Buổi tối, sau khi Giản Hi tắm xong bước ra ngoài, Thần Tự bế cô lên và ném lên giường. Ngón tay anh vừa chạm vào làn da mềm mại dưới lớp áo thì một bàn tay nhỏ bé đã giữ bàn tay nghịch ngợm của anh lại.
“Không được…em…đến kỳ rồi…”
Anh ngẩn ra, không kịp hiểu ý cô ngay. Mấy giây sau anh mới hiểu, lúng túng rút tay ra khỏi áo ngủ của cô, ôm cô và hít một hơi sâu vào cổ cô.
“Có khó chịu không?”
Anh nghe nói con gái đến kỳ sẽ đau bụng, có người còn đau đến mức phải nhập viện. Anh vô thức chạm vào bụng dưới của cô, nhẹ nhàng xoa.
“Cũng tạm, bụng hơi đau.”
Trước đây Giản Hi bị đau bụng kinh rất nặng, từ năm lớp 11 trở đi tình trạng đau đã giảm nhiều, mỗi lần chỉ còn đau nhẹ.
“Đau bụng thì sao bây giờ? Uống nước ấm có đỡ hơn không?”
“Có, nhưng muộn rồi, em không muốn uống nước ấm…không muốn cử động nữa, nghỉ sớm thôi.”
“Được, không thoải mái thì nói với anh.”
“Ừm.”
Giản Hi nằm ngửa trên giường, Thần Tự nằm nghiêng bên cạnh, một tay kê dưới cổ cô, tay kia đặt trên bụng dưới của cô, xoa bụng nhẹ nhàng để cô bớt khó chịu.
“Giản Hi, em có muốn chuyển đến nhà anh không?”
Anh biết căn hộ này là cô thuê, hợp đồng sắp hết hạn, dĩ nhiên cô có thể gia hạn, nói chung tùy vào ý muốn của cô.
Nhà của Thần Tự là do anh tự mua, so với căn hộ của Giản Hi, nhà anh gần nơi làm việc của cô hơn, giao thông cũng thuận tiện.
“Nếu ở nhà anh, anh bắt nạt em thì sao?”
Tính cách của anh cô hiểu quá rõ, mỗi lần anh đều nói sẽ nhẹ nhàng nhưng lần nào chẳng làm cô khóc?
Nhưng chuyển đến ở cùng cũng tốt, ít nhất đỡ được khoản tiền thuê nhà và còn gần nơi làm việc hơn.
“Anh bắt nạt em thế nào? Tối qua gọi anh là chồng là do em tự nguyện, anh đâu có ép.”
“…”
Nghĩ đến tối qua, Giản Hi không nhịn được muốn chui vào chăn trốn, tất cả tại anh, dỗ dành cô nói những lời xấu hổ đó!
“Gọi một tiếng nữa nghe xem…vợ yêu?”
“…Không muốn…”
Bên tai cô vang lên hai từ “vợ yêu”, giọng nói làm trái tim cô rung động, lông mi khẽ run, cô nói bằng giọng nhỏ xíu.
“Gọi một tiếng thôi mà, hôm nay anh đã nhịn không đụng vào em rồi…thưởng cho anh đi chứ?”
Thần Tự càng ôm chặt cô hơn, đầu rúc vào cổ cô, mũi không ngừng cọ vào da cổ, dưới thân cứng ngắc chọc vào eo cô để cô hiểu anh khó chịu thế nào.
“…Chồng ơi…”
Cô nằm trên ngực anh, giọng bé xíu nhưng anh vẫn nghe thấy.
“Ha ha…vợ ngoan quá.”
Anh biết cô gái của mình mềm lòng nhất, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên làm tim anh rung động, cổ họng khẽ động phát ra tiếng cười êm ái.
“Thế có muốn về sống với chồng không?”
“Ừm…được rồi haha!”
Quay lại chủ đề này, Giản Hi giả vờ do dự suy nghĩ, giả vờ miễn cưỡng đồng ý, cười khúc khích trong lòng Thần Tự. Anh phạt nhẹ bằng cách véo eo cô rồi hôn lên má cô.
Trong kỳ kinh nguyệt, Giản Hi ngủ không yên. Trước khi ngủ cô cẩn thận lót một chiếc chăn nhỏ dưới người, không lo làm bẩn ga giường mà sợ làm bẩn Thần Tự.
“Không sao đâu, ngủ ngon đi, bẩn thì anh sẽ dọn.”
Trong bóng tối, anh kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng cô, dỗ cô ngủ để cô yên tâm.
Thần Tự từng có nhiều bạn gái nhưng lại biết rất ít về kỳ kinh nguyệt của phụ nữ. Về điều này, tuy anh không biết nhiều nhưng vẫn cố gắng làm những gì có thể để Giản Hi cảm thấy dễ chịu hơn.
Không thể thay cô chịu đựng, anh sẽ kiên nhẫn bên cô và chăm sóc cô.
Nếu là trước đây, anh sẽ không tin mình lại làm những việc như thế này.
Nếu tình yêu là một buổi vũ hội thì trước đây anh tham gia đều là những buổi vũ hội hóa trang, anh không tháo mặt nạ của mình, cũng không quan tâm đến diện mạo dưới mặt nạ của bạn nhảy, thậm chí cảm thấy bạn nhảy có hay không cũng không sao.
Còn bây giờ, với Giản Hi, lần đầu tiên Thần Tự có cảm giác như một buổi vũ hội trong lễ cưới, nơi mỗi người đều mang theo tình yêu chân thành bước vào sân khấu.
Kẹo Cứng - Nãi Thái
Chương 49: Vợ ngoan quá
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương