Kết Hạ Kết Tình
Chương 4: Bệnh tâm lý
Dưới một bóng cây cổ thụ lớn, nhóm người của đoàn game show đang ngồi ở đó uống trà. Họ vui vẻ vừa ngồi tán gẫu vừa nhắm nhìn sắc tím của cánh đồng hoa oải hương- một cánh đồng họa rộng lớn mang theo trong làn gió một mùi hương thoang thoảng dễ chịu
Nhìn thấy Hoa Tiểu Mạn đang bước tới, Lý Nhã điên cuồng vẫy tay
" Chị tiểu Mạn! Chị nãy giờ chị đi đâu vậy? Chị mau đến đây đi"
" Ừ, chị đến liền "
Ở quanh chiếc bàn tròn phía trước chỉ còn một cái ghế ở gần Hoắc Lăng, Hoa Tiểu Mạn tiến đến ngồi vào đó. Hai người dù ngồi gần nhau nhưng họ dường như xem đối phương là không khí, Hoắc Lăng vẫn ngồi nói chuyện với mọi người, Hoa Tiểu Mạn thì chỉ ngồi ngắm cảnh
Nhìn sắc tím bao trùm rộng lớn Hoa Tiểu Mạn cảm thấy thật đẹp nhưng cũng thật đau thương. Một năm trước cô đã từng hứa với mẹ sẽ cùng cha trồng cho bà một vườn oải hương lớn
Nhìn Hoa Tiểu Mạn buồn rầu Hoắc Lăng không kìm được cảm xúc, anh đứng dậy kéo cô về phía xe mình làm cho mọi người ai nấy đều hoang mang. Người xem thì khó hiểu, họ xì xào bàn tán anh lúc trước không như vậy, anh bây giờ không có trách nhiệm với công việc chút nào
Chỉ trong vòng mười phút mà top 10 hot search đều là của Hoắc Lăng
Lúc bấy giờ bên phía Hoắc Lăng, anh đẩy mạnh Hoa Tiểu Mạn vào ghế sau của xe đóng sầm cửa lại,ngồi lên ghế lái anh chạy xe một mạch ra một đoạn đường xa. Lúc chiếc xe dừng lại, Hoa Tiểu Mạn đạp mạnh lên chiếc ghế Hoắc Lăng đang ngồi
" Anh nổi điên gì vậy "
" Ha, nổi điên, tôi còn chưa hỏi cô đấy. Tôi còn chưa buồn thì cô có tư cách gì để buồn"
Hoắc Lăng bóp mạnh cổ cô, ép cô vào ghế. Sức của Hoắc Lăng rất mạnh, một người con gái như cô không thể nào gỡ tay anh ra được. Cô điên cuồng đập vào người anh, hiện tại cô còn chưa muốn chết
Vơ lấy cái túi của mình, cô đập mạnh lên đầu anh. Dù có chút choáng váng nhưng tay Hoắc Lăng vẫn không buôn ra, anh nhìn cô dẫy dụa một hồi rồi ngất đi anh mới buôn tay. Anh của lúc này như một con thú dữ đang điên cuồng nổi thú tính của mình
Lấy điện thoại từ trong túi ra Hoắc Lăng gọi cho Hoa Chiến ( Chú nhỏ của Hoa Tiểu Mạn)
" Hoa Chiến, cậu đến đây đem cô ấy đi bệnh viện đi "
" Được rồi tôi đến liền, cậu cố gắng bình tĩnh lại đi "
Cúp máy, Hoắc Lăng đi xuống khỏi xe. Anh chui vào trong bụi cây ngồi kìm chế những dục vọng của bản thân
Hoa Chiến đến nơi, lậy tức chạy đến phía Hoắc Lăng, cho người dìu Hoắc Lăng lên xe
" Hoắc Lăng có vẻ như bệnh của cậu càng ngày càng nặng rồi"
" Cậu đừng quan tâm tôi, cậu đến xem cô ấy đi" Hoắc Lăng chỉ về phía chiếc xe
Nhìn người ngồi trong xe Hoa Chiến chỉ chậm rãi đi đến. Một phần là do cậu không có tình cảm với đứa cháu này. Một phần do cậu hiểu rõ thằng bạn thân của mình sẽ không bao giờ để bản thân giết chết người mình yêu
Ôm Hoa Tiểu Mạn lên xe, Hoa Chiến đưa cô đến bệnh viện tư nhân của nhà mình để tránh cho vết hằng trên cổ cô sẽ gây ra phiền phức cho Hoắc Lăng
Trong bệnh viện, khi Hoa Tiểu Mạn tỉnh dậy thấy Hoa Chiến đang ngồi bên giường. Cô ngồi dậy, rút kim truyền nước trên tay ra. Nhìn vào thẳng vào Hoa Chiến chất vấn:
" Sao, tôi đã thực hiện thỏa thuận của mình rồi đấy. Chú đã hài lòng chưa"
" Yên tâm, tôi đây sẽ thực hiện đúng giao dịch "
Hoa Chiến rời đi, trong căn phòng bệnh lạnh lẽo chỉ còn Hoa Tiểu Mạn ở đó một mình.Nhắm mắt lại Hoa Tiểu Mạn nhớ lại cảnh bị Hoắc Lăng bóp cổ. Nghề cũ của cô là một bác sĩ tâm lý nên cô hiểu rõ hành động của Hoắc Lăng khi ấy không phải vì căm thù cô mà tạo nên.
Trong lòng Hoa Tiểu Mạn vô cùng phức tạp, cô không hiểu cái tâm lý chống đối xã hội của Hoắc Lăng được hình thành từ nguyên nhân gì. Nó không thể hình thành vì cô chia tay anh được. Với tính cách có thù sẽ báo, yêu thì sẽ đi tìm của anh không thể nào kìm chế bảo thân mình để rồi hình thành loại bệnh tâm lý này được
Trong không gian yên tĩnh, tiếng thở dài của Hoa Tiểu Mạn vang vọng khắp phòng. Hình như cô không thể rời đi trước khi trị xong bệnh của anh rồi
Hoa Tiểu Mạn sờ lên cổ mình, cảm giác nó vẫn đau, lúc nói chuyện cũng hơi khó chịu. Bước xuống giường cô đi tìm Hoắc Lăng, cô muốn biết tình hình hiện giờ của anh như thế nào
" Cốc cốc " Hoa Tiểu Mạn gõ cửa
Tiếng của Hoa Chiến từ trong phòng truyền ra
" Vào đi"
" Anh ấy sao rồi?"
" Không ngờ cô vẫn quan tâm Hoắc Lăng "
" Cậu ta vẫn vậy" Hoa Chiến nhìn vào Hoắc Lăng đang nằm trên giường
Hoa Tiểu Mạn đi đến nắm tay bàn tay đầy vết sẹo của Hoắc Lăng, cô không ngờ bệnh của anh đã nặng đến mức tự làm hại bản thân
" Tại sao anh ấy lại trở nên như vậy"
Hoa Chiến lắc đầu thở dài:
" Sau khi cô rời đi cậu ta bị cha nhốt trong nhà, cha cậu ta dàn dựng cô đã mất sau khi biết cô còn sống cậu ta lại bị cha giam trong ngục hành hạ "
Nói đến đây Hoa Chiến lại thở dài, cậu bước ra khỏi phòng. Nghe đến đây cô cũng đã hiểu được một phần của câu chuyện, Hoắc Lăng trở nên như vậy là do trải phải trải qua nhiều cảm xúc đau khổ, trải qua việc bị bạn gái chia tay, trải qua việc bị cha hành hạ
Nhìn thấy Hoa Tiểu Mạn đang bước tới, Lý Nhã điên cuồng vẫy tay
" Chị tiểu Mạn! Chị nãy giờ chị đi đâu vậy? Chị mau đến đây đi"
" Ừ, chị đến liền "
Ở quanh chiếc bàn tròn phía trước chỉ còn một cái ghế ở gần Hoắc Lăng, Hoa Tiểu Mạn tiến đến ngồi vào đó. Hai người dù ngồi gần nhau nhưng họ dường như xem đối phương là không khí, Hoắc Lăng vẫn ngồi nói chuyện với mọi người, Hoa Tiểu Mạn thì chỉ ngồi ngắm cảnh
Nhìn sắc tím bao trùm rộng lớn Hoa Tiểu Mạn cảm thấy thật đẹp nhưng cũng thật đau thương. Một năm trước cô đã từng hứa với mẹ sẽ cùng cha trồng cho bà một vườn oải hương lớn
Nhìn Hoa Tiểu Mạn buồn rầu Hoắc Lăng không kìm được cảm xúc, anh đứng dậy kéo cô về phía xe mình làm cho mọi người ai nấy đều hoang mang. Người xem thì khó hiểu, họ xì xào bàn tán anh lúc trước không như vậy, anh bây giờ không có trách nhiệm với công việc chút nào
Chỉ trong vòng mười phút mà top 10 hot search đều là của Hoắc Lăng
Lúc bấy giờ bên phía Hoắc Lăng, anh đẩy mạnh Hoa Tiểu Mạn vào ghế sau của xe đóng sầm cửa lại,ngồi lên ghế lái anh chạy xe một mạch ra một đoạn đường xa. Lúc chiếc xe dừng lại, Hoa Tiểu Mạn đạp mạnh lên chiếc ghế Hoắc Lăng đang ngồi
" Anh nổi điên gì vậy "
" Ha, nổi điên, tôi còn chưa hỏi cô đấy. Tôi còn chưa buồn thì cô có tư cách gì để buồn"
Hoắc Lăng bóp mạnh cổ cô, ép cô vào ghế. Sức của Hoắc Lăng rất mạnh, một người con gái như cô không thể nào gỡ tay anh ra được. Cô điên cuồng đập vào người anh, hiện tại cô còn chưa muốn chết
Vơ lấy cái túi của mình, cô đập mạnh lên đầu anh. Dù có chút choáng váng nhưng tay Hoắc Lăng vẫn không buôn ra, anh nhìn cô dẫy dụa một hồi rồi ngất đi anh mới buôn tay. Anh của lúc này như một con thú dữ đang điên cuồng nổi thú tính của mình
Lấy điện thoại từ trong túi ra Hoắc Lăng gọi cho Hoa Chiến ( Chú nhỏ của Hoa Tiểu Mạn)
" Hoa Chiến, cậu đến đây đem cô ấy đi bệnh viện đi "
" Được rồi tôi đến liền, cậu cố gắng bình tĩnh lại đi "
Cúp máy, Hoắc Lăng đi xuống khỏi xe. Anh chui vào trong bụi cây ngồi kìm chế những dục vọng của bản thân
Hoa Chiến đến nơi, lậy tức chạy đến phía Hoắc Lăng, cho người dìu Hoắc Lăng lên xe
" Hoắc Lăng có vẻ như bệnh của cậu càng ngày càng nặng rồi"
" Cậu đừng quan tâm tôi, cậu đến xem cô ấy đi" Hoắc Lăng chỉ về phía chiếc xe
Nhìn người ngồi trong xe Hoa Chiến chỉ chậm rãi đi đến. Một phần là do cậu không có tình cảm với đứa cháu này. Một phần do cậu hiểu rõ thằng bạn thân của mình sẽ không bao giờ để bản thân giết chết người mình yêu
Ôm Hoa Tiểu Mạn lên xe, Hoa Chiến đưa cô đến bệnh viện tư nhân của nhà mình để tránh cho vết hằng trên cổ cô sẽ gây ra phiền phức cho Hoắc Lăng
Trong bệnh viện, khi Hoa Tiểu Mạn tỉnh dậy thấy Hoa Chiến đang ngồi bên giường. Cô ngồi dậy, rút kim truyền nước trên tay ra. Nhìn vào thẳng vào Hoa Chiến chất vấn:
" Sao, tôi đã thực hiện thỏa thuận của mình rồi đấy. Chú đã hài lòng chưa"
" Yên tâm, tôi đây sẽ thực hiện đúng giao dịch "
Hoa Chiến rời đi, trong căn phòng bệnh lạnh lẽo chỉ còn Hoa Tiểu Mạn ở đó một mình.Nhắm mắt lại Hoa Tiểu Mạn nhớ lại cảnh bị Hoắc Lăng bóp cổ. Nghề cũ của cô là một bác sĩ tâm lý nên cô hiểu rõ hành động của Hoắc Lăng khi ấy không phải vì căm thù cô mà tạo nên.
Trong lòng Hoa Tiểu Mạn vô cùng phức tạp, cô không hiểu cái tâm lý chống đối xã hội của Hoắc Lăng được hình thành từ nguyên nhân gì. Nó không thể hình thành vì cô chia tay anh được. Với tính cách có thù sẽ báo, yêu thì sẽ đi tìm của anh không thể nào kìm chế bảo thân mình để rồi hình thành loại bệnh tâm lý này được
Trong không gian yên tĩnh, tiếng thở dài của Hoa Tiểu Mạn vang vọng khắp phòng. Hình như cô không thể rời đi trước khi trị xong bệnh của anh rồi
Hoa Tiểu Mạn sờ lên cổ mình, cảm giác nó vẫn đau, lúc nói chuyện cũng hơi khó chịu. Bước xuống giường cô đi tìm Hoắc Lăng, cô muốn biết tình hình hiện giờ của anh như thế nào
" Cốc cốc " Hoa Tiểu Mạn gõ cửa
Tiếng của Hoa Chiến từ trong phòng truyền ra
" Vào đi"
" Anh ấy sao rồi?"
" Không ngờ cô vẫn quan tâm Hoắc Lăng "
" Cậu ta vẫn vậy" Hoa Chiến nhìn vào Hoắc Lăng đang nằm trên giường
Hoa Tiểu Mạn đi đến nắm tay bàn tay đầy vết sẹo của Hoắc Lăng, cô không ngờ bệnh của anh đã nặng đến mức tự làm hại bản thân
" Tại sao anh ấy lại trở nên như vậy"
Hoa Chiến lắc đầu thở dài:
" Sau khi cô rời đi cậu ta bị cha nhốt trong nhà, cha cậu ta dàn dựng cô đã mất sau khi biết cô còn sống cậu ta lại bị cha giam trong ngục hành hạ "
Nói đến đây Hoa Chiến lại thở dài, cậu bước ra khỏi phòng. Nghe đến đây cô cũng đã hiểu được một phần của câu chuyện, Hoắc Lăng trở nên như vậy là do trải phải trải qua nhiều cảm xúc đau khổ, trải qua việc bị bạn gái chia tay, trải qua việc bị cha hành hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương