Khắp Nẻo Thành Nam Lại Đón Xuân
Chương 7: Giao ước ba điều
HỨA VỚI TA, HÃY ĐỐI XỬ THẬT TỐT VỚI NÀNG
Tại Côn Ninh cung.
Thẩm Dao ngồi bên ngoài điện, một mình thưởng thức rượu ngon.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Trà Trà trông thấy Thẩm Dao lại uống say, lòng đau như cắt: “Nương nương, mấy ngày nay người vì làm tròn bổn phận trong tang lễ của Thái hậu mà cực khổ rồi, không nên uống thêm nữa.”
Thẩm Dao lắc lư bình rượu: “Chính vì mệt, nên mới muốn uống.”
Nàng nhìn ly rượu trong tay, một hơi uống cạn.
Ngẩng mặt lên bầu trời đen kịt, bỗng chốc cảm thấy u sầu.
“Trà Trà, em biết không? Ta chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày chàng trở nên lạnh lùng như thế. Ta luôn cho rằng, là do chàng sống quá cực khổ rồi.”
Sinh ra trong hoàng thất, mẫu phi mất sớm, không có gia tộc để nương tựa.
“Lúc chàng nói muốn cưới ta, ta cũng biết, đó chỉ là áp lực mà Tiên đế mang đến.”
Thân là Thái tử, chàng phải cưới một thiên kim xuất thân danh gia vọng tộc mới phải.
Thân là Yến Hoa, chàng chỉ có thể cưới một nữ nhân gia tộc quyền thế tầm thường làm vợ.
“Thế nhưng chàng đã chọn cưới ta, cớ gì không tin thê tử của mình lấy một lần, tại sao tự mình ra mặt đối phó với Mạnh gia và Hứa gia?”
Lòng Trà Trà không chịu nổi, nhưng không cách nào nói ra với Thẩm Dao.
“Nương nương, người say rồi.”
Thẩm Dao cười: “Phải, là ta say rồi. Có những lời, chỉ khi say rồi mới dám nói ra.”
“Trái tim dù có trong sáng đến đâu, chỉ cần lọt vào vòng xoáy của quyền lực, đều không thể rời khỏi âm mưu vô hạn.”
Mà bản thân nàng, cũng không ngoại lệ.
Vẫn nhớ ngày ở ngự hoa viên, nàng từng hỏi về túi thơm mà Vương Tử Vũ mang theo.
“Túi thơm của muội muội tinh xảo thật đấy.”
Vương Tử Vũ vô thức che lại: “Là bệ hạ ban tặng muội.”
Thẩm Dao cười nhẹ: “Ta không nhỏ nhen đến mức đấy.”
Vương Tử Vũ có chút ngại ngùng: “Vẫn là nương nương độ lượng.”
Thấy Thẩm Dao không nói gì nữa, Vương Tử Vũ lắm miệng thêm một câu: “Bệ hạ giống như đã thương lượng với Thần phi, một người tặng vòng tay, một người tặng túi thơm.”
Trong mắt Thẩm Dao hiện lên một cảm xúc không rõ, lại khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, nhàn nhạt đáp: “Cho thấy các muội đắc sủng mà thôi.”
Thẩm Dao từ nhỏ đã cực kỳ nhạy cảm với mùi hương, đương nhiên hiểu rõ mục đích ban tặng túi thơm của Yến Hoa là để áp chế linh lăng hương trong chiếc vòng tay.
Thời điểm đó, nàng xem đó là ân ủng của chàng đối với Hứa Ninh Hoà. Hiện giờ nghĩ lại, chính là bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau.
(*) Ẩn dụ cho việc lợi dụng hãm hại người khác, lại không ngờ người khác cũng lợi dụng và hãm hại mình.
“Bệ hạ đối với ta, cũng thật tốt.” Thẩm Dao cười khổ.
Thần sắc Trà Tràn tràn đầy bi thương: “Nương nương, bệ hạ đối với người…”
Chính là chỉ cần người bình yên, ngay cả đến bản thân cũng không màng.
Nụ cười trên môi Thẩm Dao đẹp đến mức thê lương, cơn say rất nhanh kéo đến: “Ta mệt rồi, hồi cung thôi.”
Trà Trà đỡ Thẩm Dao đứng dậy, vừa muốn rời khỏi điện thì trời bất chợt đổ mưa. Ban nãy ra ngoài không mang theo ô, giờ ngẫm lại thật hối hận.
“Giao nàng ấy cho ta.”
Trà Trà vừa ngẩng đầu, thấy bóng dáng xa lạ mà thân thuộc, có phần sửng sốt: “Nhị công tử…”
Người đó đi tới đỡ Thẩm Dao, nhưng khi Trà Trà thấy bàn tay hắn duỗi ra, vô thức lui về sau một bước, bảo vệ Thẩm Dao trong lòng.
“Nhị công tử, xin thứ tội.”
Yến Hoa không biết từ đâu xuất hiện, nhàn nhạt hạ lệnh: “Giao cho đệ ấy.”
Trà Trà không dám làm trái mệnh lệnh của Yến Hoa, đành để người toàn thân mặc đồ đen bế Thẩm Dao rời đi.
Trà Trà nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Yến Hoa, trong lòng thở dài, muốn nói gì đó, nhưng đành cáo lui.
“A Dao, thật xin lỗi…”
Ở bên ngoài khuê phòng của Thẩm Dao, Yến Hoa tay cầm ô đứng trong màn mưa lớn, đến khi ánh nến dập tắt mới nhấc chân rời đi.
_
Ngày hôm sau, trên đại điện.
“Có tấu thì dâng lên, không có thì bãi triều.”
Trong triều, Yến Hoa đang cùng các triều thần nghị sự như thường lệ.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Lúc này, Ôn Hoài đột nhiên lên tiếng: “Thần có tấu cần dâng.”
“Ái khanh, nói đi.”
“Vài ngày trước, trong khi đang thi hành công vụ, thần có vô tình bắt gặp một thiếu niên. Bởi vì dung mạo người này vô cùng giống với bệ hạ, cho nên thần có chú ý nhiều hơn đôi chút.”
Người lên tiếng là Ôn Hoài, cận thần của Yến Hoa.
Nghe lời Ôn Hoài, Yến Hoa nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Ồ, còn có chuyện này?”
“Thần đã điều tra một vài thứ, phát hiện mẫu thân của người này chính là bà đỡ năm xưa của Nhàn phi nương nương. Qua nhiều lần truy hỏi, nữ nhân để lộ sơ hở, nói ra một bí mật kinh thiên động địa.”
“Năm đó, Nhàn phi hạ sinh một cặp hoàng tử. Bởi vì bà ta nhiều năm trời không có lấy một mụn con, cho nên khi nhìn thấy hai đứa bé, lòng nảy sinh chấp niệm. Nói dối rằng, Nhàn phi nương nương chỉ hạ sinh một vị hoàng tử, sau đó đem đứa bé còn lại lén rời cung.”
Yến Hoa kích động đứng dậy khỏi long ỷ: “Thiếu niên đó bây giờ đang ở đâu?”
“Hồi bẩm bệ hạ, đang chờ bên ngoài ạ.”
Dưới vô vàn ánh mắt dõi theo, Sơ Nghiêu ngang nhiên bước chân tiến vào đại điện.
Cùng lúc đó.
Khi Thẩm Dao tỉnh lại, cảm nhận được sự kỳ lạ trong cơ thể, đầu đau đến choáng váng.
“Trà Trà? A Nhược?”
Trà Trà bình tĩnh kéo rèm lên, đỡ Thẩm Dao ngồi dậy: “Nương nương, người tỉnh rồi.”
So với vẻ điềm nhiên của Trà Trà, A Nhược rõ ràng vui mừng hơn hẳn: “Nô tì chúc mừng nương nương tối qua được thị tẩm.”
Thẩm Dao sửng sốt: “Tối qua?”
“Nô tì đi chuẩn bị nước nóng cho nương nương tắm rửa.”
Thị nữ giúp Thẩm Dao tắm rửa, nhưng không rõ vì sao, trong lòng nàng dâng lên uỷ khuất.
Yến Hoa, tình yêu của chàng, rốt cục có mấy phần là thật?
Đều nói con người ta khi yêu, được cái này sẽ mất đi cái kia, vậy vì sao tình cảm nàng dành cho Yến Hoa, lại càng lúc càng nhiều hơn?
Trà Trà và A Nhược giúp Thẩm Dao trang điểm thay y phục.
Trà Trà đi theo Thẩm Dao đã nhiều năm, lúc này có thể cảm nhận được Thẩm Dao đang nghĩ gì. Thấy bộ dạng ủ rũ của nàng, không khỏi xót xa: “Nương nương, hôm nay Trang chiêu nghi đã bị giáng chức.”
A Nhược nghe đến chủ đề này liền cao hứng: “Đáng đời, ai bảo cô ta nhiều lần đối đầu với nương nương. Nô tì thấy, bệ hạ đang thay người báo thù.”
Trang chiêu nghi bị giáng chức, không nằm ngoài dự đoán của Thẩm Dao. Xét cho cùng, nàng ta vốn nằm dưới trướng Mạnh Chi Tình, có quan hệ mật thiết với Mạnh gia. Giờ đây Yến Hoa muốn quét sạch nền móng của Mạnh gia nơi hậu cung, tất nhiên sẽ không để bất kỳ người nào chạy thoát.
Còn mối thù nhỏ nhặt và bất bình với nàng, đương nhiên không thể lọt vào mắt y.
Trà Trà thấy sầu muộn trong mắt Thẩm Dao nhiều hơn một phần, tìm cách chuyển chủ đề.
“Ngươi bớt đắc ý đi, yến hội sắp bắt đầu rồi, không nên chậm trễ nữa.”
A Nhược đành thu lại vẻ tươi cười của mình, nhanh chóng giúp Thẩm Dao vấn tóc: “Biết rồi.”
Lúc yến hội bắt đầu, Thẩm Dao và Yến Hoa ngồi cùng một chỗ, bên dưới là nhóm triều thần quý tộc.
“Truyền Lăng Vương yết kiến.”
Thời điểm Thẩm Dao trông thấy Sơ Nghiêu, toàn bộ hoài nghi trong lòng nàng đều đã được giải đáp.
Vì sao hắn giống Yến Hoa đến vậy, vì sao mỗi lần bản thân nàng gặp nguy hiểm hắn đều kịp thời xuất hiện.
Thẩm Dao quay đầu nhìn sắc mặt điềm tĩnh của Yến Hoa, đột nhiên cảm thấy nàng chưa từng hiểu rõ người này.
Yến Hoa, rốt cục chàng còn giấu ta bao nhiêu?
Sơ Nghiêu thản nhiên bước vào, trên mặt mang theo ý cười.
Trong yến hội múa ca tưng bừng, ánh mắt Thẩm Dao từ đầu đến cuối đều đặt lên người bên cạnh, nụ cười của y khiến chính nàng không rét thì run.
Yến Hoa cúi đầu, ngữ khí chứa vài phần quyến luyến: “A Dao, sao lại nhìn ta như vậy?”
Thẩm Dao di rời tầm mắt, không muốn đối diện với y, mượn cớ nói: “Bẩm bệ hạ, thân thể thần thiếp không khoẻ, muốn cáo lui trước.”
Bàn tay Yến Hoa đưa ra xoa tóc Thẩm Dao, lại bị nàng vô thức tránh né. Y cũng không phiền muộn, ánh mắt nhu tình như cũ: “Nếu không khoẻ, vậy A Dao về trước đi.”
Ra khỏi cung điện, Thẩm Dao vô tình bắt gặp Sơ Nghiêu ở bên ngoài, giống như đang đợi người.
Thẩm Dao muốn xoay bước rời đi, nhưng Sơ Nghiêu đã sớm phát hiện ra nàng.
“Hoàng tẩu, xin dừng bước.”
Thẩm Dao thuận theo: “Diện kiến Lăng Vương.”
Sơ Nghiêu cười: “Đã lâu không gặp, tiểu nha đầu, sao ngươi thấy ta liền chạy?”
Thẩm Dao lùi về phía sau: “Lăng Vương thận ngôn, không biết bản cung đã gặp riêng Lăng Vương bao giờ?”
Bắt gặp dáng vẻ phòng bị kia, Sơ Nghiêu không hề khó chịu, vẫn trêu đùa nàng như trước: “Tiểu nha đầu đúng là lòng gan dạ sắt, chuyện quan trọng như thế cũng bỏ quên phía sau.”
Nói xong, nụ cười trên môi hắn tắt đi, ngữ khí lạnh xuống: “Thật khiến ta chạnh lòng.”
“Bản cung không hiểu điện hạ đang nói đến chuyện gì?”
“Từ xa xưa, ơn cứu mạng vốn là có qua có lại, cớ gì đến ngươi lại biến thành nùng phu dữ xà?”
(*) Nùng phu dữ xà: Là câu chuyện ngụ ngôn kinh điển về người nông dân và con rắn. Nói với chúng ta rằng, phải biết phân biệt giữa cái thiện và cái ác. Chỉ có thể mở rộng vòng tay giúp đỡ những người thiện lương, và không được thương xót kẻ ác.
Thẩm Dao cảm thấy buồn cười: “Điện hạ, đối với một vở kịch mà bản thân tự biên tự diễn, nhất thiết phải canh cánh trong lòng hay sao? Lăng Vương điện hạ, bản cung nói có đúng không?”
Sơ Nghiêu hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng.
Xem ra, nha đầu này không hề ngốc nghếch.
Biết là thế, nhưng vẫn vờ như không hiểu: “Không rõ nương nương có ý gì?”
Thẩm Dao không có hứng thú giao thiệp với hắn, lạnh giọng buông một câu: “Điện hạ nên nhớ rằng, bản cung là hoàng tẩu của ngươi. Đừng vượt quá quy tắc.”
Đến khi bóng lưng Thẩm Dao đi xa dần, Sơ Nghiêu mới nghiêng đầu nói với người đứng trong bóng tối: “Cứ để mặc nàng hiểu lầm sao?”
Yến Hoa bước lên trước, nhìn theo bóng dáng dứt khoát rời đi của Thẩm Dao, cúi đầu cười nhẹ, trên mặt hiện lên vẻ bất lực: “Thế này cũng tốt.”
Nên nói ra sao, nên làm thế nào?
Nói với nàng tất cả đều là mưu kế.
Hay là nói, y không còn sống được bao lâu nữa.
Hoặc thiết tha hơn là thừa nhận rằng, bản thân đã yêu nàng, yêu từ rất lâu.
Chẳng những vậy, còn rất yêu, rất rất yêu sao?
Ngày nàng gặp thích khách, đều đã nằm trong kế hoạch của y.
“Sơ Nghiêu vào kinh rồi, ngươi giả làm thích khách ám sát, xem phản ứng của đệ ấy.”
“Rõ.”
Từ đầu đến cuối, đều không có đường lui.
Từ đầu đến cuối chứng minh, cục diện giữa y và nàng chỉ là con đường cụt.
Về đến cung, Thẩm Dao vừa ngồi xuống, Trà Trà đã dâng lên một chén cháo.
“Nương nương, yến hội tối nay người chưa ăn gì, nô tì làm cho người chút cháo, nhân lúc còn nóng hãy ăn một chút.”
Thẩm Dao nhận lấy: “Em có lòng rồi.”
Cháo tan trong miệng, mềm nhuyễn ngòn ngọt.
Không bao lâu sau khi Thẩm Dao ăn xong, liền thấy có chút đau đầu.
“Trà Trà, ta hơi mệt.”
Trà Trà đỡ lấy Thẩm Dao, tránh để nàng ngã.
“Nương nương, nô tì dìu người vào nghỉ.”
Trà Trà đỡ Thẩm Dao lên giường, quay lại hành lễ với người đứng sau: “Nhị công tử.”
“Lui đi.”
Yến Hoa đứng bên ngoài Côn Ninh cung, bàn tay nắm chặt đến lộ ra khớp xương trắng bệch. Cuối cùng, lại bất lực thả lỏng.
A Dao, nếu như nàng biết chân tướng, sẽ hận ta biết bao…
May là, dáng vẻ tức giận đó của nàng, ta sẽ không thể nhìn thấy được nữa.
_
Chẳng bao lâu sau là đến mùa săn bắn hoàng gia. Thẩm Dao, Yến Hoa và Sơ Nghiêu, cùng nhau xuất phát.
“Tiết trời hôm nay thật đẹp, để thiếp đi dạo với nương nương.” Quý tần Vương Tử Vũ nói.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Thần Dao không từ chối, hai người sánh vai bước đi.
“Mấy ngày trước biểu muội trong nhà vào cung, nhìn trúng túi thơm của thần thiếp, sống chết đòi một cái tương tự. Cho nên, thần thiếp mặt dày muốn mạo muội xin nương nương thêm một túi.” Vương Tử Vũ nói đùa.
Thẩm Dao mỉm cười: “Qua vài ngày, ta sai A Nhược đem qua cho ngươi.
“Thần thiếp thay mặt biểu muội tạ ơn…”
“A!”
Vương Tử Vũ còn chưa dứt lời, liền bị tiếng hét của Thẩm Dao làm cho giật mình, nhất thời bất động tại chỗ.
Là hai người quá mải mê trò chuyện, không để ý tới đường đi bên dưới, mới khiến Thẩm Dao không cẩn thận hụt chân mà rơi xuống hồ nước.
Vài ngày trước mưa to, đất ven hồ đều mềm nhũn, vừa chịu lực liền lún.
“Làm… Làm sao đây…”
Đúng lúc Vương Tử Vũ hoảng sợ đến thất thần, Sơ Nghiêu tình cờ đi ngang qua, trông thấy tình cảnh liền vội vàng chạy tới.
“Có chuyện gì?”
Ngữ khí khẩn trương không hề che giấu.
Vương Tử Văn bị hành động của hắn làm cho giật mình, trong lòng nhận thức được có điều gì đó không đúng. Nhưng hoang mang đến độ không kịp suy nghĩ gì, chỉ biết vô thức chỉ xuống hồ.
Sơ Nghiêu không nghĩ ngợi, trực tiếp nhảy xuống.
Vương Tử Vũ biết Sơ Nghiêu võ công cao cường, nhưng không ngờ thân thủ dưới nước cũng tốt như vậy.
“Hoàng hậu nương nương, người thế nào rồi?”
Lúc Thẩm Dao được đưa lên bình an, Vương Tử Vũ lập tức đi tới hỏi thăm.
Thẩm Dao xoa chân: “Ta không sao?”
“Chân còn cử động được không?”
Một lời của Sơ Nghiêu, nhấn chìm Thẩm Dao quay ngược về dòng ký ức.
Cũng là vào mùa săn bắn hoàng gia năm nọ, cũng là nàng vô tình rơi xuống hồ nước. Khi đó, cũng có người dịu dàng hỏi nàng: “Chân còn cử động được không?”
“Thẩm Dao!” Ngữ khí của Sơ Nghiêu trở nên nặng nề hơn.
Thẩm Dao định thần, bắt gặp ánh mắt của hắn.
Không biết lý do tại sao, nàng luôn cảm thấy đã từng gặp hắn ở đâu đó. Không phải là lần bị sơn tặc uy hiếp, hình như còn sớm hơn thế.
Sơ Nghiêu thấy nàng không nói gì, mở miệng đùa cợt: “Thế nào, bị doạ phát ngốc rồi?”
Thẩm Dao lắc đầu: “Ta không sao.”
Nói xong, ánh mắt dừng trên miếng ngọc bội bên eo Sơ Nghiêu.
Miếng ngọc bội này, cũng là người năm đó tặng cho nàng.
Nàng nói với Sơ Nghiêu: “Ngươi thật giống ca ca của mình, trước kia chàng cũng từng cứu ta như vậy.”
Sơ Nghiêu im lặng không nói gì.
Vương Tử Văn ở cạnh, nhìn hai người đối thoại, không khỏi rơi vào trầm tư.
_
Ba tháng sau.
Gần đây, Thẩm Dao ăn không ngon ngủ không yên, thường cảm thấy chóng mặt buồn nôn, vì thế cho truyền thái y vào bắt mạch.
“Ta sao rồi?”
Thái y vui mừng bẩm báo: “Hồi bẩm nương nương, thần xin chúc mừng, nương nương đã có hỉ.”
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Cùng thời điểm, tại một nơi khác.
Yến Hoa đứng bên hồ, thần sắc ngưng trọng, không rõ tâm tình.
Sơ Nghiêu từ sau đi tới, nói đùa: “Tâm nguyện ấp ủ bao năm của hoàng huynh đã đạt được, hà cớ mặt ủ mày chau?”
Yến Hoa không tiếp lời, suy ngẫm hồi lâu: “Chuẩn bị mọi chuyện đến đâu rồi?”
Nghe xong, nụ cười trên môi Sơ Nghiêu biến mất: “Ba ngày nữa có thể xuất phát.”
“Ngày mai ta dẫn nàng xuất cung, đệ chuẩn bị bước cuối cùng đi.”
Thấy bộ dạng này của Yến Hoa, Sơ Nghiêu liền thở dài: “Hoàng huynh, vì nàng mà bày mưu tính kế nhiều như vậy, có đáng không?”
Yến Hoa không đáp, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Trăng càng lúc càng tròn, sắp đến đêm rằm đoàn viên. Mà y và Thẩm Dao, cũng sắp đến lúc xa cách rồi.
“Đáng.”
Đêm khuya vắng lặng, Sơ Nghiêu nghe rõ ràng đáp án của Yến Hoa.
Trong bóng tối, hắn không nhìn rõ thần sắc của Yến Hoa, nhưng bóng dáng cô độc của y, khiến người ta không khỏi đau lòng.
“Người đẩy ta xuống năm đó, là huynh phải không?”
Yến Hoa không đáp, ngầm thừa nhận.
Trở về năm Thiên Hà thứ 62, thời điểm diễn ra mùa săn bắn hoàng gia.
Yến Hoa toả sáng ngời ngời trong cuộc săn bắn hoàng thất, khiến cho bao khuê nữ nảy sinh ái mộ.
Còn Thẩm Dao 15 tuổi, bởi vì đuổi theo một con thỏ mà lạc vào rừng sâu.
Vốn là chạy về phía con thỏ, vậy mà trong nháy mắt đã bị dàn hồ điệp đủ màu sắc thu hút, vô tình ngã xuống hồ.
Đó cũng là lần đầu tiên Sơ Nghiêu đi tìm mẫu phi của mình. Hắn thận trọng trốn trong đám thị vệ, nhưng còn chưa gặp được Nhàn phi, đã bị ca ca Yến Hoa tìm cớ dẫn đi, nhân lúc không ai chú ý mà đẩy hắn xuống hồ.
Sơ Nghiêu không kịp phòng bị, sặc nước kịch liệt.
Yến Hoa đứng bên trên, lớn giọng hét lên: “Thái tử điện hạ, nô tài đi tìm tuỳ tùng tới cứu người.”
Mà Sơ Nghiêu vừa muốn nói, liền nghe thấy tiếng kêu cứu gần đó của Thẩm Dao.
May mắn thay, vùng nước nàng rơi xuống không sâu. Lúc Sơ Nghiêu bơi qua cứu giúp, tính mạng đã không còn đáng lo.
Đó, cũng là lần đầu tiên Sơ Nghiêu gặp Thẩm Dao.
“Về sau nghe nói, mẫu phi phạt huynh quỳ gối ba ngày, là thật sao?”
Yến Hoa có chút bất mãn: “Đệ rất rảnh?”
Sơ Nghiêu lắc đầu: “Ta chỉ là rất ngưỡng mộ với huynh mà thôi.”
Từ nhỏ đã có mẫu phi bên cạnh, dù có bị phạt quỳ gối hay không, Sơ Nghiêu đều ngưỡng mộ.
Yến Hoa cười nhẹ, khoảnh khắc quay người rời đi, trong gió truyền đến một lời nói, toàn bộ ngữ khí đều mang theo niềm khao khát: “Đáng tiếc, ta cũng ngưỡng mộ đệ.”
Sinh ra đã tránh xa chốn thâm cung, sống một đời tự do tự tại. Không cần lo lắng về chuyện lập mưu hay bị sát hại, quan trọng nhất là được tận hưởng cuộc sống bình yên.
Sơ Nghiêu biết, đứa trẻ năm đó Nhàn phi lựa chọn để vứt bỏ trên danh nghĩa, mới là đứa trẻ bà mong muốn sống sót.
Người bị vứt bỏ thật sự… lại chính là Yến Hoa.
Những đứa trẻ ở trong cung, dẫu sao thường đoản mệnh.
“Trước khi rời đi, ta muốn đệ đáp ứng ba quy ước.”
“Hoàng huynh, mời nói.”
“Thứ nhất, vĩnh viễn không được phế hậu.”
“Được.”
“Thứ hai, ta không quan tâm đệ có bao nhiêu nữ nhân bên ngoài. Nhưng ngoại trừ nàng, không ai được phép mang thai.”
“Hoàng huynh quản hơi nhiều rồi thì phải, nếu như ta không đồng ý thì sao?”
“Đệ có thể thử.”
“Chỉ đùa thôi, ta đồng ý.”
“Thứ ba, hãy đối xử thật tốt với nàng.”
Nhiêu đó, chính là lời hứa giữa Sơ Nghiêu và Yến Hoa.
Từ đầu đến cuối, toàn bộ mọi thứ, đều là vì A Dao.
Trong chốn thâm cung, hi sinh bản thân chính là bài học bọn họ nhất định phải trải qua.
Yến Hoa yêu Thẩm Dao, nhưng không dám nói ra, không dám dũng cảm đi về phía nàng.
Đằng sau dáng vẻ tựa như lợi dụng đó, là một trái tim vừa cháy bỏng vừa nhút nhát.
Sơ Nghiêu nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà hắn không bao giờ có thể sánh bằng Yến Hoa.
Tại Côn Ninh cung.
Thẩm Dao ngồi bên ngoài điện, một mình thưởng thức rượu ngon.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Trà Trà trông thấy Thẩm Dao lại uống say, lòng đau như cắt: “Nương nương, mấy ngày nay người vì làm tròn bổn phận trong tang lễ của Thái hậu mà cực khổ rồi, không nên uống thêm nữa.”
Thẩm Dao lắc lư bình rượu: “Chính vì mệt, nên mới muốn uống.”
Nàng nhìn ly rượu trong tay, một hơi uống cạn.
Ngẩng mặt lên bầu trời đen kịt, bỗng chốc cảm thấy u sầu.
“Trà Trà, em biết không? Ta chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày chàng trở nên lạnh lùng như thế. Ta luôn cho rằng, là do chàng sống quá cực khổ rồi.”
Sinh ra trong hoàng thất, mẫu phi mất sớm, không có gia tộc để nương tựa.
“Lúc chàng nói muốn cưới ta, ta cũng biết, đó chỉ là áp lực mà Tiên đế mang đến.”
Thân là Thái tử, chàng phải cưới một thiên kim xuất thân danh gia vọng tộc mới phải.
Thân là Yến Hoa, chàng chỉ có thể cưới một nữ nhân gia tộc quyền thế tầm thường làm vợ.
“Thế nhưng chàng đã chọn cưới ta, cớ gì không tin thê tử của mình lấy một lần, tại sao tự mình ra mặt đối phó với Mạnh gia và Hứa gia?”
Lòng Trà Trà không chịu nổi, nhưng không cách nào nói ra với Thẩm Dao.
“Nương nương, người say rồi.”
Thẩm Dao cười: “Phải, là ta say rồi. Có những lời, chỉ khi say rồi mới dám nói ra.”
“Trái tim dù có trong sáng đến đâu, chỉ cần lọt vào vòng xoáy của quyền lực, đều không thể rời khỏi âm mưu vô hạn.”
Mà bản thân nàng, cũng không ngoại lệ.
Vẫn nhớ ngày ở ngự hoa viên, nàng từng hỏi về túi thơm mà Vương Tử Vũ mang theo.
“Túi thơm của muội muội tinh xảo thật đấy.”
Vương Tử Vũ vô thức che lại: “Là bệ hạ ban tặng muội.”
Thẩm Dao cười nhẹ: “Ta không nhỏ nhen đến mức đấy.”
Vương Tử Vũ có chút ngại ngùng: “Vẫn là nương nương độ lượng.”
Thấy Thẩm Dao không nói gì nữa, Vương Tử Vũ lắm miệng thêm một câu: “Bệ hạ giống như đã thương lượng với Thần phi, một người tặng vòng tay, một người tặng túi thơm.”
Trong mắt Thẩm Dao hiện lên một cảm xúc không rõ, lại khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, nhàn nhạt đáp: “Cho thấy các muội đắc sủng mà thôi.”
Thẩm Dao từ nhỏ đã cực kỳ nhạy cảm với mùi hương, đương nhiên hiểu rõ mục đích ban tặng túi thơm của Yến Hoa là để áp chế linh lăng hương trong chiếc vòng tay.
Thời điểm đó, nàng xem đó là ân ủng của chàng đối với Hứa Ninh Hoà. Hiện giờ nghĩ lại, chính là bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau.
(*) Ẩn dụ cho việc lợi dụng hãm hại người khác, lại không ngờ người khác cũng lợi dụng và hãm hại mình.
“Bệ hạ đối với ta, cũng thật tốt.” Thẩm Dao cười khổ.
Thần sắc Trà Tràn tràn đầy bi thương: “Nương nương, bệ hạ đối với người…”
Chính là chỉ cần người bình yên, ngay cả đến bản thân cũng không màng.
Nụ cười trên môi Thẩm Dao đẹp đến mức thê lương, cơn say rất nhanh kéo đến: “Ta mệt rồi, hồi cung thôi.”
Trà Trà đỡ Thẩm Dao đứng dậy, vừa muốn rời khỏi điện thì trời bất chợt đổ mưa. Ban nãy ra ngoài không mang theo ô, giờ ngẫm lại thật hối hận.
“Giao nàng ấy cho ta.”
Trà Trà vừa ngẩng đầu, thấy bóng dáng xa lạ mà thân thuộc, có phần sửng sốt: “Nhị công tử…”
Người đó đi tới đỡ Thẩm Dao, nhưng khi Trà Trà thấy bàn tay hắn duỗi ra, vô thức lui về sau một bước, bảo vệ Thẩm Dao trong lòng.
“Nhị công tử, xin thứ tội.”
Yến Hoa không biết từ đâu xuất hiện, nhàn nhạt hạ lệnh: “Giao cho đệ ấy.”
Trà Trà không dám làm trái mệnh lệnh của Yến Hoa, đành để người toàn thân mặc đồ đen bế Thẩm Dao rời đi.
Trà Trà nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Yến Hoa, trong lòng thở dài, muốn nói gì đó, nhưng đành cáo lui.
“A Dao, thật xin lỗi…”
Ở bên ngoài khuê phòng của Thẩm Dao, Yến Hoa tay cầm ô đứng trong màn mưa lớn, đến khi ánh nến dập tắt mới nhấc chân rời đi.
_
Ngày hôm sau, trên đại điện.
“Có tấu thì dâng lên, không có thì bãi triều.”
Trong triều, Yến Hoa đang cùng các triều thần nghị sự như thường lệ.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Lúc này, Ôn Hoài đột nhiên lên tiếng: “Thần có tấu cần dâng.”
“Ái khanh, nói đi.”
“Vài ngày trước, trong khi đang thi hành công vụ, thần có vô tình bắt gặp một thiếu niên. Bởi vì dung mạo người này vô cùng giống với bệ hạ, cho nên thần có chú ý nhiều hơn đôi chút.”
Người lên tiếng là Ôn Hoài, cận thần của Yến Hoa.
Nghe lời Ôn Hoài, Yến Hoa nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Ồ, còn có chuyện này?”
“Thần đã điều tra một vài thứ, phát hiện mẫu thân của người này chính là bà đỡ năm xưa của Nhàn phi nương nương. Qua nhiều lần truy hỏi, nữ nhân để lộ sơ hở, nói ra một bí mật kinh thiên động địa.”
“Năm đó, Nhàn phi hạ sinh một cặp hoàng tử. Bởi vì bà ta nhiều năm trời không có lấy một mụn con, cho nên khi nhìn thấy hai đứa bé, lòng nảy sinh chấp niệm. Nói dối rằng, Nhàn phi nương nương chỉ hạ sinh một vị hoàng tử, sau đó đem đứa bé còn lại lén rời cung.”
Yến Hoa kích động đứng dậy khỏi long ỷ: “Thiếu niên đó bây giờ đang ở đâu?”
“Hồi bẩm bệ hạ, đang chờ bên ngoài ạ.”
Dưới vô vàn ánh mắt dõi theo, Sơ Nghiêu ngang nhiên bước chân tiến vào đại điện.
Cùng lúc đó.
Khi Thẩm Dao tỉnh lại, cảm nhận được sự kỳ lạ trong cơ thể, đầu đau đến choáng váng.
“Trà Trà? A Nhược?”
Trà Trà bình tĩnh kéo rèm lên, đỡ Thẩm Dao ngồi dậy: “Nương nương, người tỉnh rồi.”
So với vẻ điềm nhiên của Trà Trà, A Nhược rõ ràng vui mừng hơn hẳn: “Nô tì chúc mừng nương nương tối qua được thị tẩm.”
Thẩm Dao sửng sốt: “Tối qua?”
“Nô tì đi chuẩn bị nước nóng cho nương nương tắm rửa.”
Thị nữ giúp Thẩm Dao tắm rửa, nhưng không rõ vì sao, trong lòng nàng dâng lên uỷ khuất.
Yến Hoa, tình yêu của chàng, rốt cục có mấy phần là thật?
Đều nói con người ta khi yêu, được cái này sẽ mất đi cái kia, vậy vì sao tình cảm nàng dành cho Yến Hoa, lại càng lúc càng nhiều hơn?
Trà Trà và A Nhược giúp Thẩm Dao trang điểm thay y phục.
Trà Trà đi theo Thẩm Dao đã nhiều năm, lúc này có thể cảm nhận được Thẩm Dao đang nghĩ gì. Thấy bộ dạng ủ rũ của nàng, không khỏi xót xa: “Nương nương, hôm nay Trang chiêu nghi đã bị giáng chức.”
A Nhược nghe đến chủ đề này liền cao hứng: “Đáng đời, ai bảo cô ta nhiều lần đối đầu với nương nương. Nô tì thấy, bệ hạ đang thay người báo thù.”
Trang chiêu nghi bị giáng chức, không nằm ngoài dự đoán của Thẩm Dao. Xét cho cùng, nàng ta vốn nằm dưới trướng Mạnh Chi Tình, có quan hệ mật thiết với Mạnh gia. Giờ đây Yến Hoa muốn quét sạch nền móng của Mạnh gia nơi hậu cung, tất nhiên sẽ không để bất kỳ người nào chạy thoát.
Còn mối thù nhỏ nhặt và bất bình với nàng, đương nhiên không thể lọt vào mắt y.
Trà Trà thấy sầu muộn trong mắt Thẩm Dao nhiều hơn một phần, tìm cách chuyển chủ đề.
“Ngươi bớt đắc ý đi, yến hội sắp bắt đầu rồi, không nên chậm trễ nữa.”
A Nhược đành thu lại vẻ tươi cười của mình, nhanh chóng giúp Thẩm Dao vấn tóc: “Biết rồi.”
Lúc yến hội bắt đầu, Thẩm Dao và Yến Hoa ngồi cùng một chỗ, bên dưới là nhóm triều thần quý tộc.
“Truyền Lăng Vương yết kiến.”
Thời điểm Thẩm Dao trông thấy Sơ Nghiêu, toàn bộ hoài nghi trong lòng nàng đều đã được giải đáp.
Vì sao hắn giống Yến Hoa đến vậy, vì sao mỗi lần bản thân nàng gặp nguy hiểm hắn đều kịp thời xuất hiện.
Thẩm Dao quay đầu nhìn sắc mặt điềm tĩnh của Yến Hoa, đột nhiên cảm thấy nàng chưa từng hiểu rõ người này.
Yến Hoa, rốt cục chàng còn giấu ta bao nhiêu?
Sơ Nghiêu thản nhiên bước vào, trên mặt mang theo ý cười.
Trong yến hội múa ca tưng bừng, ánh mắt Thẩm Dao từ đầu đến cuối đều đặt lên người bên cạnh, nụ cười của y khiến chính nàng không rét thì run.
Yến Hoa cúi đầu, ngữ khí chứa vài phần quyến luyến: “A Dao, sao lại nhìn ta như vậy?”
Thẩm Dao di rời tầm mắt, không muốn đối diện với y, mượn cớ nói: “Bẩm bệ hạ, thân thể thần thiếp không khoẻ, muốn cáo lui trước.”
Bàn tay Yến Hoa đưa ra xoa tóc Thẩm Dao, lại bị nàng vô thức tránh né. Y cũng không phiền muộn, ánh mắt nhu tình như cũ: “Nếu không khoẻ, vậy A Dao về trước đi.”
Ra khỏi cung điện, Thẩm Dao vô tình bắt gặp Sơ Nghiêu ở bên ngoài, giống như đang đợi người.
Thẩm Dao muốn xoay bước rời đi, nhưng Sơ Nghiêu đã sớm phát hiện ra nàng.
“Hoàng tẩu, xin dừng bước.”
Thẩm Dao thuận theo: “Diện kiến Lăng Vương.”
Sơ Nghiêu cười: “Đã lâu không gặp, tiểu nha đầu, sao ngươi thấy ta liền chạy?”
Thẩm Dao lùi về phía sau: “Lăng Vương thận ngôn, không biết bản cung đã gặp riêng Lăng Vương bao giờ?”
Bắt gặp dáng vẻ phòng bị kia, Sơ Nghiêu không hề khó chịu, vẫn trêu đùa nàng như trước: “Tiểu nha đầu đúng là lòng gan dạ sắt, chuyện quan trọng như thế cũng bỏ quên phía sau.”
Nói xong, nụ cười trên môi hắn tắt đi, ngữ khí lạnh xuống: “Thật khiến ta chạnh lòng.”
“Bản cung không hiểu điện hạ đang nói đến chuyện gì?”
“Từ xa xưa, ơn cứu mạng vốn là có qua có lại, cớ gì đến ngươi lại biến thành nùng phu dữ xà?”
(*) Nùng phu dữ xà: Là câu chuyện ngụ ngôn kinh điển về người nông dân và con rắn. Nói với chúng ta rằng, phải biết phân biệt giữa cái thiện và cái ác. Chỉ có thể mở rộng vòng tay giúp đỡ những người thiện lương, và không được thương xót kẻ ác.
Thẩm Dao cảm thấy buồn cười: “Điện hạ, đối với một vở kịch mà bản thân tự biên tự diễn, nhất thiết phải canh cánh trong lòng hay sao? Lăng Vương điện hạ, bản cung nói có đúng không?”
Sơ Nghiêu hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng.
Xem ra, nha đầu này không hề ngốc nghếch.
Biết là thế, nhưng vẫn vờ như không hiểu: “Không rõ nương nương có ý gì?”
Thẩm Dao không có hứng thú giao thiệp với hắn, lạnh giọng buông một câu: “Điện hạ nên nhớ rằng, bản cung là hoàng tẩu của ngươi. Đừng vượt quá quy tắc.”
Đến khi bóng lưng Thẩm Dao đi xa dần, Sơ Nghiêu mới nghiêng đầu nói với người đứng trong bóng tối: “Cứ để mặc nàng hiểu lầm sao?”
Yến Hoa bước lên trước, nhìn theo bóng dáng dứt khoát rời đi của Thẩm Dao, cúi đầu cười nhẹ, trên mặt hiện lên vẻ bất lực: “Thế này cũng tốt.”
Nên nói ra sao, nên làm thế nào?
Nói với nàng tất cả đều là mưu kế.
Hay là nói, y không còn sống được bao lâu nữa.
Hoặc thiết tha hơn là thừa nhận rằng, bản thân đã yêu nàng, yêu từ rất lâu.
Chẳng những vậy, còn rất yêu, rất rất yêu sao?
Ngày nàng gặp thích khách, đều đã nằm trong kế hoạch của y.
“Sơ Nghiêu vào kinh rồi, ngươi giả làm thích khách ám sát, xem phản ứng của đệ ấy.”
“Rõ.”
Từ đầu đến cuối, đều không có đường lui.
Từ đầu đến cuối chứng minh, cục diện giữa y và nàng chỉ là con đường cụt.
Về đến cung, Thẩm Dao vừa ngồi xuống, Trà Trà đã dâng lên một chén cháo.
“Nương nương, yến hội tối nay người chưa ăn gì, nô tì làm cho người chút cháo, nhân lúc còn nóng hãy ăn một chút.”
Thẩm Dao nhận lấy: “Em có lòng rồi.”
Cháo tan trong miệng, mềm nhuyễn ngòn ngọt.
Không bao lâu sau khi Thẩm Dao ăn xong, liền thấy có chút đau đầu.
“Trà Trà, ta hơi mệt.”
Trà Trà đỡ lấy Thẩm Dao, tránh để nàng ngã.
“Nương nương, nô tì dìu người vào nghỉ.”
Trà Trà đỡ Thẩm Dao lên giường, quay lại hành lễ với người đứng sau: “Nhị công tử.”
“Lui đi.”
Yến Hoa đứng bên ngoài Côn Ninh cung, bàn tay nắm chặt đến lộ ra khớp xương trắng bệch. Cuối cùng, lại bất lực thả lỏng.
A Dao, nếu như nàng biết chân tướng, sẽ hận ta biết bao…
May là, dáng vẻ tức giận đó của nàng, ta sẽ không thể nhìn thấy được nữa.
_
Chẳng bao lâu sau là đến mùa săn bắn hoàng gia. Thẩm Dao, Yến Hoa và Sơ Nghiêu, cùng nhau xuất phát.
“Tiết trời hôm nay thật đẹp, để thiếp đi dạo với nương nương.” Quý tần Vương Tử Vũ nói.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Thần Dao không từ chối, hai người sánh vai bước đi.
“Mấy ngày trước biểu muội trong nhà vào cung, nhìn trúng túi thơm của thần thiếp, sống chết đòi một cái tương tự. Cho nên, thần thiếp mặt dày muốn mạo muội xin nương nương thêm một túi.” Vương Tử Vũ nói đùa.
Thẩm Dao mỉm cười: “Qua vài ngày, ta sai A Nhược đem qua cho ngươi.
“Thần thiếp thay mặt biểu muội tạ ơn…”
“A!”
Vương Tử Vũ còn chưa dứt lời, liền bị tiếng hét của Thẩm Dao làm cho giật mình, nhất thời bất động tại chỗ.
Là hai người quá mải mê trò chuyện, không để ý tới đường đi bên dưới, mới khiến Thẩm Dao không cẩn thận hụt chân mà rơi xuống hồ nước.
Vài ngày trước mưa to, đất ven hồ đều mềm nhũn, vừa chịu lực liền lún.
“Làm… Làm sao đây…”
Đúng lúc Vương Tử Vũ hoảng sợ đến thất thần, Sơ Nghiêu tình cờ đi ngang qua, trông thấy tình cảnh liền vội vàng chạy tới.
“Có chuyện gì?”
Ngữ khí khẩn trương không hề che giấu.
Vương Tử Văn bị hành động của hắn làm cho giật mình, trong lòng nhận thức được có điều gì đó không đúng. Nhưng hoang mang đến độ không kịp suy nghĩ gì, chỉ biết vô thức chỉ xuống hồ.
Sơ Nghiêu không nghĩ ngợi, trực tiếp nhảy xuống.
Vương Tử Vũ biết Sơ Nghiêu võ công cao cường, nhưng không ngờ thân thủ dưới nước cũng tốt như vậy.
“Hoàng hậu nương nương, người thế nào rồi?”
Lúc Thẩm Dao được đưa lên bình an, Vương Tử Vũ lập tức đi tới hỏi thăm.
Thẩm Dao xoa chân: “Ta không sao?”
“Chân còn cử động được không?”
Một lời của Sơ Nghiêu, nhấn chìm Thẩm Dao quay ngược về dòng ký ức.
Cũng là vào mùa săn bắn hoàng gia năm nọ, cũng là nàng vô tình rơi xuống hồ nước. Khi đó, cũng có người dịu dàng hỏi nàng: “Chân còn cử động được không?”
“Thẩm Dao!” Ngữ khí của Sơ Nghiêu trở nên nặng nề hơn.
Thẩm Dao định thần, bắt gặp ánh mắt của hắn.
Không biết lý do tại sao, nàng luôn cảm thấy đã từng gặp hắn ở đâu đó. Không phải là lần bị sơn tặc uy hiếp, hình như còn sớm hơn thế.
Sơ Nghiêu thấy nàng không nói gì, mở miệng đùa cợt: “Thế nào, bị doạ phát ngốc rồi?”
Thẩm Dao lắc đầu: “Ta không sao.”
Nói xong, ánh mắt dừng trên miếng ngọc bội bên eo Sơ Nghiêu.
Miếng ngọc bội này, cũng là người năm đó tặng cho nàng.
Nàng nói với Sơ Nghiêu: “Ngươi thật giống ca ca của mình, trước kia chàng cũng từng cứu ta như vậy.”
Sơ Nghiêu im lặng không nói gì.
Vương Tử Văn ở cạnh, nhìn hai người đối thoại, không khỏi rơi vào trầm tư.
_
Ba tháng sau.
Gần đây, Thẩm Dao ăn không ngon ngủ không yên, thường cảm thấy chóng mặt buồn nôn, vì thế cho truyền thái y vào bắt mạch.
“Ta sao rồi?”
Thái y vui mừng bẩm báo: “Hồi bẩm nương nương, thần xin chúc mừng, nương nương đã có hỉ.”
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Cùng thời điểm, tại một nơi khác.
Yến Hoa đứng bên hồ, thần sắc ngưng trọng, không rõ tâm tình.
Sơ Nghiêu từ sau đi tới, nói đùa: “Tâm nguyện ấp ủ bao năm của hoàng huynh đã đạt được, hà cớ mặt ủ mày chau?”
Yến Hoa không tiếp lời, suy ngẫm hồi lâu: “Chuẩn bị mọi chuyện đến đâu rồi?”
Nghe xong, nụ cười trên môi Sơ Nghiêu biến mất: “Ba ngày nữa có thể xuất phát.”
“Ngày mai ta dẫn nàng xuất cung, đệ chuẩn bị bước cuối cùng đi.”
Thấy bộ dạng này của Yến Hoa, Sơ Nghiêu liền thở dài: “Hoàng huynh, vì nàng mà bày mưu tính kế nhiều như vậy, có đáng không?”
Yến Hoa không đáp, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Trăng càng lúc càng tròn, sắp đến đêm rằm đoàn viên. Mà y và Thẩm Dao, cũng sắp đến lúc xa cách rồi.
“Đáng.”
Đêm khuya vắng lặng, Sơ Nghiêu nghe rõ ràng đáp án của Yến Hoa.
Trong bóng tối, hắn không nhìn rõ thần sắc của Yến Hoa, nhưng bóng dáng cô độc của y, khiến người ta không khỏi đau lòng.
“Người đẩy ta xuống năm đó, là huynh phải không?”
Yến Hoa không đáp, ngầm thừa nhận.
Trở về năm Thiên Hà thứ 62, thời điểm diễn ra mùa săn bắn hoàng gia.
Yến Hoa toả sáng ngời ngời trong cuộc săn bắn hoàng thất, khiến cho bao khuê nữ nảy sinh ái mộ.
Còn Thẩm Dao 15 tuổi, bởi vì đuổi theo một con thỏ mà lạc vào rừng sâu.
Vốn là chạy về phía con thỏ, vậy mà trong nháy mắt đã bị dàn hồ điệp đủ màu sắc thu hút, vô tình ngã xuống hồ.
Đó cũng là lần đầu tiên Sơ Nghiêu đi tìm mẫu phi của mình. Hắn thận trọng trốn trong đám thị vệ, nhưng còn chưa gặp được Nhàn phi, đã bị ca ca Yến Hoa tìm cớ dẫn đi, nhân lúc không ai chú ý mà đẩy hắn xuống hồ.
Sơ Nghiêu không kịp phòng bị, sặc nước kịch liệt.
Yến Hoa đứng bên trên, lớn giọng hét lên: “Thái tử điện hạ, nô tài đi tìm tuỳ tùng tới cứu người.”
Mà Sơ Nghiêu vừa muốn nói, liền nghe thấy tiếng kêu cứu gần đó của Thẩm Dao.
May mắn thay, vùng nước nàng rơi xuống không sâu. Lúc Sơ Nghiêu bơi qua cứu giúp, tính mạng đã không còn đáng lo.
Đó, cũng là lần đầu tiên Sơ Nghiêu gặp Thẩm Dao.
“Về sau nghe nói, mẫu phi phạt huynh quỳ gối ba ngày, là thật sao?”
Yến Hoa có chút bất mãn: “Đệ rất rảnh?”
Sơ Nghiêu lắc đầu: “Ta chỉ là rất ngưỡng mộ với huynh mà thôi.”
Từ nhỏ đã có mẫu phi bên cạnh, dù có bị phạt quỳ gối hay không, Sơ Nghiêu đều ngưỡng mộ.
Yến Hoa cười nhẹ, khoảnh khắc quay người rời đi, trong gió truyền đến một lời nói, toàn bộ ngữ khí đều mang theo niềm khao khát: “Đáng tiếc, ta cũng ngưỡng mộ đệ.”
Sinh ra đã tránh xa chốn thâm cung, sống một đời tự do tự tại. Không cần lo lắng về chuyện lập mưu hay bị sát hại, quan trọng nhất là được tận hưởng cuộc sống bình yên.
Sơ Nghiêu biết, đứa trẻ năm đó Nhàn phi lựa chọn để vứt bỏ trên danh nghĩa, mới là đứa trẻ bà mong muốn sống sót.
Người bị vứt bỏ thật sự… lại chính là Yến Hoa.
Những đứa trẻ ở trong cung, dẫu sao thường đoản mệnh.
“Trước khi rời đi, ta muốn đệ đáp ứng ba quy ước.”
“Hoàng huynh, mời nói.”
“Thứ nhất, vĩnh viễn không được phế hậu.”
“Được.”
“Thứ hai, ta không quan tâm đệ có bao nhiêu nữ nhân bên ngoài. Nhưng ngoại trừ nàng, không ai được phép mang thai.”
“Hoàng huynh quản hơi nhiều rồi thì phải, nếu như ta không đồng ý thì sao?”
“Đệ có thể thử.”
“Chỉ đùa thôi, ta đồng ý.”
“Thứ ba, hãy đối xử thật tốt với nàng.”
Nhiêu đó, chính là lời hứa giữa Sơ Nghiêu và Yến Hoa.
Từ đầu đến cuối, toàn bộ mọi thứ, đều là vì A Dao.
Trong chốn thâm cung, hi sinh bản thân chính là bài học bọn họ nhất định phải trải qua.
Yến Hoa yêu Thẩm Dao, nhưng không dám nói ra, không dám dũng cảm đi về phía nàng.
Đằng sau dáng vẻ tựa như lợi dụng đó, là một trái tim vừa cháy bỏng vừa nhút nhát.
Sơ Nghiêu nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà hắn không bao giờ có thể sánh bằng Yến Hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương