Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu
Chương 32: Anh Muốn Được Tặng Quà Gì? Nghe Cậu Gọi Tôi Là Ba Ba
Tạ Diễn xem lịch thử, hôm sinh nhật Cù Tranh Viễn vừa vặn là thứ sáu. Nghe Tạ Mạn nói, sinh nhật Cù Tranh Viễn trước sinh nhật ông nội hắn một ngày. Năm nay là sinh nhật 70 tuổi của ông nội hắn, Cù Bình Sinh chuẩn bị làm một bữa tiệc mừng thọ ông ấy, sẽ mời không ít bạn bè thân thích tới, sinh nhật Cù Tranh Viễn không được tổ chức riêng mà chuẩn bị tổ chức luôn vào thứ bảy. Tạ Diễn cầu cứu đám bạn trong tập thể ký túc xá: Các anh em, lễ mừng thọ của người già 70 tuổi nên tặng quà gì được đây? Hứa Thần Tiêu: Tiền. Tiêu Hằng Vũ: Money. Tạ Diễn: Đừng vật chất như vậy, có cái nào sáng tạo giàu ý nghĩa hơn không? Tiêu Hằng Vũ: Đào mừng thọ. Hứa Thần Tiêu: Thực phẩm chức năng. Tạ Diễn: Còn cái gì thiết thực hơn không? Tiêu Hằng Vũ: Gậy thông minh, cái loại sạc điện được, còn có tia hồng ngoại cảnh báo té ngã, đi dạo ngoài đường rất ngầu. Hứa Thần Tiêu: Một bộ ấm trà bằng đất và lá trà, dầu cạo gió lợi tiểu, kéo dài tuổi thọ, hoặc là máy ngâm chân mát xa tự động, cộng thêm tinh dầu hoa hồng, lưu thông máu khử mùi. Tạ Diễn: Tui không có nhiều tiền vậy đâu, có cái nào vừa sáng tạo vừa thực dụng giá cả lại bình dân không? Tiêu Hằng Vũ: Không có. Hứa Thần Tiêu: Lễ mừng thọ của ai? Tạ Diễn: Một người...... Cũng không gọi là họ hàng. Hứa Thần Tiêu: Tính ra quan hệ cũng đâu thân thiết lắm đâu, vậy không cần dùng nhiều tiền, tặng bộ bài mạt chược đi, rảnh rỗi có thể đánh bài, còn đề phòng được bệnh đãng trí. Tạ Diễn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên đến chỗ Cù Tranh Viễn xin ý kiến đi. "Ông nội anh bình thường có thú vui tiên khiển gì không?" "Kiếm tiền." "...... Còn gì nữa?" "Du lịch." Tạ Diễn thở dài, đều là mấy nguyện vọng cậu hoàn toàn không hoàn thành nổi. Cù Tranh Viễn ôm tay ngồi ở sô pha, nhướng mày, cười như không cười: "Sao cậu không hỏi tôi thử tôi muốn quà sinh nhật gì?" "Anh muốn cái gì?" "Nghe cậu gọi tôi là đá đì." "Gọi là gì?" "Ba ba." "Ờ." Cù Tranh Viễn sửng sốt một giây mới phản ứng lại, đứng dậy khom lưng, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai xốc đầu gối và lưng Tạ Diễn vác lên vai. Tạ Diễn hoảng sợ, ở trên vai hắn lắc qua lắc lại, bụng nhỏ bị xương bả vai cấn hơi đau, vặn xoắn thân mình hòng tuột xuống: "Anh làm cái gì đó? Trả đũa tôi?" Cù Tranh Viễn một bên cảm thán thằng nhóc này thật nhẹ, một bên vừa cười vừa vác người ra ban công, nhốt cậu gần chậu cát mèo của Hổ Tử. Tạ Diễn từ trên mặt đất bò dậy mang dép lê, điên cuồng gõ cửa: "Thả tôi ra mau." Hai người cách một lớp cửa kính nhìn nhau, Cù Tranh Viễn ở bên ngoài dùng sức túm chặt tay cầm, cười đê tiện: "Gọi ba ba thì mới thả cậu ra, nếu không đêm nay cậu ngủ cùng đống sicula của Hổ Tử đi." "Cù Tranh Viễn!" Tạ Diễn thử vặn khóa cửa, căn bản không đè xuống được, thân thể dựa vào cửa kính trượt xuống, một bên kêu rên, "Anh thả tôi ra mau!" Cù Tranh Viễn từ trên cao nhìn xuống chỗ cậu, dùng khẩu hình nói: "Gọi ba ba." Tạ Diễn làm sao dễ dàng khuất phục, xoay người kéo cửa sổ, làm ra vẻ đây sẽ nhảy qua ban công nhà bên cạnh. Ban công không có cửa sổ phòng trộm, Cù Tranh Viễn thấy cậu chồm ra cửa sổ ra sức nhảy sợ bay màu, vội vàng nhào qua ôm lấy lưng cậu, vác cậu như vác cái bao cát về lại phòng khách vứt lên sô pha. "Phục cậu sát đất luôn." Cù Tranh Viễn nằm chẹp bẹp trên sô pha. _--------(Tui thấy từ baba nghe dễ thương nên để vậy ha)----------_ Cuối cùng, Tạ Diễn vẫn chọn một giỏ trái cây rất tầm thường, dù sao trăm sai ngàn sai, đưa đồ ăn sẽ hết sai. Tiệc mừng thọ 70 tuổi của lão gia tử, Cù Bình Sinh bao trọn sảnh tiệc xa hoa bậc nhất của khách sạn Hoa Cẩm, còn long trọng hơn cả sảnh tiệc cưới dưới lầu. Ông chủ yếu là muốn mượn cơ hội này để Tạ Mạn gặp mặt hai người lớn, làm quen một chút, tại bữa tiệc hân hoan náo nhiệt như vậy, hai vợ chồng già cũng sẽ không đến mức không chừa mặt mũi cho ông. Bữa tiệc diễn ra buổi tối, sáng sớm Tạ Mạn đã bắt đầu trang điểm chải chuốt, bên trong là áo len cashmere màu trắng gạo phối hợp với áo khoác len hai mặt màu sáng, bên dưới là quần ống rộng chín tất, tóc quăn áo choàng, vai phải đeo một cái túi xách màu đỏ sậm. Bước qua huyền quan, trong không khí lưu lại mùi nước hoa ngọt ngào vị cam bergamot, vương vấn mùi Long Diên Hương, sâu lắng mà nồng đậm. Tạ Diễn tới gần bên tai cô ngửi ngửi, cảm thấy sau khi Tạ Mạn và Cù Bình Sinh ở bên nhau, rốt cuộc cô cũng có chút nữ tính, phong cách mặc quần áo khác xa so với trước kia. Trước kia Tạ Mạn thích mặc đồ rộng thùng thình thoải mái, bây giờ thì áo khoác cũng tôn eo, phô bày đường cong yêu kiều, trang điểm cũng càng ngày càng tinh tế, tựa như đã lột xác hoàn toàn, có điều cách trò chuyện vẫn giống như trước đây. Thích nói giỡn, má lúm đồng tiền nho nhỏ bên khóe môi lúc ẩn lúc hiện. Ban ngày Tạ Diễn phải làm bài tập, không về Gia Hòa Vân Trúc, buổi tối mới ngồi xe Cù Tranh Viễn đến khách sạn. Lúc đến lầu ba, Tạ Mạn đang nói chuyện với hai người phụ nữ nhìn qua không phải người tốt lành gì. Trong đó có một người nhuộm tóc xám xanh, phấn nền dày cộp, đang khoe khoang cái túi được chồng mua tặng lúc dẫn ra nước ngoài. Tạ Mạn khen đẹp quá, rồi hỏi có phải hãng COACH không, nhưng cô ta lại nhầm lẫn hai thương hiệu và nói là của GUCCI. Người tóc ngắn sửng sốt một giây, nhìn người bên cạnh cười cười: "Lão Cù nhà em chưa từng mua cho em à?" Tạ Mạn lắc đầu, cô chẳng có hứng thú gì với mấy thứ hàng hiệu, nhưng thật ra lại hiểu rõ các loại vải và quy trình sản xuất quần áo hơn ai hết, vì Cù Bình Sinh thường xuyên dẫn cô đi các nhà xưởng ở những nơi khác lấy mẫu thử nghiệm. Người tóc ngắn cười nói: "Lão Cù cũng thật keo kiệt, COACH và GUCCI cũng không biết phân biệt, chỉ tổ lấy mình ra làm trò hề." Mấy người bên cạnh vây quanh nhau cười cợt, trong mắt bọn họ, người phụ nữ trước mắt này vừa nghèo túng vừa ngu ngốc, từ trên xuống dưới đều tỏa ra mùi vị tầm thường, không biết chui từ đâu ra mê hoặc cây tiền Cù Bình Sinh. Tiếng cười cợt của bọn họ trộn lẫn vào nhau, hiện ra vài phần kiêu ngạo và khinh thường, làm cho Tạ Mạn cảm thấy rất khó chịu, gương mặt hơi phiếm hồng. Có một người đàn ông bụng bia tới nói: "Mấy người không hiểu rồi, lão Cù kĩ tính lắm, đâu có giống đám đàn bà phá của cưới về nhà còn phải cung phụng như mấy người, tiểu bạch thỏ ngây thơ rất được, cho ăn no rồi ngắm sướng con mắt." Tuy rằng lời này nghe thì có vẻ như đang đứng về phía Tạ Mạn, nhưng giữa từng câu chữ vẫn mang theo ý ngấm ngầm châm chọc. Đang nhằm vào tình yêu cách gần hai mươi năm tuổi tác của bọn họ. Tạ Diễn còn đang choáng váng nhanh trí bồi thêm một câu: "Vậy xin hỏi người trong nhà ngài là bà vợ phá của hay là tiểu bạch thỏ ngây thơ thế?" Người đàn ông kia sắc mặt xanh mét: "Đây là con cái nhà ai?" Tạ Diễn tỉnh bơ thừa nhận: "Nhà họ Tạ." Gã bụng bia hết nghi ngờ nhìn cậu, lại nhìn qua Tạ Mạn, hằm hằm nói: "Loại phụ huynh nào dạy dỗ mà không lễ phép vậy." Tạ Diễn không chịu tỏ ra yếu thế rống lên với gã: "Rõ ràng là ông mắng chửi người khác trước!" Cậu vốn dĩ chỉ muốn văng phụ khoa lak cone cho thỏa chí, nhưng nghĩ lại đây là một dịp quan trọng như vậy nên phải sang lên. Gã bụng bia trừng mắt liếc cậu: "Một thằng nhóc biết cái gì, đây là đang khen chị mày trẻ đẹp đấy." Tạ Diễn nghe xong trong lòng thầm chửi đồ ghê tởm, còn muốn phản bác, Tạ Mạn lại túm ống tay áo của cậu, dùng ánh mắt ý bảo cậu dừng lại đi. Bọn họ cãi cọ làm Cù Bình Sinh chú ý đến, ông không nhanh không chậm đi qua, một bàn tay đặt trên vai Tạ Diễn: "Có thể danh hiệu học bá ưu tú nhất, không có gì là nghe không hiểu." Một đám người vốn đang vênh váo tự đắc, sắc mặt lập tức thay đổi. Mấy thân thích hôm nay tới đây phần lớn đều là anh chị em cùng thế hệ với Cù Bình Sinh, có điều quan hệ giữa Cù Bình Sinh và họ không tốt đẹp mấy, bởi vì ông nội Cù thiên vị Cù Bình Sinh nhiều hơn. Năm đó Cù Bình Sinh muốn gây dựng sự nghiệp, ông cụ lén cho ông hơn ba mươi vạn. Năm Cù Tranh Viễn ra đời, ông nội vì rất vui vẻ đã mua tặng một căn nhà, khiến cho đám người này không vừa mắt Cù Bình Sinh. Bên ngoài không thể so đo, chỉ có thể âm thầm tính kế trong bóng tối. Có điều Cù Bình Sinh từ nhỏ đã biết phấn đầu, lớn lên đẹp trai lịch sự, đi đầu trong mọi việc, sau khi tốt nghiệp đại học đi theo một ông chủ doanh nghiệp tư nhân học hỏi khắp nơi, sau này lại hợp tác với người ta mở một xưởng may quần áo nhỏ, gia công giúp một vài xưởng lớn, dãi gió dầm mưa, biết bao gian nan vất vả, hai năm sau mới chân chính sáng lập một thương hiệu thời trang nam. Cho tới bây giờ, 30 vạn ban đầu đã sinh gấp mấy ngàn lần, ông cụ càng yêu thương ông và Cù Tranh Viễn hơn, đám người này cũng tỏ vẻ oai phong lắm, coi câu chuyện tình cảm không phân biệt tuổi tác này làm đề tài trò chuyện mỗi lúc trà dư tửu hậu. Tạ Mạn quay đầu đi, tay phải lặng yên không một tiếng động ôm eo Cù Bình Sinh, ý cười trên khóe miệng từng chút lan ra. Tạ Diễn từ trong ánh mắt của cô nhìn ra cảm xúc hâm mộ và không muốn xa rời, không biết tại sao, cậu theo bản năng nhìn Cù Tranh Viễn đang đứng ở bên cạnh, khóe mắt của người kia như cảm nhận được chút tín hiệu gì, cũng quay đầu nhìn cậu. Tầm mắt hai người không kịp phòng ngừa đụng phải nhau, lại cùng lúc dời tầm mắt khỏi đối phương. Từng tốp khách khứa ùn ùn kéo đến, trong đại sảnh tráng lệ huy hoàng tràn ngập tiếng nói chuyện, có bàn tán chuyện tào lao, làm đẹp, bàn luận về kinh tế, dưỡng sinh, còn có lời chào hỏi khách sáo. Trên tường treo rất nhiều lời chúc và mừng thọ, trên sân khấu là một cái bánh kem cao năm tầng, người dẫn chương trình quần áo gọn gàng và nhân viên công tác truyền đạt thông tin chi tiết, đại sảnh vang lên tiếng bài hát chúc mừng sinh nhật. Cù Tranh Viễn ngồi ở trong góc yên lặng nghịch điện thoại. "Sao anh không đi xuống lầu đón ông nội bà nội nhể?" Tạ Diễn hỏi. Cù Tranh Viễn mở một ván đua xe: "Hai người bọn họ chân cẳng nhanh nhẹn lắm, cũng không cần tôi nâng, tôi đi rồi mình cậu ở lại xấu hổ lắm." "Đúng vậy đó." Tạ Diễn cảm thấy rất xấu hổ, "Ông bà nội anh trông như thế nào thế, có ảnh chụp không? Có thể cho tôi xem thử không?" Cù Tranh Viễn đang chơi rất hăng, đầu cũng không ngước lên, nói cho có lệ: "Một lát nữa rồi thấy, chỉ có hai ông bà già thì nhìn làm cái gì, còn không bằng xem Hổ Tử biểu diễn liếm lỗ đít." "......" Ở nơi cao cấp như vầy, Hổ Tử cũng không có ở đây, trong điện thoại Tạ Diễn không tải game, thật sự có chút nhàm chán. May mà bàn của bọn họ sát trong tường, có thể thấy bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ, phương Nam rất ít có tuyết rơi, năm nay cũng không biết sao lại vậy, đã rơi hai ngày liên tục rồi. Trên mặt đất tuyết đọng phản chiếu ánh sáng của đèn đường, vừa nhìn đã cảm thấy cả người rét run, mỗi chiếc xe trên đường đều chạy chậm rì rì, phục vụ mặc đồng phục đang ở dưới lầu chỉ huy. Vì bữa ăn tối này buổi trưa Tạ Diễn ăn rất ít, nhìn chằm chằm dĩa vịt quay trên bàn, bụng rên rỉ kêu gào thảm thiết, thảm đến mức người bên cạnh cũng nghe thấy được. Cù Tranh Viễn đẩy một dĩa thịt heo xe sốt tương Bắc Kinh qua: "Ăn cái này đi, dù sao nhiều thịt vậy nhìn không ra đâu." Tạ Diễn cười khà khà: "Anh thật hiểu tôi." Tay cậu cầm miếng bánh tráng mỏng, cuốn thịt xé và rau dưa lại, nhét vào miệng nhai đến căng phồng, hai mắt cong thành đường cong xinh đẹp,trên mặt tràn ngập hạnh phúc. Cù Tranh Viễn rất thích xem cậu ăn, bởi vì nhìn thấy sẽ thèm ăn, hắn hơi ngả người về phía trước, kề mặt lại gần hỏi: "Biết vì sao tôi hiểu cậu không?" Tạ Diễn mù mịt hỏi: "Vì sao vậy?" "Bởi vì cậu giống y chang Hổ Tử......" Tạ Diễn vừa định nói bộ tôi dễ thương dữ vậy hở, Cù Tranh Viễn đã nói tiếp: "Chổng mông lên là tôi đã biết cậu muốn xả cục sicula gì." Tạ Diễn bị mớ thịt xé trong miệng sặc suýt chết, dưới gầm bàn đạp hắn một phát. Thật ra trong lòng Cù Tranh Viễn chân chính muốn nói, cậu giống y như Hổ Tử, cho ăn một miếng đã cảm thấy vui sướng. Nếu cả đời người có thể sống đơn giản như vậy cũng tốt lắm. Tạ Diễn ăn uống no say, ra ngoài đi WC. Cù Tranh Viễn lại đổi trò chơi khác, đấu địa chủ vui vẻ*. (Cái trò Happy Poker (欢乐斗地主): nói chung là trò đánh bài online á.) Mới vừa bắt đầu, Cù Bình Sinh đã gọi điện thoại tới. Nói là trên đường cao tốc có một vụ va chạm xe, xe của ông nội bị kẹt trên cao tốc, không thể nhanh chóng xuống được, bảo hắn thông báo cho các vị khách trong hội trường đừng quá lo lắng, còn có xe của Lục Quân cũng bị trục trặc giữa đường, ông và Tạ Mạn phải đi đón. Cù Tranh Viễn giải thích với mấy thân thích xong, tiếp tục đấu địa chủ, thẳng đến khi thua hết hạt đậu vui vẻ mới nhớ tới Tạ Diễn có thể đã rớt trong WC rồi. Hắn cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Diễn: Cậu đi WC bằng máy bay hả? Sao giờ còn chưa trở lại? Tạ Diễn không trả lời tin nhắn của hắn. Cù Tranh Viễn nhớ cậu bị mù đường, sợ cậu lại giống lần trước vừa mất điện thoại vừa lạc đường, đành phải hỏi nhân viên phục vụ nhà vệ sinh ở chỗ nào. Hắn thấy Tạ Diễn đang ở trên bên ngoài hành lang lầu 3. Tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, bên ngoài hành lang chưa kịp dọn dẹp, đọng một lớp tuyết rất dày. Tạ Diễn và mấy đứa trẻ năm sáu ngồi chồm hổm đắp người tuyết. Mấy đứa nhỏ không thích cậu làm cái đầu người tuyết nhỏ quá, một đứa mập mập giơ tay chỉ đạo cậu: "Bên kia còn có tuyết! Anh đi kiếm thêm chút nữa đi!" Gió tuyết rất lớn, hành lang cũng không có chỗ chắn gió, ngón tay và gò má Tạ Diễn bị đông lạnh đến đỏ bừng, nhưng mặt vẫn vui tươi phấn khởi. "Như vậy được chưa hả?" Cậu lăn một đống tuyết mới qua. "Được rồi, anh đi tìm thêm một củ cà rốt đi." Đứa nhỏ dùng ngữ điệu mềm dẻo phân phó cậu. Tạ Diễn vừa ngẩng đầu đã thấy một người đang đứng ở cuối đường. Cậu mỉm cười rồi hốt một nắm tuyết trên mặt đất, Cù Tranh Viễn đã đoán được cậu muốn làm cái gì, cũng nhanh tay lẹ mắt ngồi xổm xuống hốt một đống, nhanh chóng vo thành một cục. Hai quả cầu tuyết ném mạnh ra được cùng một lúc, nổ tung như đóa hoa trên lớp áo khoác dày cộp. "Tạ Diễn!" Cù Tranh Viễn vừa phủi tuyết trên người vừa buông lời cay đắng, "Hôm nay cậu chết chắc rồi." Trong khi hắn nói chuyện, Tạ Diễn đã ném cục tuyết trong tay trúng ngay giữa trán Cù Tranh Viễn, Tạ Diễn và đám trẻ con ngửa đầu cười ầm lên. Cù Tranh Viễn cúi đầu, lắc hết băng vụn trên đầu xuống, chạy như bay qua, Tạ Diễn thấy thế liền cất bước chạy ngay, nhưng chỗ hành lang nhỏ xíu nên chưa được một lúc đã bị dồn vào góc tường. Cù Tranh Viễn vòng ra phía sau nhốt lại, khóa người kia chặt chẽ trong lồng ngực, bàn tay bị tuyết đọng đông cứng thò vào trong vạt áo, chạm vào một lớp áo lông mềm mại. Tạ Diễn sợ nhột, lại sợ tay hắn chui vào áo lông vừa cười vừa đánh vào ngực hắn, đạp một phát lên giày Cù Tranh Viễn: "Bỏ tay ra bạn ei, dám chơi xấu nè, chơi vậy ai độ anh?" Cù Tranh Viễn chẳng thèm quan tâm tới cậu, thọc lét hai bên hông cậu, bàn tay không kiêng nể gì xông vào áo lông của cậu, chỉ cách một lớp áo sơ mi hơi mỏng, cảm nhận được độ ấm trên làn da. Cúc áo sơ mi cách nhau rất xa, đầu ngón tay Cù Tranh Viễn không cẩn thận sờ trúng cái bụng bằng phẳng của Tạ Diễn, làm hắn cũng hoảng sợ. Xúc cảm lúc chạm vào vừa mềm mại vừa sướng, giống như đang cầm một ly cà phê nóng hổi ngoài trời giữa mùa đông rét lạnh, dù nhiệt độ của nó không thể xua tan đi cái rét lạnh của cơ thể nhưng bạn vẫn muốn cầm lấy nó ôm thật chặt vào lòng. Bị nhiệt độ chênh lệnh hơn mấy chục độ chạm vào, Tạ Diễn bị lạnh cứng người sợ hãi kêu lên, theo bản năng dùng hai tay che lại không cho hắn nghịch ngợm, ngoài miệng chửi té tát, cuối cùng dứt khoát cắn một miếng lên cánh tay Cù Tranh Viễn. Cắn một cái thật mạnh. Mấy đứa nhỏ bên cạnh xem rất vui vẻ, còn lượm một nhúm tuyết nện lên vai Cù Tranh Viễn, tuyết rơi xuống đầy đất. Cù Tranh Viễn sợ người ta thật sự sẽ lạnh cóng, chầm chậm buông tay ra, không ngờ Tạ Diễn sớm đã lén giấu một ít tuyết, trong lúc xoay người vạch cổ áo Cù Tranh Viễn ra ném một quả cầu tuyết lớn bằng quả bóng bàn vào. "Gáu ——" Cù Tranh Viễn thở ra khí lạnh, tiếng kêu sợ hãi của hắn và tiếng cười của Tạ Diễn hòa vào nhau, vang vọng trong không khí ẩm ướt. Tạ Diễn phóng như bay, Cù Tranh Viễn theo sát phía sau, đuổi bắt nhau từ hành lang phía tây đến cuối hành lang phía đông Tiếng gió gào thét trộn lẫn với tiếng cười ngây thơ của thiếu niên. Không khí lạnh lẽo bao trùm cả thành phố, trời đất trắng xóa bao la, nhìn có vẻ lạnh nhưng thật ra cũng không lạnh đến vậy. - -------------------------------- Thịt xé sốt Bắc Kinh nè. Hí hí thú vui nho nhỏ của tui là tìm hình mấy món ăn trong từng chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương