“Để anh đưa em về nhà trước. Anh còn phải làm việc thêm chút nữa, chờ anh về rồi anh nấu cơm.”
“…Hay là em cứ ăn trước đi, đợi anh về có thể sẽ hơi muộn.”
Ban đầu định sau khi tan làm về nhà nấu cơm, nhưng nghĩ lại thì thời gian tan làm của mình không cố định, anh sợ Giản Hi sẽ đói.
“Không sao, em chờ anh. Bây giờ em cũng chưa đói.”
Thần Tự đưa Giản Hi về nhà, rồi quay lại cửa hàng tiếp tục xăm cho khách.
Lúc Giản Hi gọi điện anh đang xăm, đành tạm dừng công việc để đón bạn gái.
Khi anh tan làm đã gần bảy giờ, ra khỏi cửa hàng, anh về nhà mình lấy hai bộ quần áo, ghé qua tiệm thuốc mua một tuýp thuốc bôi và một hộp bao cao su.
Lúc tám rưỡi anh mới lái xe vào khu dân cư của Giản Hi. Anh không có chìa khóa nhà cô, đứng trước cửa gõ, không thấy động tĩnh gì. Gõ thêm vài lần Giản Hi mới ra mở cửa.
“Em vừa ngủ quên mất… A!”
Còn đang dụi mắt ngái ngủ thì Giản Hi bị Thần Tự bế lên đi tới sô pha, đặt cô ngồi trên đùi anh.
“Đói không? Anh mua ít bánh mì nướng.”
Thần Tự đặt hết mọi thứ lên bàn trà, vòng tay ôm eo Giản Hi để cô dựa vào người anh, môi khẽ hôn lên má cô.
“Em không đói lắm, về nhà là em ngủ luôn…nhột quá…”
Thần Tự dụi đầu vào cổ cô, sợi tóc lơ thơ chạm vào da khiến cô thấy nhột.
“Vậy em ăn ít bánh mì nướng trước, để anh vào bếp nấu ăn.”
“Ừm, cơm đã nấu xong rồi.”
Thần Tự bị đẩy ra cũng không giận, ngược lại còn vui vẻ vào bếp nấu ăn.
Ban đầu Giản Hi không thấy đói, nhưng khi ăn miếng bánh mì nướng đầu tiên thì bụng đã kêu lên. Ăn xong cô vẫn thấy chưa đủ no, chạy vào bếp ngay khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng.
“Thơm quá!”
“Nếm thử xem.”
Thần Tự gắp một miếng thịt từ trong nồi đưa đến miệng Giản Hi, cô há miệng ăn vào, thịt còn nóng làm cô che miệng thổi phù rồi mới nhai nuốt xuống.
“Ngon lắm!”
“Gần xong rồi, em mang mấy đĩa này ra bàn trước đi.”
Giản Hi mang mấy đĩa thức ăn đã nấu chín ra bàn ăn, xới hai bát cơm đặt lên bàn.
Những ngày gần đây, chế độ ăn uống của Giản Hi ngày càng tốt hơn, cô sợ thời gian tới mình sẽ tăng ký mất.
Ăn xong cô nằm dài trên sofa, xoa bụng no căng, cảm thấy rất khó chịu.
“…Hôm nay anh cũng ngủ ở đây à?”
Cô thấy Thần Tự mang theo một túi quần áo, hình như không chỉ có một bộ.
“Có được không?”
Quần áo cũng đã mang theo luôn rồi mới hỏi ý cô? Giản Hi nói không cũng không được rồi.
“Trên đường về anh ghé mua thuốc bôi, nếu phía dưới còn đau thì lát nữa bôi vào.”
Thần Tự lấy tuýp thuốc ra đặt trước mặt Giản Hi, tất nhiên anh không để cô thấy hộp bao cao su kia.
“Anh đi tắm trước đây, chờ anh.”
Hai từ cuối anh ghé sát tai cô nói, hơi thở ấm áp phả vào tai cô rất ái muội.
Thần Tự vào phòng tắm, Giản Hi đỏ mặt cầm tuýp thuốc lên. Là thuốc bôi đặc trị sưng đỏ cho vùng kín nữ giới, cô vội vàng đặt lại lên bàn như cầm phải củ khoai nóng.
Cô không ngờ Thần Tự chỉ mặc một chiếc quần lót bước ra, dù sáng nay đã thấy anh khỏa thân nhưng cô vẫn chưa quen, quay mặt nhìn chỗ khác.
“Sao anh không mặc quần áo!”
“Bình thường anh thích thế này.”
Thần Tự không thấy có vấn đề gì, ngồi xuống bên cạnh Giản Hi định ôm cô, cô giật mình nhảy lên như chiếc lò xo như thể anh mắc bệnh truyền nhiễm.
“…Máy sấy tóc.”
Thấy tóc anh vẫn còn ướt, cô chạy vào phòng lấy máy sấy.
“Em sấy giúp anh.”
Anh thả lỏng người, tay đặt lên lưng ghế sofa, miệng luôn giữ nụ cười mỉm, trông càng lưu manh hơn.
“…Anh tự…A!”
Giản Hi định đưa máy sấy cho anh, chưa kịp nói hết câu đã bị anh nắm cổ tay kéo lại gần.
Kẹo Cứng - Nãi Thái
Chương 28: Có được không
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương