Đặng Hân Lệ và chồng là Thần Chí Cương đều là giáo sư tại Đại học Giang, quan hệ với con trai Thần Tự không tốt, cuộc sống bình thường cũng ít khi giao nhau. Hôm nay bà đến mà không báo trước cho Thần Tự biết.
Lúc này Thần Tự đang lái xe về nhà mà không hay biết mẹ mình đã đến và đang trò chuyện với Giản Hi. Trên đường về anh còn tiện tay mua một nửa quả dưa hấu từ một quầy hàng bên đường.
“Con bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn đang đi học à?”
Giản Hi trông rất trẻ, Đặng Hân Lệ nhìn cô mà nghĩ cô vẫn còn là học sinh, lo lắng con trai mình có khi lại yêu đương với người chưa thành niên.
“Dạ con 23 tuổi rồi, đã tốt nghiệp và đang làm việc tại Tập đoàn Giang Đại.”
Giản Hi nhớ mang máng Thần Tự từng nói bố mẹ anh đều là giáo sư ở Đại học Giang, bác gái quả thật có phong thái của một giáo viên, chắc hẳn khi còn trẻ rất đẹp.
“Vậy con là cựu sinh viên của Đại học Giang à? Dì và bố của Thần Tự đều giảng dạy ở đó.”
Là giảng viên của Đại học Giang, tự nhiên bà có thiện cảm với sinh viên của trường. Hơn nữa những người có thể học ở Đại học Giang thường có thành tích rất tốt. Cô gái trước mặt lại còn làm việc tại Tập đoàn Giang Đại, chắc hẳn là rất giỏi giang.
Giản Hi cúi đầu cười bẽn lẽn, lén nhìn đồng hồ, đoán rằng Thần Tự chắc cũng sắp về đến nhà.
Đặng Hân Lệ hỏi rất nhiều về Giản Hi, biết được gia cảnh của cô, biết cô có một em trai đang học đại học, bố mẹ thì mở quán ăn ở một huyện nhỏ. Gia đình cô rất bình thường.
Bà không hề cảm thấy gia đình Giản Hi không tốt, ngược lại còn rất thích cô gái này. Bà nắm tay Giản Hi thân thiện kể nhiều chuyện về Thần Tự.
Giản Hi mới biết có nhiều chuyện Thần Tự chưa từng kể với cô. Cô đoán mối quan hệ giữa anh và bố mẹ không tốt nhưng chưa bao giờ hỏi lý do. Từ mẹ Thần Tự, cô mới biết được.
Ví dụ như Thần Tự không theo ý muốn của bố mẹ chọn ngành sư phạm mà chuyển sang học y. Ví dụ như anh làm việc ở bệnh viện do bố anh sắp xếp nhưng sau đó đánh nhau với người khác rồi nghỉ việc. Hoặc như việc anh làm nghề mà bố mẹ không ưa thích…
“Chồng về rồi đây…Mẹ?”
Thần Tự vừa vào nhà liền gọi to, tay xách nửa quả dưa hấu. Khi đến phòng khách anh mới phát hiện mẹ mình cũng đang ở đó, cả hai người trên ghế đều nhìn anh không chớp mắt.
Đặng Hân Lệ thì ngạc nhiên, không ngờ con trai lại gọi “chồng” một cách tự nhiên trước mặt bạn gái. Bà cảm thấy vui mừng vì tình cảm của hai đứa rất tốt.
Giản Hi thì chỉ muốn chui xuống đất vì ngại. Bình thường trên giường gọi nhau là “vợ chồng” đã đành, giờ anh lại còn gọi to như thế trước mặt mẹ, xấu hổ quá đi mất.
“Sao mẹ không báo trước với con?”
Thần Tự đặt dưa hấu lên bàn trà rồi ngồi tự nhiên bên cạnh Giản Hi.
“Mẹ tiện thì đến thôi.”
Nếu báo trước bà liệu có cơ hội gặp con dâu tương lai không?
“Chưa ăn cơm phải không? Để con đi nấu cơm.”
“Dì để con vào phụ anh ấy…”
Thần Tự nói rồi đứng dậy vào bếp, Giản Hi thấy vậy cũng đứng dậy theo, đi sau anh vào bếp. Nói là giúp, thực ra là vì cô căng thẳng nên không muốn ở lại một mình với mẹ anh.
“Anh không biết mẹ sẽ đến.”
Vừa vào bếp họ đã bắt đầu thầm thì nói chuyện, Thần Tự hạ giọng giải thích, sợ Giản Hi hiểu lầm.
“Mẹ anh thích ăn gì? Liệu đồ mua có đủ không?”
Giản Hi nhón chân thì thầm vào tai anh, trong đầu chỉ có một câu hỏi này.
“Không đủ thì anh ăn ít đi chứ không để vợ anh đói được!”
“…Anh đừng gọi thế nữa!”
Nghe anh lại gọi từ ấy, Giản Hi đấm nhẹ vào lưng anh, lo lắng nhắc nhở, nếu không cô thật sự muốn chui xuống đất.
“Ây da đau quá…”
…
Tiếng đùa giỡn khe khẽ trong bếp vẫn bị Đặng Hân Lệ nghe thấy. Bà tự giác không làm phiền mà lấy điện thoại nhắn tin cho chồng kể về chuyện con dâu tương lai.