Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)
Chương 96: Đoạt xá
Nhìn sương mù xung quanh, hắn dám chắc đến 90 % mình đang ở trong vùng tam giác quỷ, nơi được coi là thần bí hàng đầu tồn tại trên Đị Cầu, những câu chuyện mất tích bí ẩn liên tục sảy ra trong vùng biển này, ngay cả những máy bay cũng biến mất một cách ly kì, ngoài một phần lo lắng hắn cảm giác tò mò hơn về cái gọi là tam giác quỷ bermuda.
“ Hai người nghỉ ngơi một đi, anh tu luyện trước đã.”
Hắn nói xong kiếm một chỗ ngồi xuống xếp bằng, khí cảm tràn ra đề phòng chuyện đột biến sảy ra, Thiên Địa Vô Thượng Quyết vận chuyển hấp thu thiên địa linh khí cả một vùng lớn.
Con tàu lặng lẽ di chuyển trên biển không hề có mục đích, Naccy và Hằng ôm cái bụng đói meo dựa vào một góc boong tàu nhìn ra vùng biển xung quanh.
Đến khi hắn mở mắt ra đã là xế chiều, hắn không thể tiếp tục tu luyện bởi cái bụng của hắn đã dính lại với nhau, đói đến mức mắt cũng đã hoa lên. Linh lực trong đan điền cũng đã khôi phục gần 1/10, nhìn qua Naccy và Hằng thấy hai người đang ôm bụng nhìn hắn, miệng hắn méo xệch đi, là một thằng đàn ông lại để cho người phụ nữ của mình ra nông nỗi này, hắn thấy thật mất mặt.
Mang cái bụng đói meo đứng dậy đi lại chỗ sợi dây thừng buộc ở một cái cột sắt hoen rỉ, dùng sức bắt đầu kéo lưới lên, Naccy và Hằng cũng chạy lại phụ hắn kéo lưới, hắn mỉm cười thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn, có hai người con gái như vậy ở bên cạnh, một đời này hắn xem như cũng đã mạn nguyện.
Tấm lưới từ từ được kéo lên, điều làm hắn vui vẻ chính là không ngờ lại bắt được rất nhiều cá, còn có cả mực, đủ các thể loại, tuy nhiên chỉ là mấy con cá nhỏ, cá to thì cái lưới này chỉ cần dùng lực cũng sẽ rách tơi tả.
Naccy và Hằng mắt cũng sáng lên, hận không thể cầm lấy mấy con cá nhét luôn vào mồm mà ăn ngấu nghiến.
Kéo tấm lưới lên cả ba người cười vui vẻ nhìn đống cá đang nhảy nhót, chỗ cá này cũng đủ duy trì trong mấy ngày, để Naccy và Hằng gỡ cá, hắn chạy xuống phòng bếp mà lúc trước ba người đã đi vào tìm kiếm lấy mấy cái nồi sắt mang lên, vác luôn cả một cái thùng to mang lên.
Buộc dây thừng vào một cái nồi rồi thả xuống biển múc nước biển mang lên đổ vào cái thùng lớn sau đó thả cá vào bên trong, hài lòng nhìn đám cá bơi chen chúc trong cái thùng lớn, để bọn chúng chết thì thức ăn của 3 người sẽ mất hết chất dinh dưỡng. Đem lưới đánh cá thả xuống biển tiếp, sau đó hắn chạy xuống dưới khoang tàu, gỡ luôn mấy cánh cửa gỗ mang lên làm vật liệu nhóm lửa.
Nhìn vào mấy cái nồi đã xỉn màu, hắn tặc lưỡi một cái, tay ngửa ra vận dụng Ngưng Thuỷ Thuật, từ từ ở lòng bàn tay của hắn xuất hiện một giọt nước, càng ngày giọt nước càng lớn dần thành một quả cầu nước.
Hằng há hốc cả mồm nhìn một màn kì diệu sảy ra, Naccy cười cười đưa một tay đẩy cái cằm của Hằng khép cái mồm lại.
“ Yêu anh chết mất.”
Hằng sau đó chạy lại ôm chầm lấy hắn, hắn gõ lên chán Hằng một cái nhẹ nhàng nói.
“ Bị Hâm à?”
Hằng thì bĩu môi, sau đó vội nói.
“ Anh dạy em cái này được không?”
Hắn cười cười.
“ Em đột phá Nguyệt Âm Quyết đến tầng 5 đi, mấy việc này chắc là có thể làm được.”
Mắt Hằng sáng rực lên, sau đó tự nhiên đỏ mặt nói.
“Em…muốn…tắm…”
Hắn cười phá lên trêu chọc.
“ Ừ nhỉ, con gái mà 3 hôm không tắm, cái mùi…”
Chưa kịp nói hết câu cả Hằng và Naccy nhào tới cấu xé hắn liên tục, vừa mới khôi phục được một ít linh lực hắn lại phải dùng để ngưng tụ nước trong không khí cho hai cô gái dùng để tắm rửa. Khi đã được một thùng đầy, hắn ngồi phịch xuống boong tàu, há mồm thở phì phò, đưa tay lau đi mồ hôi trên chán,việc ngưng tụ hơi nước này cũng quá là vất vả đi.
Naccy và Hằng nhìn nhìn hắn sau đó lạnh nhạt nói.
“ Anh đi chỗ khác đi để bọn em tắm!”
Hắn trợn mắt, mặt dày nói.
“ Thì hai người cứ tắm đi có sao đâu, dù gì thì những thứ cần thấy anh đều đã thấy hết rồi.”
Naccy và Hằng cùng đồng thanh nói.
“ Không được.”
Thấy bộ dạng kiên quyết của hai nàng, hắn ngậm ngùi mang soong nồi, cá với mực đi ra một góc xa xử lý. Hình như có vẻ không yên tâm với hắn hai cô gái còn mang nguyên cả mấy tấm cửa còn khá nguyên vẹn hắn mang lên để làm củi đốt để che chắn.
Hắn thở dài một hơi, tại sao phải đề phòng hắn như vậy cơ chứ, dù gì thì cả ba người cũng đã xx cơ mà.
Gạt bỏ tà hoả đang nổi lên trong lòng, hắn tập chung vào công việc nấu nướng của mình, rửa sạch cá với cái nồi sắt, đỏ rượu nho và cá vào nồi đem lên bếp lửa nấu, tiện thể xiên luôn mấy con cá vào một thanh sắt mà hắn lấy được bắc lên nướng. Con tàu này lúc trước chắc hẳn là một tàu buôn hàng, nên các vật dụng khá đầy đủ, tuy thời gian đã phá huỷ một số thứ những vẫn còn có mấy vật dụng có thể sử dụng.
Ngồi bên bếp lửa canh cá, mắt thỉnh thoảng lại liếc qua chỗ hai cô gái, con lợn trong lòng không ngừng gào thét, một lần ăn trái cấm nó đã thành nghiện, hắn cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng, tuổi trẻ cần phải tiết chế lại nếu không đến khi già lại không làm ăn được gì nữa, bất quá hắn không biết khi nào mình già nữa.
Nhìn nhìn xuống người mình, hắn tặc lưỡi một cái rồi lẩm bẩm.
“ Con trai không tắm chắc không sao! Ừ chắc vậy.”
Trên người hắn còn mỗi cái quần âu thương hiệu chết tiệt gì hắn cũng không nhớ, những cũng khá bền, bất quá ở đũng quần thì chỉ có vẻ không được tốt cho lắm, nó đã nứt ra một cái lỗ cho vừa cái nắm đấm, giống mấy đứa trẻ con mặc quần thủng đít vậy. Cái áo thì đã bị hắn dùng để buộc lại chiếc bè, bây giờ chẳng biết trôi đi đâu mất rồi, hạt giống của tình quả thì được hắn cất trong túi quần.
Dọn đồ ăn ra một chỗ boong tàu sạch sẽ, lấy thêm ba cái cốc thuỷ tinh rót sẵn vào cốc một ít rượu nho, hắn mỉm cười không biết người khác mà lên một con tàu ma sẽ ra sao, chứ bản thân hắn cảm thấy nó giống như đang đi hưởng một kì nghỉ dưỡng vậy.
Ngồi chờ dài đít hai cô gái mới đi ra, trên người đã thay hai bộ váy châu âu cổ, lấy được ở căn phòng có bức ảnh của một cô gái xinh đẹp, đồ nữ thì còn những đồ nam thì hầu như đã bị tự nhiên huỷ hoại khiến hắn chẳng có gì ngoài chiếc quần của mình.
“ Hai bà xã vào ăn nhanh, anh đói đến sắp chết rồi.”
Thật ra Trần Quốc Hưng đã chấm mút đi tong một con mực rồi, nhưng vẫn phải giả bộ một người đàn ông yêu vợ thương con, hắn là một người đàn ông mẫu mực cơ mà.
Ba người cầm ba cái dĩa thi nhau đâm chọc thức ăn, nâng cốc cụng ly vừa ăn vừa uống, vui vẻ cười nói. Vỗ vỗ cái bụng đã no nê sau đó nằm ườn luôn ra tại chỗ, mặc kệ hai cô gái dọn dẹp rửa soong nồi, dĩa cốc…để lần sau còn có cái mà dùng.
Nhìn trời toàn sương mù, hắn thật sự không biết làm cách gì để có thể rời khỏi đây, suy nghĩ một lúc hắn tính toán nghỉ ngơi thêm một ngày khôi phục linh lực, sau đó thăm dò hết tất cả con tàu tìm cách sửa chữa lại con tàu.
Nếu mà thành công sửa được động cơ của con tàu thì là một chuyện vui, nhưng theo hắn đánh giá thì chỉ có 1% tỉ lệ thành công bởi vì mấy cái đồ trên tàu toàn là đồ cổ rồi, khả năng sửa chữa là không lớn.
Còn để mà chờ đợi con tàu dạt vào đất liền thì là chuyện vớ vẩn, hắn không biết tại sao những con tàu mất tích trên biển khi không bị chìm xuống biển thì nó chỉ lênh đênh trên biển mà không dạt vào bờ, hay có dạt là khi mấy năm hoặc là mấy chục năm, có lẽ những con tàu ma này bị nguyền rủa.
Hắn đưa tay gãi múi, cảm giác nguy hiểm ở trong lòng hắn vẫn chưa mất đi, hắn dám chắc trên tàu cái thứ kia vẫn đang ẩn nấp, hắn không dám chắc bây giờ bản thân hắn nếu đối mặt với thứ kia hắn có thể đánh lại được nó hay không, mà cái thứ kia vẫn còn chưa xuất hiện nó đang chờ đợi cái gì, theo lý thuyết thì khi có linh hồn người sống, thứ kia phải tấn công cắn nuốt linh hồn người ta ngay lập tức để duy trì hồn lực mà tồn tại.
Nghĩ đến cái thứ chết tiệt kia có vẻ chỉ số IQ hơi cao, hắn đau đầu không thôi, nó cứ đi ra hắn còn biết bản thân so sánh với nó thực lực ra sao, một là chết nhanh gọn cho nhẹ nhàng, chứ cứ lo lắng thấp thỏm đề phòng như bây giờ hắn cảm thấy nó như tra tấn tinh thần vậy.
Đột nhiên một hạt nước hơi xuống mặt hắn, hắn sờ sờ lên chỗ vừa bị nước rơi, miệng lẩm bẩm.
“ Ơ, trời mưa thì phải.”
Từng hạt rơi xuống càng ngày càng nhiều, hắn vùng dậy nói.
“ Hai bà xã đi vào trong thôi.”
Naccy với Hằng chạy lại chỗ hắn, sau đó ba người đi vào trong buồng lái tàu, hắn đem hai bộ xương cốt đem ra ngoài vứt luôn xuống biển, dọn dẹp một lát qua qua cho sạch sẽ rồi ba người nằm lăn ra nghỉ ngơi, trái ôm phải ấp nó quả thật là sung sướng,bất quá nằm trên sàn lạnh lẽo nó không được thoải mái, bây giờ mà có chiếc giường lớn thì tốt, thoải mái mà lăn lộn.
Hai cô gái từ từ chìm vào giấc ngủ, còn hắn mắt tuy nhắm nhưng khí cảm vẫn tràn ra cảnh giác mọi động tĩnh xung quanh.
Cảnh giác được một lúc lâu thì Trần Quốc Hưng ngủ quên từ lúc nào. Nửa đêm hắn giật mình tỉnh lại khi Naccy gọi.
“ Anh dậy đi, Hằng biến mất rồi.”
Trần Quốc Hưng giật thót mình vùng dậy, trong lòng thầm chửi chính mình tại sao lại ngủ quên, cả khoang tàu tối đen, chiếc đèn dầu đặt ở một góc cũng đã biến mất, hắn lấy chiếc bật lửa từ trong túi quần bật lên, hai người không nói một lời bắt đầu tìm kiếm, hắn trong lòng đang không ngừng cầu nguyện Hằng đừng sảy ra chuyện gì nếu không hắn hối hận chết mất.
Tìm từ boong tàu đến các phòng đều không thấy, hắn càng lo lắng bất an, lao thẳng đến dãy hàng lang tối đen dẫn xuống phía cuối tàu, chỉ còn nơi này là hắn chưa đi khám phá.
Đi vào bên trong một căn phòng lớn, mọi thứ hỗn loạn xung quanh làm hắn kinh nghi, đi vào sâu bên trong hắn phát hiện ra xương cốt dần dần xuất hiện nhiều hơn, đếm sơ sơ mà hắn thấy cũng khoảng hơn 20 bộ xương.
Ở cuối căn phòng một ánh sáng le lói toả ra, hắn cùng Naccy chạy về hướng bên ấy, không ngừng gọi.
“Hằng ơi!”
Nhặt cây đèn dầu rơi ở dưới đất, tâm trạng hắn trùng xuống, trong lòng hối hận không thôi, tìm khắp cả căn phòng không thấy bóng dáng Hằng, thứ nhiều nhất ở trong căn phòng là xương cốt, phải có đến gần 40 bộ xương cốt.
Naccy đột nhiên chỉ một cái lỗ hổng bị vỡ ở vách căn phòng.
“ Anh, mảnh váy của Hằng còn vương ở kia kìa.”
Hai người chạy lại hắn cầm lấy mảnh váy bị rách lên nhìn, sau đó nhìn vào bên trong khoảng tối trước mặt, lòng trùng xuống rồi từ từ đi vào.
Ánh đèn dầu soi sáng căn phòng, làm cả hai ngạc nhiên trong căn phòng xếp những rương lớn cái thì mở cái thì đóng, thứ hai người nhìn thấy là những ánh sáng lấp lánh phản chiếu lại ánh đèn dầu, là vàng những rương chứa toàn vàng đủ loại hình dáng kiểu cách.
Hắn hít một hơi, nhìn về phía giữa căn phòng, Hằng đang đứng ngẩn ngơ quỳ một chân xuống tay đang cầm một đồ vật dài.
“ Hằng em làm gì thế?”
Từ từ tiến lại phía Hằng hắn lên tiếng, Hằng không hề có một chút phản ứng, tay vẫn vuốt ve đồ vật trong tay, đặt một tay lên vai Hằng, bấy giờ Hằng mới khẽ quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Hằng, Naccy kêu lên một tiếng sợ hãi lui ra phía sau, hắn cũng run lên.
Mắt Hằng trắng dã không hề có con ngươi nhìn hai người hắn và Naccy, sau đó từ miệng Hằng nở ra một nụ cười quỷ dị.
“ Cạc…cạc…cạc…đến…rồi…à….!”
Hắn nhíu mày, quát lớn.
“ Nhập xác, mau cút ra ngay.”
Hằng ngửa mặt cười khanh khách, tay hắn bùng lên khí hoả, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“ Mày mà không đi ra, tao thiêu tan linh hồn của mày.”
Hằng dùng đôi mắt trắng dã nhìn hắn, cười cười.
“ Hắc…hắc…hắc…là tu chân giả tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ, thú vị.”
Lông mày Trần Quốc Hưng nhíu chặt khi bị thứ ở trong thân thể Hằng nhìn thấu, chẳng lẽ thứ đang chiếm xác Hằng là một linh hồn cường giả tu chân, chuyện này phiền phức rồi.
Hằng đưa tay lên miệng, bấy giờ hắn mới nhìn thấy trong tay Hằng cầm là một cây sáo toàn thân đen bóng.
“ Tuuuuuuuuuuu” tiếng sáo vang lên, hắn và Naccy lập tức bị sóng âm hất văng ra sau đập vỡ cả bức tường ngăn, hắn khiếp sợ nhìn Hằng, Naccy thì đã nằm bất động ở một góc.
Tiếng sáo như ma âm rót vào tai hắn, Trần Quốc Hưng ôm chặt lấy hai tai, đầu của hắn như muốn nổ tung ra vậy, linh hồn hắn run rẩy, miệng phun máu khuỵu xuống sàn tàu.
Đây là khoảng cách quá lớn dù là toàn thịnh hắn cũng không chống đỡ được bao lâu huống chi là bây giờ. Khi tưởng hắn sẽ bị tiếng sáo làm nổ tung đầu mà chết thì tiếng sáo đột nhiên dừng lại, hắn nằm bẹp dưới đất thở hồng hộc.
Hằng cười phá lên, sau đó đi tới trước mặt hắn đưa tay túm tóc hắn kéo dậy, dí sát mặt vào mặt hắn nói.
“ Sâu kiến, đáng tiếc ở đây chỉ có ngươi có linh căn, hazz vậy thân thể của ngươi để ta dùng.”
Sau đó Hằng đặt tay lên đỉnh đầu hắn, một luồng khí lạnh chui vào trong đầu Trần Quốc Hưng, Hằng lập tức ngã lăn ra sàn.
Hắn lúc này nhắm mắt, ý thức xuất hiện trong tử phủ thần cung. Trong tử phủ thần cung một bóng dáng nhỏ bé có đủ tứ chi mặt mũi mơ hồ, toàn thân toả ra hắc khí. Lúc này đang ngơ ngác nhìn về phía Thiên Địa Ấn, miệng thều thào.
“ Khí tức này…”
Ý thức Trần Quốc Hưng lắc mình xuất hiện ngồi lên Thiên Địa Ấn, miệng nở một nụ cười nói.
“ Chết mẹ mày rồi, chui vào đây là một sai lầm lớn nhất cuộc đời mày rồi…ha…ha…ha.”
Không ngờ lại là một nguyên hồn của tu sĩ nguyên anh, may mắn mà tên này muốn đoạt xá trùng sinh lại chui vào trong tử phủ thần cung của hắn, ở đây là địa bàn của Thiên Địa Ấn, lần trước yêu linh của yêu vương chui vào còn chẳng kịp ngáp đã chết tốt, lần này tên này còn khá hơn là ngáp được vài hơi.
“ Mẹ mày đi chết đi.”
Thiên Địa Ấn lập tức đánh xuống, nguyên hồn lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng làm sao mà chạy nổi.
“ Bẹp “ một tiếng nguyên hồn chỉ kịp hét lớn một tiếng rồi tiêu tán.
“ Khôgggggg”
“ Hai người nghỉ ngơi một đi, anh tu luyện trước đã.”
Hắn nói xong kiếm một chỗ ngồi xuống xếp bằng, khí cảm tràn ra đề phòng chuyện đột biến sảy ra, Thiên Địa Vô Thượng Quyết vận chuyển hấp thu thiên địa linh khí cả một vùng lớn.
Con tàu lặng lẽ di chuyển trên biển không hề có mục đích, Naccy và Hằng ôm cái bụng đói meo dựa vào một góc boong tàu nhìn ra vùng biển xung quanh.
Đến khi hắn mở mắt ra đã là xế chiều, hắn không thể tiếp tục tu luyện bởi cái bụng của hắn đã dính lại với nhau, đói đến mức mắt cũng đã hoa lên. Linh lực trong đan điền cũng đã khôi phục gần 1/10, nhìn qua Naccy và Hằng thấy hai người đang ôm bụng nhìn hắn, miệng hắn méo xệch đi, là một thằng đàn ông lại để cho người phụ nữ của mình ra nông nỗi này, hắn thấy thật mất mặt.
Mang cái bụng đói meo đứng dậy đi lại chỗ sợi dây thừng buộc ở một cái cột sắt hoen rỉ, dùng sức bắt đầu kéo lưới lên, Naccy và Hằng cũng chạy lại phụ hắn kéo lưới, hắn mỉm cười thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn, có hai người con gái như vậy ở bên cạnh, một đời này hắn xem như cũng đã mạn nguyện.
Tấm lưới từ từ được kéo lên, điều làm hắn vui vẻ chính là không ngờ lại bắt được rất nhiều cá, còn có cả mực, đủ các thể loại, tuy nhiên chỉ là mấy con cá nhỏ, cá to thì cái lưới này chỉ cần dùng lực cũng sẽ rách tơi tả.
Naccy và Hằng mắt cũng sáng lên, hận không thể cầm lấy mấy con cá nhét luôn vào mồm mà ăn ngấu nghiến.
Kéo tấm lưới lên cả ba người cười vui vẻ nhìn đống cá đang nhảy nhót, chỗ cá này cũng đủ duy trì trong mấy ngày, để Naccy và Hằng gỡ cá, hắn chạy xuống phòng bếp mà lúc trước ba người đã đi vào tìm kiếm lấy mấy cái nồi sắt mang lên, vác luôn cả một cái thùng to mang lên.
Buộc dây thừng vào một cái nồi rồi thả xuống biển múc nước biển mang lên đổ vào cái thùng lớn sau đó thả cá vào bên trong, hài lòng nhìn đám cá bơi chen chúc trong cái thùng lớn, để bọn chúng chết thì thức ăn của 3 người sẽ mất hết chất dinh dưỡng. Đem lưới đánh cá thả xuống biển tiếp, sau đó hắn chạy xuống dưới khoang tàu, gỡ luôn mấy cánh cửa gỗ mang lên làm vật liệu nhóm lửa.
Nhìn vào mấy cái nồi đã xỉn màu, hắn tặc lưỡi một cái, tay ngửa ra vận dụng Ngưng Thuỷ Thuật, từ từ ở lòng bàn tay của hắn xuất hiện một giọt nước, càng ngày giọt nước càng lớn dần thành một quả cầu nước.
Hằng há hốc cả mồm nhìn một màn kì diệu sảy ra, Naccy cười cười đưa một tay đẩy cái cằm của Hằng khép cái mồm lại.
“ Yêu anh chết mất.”
Hằng sau đó chạy lại ôm chầm lấy hắn, hắn gõ lên chán Hằng một cái nhẹ nhàng nói.
“ Bị Hâm à?”
Hằng thì bĩu môi, sau đó vội nói.
“ Anh dạy em cái này được không?”
Hắn cười cười.
“ Em đột phá Nguyệt Âm Quyết đến tầng 5 đi, mấy việc này chắc là có thể làm được.”
Mắt Hằng sáng rực lên, sau đó tự nhiên đỏ mặt nói.
“Em…muốn…tắm…”
Hắn cười phá lên trêu chọc.
“ Ừ nhỉ, con gái mà 3 hôm không tắm, cái mùi…”
Chưa kịp nói hết câu cả Hằng và Naccy nhào tới cấu xé hắn liên tục, vừa mới khôi phục được một ít linh lực hắn lại phải dùng để ngưng tụ nước trong không khí cho hai cô gái dùng để tắm rửa. Khi đã được một thùng đầy, hắn ngồi phịch xuống boong tàu, há mồm thở phì phò, đưa tay lau đi mồ hôi trên chán,việc ngưng tụ hơi nước này cũng quá là vất vả đi.
Naccy và Hằng nhìn nhìn hắn sau đó lạnh nhạt nói.
“ Anh đi chỗ khác đi để bọn em tắm!”
Hắn trợn mắt, mặt dày nói.
“ Thì hai người cứ tắm đi có sao đâu, dù gì thì những thứ cần thấy anh đều đã thấy hết rồi.”
Naccy và Hằng cùng đồng thanh nói.
“ Không được.”
Thấy bộ dạng kiên quyết của hai nàng, hắn ngậm ngùi mang soong nồi, cá với mực đi ra một góc xa xử lý. Hình như có vẻ không yên tâm với hắn hai cô gái còn mang nguyên cả mấy tấm cửa còn khá nguyên vẹn hắn mang lên để làm củi đốt để che chắn.
Hắn thở dài một hơi, tại sao phải đề phòng hắn như vậy cơ chứ, dù gì thì cả ba người cũng đã xx cơ mà.
Gạt bỏ tà hoả đang nổi lên trong lòng, hắn tập chung vào công việc nấu nướng của mình, rửa sạch cá với cái nồi sắt, đỏ rượu nho và cá vào nồi đem lên bếp lửa nấu, tiện thể xiên luôn mấy con cá vào một thanh sắt mà hắn lấy được bắc lên nướng. Con tàu này lúc trước chắc hẳn là một tàu buôn hàng, nên các vật dụng khá đầy đủ, tuy thời gian đã phá huỷ một số thứ những vẫn còn có mấy vật dụng có thể sử dụng.
Ngồi bên bếp lửa canh cá, mắt thỉnh thoảng lại liếc qua chỗ hai cô gái, con lợn trong lòng không ngừng gào thét, một lần ăn trái cấm nó đã thành nghiện, hắn cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng, tuổi trẻ cần phải tiết chế lại nếu không đến khi già lại không làm ăn được gì nữa, bất quá hắn không biết khi nào mình già nữa.
Nhìn nhìn xuống người mình, hắn tặc lưỡi một cái rồi lẩm bẩm.
“ Con trai không tắm chắc không sao! Ừ chắc vậy.”
Trên người hắn còn mỗi cái quần âu thương hiệu chết tiệt gì hắn cũng không nhớ, những cũng khá bền, bất quá ở đũng quần thì chỉ có vẻ không được tốt cho lắm, nó đã nứt ra một cái lỗ cho vừa cái nắm đấm, giống mấy đứa trẻ con mặc quần thủng đít vậy. Cái áo thì đã bị hắn dùng để buộc lại chiếc bè, bây giờ chẳng biết trôi đi đâu mất rồi, hạt giống của tình quả thì được hắn cất trong túi quần.
Dọn đồ ăn ra một chỗ boong tàu sạch sẽ, lấy thêm ba cái cốc thuỷ tinh rót sẵn vào cốc một ít rượu nho, hắn mỉm cười không biết người khác mà lên một con tàu ma sẽ ra sao, chứ bản thân hắn cảm thấy nó giống như đang đi hưởng một kì nghỉ dưỡng vậy.
Ngồi chờ dài đít hai cô gái mới đi ra, trên người đã thay hai bộ váy châu âu cổ, lấy được ở căn phòng có bức ảnh của một cô gái xinh đẹp, đồ nữ thì còn những đồ nam thì hầu như đã bị tự nhiên huỷ hoại khiến hắn chẳng có gì ngoài chiếc quần của mình.
“ Hai bà xã vào ăn nhanh, anh đói đến sắp chết rồi.”
Thật ra Trần Quốc Hưng đã chấm mút đi tong một con mực rồi, nhưng vẫn phải giả bộ một người đàn ông yêu vợ thương con, hắn là một người đàn ông mẫu mực cơ mà.
Ba người cầm ba cái dĩa thi nhau đâm chọc thức ăn, nâng cốc cụng ly vừa ăn vừa uống, vui vẻ cười nói. Vỗ vỗ cái bụng đã no nê sau đó nằm ườn luôn ra tại chỗ, mặc kệ hai cô gái dọn dẹp rửa soong nồi, dĩa cốc…để lần sau còn có cái mà dùng.
Nhìn trời toàn sương mù, hắn thật sự không biết làm cách gì để có thể rời khỏi đây, suy nghĩ một lúc hắn tính toán nghỉ ngơi thêm một ngày khôi phục linh lực, sau đó thăm dò hết tất cả con tàu tìm cách sửa chữa lại con tàu.
Nếu mà thành công sửa được động cơ của con tàu thì là một chuyện vui, nhưng theo hắn đánh giá thì chỉ có 1% tỉ lệ thành công bởi vì mấy cái đồ trên tàu toàn là đồ cổ rồi, khả năng sửa chữa là không lớn.
Còn để mà chờ đợi con tàu dạt vào đất liền thì là chuyện vớ vẩn, hắn không biết tại sao những con tàu mất tích trên biển khi không bị chìm xuống biển thì nó chỉ lênh đênh trên biển mà không dạt vào bờ, hay có dạt là khi mấy năm hoặc là mấy chục năm, có lẽ những con tàu ma này bị nguyền rủa.
Hắn đưa tay gãi múi, cảm giác nguy hiểm ở trong lòng hắn vẫn chưa mất đi, hắn dám chắc trên tàu cái thứ kia vẫn đang ẩn nấp, hắn không dám chắc bây giờ bản thân hắn nếu đối mặt với thứ kia hắn có thể đánh lại được nó hay không, mà cái thứ kia vẫn còn chưa xuất hiện nó đang chờ đợi cái gì, theo lý thuyết thì khi có linh hồn người sống, thứ kia phải tấn công cắn nuốt linh hồn người ta ngay lập tức để duy trì hồn lực mà tồn tại.
Nghĩ đến cái thứ chết tiệt kia có vẻ chỉ số IQ hơi cao, hắn đau đầu không thôi, nó cứ đi ra hắn còn biết bản thân so sánh với nó thực lực ra sao, một là chết nhanh gọn cho nhẹ nhàng, chứ cứ lo lắng thấp thỏm đề phòng như bây giờ hắn cảm thấy nó như tra tấn tinh thần vậy.
Đột nhiên một hạt nước hơi xuống mặt hắn, hắn sờ sờ lên chỗ vừa bị nước rơi, miệng lẩm bẩm.
“ Ơ, trời mưa thì phải.”
Từng hạt rơi xuống càng ngày càng nhiều, hắn vùng dậy nói.
“ Hai bà xã đi vào trong thôi.”
Naccy với Hằng chạy lại chỗ hắn, sau đó ba người đi vào trong buồng lái tàu, hắn đem hai bộ xương cốt đem ra ngoài vứt luôn xuống biển, dọn dẹp một lát qua qua cho sạch sẽ rồi ba người nằm lăn ra nghỉ ngơi, trái ôm phải ấp nó quả thật là sung sướng,bất quá nằm trên sàn lạnh lẽo nó không được thoải mái, bây giờ mà có chiếc giường lớn thì tốt, thoải mái mà lăn lộn.
Hai cô gái từ từ chìm vào giấc ngủ, còn hắn mắt tuy nhắm nhưng khí cảm vẫn tràn ra cảnh giác mọi động tĩnh xung quanh.
Cảnh giác được một lúc lâu thì Trần Quốc Hưng ngủ quên từ lúc nào. Nửa đêm hắn giật mình tỉnh lại khi Naccy gọi.
“ Anh dậy đi, Hằng biến mất rồi.”
Trần Quốc Hưng giật thót mình vùng dậy, trong lòng thầm chửi chính mình tại sao lại ngủ quên, cả khoang tàu tối đen, chiếc đèn dầu đặt ở một góc cũng đã biến mất, hắn lấy chiếc bật lửa từ trong túi quần bật lên, hai người không nói một lời bắt đầu tìm kiếm, hắn trong lòng đang không ngừng cầu nguyện Hằng đừng sảy ra chuyện gì nếu không hắn hối hận chết mất.
Tìm từ boong tàu đến các phòng đều không thấy, hắn càng lo lắng bất an, lao thẳng đến dãy hàng lang tối đen dẫn xuống phía cuối tàu, chỉ còn nơi này là hắn chưa đi khám phá.
Đi vào bên trong một căn phòng lớn, mọi thứ hỗn loạn xung quanh làm hắn kinh nghi, đi vào sâu bên trong hắn phát hiện ra xương cốt dần dần xuất hiện nhiều hơn, đếm sơ sơ mà hắn thấy cũng khoảng hơn 20 bộ xương.
Ở cuối căn phòng một ánh sáng le lói toả ra, hắn cùng Naccy chạy về hướng bên ấy, không ngừng gọi.
“Hằng ơi!”
Nhặt cây đèn dầu rơi ở dưới đất, tâm trạng hắn trùng xuống, trong lòng hối hận không thôi, tìm khắp cả căn phòng không thấy bóng dáng Hằng, thứ nhiều nhất ở trong căn phòng là xương cốt, phải có đến gần 40 bộ xương cốt.
Naccy đột nhiên chỉ một cái lỗ hổng bị vỡ ở vách căn phòng.
“ Anh, mảnh váy của Hằng còn vương ở kia kìa.”
Hai người chạy lại hắn cầm lấy mảnh váy bị rách lên nhìn, sau đó nhìn vào bên trong khoảng tối trước mặt, lòng trùng xuống rồi từ từ đi vào.
Ánh đèn dầu soi sáng căn phòng, làm cả hai ngạc nhiên trong căn phòng xếp những rương lớn cái thì mở cái thì đóng, thứ hai người nhìn thấy là những ánh sáng lấp lánh phản chiếu lại ánh đèn dầu, là vàng những rương chứa toàn vàng đủ loại hình dáng kiểu cách.
Hắn hít một hơi, nhìn về phía giữa căn phòng, Hằng đang đứng ngẩn ngơ quỳ một chân xuống tay đang cầm một đồ vật dài.
“ Hằng em làm gì thế?”
Từ từ tiến lại phía Hằng hắn lên tiếng, Hằng không hề có một chút phản ứng, tay vẫn vuốt ve đồ vật trong tay, đặt một tay lên vai Hằng, bấy giờ Hằng mới khẽ quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Hằng, Naccy kêu lên một tiếng sợ hãi lui ra phía sau, hắn cũng run lên.
Mắt Hằng trắng dã không hề có con ngươi nhìn hai người hắn và Naccy, sau đó từ miệng Hằng nở ra một nụ cười quỷ dị.
“ Cạc…cạc…cạc…đến…rồi…à….!”
Hắn nhíu mày, quát lớn.
“ Nhập xác, mau cút ra ngay.”
Hằng ngửa mặt cười khanh khách, tay hắn bùng lên khí hoả, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“ Mày mà không đi ra, tao thiêu tan linh hồn của mày.”
Hằng dùng đôi mắt trắng dã nhìn hắn, cười cười.
“ Hắc…hắc…hắc…là tu chân giả tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ, thú vị.”
Lông mày Trần Quốc Hưng nhíu chặt khi bị thứ ở trong thân thể Hằng nhìn thấu, chẳng lẽ thứ đang chiếm xác Hằng là một linh hồn cường giả tu chân, chuyện này phiền phức rồi.
Hằng đưa tay lên miệng, bấy giờ hắn mới nhìn thấy trong tay Hằng cầm là một cây sáo toàn thân đen bóng.
“ Tuuuuuuuuuuu” tiếng sáo vang lên, hắn và Naccy lập tức bị sóng âm hất văng ra sau đập vỡ cả bức tường ngăn, hắn khiếp sợ nhìn Hằng, Naccy thì đã nằm bất động ở một góc.
Tiếng sáo như ma âm rót vào tai hắn, Trần Quốc Hưng ôm chặt lấy hai tai, đầu của hắn như muốn nổ tung ra vậy, linh hồn hắn run rẩy, miệng phun máu khuỵu xuống sàn tàu.
Đây là khoảng cách quá lớn dù là toàn thịnh hắn cũng không chống đỡ được bao lâu huống chi là bây giờ. Khi tưởng hắn sẽ bị tiếng sáo làm nổ tung đầu mà chết thì tiếng sáo đột nhiên dừng lại, hắn nằm bẹp dưới đất thở hồng hộc.
Hằng cười phá lên, sau đó đi tới trước mặt hắn đưa tay túm tóc hắn kéo dậy, dí sát mặt vào mặt hắn nói.
“ Sâu kiến, đáng tiếc ở đây chỉ có ngươi có linh căn, hazz vậy thân thể của ngươi để ta dùng.”
Sau đó Hằng đặt tay lên đỉnh đầu hắn, một luồng khí lạnh chui vào trong đầu Trần Quốc Hưng, Hằng lập tức ngã lăn ra sàn.
Hắn lúc này nhắm mắt, ý thức xuất hiện trong tử phủ thần cung. Trong tử phủ thần cung một bóng dáng nhỏ bé có đủ tứ chi mặt mũi mơ hồ, toàn thân toả ra hắc khí. Lúc này đang ngơ ngác nhìn về phía Thiên Địa Ấn, miệng thều thào.
“ Khí tức này…”
Ý thức Trần Quốc Hưng lắc mình xuất hiện ngồi lên Thiên Địa Ấn, miệng nở một nụ cười nói.
“ Chết mẹ mày rồi, chui vào đây là một sai lầm lớn nhất cuộc đời mày rồi…ha…ha…ha.”
Không ngờ lại là một nguyên hồn của tu sĩ nguyên anh, may mắn mà tên này muốn đoạt xá trùng sinh lại chui vào trong tử phủ thần cung của hắn, ở đây là địa bàn của Thiên Địa Ấn, lần trước yêu linh của yêu vương chui vào còn chẳng kịp ngáp đã chết tốt, lần này tên này còn khá hơn là ngáp được vài hơi.
“ Mẹ mày đi chết đi.”
Thiên Địa Ấn lập tức đánh xuống, nguyên hồn lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng làm sao mà chạy nổi.
“ Bẹp “ một tiếng nguyên hồn chỉ kịp hét lớn một tiếng rồi tiêu tán.
“ Khôgggggg”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương