Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thập Anh không nói hai lời muốn vung roi, lại nghe thấy bên cạnh truyền tới giọng nói khàn khàn: “Muốn đánh ra ngoài đánh.”
Nói chuyện là Mạnh Bà đang lau bàn, bà không ngẩng đầu lên nói: “Tửu quán đã bị hủy bốn lần, Chuyển Luân Điện là muốn thay ta xây lại sao?”
Thập Anh trừng mắt hạnh ửng đỏ nhìn bóng người Mạnh Bà, lại quay đầu nhìn Công Nghi Trưng: “Ngươi cút ra đây cho ta!”
Công Nghi Trưng có chút hơi kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Bà.
Bà lão này chưa từng ra tay, hắn cũng không nhìn ra tu vi cảnh giới của bà, nhưng hắn sớm đã đoán được, người này tu vi tất nhiên không tầm thường, nếu không làm sao có thể ở Âm Khư buôn bán một tửu quán. Nhưng hiện giờ ngay cả Vô Thường Sử cũng phải cho bà mặt mũi, điều này không khỏi khiến Công Nghi Trưng có nhiều vài phần suy nghĩ sâu xa.
Yến Tiêu từ sau lưng Công Nghi Trưng thò đầu ra, nhìn Thập Anh cười nói: “Vị này là Vô Thường Sử phải không, hai người chúng ta hôm nay mới vào Âm Khư, không hiểu biết quy củ của nơi này, cũng không biết đã xúc phạm điều lệnh cấm nào?”
Thập Anh và Yến Tiêu tiếp xúc rất nhiều, lo lắng bị Thập Anh nhận ra mình, Yến Tiêu cố ý thay đổi giọng nói, thả nhẹ giọng hơn, nếu nhắm mắt nghe, thì cùng người trước đó khác nhau như hai người.
Công Nghi Trưng vốn không rõ quan hệ của Yến Tiêu và Thập Anh, giờ phút này nghe thấy Yến Tiêu đổi giọng, lại thấy Thập Anh sốt ruột báo thù, lập tức đoán được Thập Anh là người cực kỳ thân cận với Yến Tiêu.
Yến Tiêu đối với giọng nói của Yến Tiêu quả nhiên không có bất kỳ phản ứng gì, khi nghe thấy hai người này vừa mới vào Âm Khư, sát khí của nàng phai nhạt một ít, mày nhíu lại: “Mới tới …”
Lúc này, mọi người vây xem cũng bừng tỉnh đại ngộ — Khó trách hai người này đều lạ mặt.
Thất Sát nói: “Bọn họ mới tới, nói vậy cùng Tống Thiên Sơn không có quan hệ, Thập Anh, tôn chủ từng nói bảo muội tém tém lại tính khí, không được cả ngày đánh đánh giết giết, điều này bất lợi cho tu hành của muội.”
Thất Sát bề ngoài thoạt nhìn cao lớn hung ác, nói chuyện lại dịu dàng đến bất ngờ, ngược lại Thập Anh giống như một con mèo con với bộ lông xù.
Nghe Thất Sát nhắc tới Diên Tôn, hốc mắt Thập Anh lại ửng đỏ vài phần, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ta biết, tôn chủ thương ta nhất, ta nhất định phải báo thù cho tôn chủ. Thất ngốc, huynh phái tất cả người Diêm La Điện tới, phong tỏa Chuyển Luân Điện, đào ba tấc đất cũng phải tìm ra Tống Thiên Sơn!”
Thất Sát bị gọi thành Thất ngốc cũng không tức giận, xoa xoa đầu Thập Anh, an ủi giống như dỗ trẻ con, nói: “Được được, muội về Chuyển Luân Điện trước đi.”
Thập Anh nhớ thương Yến Tiêu, thút tha thút thít rời khỏi nơi mọi người vây quanh.
Thất Sát nhìn theo bóng lưng Thập Anh rời đi, bản thân ở lại, xoay người nhìn kỹ hai người Công Nghi Trưng và Yến Tiêu.
Người khổng lồ này bây giờ khí thế biến đổi, đột nhiên sắc bén lên, tỏa ra cảm giác áp bách mãnh liệt.
“Các ngươi hôm nay mới vào Âm Khư?” Thất Sát lạnh lùng nói, “Có lai lịch gì, vì sao tới đây?”
Yến Tiêu nói: “Ta tu tập công pháp tà đạo, giết người vô số, Đạo Minh không dung tha, bị sư môn cầm tù, ít ngày nữa thì xử quyết. Sư đệ và ta tình sâu nghĩa nặng, lén lút đưa ta ra khỏi tù, hai người chúng ta bất đắc dĩ chỉ có thể trốn vào nơi này.”
Trong mắt Thất Sát lộ ra vẻ hoài nghi, hắn từ trong lồng ngực lấy ra một mặt gương đồng hình dạng bát quái, chiếu lên Yến Tiêu một chút, Yến Tiêu không né không tránh, ánh sáng vàng kia chạm vào Yến Tiêu, tức khắc đỏ đến khiếp người, và khi chuyển sang người Công Nghi Trưng, ánh sáng đỏ tức khắc biến mất, khôi phục màu vàng.
Mọi người nhìn Yến Tiêu với ánh mắt có gì đó không ổn, kinh ngạc nhiều hơn sợ hãi. Trước đó bọn họ chỉ thấy Công Nghi Trưng ra tay, nhẹ nhàng bâng quơ liền đem Tấn Vân Ngũ Thao đánh đến quỳ xuống đất xin tha, không ngờ rằng chân chính đáng sợ lại là vị sư tỷ kia.
Công Đức Kính là pháp bảo của Diêm La Điện, vật ấy có thể chiếu thấy ‘Nghiệp hỏa’ trên người mọi người, và người gieo rắc sát nghiệt càng nhiều, nghiệt nghiệp càng nhiều, tắc ánh sáng đỏ càng thịnh, nếu làm nhiều việc thiện, thiện nghiệp càng nhiều, tắc hiện ánh sáng vàng.
Mắt thấy hai người, một người quanh thân ánh sáng đỏ đặc sệt như máu, người còn lại ánh sáng vàng rực rỡ, mắt Thất Sát lộ ra kinh ngạc, đối với lời Yến Tiêu nói tin bảy tám phần.
“Xem ra ngươi xác thật giết người vô số, Công Đức Kính ánh sáng đỏ thẫm như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ….” Thất Sát thu hồi Công Đức Kính, ý vị sâu xa nói với Yến Tiêu, “Ngươi không thuộc về Chuyển Luân Điện, có thể đến Diêm La Điện tìm ta.”
Dứt lời xoay người rời khỏi tửu quán.
Thất Sát vừa đi, không khí đình trệ của tửu quán dường như khôi phục bình thường, nhưng mọi người nhìn Yến Tiêu với ánh mắt trốn tránh.
Yến Tiêu hoàn toàn không biết mọi người đang sợ hãi, nhẹ nhàng cười nói: “Mưa tạnh rồi, chúng ta nên rời đi.”
Hai người rời khỏi tửu quán, bên ngoài đã không thấy bóng dáng Thất Sát.
“Nghe nói phản đồ chùa Huyền Thiên, hành giả Khổ Vô năm đó đã trộm Công Đức Kính treo ở bên trên đại điện, không ngờ rằng pháp bảo này cũng rơi vào trong tay tôn chủ.” Công Nghi Trưng đối với Công Đức Kính cũng không xa lạ, đây là pháp bảo chùa Huyền Thiên dùng để phân biệt đúng sai thiện ác, tuy không có tính công kích, nhưng lại độc nhất vô nhị. “Cô sớm biết Thất Sát sẽ có lòng nghi ngờ với hai người cô và ta, cho nên mới đều mang nghiệp ôm lên người mình.”
“Có ai hiểu biết Diêm La Điện và Vô Thường Sử hơn bổn tọa.” Yến Tiêu cười nói, “Thất Sát lấy được quyền khống chế Thượng Tam Điện, pháp bảo trấn điện của Diêm La Điện tất nhiên ở trong tay hắn. Thất Sát tính tình ổn trọng, trong thô có mềm, lời chúng ta nói hắn tự nhiên muốn xác nhận một phen.”
Công Nghi Trưng nói: “Hồng Vô Thường, bản thể nàng ta hẳn là mèo yêu đi.”
Yến Tiêu nhướng mày: “Dùng cái gì nhìn thấy được?”
Công Nghi Trưng nói: “Pháp khí của nàng ta mặc dù là roi dài, nhưng sẽ vô thức làm động tác gãi, lúc đi đường dáng đi cũng tương tư như mèo. Điều này cũng giải thích một cái nghi vấn của bần đạo trước đó.” Công Nghi Trưng nói rồi bật cười lắc đầu, “Chuyển Luân Điện có thể mua được quần áo mới, cô lại khăng khăng muốn mặc đạo bào của bần đạo, hóa ra là muốn dùng huân hương trên đạo bào che lấp hơi thở của bản thân. Mèo yêu khứu giác nhanh nhạy, nàng ta lại là người thân cận với cô, cô lo lắng nàng ta sẽ nghi ngờ.”
“Công Nghi đạo trưởng quả nhiên nhạy bén.” Yến Tiêu nhẹ nhàng vỗ tay, mỉm cười nói: “Thập Anh là một con báo miêu hỏa văn, nàng ở trong quỷ nô cũng coi như là một người thiên tư xuất chúng, bổn tọa để ở bên người dạy mấy năm, nên có chút dính người. Lần này vài người vây đánh bổn tọa, Phương Hàn của Tứ Di Môn, Khổ Vô của chùa Huyền Thiên, đều bị nàng và Thất Sát liên thủ giết chết, nàng vì bổn tọa báo thù cũng là dùng hết sức lực, ngược lại thay ngươi tiết kiệm rất nhiều việc.”
“Mèo rừng tấn công nhanh và hung dữ, tính tình hung bạo, khó có thể tự khống chế.” Công Nghi Trưng nghiêng đầu nói, “Nàng ta từ bỏ bản thể thần thông, tu tập tiên pháp, chắc là bởi vì ngưỡng mộ cô, cố tình bắt chước.”
Pháp khí sở trường của Yến Tiêu là Tiêu Hồn Liên, Thập Anh xác thật là cố ý bắt chước nên mới tìm roi dài làm pháp khí, mong Yến Tiêu chỉ điểm.
Yến Tiêu làm người xưa nay lạnh lùng vô tình, đối với Thập Anh cũng chỉ là rảnh rỗi thì trêu đùa, mọi người xung quanh đều kính sợ lấy lòng nàng, nàng cũng không để ở trong lòng, hiện giờ mới nhận ra Thập Anh đối với mình có chút chân tình.
“Bổn tọa cũng không hiểu mèo suy nghĩ cái gì.” Yến Tiêu lộ ra biểu cảm phiền não, sờ sờ cằm, “Chỉ là tùy tiện nuôi nấng mấy năm, tại sao dính người như vậy.”
Công Nghi Trưng khẽ cười nói: “Lấy tâm đổi tâm, loài thú trực giác nhạy bén nhất, ai là thật lòng đối tốt nàng, nàng tự có thể phân biệt được. Tôn chủ cảm thấy mình chỉ là tùy tay nuôi nấng, có lẽ đã trả giá vài phần thật lòng mà không hay biết.”
“Thật lòng?” ánh mắt Yến Tiêu chuyển sang lạnh lẽo, khịt mũi coi thường, “Đó là thứ đồ dơ gì. Công Nghi đạo trưởng, trong Âm Khư không có thật, hết thảy đều là giả dối, nếu ngươi dễ dàng tin, sợ rằng sẽ bị té ngã.”
Công Nghi Trưng ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: “Ít nhất giờ phút này tôn chủ thiện ý nhắc nhở là thật sự.”
“Nhắc nhở là thật sự, lại chưa chắc là ý tốt.” Yến Tiêu ý vị sâu xa nói một câu, “Công Nghi đạo trưởng, ngươi một câu không hỏi liền đi theo bổn tọa như vậy, không sợ bổn tọa đem ngươi tiến vào bẫy?”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi càng xa, lúc này đã xa cách đám đông, bốn phía cũng dần hoang vắng.
“Cô và ta theo như nhu cầu, nếu bần đạo chết, tôn chủ không giải được phong ấn, nếu tôn chủ chết, bần đạo cũng không tìm thấy Phượng Hoàng Trủng, ít nhất giờ phút này, chúng ta là người ngồi chung một thuyền.” Công Nghi Trưng đưa mắt nhìn bốn phía, thấy xung quanh dấu chân thưa thớt, liền nói, “Tôn chủ vừa rồi ầm ĩ một hồi, chính là muốn khiến Tống Thiên Sơn tự mình tìm tới cửa, hiện giờ lại tạo cơ hội để hắn tiếp cận chúng ta.”
Yến Tiêu hài lòng mỉm cười nói: “Xem ra ngồi chung thuyền với người thông minh, có thể tiết kiệm rất nhiều sức nhiều, ít nhất không cần bổn tọa giải thích mọi chuyện.”
Công Nghi Trưng nói: “Chuyển Luân Điện và Diêm La Điện liên thủ, đào ba tấc đất cũng không tìm được Tống Thiên Sơn, hắn đương nhiên có thủ đoạn ẩn nấp đặc biệt. Chúng ta chỉ có hai người, muốn tìm được hắn càng là khó như lên trời, một khi đã như vậy, không bằng để hắn tự mình tới tìm chúng ta.”
Yến Tiêu nói: “Đại nhân vật hứa hẹn Tống Thiên Sơn trở về nhân gian không biết là ai, nhưng có thể lấy được lòng tin của Tống Thiên Sơn, người này không những địa vị cao, hơn nữa rất có thể có quan hệ với Thần Tiêu Phái.”
Công Nghi Trưng nói: “Đột nhiên xuất hiện hai tên phản đồ Thần Tiêu Phái ở tửu quán, về tình về lý, hắn đều thử tiếp cận.”
Yến Tiêu nhìn về phía Công Nghi Trưng: “Thủ đoạn của Thần Tiêu Phái ngươi hẳn là rõ ràng nhất, nhưng mà, nếu hắn xuất hiện, ngươi có nắm chắc bắt sống?”
Công Nghi Trưng nói: “Nếu hắn dùng thủ đoạn của Thần Tiêu Phái, bần đạo tự nhiên nắm chắc nhìn thấu, trừ phi hắn có cách khác để ẩn nấp tà ma ngoại đạo.”
“Vậy chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.” Yến Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía không trung, “Cách ngày tiếp theo Thiên Nhãn mở còn có sáu ngày, nếu trong sáu ngày này không bắt được hắn, hắn chắc chắn sẽ mang theo Dẫn Phượng Tiêu rời khỏi Âm Khư.”
Công Nghi Trưng chăm chú nhìn Yến Tiêu, không khỏi cười nói: “Tôn chủ tính toán không sai sót, bần đạo bây giờ mới biết ngoài ta ra còn có người giỏi hơn, tôn chủ mới là thiên hạ đệ nhất người thông minh.”
Yến Tiêu thu hồi ánh mắt, nhìn Công Nghi Trưng: “Không dám nhận, ngươi chính là biến cố ở ngoài kế hoạch bổn tọa.”
Công Nghi Trưng mỉm cười nói: “Nhưng mà người thông minh chân chính, đều không đem mọi việc tính toán ở trong kế hoạch, mà là có thể ung dung đối phó mọi việc ở ngoài kế hoạch.”
Vết thương trên người Yến Tiêu hồi phục nhanh hơn dự đoán của Công Nghi Trưng, mặc dù nàng tu vi thâm hậu, thân thể mạnh mẽ, lại dùng thuốc của Thần Tiêu Phái, trong biển lửa chịu thương chắc cũng phải mười ngày mới có thể hồi phục, tay phải nứt xương sinh xương mới cũng cần ba ngày mới có thể mọc, nhưng gần hai ngày, tay phải đã phục hồi như lúc ban đầu, ngay cả nội thương cũng khỏi năm sáu phần.
Hơn nữa đây vẫn là dưới tình trạng nàng bị phong ấn Thần Khiếu, thiếu tu hành trợ giúp, chỉ có thể dựa vào sức tự lành của cơ thể. Bởi vậy có thể thấy được, sức tự lành của Yến Tiêu hơn xa người thường, đã là tình cảnh khó bề tưởng tượng.
Công Nghi Trưng không thể tưởng được mà nhìn Yến Tiêu, Yến Tiêu nghịch bình thuốc, cười như không cười nói: “Công Nghi đạo trưởng nhất định cảm thấy sức tự lành của bổn tọa không giống người phàm.”
“Thần Tiêu Phái tinh thông đan dược y thuật, hành y mấy trăm năm, xác thật chưa bao giờ gặp qua thể chất giống như tôn chủ.” Công Nghi Trưng nói.
“Đạo của thế gian này đôi khi cũng rất công bằng, muốn có được năng lực vốn không thuộc về mình, thì phải trả giá tương ứng với đại giới.” Yến Tiêu mở bình thuốc ra, đổ viên thuốc màu bạc nuốt vào trong miệng, chua ngọt nhàn nhạt và mùi thuốc lan tỏa trong miệng.
Hỏa độc trong Luyện Ngục Hải thập phần kỳ lạ, nó sẽ thẩm thấu lục phủ ngũ tạng, khiến nội thương không ngừng tăng thêm, muốn hoàn toàn nhổ bỏ độc tố, cần tốn một ít sức lực, cũng may có đan dược của Công Nghi Trưng trợ giúp, hơn nữa thể chất của Yến Tiêu đặc thù, tốc độ khôi phục đã là rất nhanh. Chỉ là lúc dược tính phát tác, nóng lạnh ở trong cơ thể luân phiên va chạm, khó tránh phải ăn một phen đau khổ.
Mỗi ngày sau khi Yến Tiêu uống thuốc, liền ngồi khoanh chân đả tọa, Công Nghi Trưng giúp hộ pháp. Công Nghi Trưng thấy giữa mày Yến Tiêu nhíu lại, thái dương ướt đẫm, biết nàng đang chịu dày vò, nhưng các loại đau đớn người thường khó có thể chịu đựng, nàng tựa hồ tập mãi thành thói quen, Công Nghi Trưng cẩn thận suy nghĩ, trong lòng không khỏi có chút đáng tiếc.
Lúc Yến Tiêu đang đả tọa, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới dao động dị thường, Công Nghi Trưng vẻ mặt nghiêm lại, sau đó nháy mắt đã mở cửa đứng ở bên ngoài cửa.
Có người dán một tấm hoàng phù trên cửa, Công Nghi Trưng chỉ nhìn thoáng qua, hoàng phù kia tự bốc cháy, hóa thành tro tàn.
Công Nghi Trưng vừa nhìn liền biết, đây là phương thức truyền tin độc nhất vô nhị của Thần Tiêu Phái, sau khi đọc thì phù chú sẽ bốc cháy.
“Tống Thiên Sơn cũng coi như cẩn thận, đợi hai ngày mới đến tìm chúng ta.”
Phía sau truyền đến giọng nói có phần suy yếu của Yến Tiêu, Công Nghi Trưng quay đầu lại nói: “Cô chưa hấp thụ hoàn toàn dược tính.”
“Không đáng ngại.” Yến Tiêu tùy ý xua tay, “Trên giấy viết cái gì?”
“Không có gì, chỉ có một tia linh lực dao động chỉ phương hướng.” Công Nghi Trưng nói.
“Vẫn là đề phòng chúng ta, muốn dẫn chúng ta tới địa bàn của hắn.” Yến Tiêu nhàn nhạt cười, “Vậy đi xem thử.”
Yến Tiêu nói rồi lướt qua Công Nghi Trưng đi ra ngoài, lại bị Công Nghi Trưng nắm lấy cổ tay.
“Dược tính và độc tính ở trong cơ thể va chạm nhau, cô lúc này di chuyển hẳn là không tiện.” Công Nghi Trưng nghiêm mặt nói.
Yến Tiêu chế nhạo: “Công Nghi đạo trưởng đang lo lắng cho bổn tọa sao? Hay là lo lắng bản thân không đối phó được Tống Thiên Sơn?”
Công Nghi Trưng thở dài nói: “Tôn chủ nếu khăng khăng muốn đi, còn thỉnh cẩn thận một chút.”
Yến Tiêu nói: “Bổn tọa rất trân trọng tính mạng, không nhọc đạo trưởng quan tâm, lát nữa nếu đánh tới, bổn tọa nhất định sẽ trốn đi thật xa.”
Công Nghi Trưng nghe vậy dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể đáp ứng Yến Tiêu.
Hai người dọc theo đường đi lại phát hiện vài tấm phù chú, Tống Thiên Sơn rất cẩn thận tránh đi chỗ khả năng có người đi ngang qua, một đường quanh co, mới dẫn hai người đến một khe núi hoang vắng.
Nơi này cách Chuyển Luân Điện một khoảng cách, hoàn cảnh càng thêm ác liệt, không khí dị thường nóng rực, người bình thường tuyệt đối sẽ không đi nhầm vào nơi này, hiển nhiên nơi này chính là chỗ ẩn thân của Tống Thiên Sơn.
Yến Tiêu nhìn hang đá trước mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Thì ra trốn ở chỗ này, khó trách tìm không thấy …”
“Nơi này có chỗ gì đặc thù sao?” Công Nghi Trưng hỏi.
“Nơi này với người của thập điện mà nói là cấm địa.” Yến Tiêu lạnh lùng nói, “Cũng là nơi táng thân của Khô Sơn Ngũ Quỷ.”
Khô Sơn Ngũ Quỷ!
Công Nghi Trưng tức khắc nhớ lại, Khô Sơn Ngũ Quỷ chính là “sư phụ” của Yến Tiêu, năm người này nuôi nấng Yến Tiêu lớn lên, cuối cùng chết ở dưới tay Yến Tiêu, băm thây vạn đoạn, tình trạng chết cực thảm.
Nơi này là nơi táng thân của Khô Sơn Ngũ Quỷ, tự nhiên cũng là nơi Yến Tiêu lớn lên, sau khi nàng trở thành Diêm Tôn, liền phong tỏa nơi này, thiết lập cấm địa. Thập Anh là thuộc hạ trung thành nhất của Yến Tiêu, đương nhiên sẽ nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Yến Tiêu, cấm không cho bất cứ kẻ nào đến gần cấm địa, bởi vậy khi điều tra, người bên dưới cũng xem nhẹ nơi này.
Hai người dọc theo đường hẹp đi lên, trong huyệt động ngược lại nóng rực thiêu đốt. Lúc đầu Âm Khư có rất nhiều huyệt động như này, bởi vì trong huyệt động có thể tránh né mưa độc, giảm bớt cái nóng, trước khi Khô Sơn Ngũ Quỷ chết đã cư trú ở đây, chiếm cứ huyệt động này.
Trong huyệt động có trời đất khác, cuối đường đi chính là một thung lũng trống trải, hai người vừa bước vào, bốn phía chợt lóe sáng mấy tia ánh sáng chói, những ánh sáng chói đó bay lượn khắp nơi, như con nhện giăng tơ, ngay lập tức kết thành một nhà giam, nhốt hai người ở trong đó.
Lúc này Tống Thiên Sơn mới từ một lối đi khác đi ra.
Ánh mắt Tống Thiên Sơn đảo qua giữa hai người, trên mặt hiện lên một tia ghen ghét vặn vẹo: “Các ngươi cư nhiên là đệ tử thân truyền …”
Quần áo của ba người nhìn như tương tự, nhưng lại có chỗ khác nhau, giống nhau là đạo bào, Công Nghi Trưng một thân đẹp đã quý giá rất nhiều, đúng là tượng trưng cho thân phận đệ tử thân truyền. Trong Thần Tiêu Phái có muôn vàn đệ tử, chỉ có đồ đệ được chưởng giáo và vài vị trưởng lão tự mình thu nhận, thụ nghiệp hành lễ, mới có thể được xưng là thân truyền. Đệ tử thân truyền có thể tu tập công pháp cốt lõi nhất, phù chú, pháp trận, đan dược, và cả tòa bảo khố của Thần Tiêu Phái rộng mở cho bọn họ, bọn họ được coi là lực lượng trung kiên của Thần Tiêu Phái, là đối tượng vô số đệ tử nhìn thấy là ghen ghét.
Tống Thiên Sơn là một trong số đó.
Tống Thiên Sơn xuất thân nông gia bình thường, vỡ lòng muộn, đợi đến khi phát hiện mình có tư chất tu đạo, đã qua tuổi bái sư tốt nhất. Hắn giống với các nội môn đệ tử khác, dụng tâm tu hành, làm đến nơi đến chốn, cũng đạt được thành quả không tầm thường, năm đó nội môn đệ tử đều do hắn dẫn dắt.
Nhưng nội môn đệ tử có tốt, chung quy cũng không bằng thân truyền. Hắn tự xưng là tư chất không thua kém đệ tử thân truyền, lại bởi vì thân phận mà bị xa lánh ở bên ngoài bảo khố Thần Tiêu Phái, không được học công pháp tốt hơn. Tống Thiên Sơn không cam lòng, hắn muốn chứng minh với chưởng giáo và các trưởng lão của Thần Tiêu Phái, là bọn họ nhìn nhầm, Tống Thiên Sơn hắn thiên tư ngút trời, đáng được đối đãi tốt hơn. Vì thế hắn bắt đầu trộm nghiên cứu pháp trận uy lực cường đại, nhưng thế gian nào có lực lượng không cần trả giá, và hắn lựa chọn đem sinh mệnh của người khác làm đại giới, cuối cùng từng bước đi lên con đường tà đạo, vạn kiếp bất phục.
Đã từng là người được chọn cho vị trí phó chưởng giáo trong miệng Minh Tiêu pháp tôn, cuối cùng chỉ có thể trốn tránh ở Vô Gian địa ngục, chịu địa hỏa dày vò, chuộc tội vì phạm phải nợ máu.