Tuy nhiên, Thần Tự không để những tin nhắn xác nhận của Giản Hi trong lòng, anh phớt lờ chúng và tiếp tục chấp nhận yêu cầu của người khác, kiên nhẫn trả lời các tin nhắn như thường lệ.
Giản Hi nhìn tin nhắn của mình như đá chìm xuống biển, không nhận được phản hồi nào, cô cực kỳ thất vọng.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhưng kết quả chỉ là như vậy sao?
Lúc này Giản Nhạc gọi video qua WeChat, cô phải điều chỉnh lại tâm trạng và biểu cảm mới dám nghe máy, thế nhưng Giản Nhạc tinh mắt vẫn nhận ra ngay sự thất vọng của chị và đôi mắt hơi đỏ hoe.
“Chỉ là hơi buồn ngủ thôi…”
Giản Hi nói dối, nhưng rõ ràng là nói dối tệ, Giản Nhạc không tin, chắc chắn rằng chị mình gặp khó khăn trong chuyện tình cảm.
Sau vài phút, cậu đã nắm rõ toàn bộ quá trình. Cách mà Giản Hi thẳng thắn tỏ tình thực sự khiến cậu sốc đến nỗi bật cười to ngay trong phòng ký túc xá, khiến các bạn cùng phòng tò mò nhìn qua làm cô xấu hổ vô cùng.
“Chị phải tiếp cận anh ấy trước rồi mới tỏ tình chứ…ai lại như chị, vừa gặp đã tỏ tình!”
“Anh Thần chắc cũng không biết chị là ai…”
Nhờ lời khuyên của Giản Nhạc, đầu óc Giản Hi lóe sáng, cô cúp máy và lại gửi tin nhắn xác nhận cho Thần Tự.
“Em muốn đặt lịch xăm!”
“Em muốn đặt lịch xăm!”
…
Cô sợ Thần Tự không thấy nên gửi liền mấy tin nhắn. Lúc Giản Hi gửi tin nhắn thì đã rất muộn, Thần Tự đã đi ngủ. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh thấy tin nhắn xác nhận, biểu cảm trên mặt trở nên đa dạng, cuối cùng chỉ cười bất lực.
Anh nhấp vào chấp nhận yêu cầu.
Anh muốn biết cô trông như thế nào, từ tình hình hiện tại thì cô bé này khá thú vị.
Thần Tự thường có tính xấu khi ngủ dậy, anh không thích đặt báo thức, luôn ngủ đến tự tỉnh, đó cũng là lý do anh luôn đi làm muộn.
“Được, nhưng đặt lịch ở chỗ tôi thì cần đợi, có thể phải đợi cả tháng.”
Giản Hi mở điện thoại trong lúc nghỉ trưa, nhìn thấy tin nhắn của Thần Tự, cô vui mừng đến mức suýt bị sặc nước.
Cô lập tức gõ lại.
“Em có thể đợi.”
Lúc đó Thần Tự cũng đang nghỉ, buổi sáng có một khách hàng đặt lịch xăm hình nhỏ, công việc kết thúc khá nhẹ nhàng, buổi chiều anh còn một khách hàng nữa nên tranh thủ thời gian ăn sớm.
“Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian.”
Anh cũng không nghĩ nghiêm túc, chỉ đùa với cô một chút, nhưng cũng ghi nhớ trong đầu, dự định sau này sẽ tìm cơ hội hù cô một phen để cô từ bỏ ý định.
Anh mở trang cá nhân của cô, ngón tay lướt lên xuống, cô không thường xuyên đăng bài, cũng ít có ảnh chụp mặt nhưng anh vẫn tìm thấy vài tấm.
Cô gái trông rất trong sáng, nhìn là biết rất ngoan, nụ cười rất đẹp, mắt hơi cong lấp lánh ánh sáng, tay ôm một chú chó nhỏ, đó là bức ảnh cô chụp khi đi chơi với Giản Nhạc tại một quán cà phê thú cưng.
Cả buổi chiều, Giản Hi đều ở trạng thái cực kỳ vui vẻ, luôn mỉm cười, công việc vốn nhàm chán cũng trở nên thú vị hơn, đồng nghiệp đều nhận ra sự khác biệt của cô hôm nay, ai nấy đều trêu chọc rằng cô đang yêu.
Sau giờ làm, cô cưỡi chiếc xe điện nhỏ về nhà, nhìn bầu trời hoàng hôn rực rỡ ở phía xa, bỗng nhiên muốn đến tiệm xăm tìm Thần Tự.
Chỉ cần nhìn từ bên ngoài cũng được.
Thế là khi đợi đèn đỏ, cô lấy điện thoại ra định vị, đến ngã rẽ tiếp theo quay đầu xe lại.
Lần thứ hai đi con đường này, Giản Hi đã không còn thấy xa lạ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cô đi xe qua trước tiệm xăm rồi quay lại đỗ xe ở khoảng cách không xa, tháo mũ bảo hiểm, xuống xe và từ từ tiến lại gần cửa tiệm.
Trong tiệm lúc nào cũng đông người, rất náo nhiệt, Giản Hi không dám tới quá gần, cô nhát gan, sợ Thần Tự phát hiện, chỉ dám đứng từ xa nhìn vào trong.
Kẹo Cứng - Nãi Thái
Chương 10: “Em có thể đợi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương