Đồ cần mang về quê đã được thu dọn xong từ tối hôm qua. Hôm nay, sau khi tan làm Giản Hi về nhà trước, trên đường nhắn tin cho Giản Nhạc bảo cậu thu xếp đồ đạc.
Còn một chút nữa Thần Tự nữa mới tan làm, hôm nay anh vẫn còn một khách hàng cuối cùng. Trước khi đi, anh đặc biệt dặn Lý Yên và Lưu Bân chăm lo tiệm thật tốt.
Anh lái xe vào khu chung cư, lên lầu mang hết đồ đạc xuống xe, cuối cùng Giản Hi khóa cửa rồi theo anh xuống.
“Anh chị chuẩn bị xuất phát, em cứ đợi ở cổng trường đi.”
Ngồi vào ghế phụ, Giản Hi gửi tin nhắn thoại cho Giản Nhạc, nhắc cậu ra cổng trường đợi sẵn.
Chân Giản Nhạc vẫn còn đi lại hơi khó khăn, cậu từ từ đi đến cổng trường, ngồi trên bệ đá ven đường quan sát các xe qua lại.
“Anh Thần! Chị!”
Cậu nhận ra xe của Thần Tự ngay từ xa, đứng dậy vẫy tay.
Xe dừng trước mặt Giản Nhạc, Thần Tự mở cửa xe xuống giúp cậu xách hành lý lên xe.
Cậu ngồi một mình ở ghế sau, không gian rộng rãi, cảm thấy thoải mái.
“Này, cho em.”
Hôm qua khi đi dạo trung tâm thương mại Thần Tự đã mua rất nhiều đồ ăn vặt để ở trước ngăn kéo ghế phụ vì sợ Giản Hi buồn chán trên đường, tiện cho cô lấy ăn.
Cô lấy một gói đồ ăn vặt từ ngăn kéo đưa cho Giản Nhạc rồi lại đưa thêm một chai sữa.
“Anh Thần ăn khoai tây chiên đi.”
Giản Hi xé một gói khoai tây chiên, chưa kịp ăn thì đã vội đưa miếng đầu tiên đến miệng anh, chờ anh há miệng ăn xong mới rút tay lại.
Cô lấy một miếng khoai tây chiên khác từ túi bỏ vào miệng mình nhai rôm rốp.
“Anh không ăn nữa, em ăn đi.”
Bình thường anh vốn ít ăn đồ ăn vặt, sau khi cô đút vài miếng anh mới lắc đầu không muốn ăn thêm nữa.
Vậy là đồ ăn vặt tiếp theo gần như đều vào bụng Giản Hi, khi đã ăn no, cô dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy vậy Thần Tự chỉnh nhiệt độ xe cao hơn một chút, sợ cô bị lạnh.
Theo chỉ dẫn trên điện thoại, ba người nhanh chóng đến thị trấn, rồi theo hướng dẫn của Giản Nhạc tìm thấy quán ăn của vợ chồng Chung Di và Giản Trung Châu.
“Quán ăn Lão Giản”.
Tên quán rất đơn giản, bình thường nhưng có vẻ làm ăn rất tốt.
Bây giờ đã hơn chín giờ tối, quán vẫn đông khách, rất náo nhiệt. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một mình Chung Di bận rộn, lúc thì dọn bàn lúc thì tính tiền.
Vì Giản Trung Châu phải nấu ăn trong bếp, hai vợ chồng mở quán ăn nhỏ không nghĩ đến việc thuê nhân viên phục vụ, bình thường hai người tự quản lý đã đủ.
Ông không phải đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ có tài nấu ăn ngon nên hai người mở quán, làm ăn cũng khá tốt.
Ba người dừng xe gần đó, xuống xe đi vào “Quán ăn Lão Giản”.
“Xin chào quý khách, mấy người ăn ạ?”
Chung Di quay lưng về phía cửa đang dọn dẹp một bàn, liếc thấy có người đứng ở cửa, tưởng là khách nên niềm nở chào hỏi. Khi ngẩng đầu lên bà mới phát hiện là con trai con gái.
“Tiểu Hi! Tiểu Thần! Tiểu Nhạc!”
Bà bỏ khăn lau trong tay chạy ra cửa, vừa chạy vừa gọi với vào trong bếp.
“Giản Trung Châu! Con trai, con gái về rồi!”
Nghe thấy tiếng, một người đàn ông vén rèm cửa bếp, trên người mặc tạp dề, một tay cầm xẻng, vui mừng nhìn ra cửa.
“Bố!”
“Chào chú!”
Sau khi chào hỏi, Chung Di dẫn ba người đến ngồi ở một bàn sạch sẽ, bảo họ nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục dọn dẹp bàn bên cạnh.
Quán khá đông khách, một mình bà bận rộn không xuể, Giản Hi thấy vậy chạy ra giúp mẹ dọn dẹp, đúng lúc gặp khách vào gọi món, Giản Nhạc liền đi chào đón khách.
Thần Tự cũng không ngồi yên, chủ động vào bếp giúp Giản Trung Châu những việc vặt.