Kết Tử (Quả Cam)
Chương 7: Quả cam của ta
Trăng sáng sao thưa, người nào ngủ yên người nào sầu.
Giang Hàn dựa vào tường phòng, một chân thẳng, một chân khác gác lên, thần sắc phức tạp mà nhìn Kết Tử ngủ ở giường đất phía đông.
Nàng nói để hắn làm chủ, chẳng lẽ là coi trọng Tô Phong Dương sao?
Sáu chữ ngắn ngủi lại tựa như một tảng đá lớn, bỗng chốc đè ở ngực hắn, làm hắn vô pháp hô hấp, đến nỗi không có phát hiện là Tô Phong Dương rốt cuộc rời đi từ khi nào.
Thôi, có lẽ Kết Tử cũng không phải có ý tứ kia, ngày mai lại hỏi lại nàng đi.
Hắn hoảng loạn mà nằm xuống, căn bản không dám nghĩ nữa, vạn nhất Kết Tử thật sự thích Tô Phong Dương thì hắn nên làm cái gì bây giờ.
Trong bóng đêm, Kết Tử lặng lẽ mở bừng mắt.
Nàng không hề thích Tô Phong Dương, nhưng mà sư phụ tựa hồ lại vừa ý hắn, duy độc không trực tiếp làm hắn đi. Nàng không dám nghịch ý của sư phụ nên đành phải nói, tất cả đều do sư phụ làm chủ.
Nếu ngày mai sư phụ liền đem nàng gả cho Tô Phong Dương thì nàng nên làm cái gì bây giờ đây?
Nàng cắn môi, suy nghĩ trong đầu nhỏ bay tứ tung.
Bỗng nhiên, lời mà mẫu thân nói qua lại vang lên ở bên tai.
Nương nói, nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp, còn thích sờ thân mình nữ nhân.
Nàng hẳn là xinh đẹp đi? Nếu không sao nam nhân trong thôn lại đều nhìn chằm chằm nàng như vậy nha? Như vậy, nếu sư phụ sờ soạng nàng thì có thể thích nàng hay không?
Ý niệm như cỏ dại mà lan tràn trong lòng nàng, tim của Kết Tử đập như hươu chạy, cuối cùng quyết định nỗ lực một lần.
Hình như sư phụ ngủ say vô cùng, ngay cả nàng bò vào ổ chăn hắn cũng không biết.
Ân, hóa ra sư phụ không mặc quần áo, phỏng chừng là xấu hổ, trốn vào trong ổ chăn lặng lẽ cởi ra đi. Kết Tử trộm cười, sau đó học dáng vẻ của nương lúc trước, cầm lấy tay của sư phụ, đặt lên trên mặt nàng......
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
Nàng thấp thỏm bất an chờ đợi, chờ mong lời mẫu thân nói sẽ linh nghiệm một lần.
Nhưng sư phụ không có nửa điểm phản ứng, chỉ có hô hấp ấm nóng phun vào cổ nàng, ngứa.
Chẳng lẽ bởi vì số lần quá ít?
Kết Tử không cam lòng mà lại thử một lần, vẫn không có phản ứng như cũ, trừ bỏ, tiếng hít thở thô nặng của sư phụ.
Ai, Kết Tử thở dài, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bỗng dưng, sư phụ duỗi tay ôm lấy nàng, khi nàng chưa kịp kêu ra tiếng thì đã đem nàng ngăn chặn, đôi mắt thanh u thâm tình mà nhìn chăm chú vào nàng: "Quả cam, quả cam của ta."
( xong)
Giang Hàn dựa vào tường phòng, một chân thẳng, một chân khác gác lên, thần sắc phức tạp mà nhìn Kết Tử ngủ ở giường đất phía đông.
Nàng nói để hắn làm chủ, chẳng lẽ là coi trọng Tô Phong Dương sao?
Sáu chữ ngắn ngủi lại tựa như một tảng đá lớn, bỗng chốc đè ở ngực hắn, làm hắn vô pháp hô hấp, đến nỗi không có phát hiện là Tô Phong Dương rốt cuộc rời đi từ khi nào.
Thôi, có lẽ Kết Tử cũng không phải có ý tứ kia, ngày mai lại hỏi lại nàng đi.
Hắn hoảng loạn mà nằm xuống, căn bản không dám nghĩ nữa, vạn nhất Kết Tử thật sự thích Tô Phong Dương thì hắn nên làm cái gì bây giờ.
Trong bóng đêm, Kết Tử lặng lẽ mở bừng mắt.
Nàng không hề thích Tô Phong Dương, nhưng mà sư phụ tựa hồ lại vừa ý hắn, duy độc không trực tiếp làm hắn đi. Nàng không dám nghịch ý của sư phụ nên đành phải nói, tất cả đều do sư phụ làm chủ.
Nếu ngày mai sư phụ liền đem nàng gả cho Tô Phong Dương thì nàng nên làm cái gì bây giờ đây?
Nàng cắn môi, suy nghĩ trong đầu nhỏ bay tứ tung.
Bỗng nhiên, lời mà mẫu thân nói qua lại vang lên ở bên tai.
Nương nói, nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp, còn thích sờ thân mình nữ nhân.
Nàng hẳn là xinh đẹp đi? Nếu không sao nam nhân trong thôn lại đều nhìn chằm chằm nàng như vậy nha? Như vậy, nếu sư phụ sờ soạng nàng thì có thể thích nàng hay không?
Ý niệm như cỏ dại mà lan tràn trong lòng nàng, tim của Kết Tử đập như hươu chạy, cuối cùng quyết định nỗ lực một lần.
Hình như sư phụ ngủ say vô cùng, ngay cả nàng bò vào ổ chăn hắn cũng không biết.
Ân, hóa ra sư phụ không mặc quần áo, phỏng chừng là xấu hổ, trốn vào trong ổ chăn lặng lẽ cởi ra đi. Kết Tử trộm cười, sau đó học dáng vẻ của nương lúc trước, cầm lấy tay của sư phụ, đặt lên trên mặt nàng......
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
Nàng thấp thỏm bất an chờ đợi, chờ mong lời mẫu thân nói sẽ linh nghiệm một lần.
Nhưng sư phụ không có nửa điểm phản ứng, chỉ có hô hấp ấm nóng phun vào cổ nàng, ngứa.
Chẳng lẽ bởi vì số lần quá ít?
Kết Tử không cam lòng mà lại thử một lần, vẫn không có phản ứng như cũ, trừ bỏ, tiếng hít thở thô nặng của sư phụ.
Ai, Kết Tử thở dài, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bỗng dưng, sư phụ duỗi tay ôm lấy nàng, khi nàng chưa kịp kêu ra tiếng thì đã đem nàng ngăn chặn, đôi mắt thanh u thâm tình mà nhìn chăm chú vào nàng: "Quả cam, quả cam của ta."
( xong)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương