng hồng cùng khuôn mặt dễ thương, hai bíp tóc đằng sau lúc này dựng ngược bộ dáng tiểu loli cực kì tức giận.
Trần Quốc Hưng mơ hồ một lúc sau đó thì ngẩn ra.
“ Đệt, chẳng lẽ mình ngỏm mợ rồi.”
Ánh mắt nhìn về một bé gái tầm bốn năm tuổi đang chống tay vào hông, vẻ mặt tức giận cứ nhìn hắn chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau một hồi sau đó hắn tránh né đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của cô bé dễ thương kia có vẻ nguy hiểm, hắn không dám nhìn lâu.
“ Em gái đây là chỗ nào vậy?”
Hắn xoa xoa cằm nhìn cô bé dễ thương, tiểu loli bĩu môi khinh thường hắn, sau một lúc mới nói.
“ Gọi ta là Hồng Hồng, đây là bên trong của Thiên Địa Ấn.”
Trần Quốc Hưng ngẩn ra, vẻ mặt hiện lên mơ hồ, tại sao hắn lại chui vào bên trong cái ấn ở trong đầu mình vậy.
“ Hồng Hồng, ngươi là khí linh của Thiên Địa Ấn?”
Hồng Hồng gật gật đầu, hắn cười cười hỏi.
“ Sao từ trước tới giờ ngươi lại không chui ra ngoài mà bây giờ mới mò ra.”
Hồng Hồng bĩu môi khinh thường hắn.
“ Còn không phải tại tên chủ nhân phế vật như ngươi sắp chết, ta đi ra làm gì.”
“ Shit Cmn.”
Hắn chửi tục, Hồng Hồng vẻ mặt hiện lên nghi ngờ không hiểu hắn đang nói cái gì, hắn sắp xếp lại từ ngữ tu chân giới một lần rồi hỏi.
“ Ta sắp chết hay sao?”
Hồng Hồng gật gật đầu, thân thể bay lơ lửng xung quanh hắn mấy vòng.
“ Hazz… tại sao Thiên Địa Ấn lại chọn một kẻ như ngươi làm chủ nhân, một tên cặn bã.”
Trần Quốc Hưng giận tím mặt khi nghe khí linh nói như vậy, nhưng hắn nhận ra một điều khí linh hình như cũng không thể nào là Thiên Địa Ấn, nói cách khác khí linh chỉ như một người quản lý vậy, chỉ có những phạm vi nhất định khí linh mới có thể làm.
“ Cô gái ăn nói cẩn thận không đại ca đây sẽ đập cho một trận tơi bời đấy.”
Hồng Hồng khinh thường hắn lơ lửng trên không mà mắng.
“ Tên cặn bã, ngươi có thể làm gì ta? Hừ.”
Hắn cũng tức giận, mẹ nó trẻ nhỏ không được dạy dỗ cận thận nên bố láo đây mà, hắn nheo mắt, hắn cảm nhận được bản thân có quyền không chế được một phần không gian xung quanh, hắn thử khoá chặt tiểu loli Hồng Hồng.
Hồng Hồng đang lơ lửng trên không vẻ mặt đột nhiên biến đổi.
Trần Quốc Hưng cười tà tà từ từ đi đến chỗ tiểu loli Hồng Hồng, hai tay nắn nắn vào nhau.
“ Ngươi là tên cặn bã, phế vật, ngươi…”
Hắn túm lấy Hồng Hồng sau đó tay đấm chân đá tới tấp, liên tục vào người tiểu Loli Hồng Hồng.
Mặc dù hắn cảm giác đánh trẻ nhỏ là một điều đáng khinh bỉ, nhưng đối với khí linh Hồng Hồng láo toét này, hắn ra tay không nhân nhượng, đây chỉ là một lão bà bà ở trong hình dạng của một cô bé mà thôi.
Hắn phải ra tay phủ đầu sau này hắn mới không bị khí linh này đè đầu cưỡi cổ, sau một hồi đám đá, hắn ngạc nhiên khi cơ thể không cảm nhận được một chút thương thế hay bất thường nào, cảm nhận một chút hắn mới tặc lưỡi thì ra đây chỉ là ý thức của hắn, mặc kệ là trạng thái gì hắn ra đòn hết sức mình. Đấm đá một lúc lâu, khi khí linh tiểu loli Hồng Hồng thê thảm cầu xin hắn mới vả thêm mấy phát mới dừng tay.
“ Ê con nhóc, có láo nữa không?”
Tiểu Loli Hồng Hồng sâu thẳm trong ánh mắt là giận dữ, nhưng bên ngoài là vẻ khuất phục. Hắn cười cười hỏi.
“ Nói tất cả nhưng thứ quan trọng về Thiên Địa Ấn và những thứ ngươi biết đi, à mà cứ gọi ta là Lão Đại.”
Hồng Hồng ngoan ngoãn kể cho hắn những chuyện liên quan đến Thiên Địa Ấn.
Hồng Hồng cũng chỉ là một khí linh biết được một số thông tin có hạn, hắn bĩu môi khi nghe mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà Hồng Hồng kể lể hắn nghe đến phát chán.
“ Dừng… bỏ qua mấy cái chuyện xa lắc xa lơ đó đi, tại sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?”
Hồng Hồng nhìn hắn rồi ngập ngừng nói.
“ Lão Đại ta nói sự thật, sẽ không đánh ta chứ”
Hắn cười tà tà nói.
“ Còn phải xem lời nói của ngươi hợp tai ta không đã.”
Hồng Hồng không biết hắn đang cảnh cáo mà nói.
“ Tại lão đại là đồ cặn bã phế vật, sắp chết đến nơi, ta mới phải dùng hỗn độn khí ổn định cơ thể cùng linh hồn, lão đại mới không chết.”
Tuy lời nói có chút không vừa tai, nhưng mục đích là cứu hắn xem như là một chuyện tốt tạm thời bỏ qua không so đo. Tuy nhiên mấy từ “ Hỗn Độn Khí“ làm hắn có chút tò mò mà hỏi.
“ Hỗn Độn Khí có phải là một loại năng lượng siêu cấp không?”
Hồng Hồng vẻ mặt hiện lên khó hiểu hỏi lại.
“ Năng lượng siêu cấp là thứ gì?”
Hắn gãi gãi mũi, sau đó cũng lười giải thích, hỗn độn khí hắn cứ xem như là một loại năng lượng cao cấp đi.
“ Hồng Hồng ngươi là khí linh, vậy biết cách phá bỏ những phong ấn trong tử phủ thần cung của ta hay không?”
Hồng Hồng lắc lắc đầu nói.
“ Đó là những phong ấn kiến thức, khi lão đại đột phá tới tu vi nhất định mới có thể mở được.”
Hắn gật gù chuyện này xem như cũng tốt, cái cảm giác những thứ lẫn lộn bay loạn xạ trong đầu quả nhiên là cực kì kinh khủng, đợi tu vi tăng cao tinh thần mạnh mẽ hơn có lẽ hắn mới có khả năng chịu đựng, xem ra những người thủ hộ lưu lại truyền thừa cũng rất chu đáo suy nghĩ sâu xa.
Còn đang định hỏi thêm thì Hồng Hồng vẻ mặt hiện lên mê man khó khăn nói.
“ Ta…buồn…ngủ…”
Rồi nhắm tịt mắt cả người lơ lửng trên không, hắn không hiểu chuyện gì sảy ra thì tinh thần ý thức bị đánh bật trở ra. Hắn nặng nề mở mắt ra, một cảm giác đau nhức truyền về não bộ, hắn kêu lên một tiếng.
“ Á…đau chết mất.”
Hằng ở bên cạnh đang ngồi tu luyện giật mình mở bừng mắt, thấy hắn tỉnh lại vui vẻ chạy tới đỡ hắn ngồi dậy.
“ Anh tỉnh rồi…hu…hu…em lo cho anh lắm.”
Hằng mếu máo khóc nức nở, hắn nhịn đau nở một nụ cười gượng, dơ tay xoa xoa đầu Hằng nói.
“ Anh không sao.”
Hằng rúc vào ngực hắn mà khóc, hắn thì vỗ về an ủi, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh. Cho cái đầu suy nghĩ trong vài giây, hắn đoán có lẽ mình đang ở trên một hòn đảo nào đó ngoài biển, thở phù một hơi xem ra vận khí còn tốt mà trôi dạt vào bờ.
“ Naccy đâu?”
Hắn có chút lo lắng khi không thấy Naccy, Hằng ngừng khóc ngẩng lên nói.
“ Cô ấy đi tìm kiếm thức ăn rồi.”
Hắn nhìn khuôn mặt tiều tuỵ xanh xao của Hằng trong lòng nhói lên.
“ Xin lỗi…”
Còn chưa nói hết Hằng đã đưa tay một ngón tay lên đặt vào môi hắn.
“ Em chấp nhận được hết, dù cho có phải chết khi ở bên anh em cũng không oán một lời.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm dạt dào thì một tiếng động vào lên.
“Ọt…ọt…ọt…” cái bụng của hắn vang lên âm thanh, Trần Quốc Hưng vẻ mặt nhăn lại, hắn cảm giác cái bụng rất đói.
“ Anh đói hả, nhưng bây giờ Naccy chưa trở về, tạm thời chưa có gì cho anh ăn.”
Hắn nhìn qua cái hồ nước nhỏ, vẻ mặt hiện lên vui vẻ. Hằng thấy vậy cũng dùng lá cây múc nước cho hắn uống. Uống vài lần hắn mới cảm thấy cơ thể tốt hơn một chút, hắn ngồi khoanh chân lại nói với Hằng.
“ Anh tu luyện.”
Sau đó nhắm mắt cảm nhận thân thể, nội thị khắp cơ thể, hắn ầm thầm thở phù may mắn, linh lạc đang từ từ lành lại chẳng mấy mà có thể khôi phục hoàn toàn, bên trong đan điền linh lực chỉ còn sót lại vài tia nhỏ như sợi tóc, hắn đau lòng không thôi.
Gạt bỏ những thứ tạp nham trong đầu, hắn vận chuyển Thiên Địa Vô Thượng Quyết bắt đầu tu luyện.
Hằng ngồi nhìn hắn chằm chằm, trên môi thỉnh thoảng lại nhếch lên một nụ cười, không biết qua bao lâu, hắn bị Hằng làm cho bừng tỉnh.
“ A Naccy cậu về rồi.”
Naccy vẻ mặt hiện lên nét phờ phạc, trong tay xách cầm 3 4 quả nhỏ màu đỏ. Thấy hắn đã tỉnh lại Naccy vui vẻ.
“ HIM cậu tỉnh rồi, may quá.”
Hắn nhìn vẻ mặt mệt nhọc của Naccy, trong lòng khẽ nhói lên, hai cô gái xem ra đã chịu không ít mệt mỏi.
“ Naccy tớ không sao.”
Sau đó hai cô gái kể lại những chuyện đã sảy ra trong mấy ngày, hắn nghĩ lại thì trong lòng bừng bừng lửa giận, Huyết Ma Thần đáng chết dám dùng bom ám hại hắn cùng hai cô gái tí nữa mất cái mạng nhỏ, thù này khi trở về hắn nhất định phải trả lại.
“ Ọt…ọt…ọt..” cái bụng hắn lại kêu lên, hai cô gái vẻ mặt hiện lên tươi cười, Naccy đưa cho hắn mấy quả nhỏ màu đỏ.
“ Hôm nay thiếu may mắn, tớ không bắt được cá, đi quanh đảo tớ chỉ tìm được mấy quả dại này, tớ thấy có vết chim ăn chắc là không có độc.” Hắn nhìn bốn quả dại vẻ mặt hiện lên nụ cười, cầm lấy một quả rồi nói.
“ Mỗi người một quả.”
Naccy và Hằng nhìn hắn, Naccy đưa thêm cho hắn một quả.
“ Cậu ăn 2 quả đi, tớ với Hằng mỗi người một quả được rồi.”
Trần Quốc Hưng nhìn hai quả dại trong tay, trong lòng thật sự bi ai hắn đường đường là kẻ thủ hộ thế giới vậy mà bây giờ cái để đút vào mồm phải do hai cô gái nhường nhịn, hắn lặng lẽ thở dài đút quả dại vào mồm cắn một cái.
Vị ngọt ngọt cảm giác cũng không tệ, Hằng và Naccy cũng ăn phần của mình, sau đó Hằng cùng Naccy đi tìm thêm củi cho vào đống lửa. Trăng đã lên trên đỉnh đầu, toả xuống ánh sáng vàng. Naccy và Hằng ngồi xuống tu luyện, hắn chỉ hơi nheo mắt khi thấy Hằng cũng tu luyện, bất quá sau đó chỉ biết thở dài.
Hắn nhìn trời mà suy tư, đã bốn ngày kể từ khi ba người mất tích, đáng lẽ lão già Ro khi biết tin chắc chắn sẽ phái người đi tìm kiếm, dù là chết hay sống với người như Ro chắc chắn sẽ cho người tìm kiếm, nhưng đến bây giờ còn chưa có một đoàn tàu nào đi qua hoặc người nào đi lên cái đảo nhỏ này tìm kiếm, chuyện này quả thật không biết đằng nào mà lần.
Thở dài mặc kệ mọi chuyện hắn nhắm mắt bắt đầu tu luyện, 5 phút sau hắn cảm thấy cơ thể mình có chút không đúng, từ dưới bụng toả ra một cảm giác khô nóng chạy lan ra khắp toàn thân, mồ hôi trên chán hắn chảy ra, hắn mở mắt nhìn sang Naccy và Hằng.
Cả hai cô gái ánh ở dưới ánh lửa toả ra từ bếp lừa hiện lên một màu trắng hồng quyến rũ, Naccy xé phăng cái váy đang mặc trên người ném xuống đất.
“ HIM, tớ rất khó chịu.”
Mồ hôi trên chán hắn nhỏ tong tỏng xuống đất, hắn vận chuyển tia linh lực trong đan điền nhằm bứt những luồng khí tức khô nóng ra bên ngoài, nhưng hắn phát hiện ra đó chỉ là điều vô ích. Hắn cảm giác lần này thì xong đời rồi, thứ quả dại mà lúc chiều cả 3 người ăn có lẽ là một thứ quả có tính chất kích thích.
Naccy không biết đã đi lại chỗ hắn từ lúc nào, xà vào trong người hắn mà uốn éo.
“ HIM, tớ khó chịu, nóng…nóng…”
Mắt hắn cũng vằn lên những tia máu, trong lòng không ngừng cảm thán về dược lực của quả chết tiệt kia. Cảm nhận được hương thơm, cùng thân thể mềm mại trong lòng, ở bên dưới của hắn đã chống thẳng dậy từ bao giờ.
Hằng lúc này cũng đã cởi quần áo trên người, cả người liêu siêu đi lại chỗ hắn. Một tia lý trí cuối cùng trong đầu hắn cũng bị nhấn chìm, ở dưới ánh trăng ba thân thể quấn lấy nhau, những âm thanh rên rỉ cùng tiếng da thịt va chạm vang lên trong đêm đen.
“ Naccy tớ thấy cơ thể mình dường như mạnh hơn nhiều.”
Naccy lắc lắc đầu nói.
“ Đây chỉ là hiện tượng giả khi mới tu luyện mà thôi.”
Hằng nghe vậy mặt ỉu dìu nói.
“ Vậy sao, nhưng không sao tớ sẽ cố gắng tu luyện.”
Sau đó hai người xem xét Trần Quốc Hưng một hồi rồi múc nước ngọt ở hồ nước nhỏ vệ sinh cá nhân, sau đó Naccy tiếp tục đi quanh đảo tìm kiếm thức ăn.
Trần Quốc Hưng lúc này đang đắm chìm ở một không gian đen tối, tinh thần hắn đang hướng về một điểm sáng. Trần Quốc Hưng vô thức đi về phía điểm sáng, hắn cứ đi không biết trải qua bao lâu xung quanh hắn loé sáng. Cả một mảng không gian biến thành màu sáng trắng sau đó vụt tắt.
Một tiếng thở dài vang lên.
“ Một kẻ phế vật, tại sao lại có thể thành chủ nhân của ta cơ chứ.”
Sau đó là một thân ảnh của một tiểu loli đáng yêu mặc một bộ váy trắng, hai cái má trắng hồng cùng khuôn mặt dễ thương, hai bíp tóc đằng sau lúc này dựng ngược bộ dáng tiểu loli cực kì tức giận.
Trần Quốc Hưng mơ hồ một lúc sau đó thì ngẩn ra.
“ Đệt, chẳng lẽ mình ngỏm mợ rồi.”
Ánh mắt nhìn về một bé gái tầm bốn năm tuổi đang chống tay vào hông, vẻ mặt tức giận cứ nhìn hắn chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau một hồi sau đó hắn tránh né đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của cô bé dễ thương kia có vẻ nguy hiểm, hắn không dám nhìn lâu.
“ Em gái đây là chỗ nào vậy?”
Hắn xoa xoa cằm nhìn cô bé dễ thương, tiểu loli bĩu môi khinh thường hắn, sau một lúc mới nói.
“ Gọi ta là Hồng Hồng, đây là bên trong của Thiên Địa Ấn.”
Trần Quốc Hưng ngẩn ra, vẻ mặt hiện lên mơ hồ, tại sao hắn lại chui vào bên trong cái ấn ở trong đầu mình vậy.
“ Hồng Hồng, ngươi là khí linh của Thiên Địa Ấn?”
Hồng Hồng gật gật đầu, hắn cười cười hỏi.
“ Sao từ trước tới giờ ngươi lại không chui ra ngoài mà bây giờ mới mò ra.”
Hồng Hồng bĩu môi khinh thường hắn.
“ Còn không phải tại tên chủ nhân phế vật như ngươi sắp chết, ta đi ra làm gì.”
“ Shit Cmn.”
Hắn chửi tục, Hồng Hồng vẻ mặt hiện lên nghi ngờ không hiểu hắn đang nói cái gì, hắn sắp xếp lại từ ngữ tu chân giới một lần rồi hỏi.
“ Ta sắp chết hay sao?”
Hồng Hồng gật gật đầu, thân thể bay lơ lửng xung quanh hắn mấy vòng.
“ Hazz… tại sao Thiên Địa Ấn lại chọn một kẻ như ngươi làm chủ nhân, một tên cặn bã.”
Trần Quốc Hưng giận tím mặt khi nghe khí linh nói như vậy, nhưng hắn nhận ra một điều khí linh hình như cũng không thể nào là Thiên Địa Ấn, nói cách khác khí linh chỉ như một người quản lý vậy, chỉ có những phạm vi nhất định khí linh mới có thể làm.
“ Cô gái ăn nói cẩn thận không đại ca đây sẽ đập cho một trận tơi bời đấy.”
Hồng Hồng khinh thường hắn lơ lửng trên không mà mắng.
“ Tên cặn bã, ngươi có thể làm gì ta? Hừ.”
Hắn cũng tức giận, mẹ nó trẻ nhỏ không được dạy dỗ cận thận nên bố láo đây mà, hắn nheo mắt, hắn cảm nhận được bản thân có quyền không chế được một phần không gian xung quanh, hắn thử khoá chặt tiểu loli Hồng Hồng.
Hồng Hồng đang lơ lửng trên không vẻ mặt đột nhiên biến đổi.
Trần Quốc Hưng cười tà tà từ từ đi đến chỗ tiểu loli Hồng Hồng, hai tay nắn nắn vào nhau.
“ Ngươi là tên cặn bã, phế vật, ngươi…”
Hắn túm lấy Hồng Hồng sau đó tay đấm chân đá tới tấp, liên tục vào người tiểu Loli Hồng Hồng.
Mặc dù hắn cảm giác đánh trẻ nhỏ là một điều đáng khinh bỉ, nhưng đối với khí linh Hồng Hồng láo toét này, hắn ra tay không nhân nhượng, đây chỉ là một lão bà bà ở trong hình dạng của một cô bé mà thôi.
Hắn phải ra tay phủ đầu sau này hắn mới không bị khí linh này đè đầu cưỡi cổ, sau một hồi đám đá, hắn ngạc nhiên khi cơ thể không cảm nhận được một chút thương thế hay bất thường nào, cảm nhận một chút hắn mới tặc lưỡi thì ra đây chỉ là ý thức của hắn, mặc kệ là trạng thái gì hắn ra đòn hết sức mình. Đấm đá một lúc lâu, khi khí linh tiểu loli Hồng Hồng thê thảm cầu xin hắn mới vả thêm mấy phát mới dừng tay.
“ Ê con nhóc, có láo nữa không?”
Tiểu Loli Hồng Hồng sâu thẳm trong ánh mắt là giận dữ, nhưng bên ngoài là vẻ khuất phục. Hắn cười cười hỏi.
“ Nói tất cả nhưng thứ quan trọng về Thiên Địa Ấn và những thứ ngươi biết đi, à mà cứ gọi ta là Lão Đại.”
Hồng Hồng ngoan ngoãn kể cho hắn những chuyện liên quan đến Thiên Địa Ấn.
Hồng Hồng cũng chỉ là một khí linh biết được một số thông tin có hạn, hắn bĩu môi khi nghe mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà Hồng Hồng kể lể hắn nghe đến phát chán.
“ Dừng… bỏ qua mấy cái chuyện xa lắc xa lơ đó đi, tại sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?”
Hồng Hồng nhìn hắn rồi ngập ngừng nói.
“ Lão Đại ta nói sự thật, sẽ không đánh ta chứ”
Hắn cười tà tà nói.
“ Còn phải xem lời nói của ngươi hợp tai ta không đã.”
Hồng Hồng không biết hắn đang cảnh cáo mà nói.
“ Tại lão đại là đồ cặn bã phế vật, sắp chết đến nơi, ta mới phải dùng hỗn độn khí ổn định cơ thể cùng linh hồn, lão đại mới không chết.”
Tuy lời nói có chút không vừa tai, nhưng mục đích là cứu hắn xem như là một chuyện tốt tạm thời bỏ qua không so đo. Tuy nhiên mấy từ “ Hỗn Độn Khí“ làm hắn có chút tò mò mà hỏi.
“ Hỗn Độn Khí có phải là một loại năng lượng siêu cấp không?”
Hồng Hồng vẻ mặt hiện lên khó hiểu hỏi lại.
“ Năng lượng siêu cấp là thứ gì?”
Hắn gãi gãi mũi, sau đó cũng lười giải thích, hỗn độn khí hắn cứ xem như là một loại năng lượng cao cấp đi.
“ Hồng Hồng ngươi là khí linh, vậy biết cách phá bỏ những phong ấn trong tử phủ thần cung của ta hay không?”
Hồng Hồng lắc lắc đầu nói.
“ Đó là những phong ấn kiến thức, khi lão đại đột phá tới tu vi nhất định mới có thể mở được.”
Hắn gật gù chuyện này xem như cũng tốt, cái cảm giác những thứ lẫn lộn bay loạn xạ trong đầu quả nhiên là cực kì kinh khủng, đợi tu vi tăng cao tinh thần mạnh mẽ hơn có lẽ hắn mới có khả năng chịu đựng, xem ra những người thủ hộ lưu lại truyền thừa cũng rất chu đáo suy nghĩ sâu xa.
Còn đang định hỏi thêm thì Hồng Hồng vẻ mặt hiện lên mê man khó khăn nói.
“ Ta…buồn…ngủ…”
Rồi nhắm tịt mắt cả người lơ lửng trên không, hắn không hiểu chuyện gì sảy ra thì tinh thần ý thức bị đánh bật trở ra. Hắn nặng nề mở mắt ra, một cảm giác đau nhức truyền về não bộ, hắn kêu lên một tiếng.
“ Á…đau chết mất.”
Hằng ở bên cạnh đang ngồi tu luyện giật mình mở bừng mắt, thấy hắn tỉnh lại vui vẻ chạy tới đỡ hắn ngồi dậy.
“ Anh tỉnh rồi…hu…hu…em lo cho anh lắm.”
Hằng mếu máo khóc nức nở, hắn nhịn đau nở một nụ cười gượng, dơ tay xoa xoa đầu Hằng nói.
“ Anh không sao.”
Hằng rúc vào ngực hắn mà khóc, hắn thì vỗ về an ủi, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh. Cho cái đầu suy nghĩ trong vài giây, hắn đoán có lẽ mình đang ở trên một hòn đảo nào đó ngoài biển, thở phù một hơi xem ra vận khí còn tốt mà trôi dạt vào bờ.
“ Naccy đâu?”
Hắn có chút lo lắng khi không thấy Naccy, Hằng ngừng khóc ngẩng lên nói.
“ Cô ấy đi tìm kiếm thức ăn rồi.”
Hắn nhìn khuôn mặt tiều tuỵ xanh xao của Hằng trong lòng nhói lên.
“ Xin lỗi…”
Còn chưa nói hết Hằng đã đưa tay một ngón tay lên đặt vào môi hắn.
“ Em chấp nhận được hết, dù cho có phải chết khi ở bên anh em cũng không oán một lời.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm dạt dào thì một tiếng động vào lên.
“Ọt…ọt…ọt…” cái bụng của hắn vang lên âm thanh, Trần Quốc Hưng vẻ mặt nhăn lại, hắn cảm giác cái bụng rất đói.
“ Anh đói hả, nhưng bây giờ Naccy chưa trở về, tạm thời chưa có gì cho anh ăn.”
Hắn nhìn qua cái hồ nước nhỏ, vẻ mặt hiện lên vui vẻ. Hằng thấy vậy cũng dùng lá cây múc nước cho hắn uống. Uống vài lần hắn mới cảm thấy cơ thể tốt hơn một chút, hắn ngồi khoanh chân lại nói với Hằng.
“ Anh tu luyện.”
Sau đó nhắm mắt cảm nhận thân thể, nội thị khắp cơ thể, hắn ầm thầm thở phù may mắn, linh lạc đang từ từ lành lại chẳng mấy mà có thể khôi phục hoàn toàn, bên trong đan điền linh lực chỉ còn sót lại vài tia nhỏ như sợi tóc, hắn đau lòng không thôi.
Gạt bỏ những thứ tạp nham trong đầu, hắn vận chuyển Thiên Địa Vô Thượng Quyết bắt đầu tu luyện.
Hằng ngồi nhìn hắn chằm chằm, trên môi thỉnh thoảng lại nhếch lên một nụ cười, không biết qua bao lâu, hắn bị Hằng làm cho bừng tỉnh.
“ A Naccy cậu về rồi.”
Naccy vẻ mặt hiện lên nét phờ phạc, trong tay xách cầm 3 4 quả nhỏ màu đỏ. Thấy hắn đã tỉnh lại Naccy vui vẻ.
“ HIM cậu tỉnh rồi, may quá.”
Hắn nhìn vẻ mặt mệt nhọc của Naccy, trong lòng khẽ nhói lên, hai cô gái xem ra đã chịu không ít mệt mỏi.
“ Naccy tớ không sao.”
Sau đó hai cô gái kể lại những chuyện đã sảy ra trong mấy ngày, hắn nghĩ lại thì trong lòng bừng bừng lửa giận, Huyết Ma Thần đáng chết dám dùng bom ám hại hắn cùng hai cô gái tí nữa mất cái mạng nhỏ, thù này khi trở về hắn nhất định phải trả lại.
“ Ọt…ọt…ọt..” cái bụng hắn lại kêu lên, hai cô gái vẻ mặt hiện lên tươi cười, Naccy đưa cho hắn mấy quả nhỏ màu đỏ.
“ Hôm nay thiếu may mắn, tớ không bắt được cá, đi quanh đảo tớ chỉ tìm được mấy quả dại này, tớ thấy có vết chim ăn chắc là không có độc.” Hắn nhìn bốn quả dại vẻ mặt hiện lên nụ cười, cầm lấy một quả rồi nói.
“ Mỗi người một quả.”
Naccy và Hằng nhìn hắn, Naccy đưa thêm cho hắn một quả.
“ Cậu ăn 2 quả đi, tớ với Hằng mỗi người một quả được rồi.”
Trần Quốc Hưng nhìn hai quả dại trong tay, trong lòng thật sự bi ai hắn đường đường là kẻ thủ hộ thế giới vậy mà bây giờ cái để đút vào mồm phải do hai cô gái nhường nhịn, hắn lặng lẽ thở dài đút quả dại vào mồm cắn một cái.
Vị ngọt ngọt cảm giác cũng không tệ, Hằng và Naccy cũng ăn phần của mình, sau đó Hằng cùng Naccy đi tìm thêm củi cho vào đống lửa. Trăng đã lên trên đỉnh đầu, toả xuống ánh sáng vàng. Naccy và Hằng ngồi xuống tu luyện, hắn chỉ hơi nheo mắt khi thấy Hằng cũng tu luyện, bất quá sau đó chỉ biết thở dài.
Hắn nhìn trời mà suy tư, đã bốn ngày kể từ khi ba người mất tích, đáng lẽ lão già Ro khi biết tin chắc chắn sẽ phái người đi tìm kiếm, dù là chết hay sống với người như Ro chắc chắn sẽ cho người tìm kiếm, nhưng đến bây giờ còn chưa có một đoàn tàu nào đi qua hoặc người nào đi lên cái đảo nhỏ này tìm kiếm, chuyện này quả thật không biết đằng nào mà lần.
Thở dài mặc kệ mọi chuyện hắn nhắm mắt bắt đầu tu luyện, 5 phút sau hắn cảm thấy cơ thể mình có chút không đúng, từ dưới bụng toả ra một cảm giác khô nóng chạy lan ra khắp toàn thân, mồ hôi trên chán hắn chảy ra, hắn mở mắt nhìn sang Naccy và Hằng.
Cả hai cô gái ánh ở dưới ánh lửa toả ra từ bếp lừa hiện lên một màu trắng hồng quyến rũ, Naccy xé phăng cái váy đang mặc trên người ném xuống đất.
“ HIM, tớ rất khó chịu.”
Mồ hôi trên chán hắn nhỏ tong tỏng xuống đất, hắn vận chuyển tia linh lực trong đan điền nhằm bứt những luồng khí tức khô nóng ra bên ngoài, nhưng hắn phát hiện ra đó chỉ là điều vô ích. Hắn cảm giác lần này thì xong đời rồi, thứ quả dại mà lúc chiều cả 3 người ăn có lẽ là một thứ quả có tính chất kích thích.
Naccy không biết đã đi lại chỗ hắn từ lúc nào, xà vào trong người hắn mà uốn éo.
“ HIM, tớ khó chịu, nóng…nóng…”
Mắt hắn cũng vằn lên những tia máu, trong lòng không ngừng cảm thán về dược lực của quả chết tiệt kia. Cảm nhận được hương thơm, cùng thân thể mềm mại trong lòng, ở bên dưới của hắn đã chống thẳng dậy từ bao giờ.
Hằng lúc này cũng đã cởi quần áo trên người, cả người liêu siêu đi lại chỗ hắn. Một tia lý trí cuối cùng trong đầu hắn cũng bị nhấn chìm, ở dưới ánh trăng ba thân thể quấn lấy nhau, những âm thanh rên rỉ cùng tiếng da thịt va chạm vang lên trong đêm đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương