Tô Thời Sơ rất rõ ràng sắc mặt Ân Dĩ Yên cứng đờ và còn có chút co rút mà có thể dùng mắt thường thấy được.
“Chị Dĩ Yên, em! ”
Tô Thời Sơ đang muốn mở miệng giải thích, Ân Dĩ Yên lập tức xua tay, tươi cười nói:
“Thời Sơ vừa rồi đã giải thích với chị rồi, là do lần đầu tiên em ấy đến nên có chút lo lắng mà thôi, chị không để trong lòng đâu.
”
Ân Dĩ Mặc nhướng mày nhìn Tô Thời Sơ một cái, trong mũi hừ lạnh một tiếng: “Bản lĩnh tạo mối quan hệ của cô cũng rất nhanh đó.
”
Tô Thời Sơ rụt cổ, không dám nói gì.
Dù sao lấy của người thì tay ngắn, ăn của người thì miệng ngắn, cho dù cô có lý lẽ hùng hồn hơn đi nữa, cũng không dám chống đối với Ân Dĩ Mặc.
Muộn hơn một chút, Ân Dĩ Mặc và Tô Thời Sơ cùng rời đi.
Sau khi tiễn hai người bọn họ đi xong, nụ cười hiền lành trên mặt Ân phu nhân chậm rãi biến mất, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc:
“Vừa rồi con có nói cái gì không nên nói với cô bé kia không?”
“Không có, sao con có thể nói được.
” Ân Dĩ Yên nhún nhún vai, đôi mắt to chợt lóe lên, trong đôi mắt tràn ngập ý cười:
“Con rất thích Tô Thời Sơ, mắt nhìn người của mẹ rất chính xác.
”
Sau khi nghe được câu này, sắc mặt Ân phu nhân mới chuyển biến tốt hơn một chút.
Nhớ tới thái độ vừa rồi của Ân Dĩ Mặc , bà không nhịn được trong lòng lo lắng thay cho tương lai của Tô Thời Sơ.
…
Trên đường trở về, Ân Dĩ Mặc tự mình lái xe, Tô Thời Sơ thức thời vòng ra phía sau mở cửa xe sau, vừa chuẩn bị chui vào thì…
“Tô Thời Sơ, cô coi tôi là tài xế của cô à?”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, khiến Tô Thời Sơ hoảng sợ run rẩy, yên lặng đóng cửa lại, đi đến cửa lái bên phía ghế phụ, mở cửa xe, kéo dây an toàn chui vào.
Dọc theo suốt đường đi, Tô Thời Sơ len lén dùng gương chiếu hậu quan sát Ân Dĩ Mặc , người đàn ông đang lái xe, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt căng thẳng, rõ ràng tâm trạng đang không tốt.
Cô đoán hẳn là giữa anh và Ân phu nhân đang có bất đồng gì đấy.
Chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, Tô Thời Sơ không có hứng thú tìm hiểu chuyện nhà người khác.
Huống chi chuyện rắc rối này có khả năng còn liên quan đến bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Tô Thời Sơ lặng lẽ thu hồi lại tầm mắt.
Tuy rằng Ân Dĩ Mặc đang lái xe nhưng khóe mắt vẫn thoáng nhìn thấy hành động nhỏ này của Tô Thời Sơ, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
“Thân phận hiện tại của cô là Ân thiếu phu nhân, tranh thủ thời gian xin nghỉ công việc cô làm trước kia đi, còn về phần sắp xếp cho sau này, tôi sẽ để Lâm Hoài đến thông báo cho cô sau.
”
Tô Thời Sơ hiểu ý gật gật đầu, trong lòng cảm kích nói không nên lời.
“Ân tổng, anh rất đáng tin cậy.
” Suy nghĩ một chút, Tô Thời Sơ thốt ra một câu như vậy.
Ân Dĩ Mặc nhíu mày: “Đây là cách cô khen người khác sao?”
“Dù sao thì tôi cũng đã gặp quá nhiều người không đáng tin tưởng rồi.
”
Tô Thời Sơ ý vị thâm trường nói ra một câu như vậy, sau đó quay mặt nhìn ra ngoài phía cửa sổ xe.
Cả đời sống đến bây giờ, ngoại trừ Tô Thắng Quốc ra thì Tô Thời Sơ chưa từng gặp được thêm một người muốn thật lòng giúp đỡ cô cả.
Tuy rằng cô và Ân Dĩ Mặc đang có quan hệ hợp tác với nhau, nên anh mới có thể ra tay giúp đỡ cô.
Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, quả thật chỉ có Ân Dĩ Mặc mới có thể giải quyết vấn đề và những lo lắng hiện tại của cô.
Ân Dĩ Mặc liếc nhìn Tô Thời Sơ một cái, không nói gì, tuỳ ý kéo kéo cà vạt, hai tay đang đặt trên vô lăng hơi siết chặt lại.
Anh lại vô cớ đối với nữ nhân này sinh ra chút thương hại.
Vốn tưởng rằng Ân Dĩ Mặc sẽ đưa cô về bệnh viện, kết quả lại đi đến trước cửa ngôi nhà mà cô đã đến trước đó một lần, Tô Thời Sơ bất ngờ còn chưa kịp phản ứng lại.
“Tối nay, tôi ngủ ở đây?” Tô Thời Sơ kinh ngạc hỏi anh.
“Không thì sao?” Ân Dĩ Mặc dừng xe, sải chân dài bước về phía trước, giọng nói từ phía trước truyền đến: “Trong bụi cây có rắn, nếu cô không sợ, có thể đứng ở đó cả đêm.
”
Anh vừa dứt lời, Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nhanh chân bước đuổi theo.
So với những thứ khác, mạng nhỏ vẫn là quan trọng hơn.
Nghe tiếng bước chân chạy đuổi theo phía sau, khoé môi Ân Dĩ Mặc khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng.
Khi đã vào nhà, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
Ân Dĩ Mặc cởi áo khoác ra, không để ý đến người phụ nữ vẫn đang ở phòng khách, trực tiếp đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm gội.
Hôm nay đã bận rộn cả ngày, lúc này anh chỉ muốn nhanh chóng tắm gội cho sạch sẽ rồi về phòng nghỉ ngơi.
Về phần người phụ nữ ngốc nghếch ngoài kia, anh cũng lười quản.
Chờ đến lúc anh từ phòng tắm bước ra, người phụ nữ đó thế nhưng dựa đầu vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, quần áo trên người vẫn đang được mặt một cách chỉnh tề, đến cả áo khoác cũng không cởi ra.
Đuôi lông mày Ân Dĩ Mặc nhướng lên, ho nhẹ hai tiếng, người phụ nữ trên sô pha lập tức giật mình tỉnh dậy, quay đầu nhìn về phía phòng tắm.
“Ân tổng, anh tắm xong rồi à?” Cô cười cười: “Ghế sô pha cao cấp đúng là khác biệt, đầu tôi vừa chạm vào thì đủ ngủ thiếp đi.
”
“Nếu cô thích, thì tối nay cô cứ ngủ trên sô pha đi.
” Giọng nói lạnh lẽo của Ân Dĩ Mặc vang lên.
Tô Thời Sơ nghe ra ý trào phúng trong lời nói của anh, nhưng cô cũng không quan tâm, tự mình đứng lên, vẻ mặt phá lệ thản nhiên.
Cô lại không có nói sai, sô pha này quả thật rất mềm mại, so với giường trong bệnh viện thoải mái hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Ân Dĩ Mặc cũng không so đo với cô, giọng nói thản nhiên: “Phòng khách đã cho người quét dọn rồi, tắm rửa xong cô có thể qua đó nghỉ ngơi.
”
Vừa dứt lời, anh liền ngồi xuống cầm tờ báo bên cạnh lên, dáng vẻ bảo rằng người lạ chớ làm phiền.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu, Ân Dĩ Mặc ngước mắt lên, phát hiện người phụ nữ này vẫn đứng ngây ngốc không nhúc nhích tại chỗ.
“Cô có việc gì sao?”
“Tôi không có quần áo để thay.
” Tô Thời Sơ buông tay, sắc mặt có chút xấu hổ: “Quần áo của tôi đều để trong bệnh viện, hôm nay anh bất ngờ dẫn tôi đến đây, tôi…”
Ân Dĩ Mặc cũng ý thức được vấn đề này, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên: “Trong tủ quần áo trong phòng khách có một ít quần áo mới, mặc đỡ đi, ngày mai tôi bảo Lâm Hoài đưa quần áo của cô đến đây.
”
Nghe được anh trả lời, Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thời Sơ cầm quần áo đi vào phòng tắm, rất nhanh trong phòng truyền đến tiếng nước chảy, đồng thời trên cửa phòng tắm ẩn hiện bóng dáng của người phụ nữ, vô cớ khiến tâm trí Ân Dĩ Mặc quay cuồng.
Anh bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh đêm hôm đó, yết hầu di chuyển lên xuống, bỗng nhiên cảm thấy cả người khô nóng.
Ân Dĩ Mặc trong lòng căng thẳng, anh không nhìn nổi nữa, liền đứng dậy đi vào phòng bếp rót một ly nước, rồi đi trở lại phòng khách.
Kết quả anh vừa bước vào phòng khách, cũng đúng lúc cửa phòng tắm được cô vặn mở ra.
Nữ nhân có mái tóc đen nhánh, được túm lại cột cao trên đỉnh đầu, có vài sợi tóc rơi trước ngực, ngẫu nhiên còn có giọt nước theo sợi tóc rơi xuống.
Trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi sọc màu xanh lam rộng thùng thình, cúc áo trước n.
g.
ự.
c cài lung tung, độ dài của áo vừa vặn che phủ bắp đùi, để lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn, da thịt trong suốt sáng bóng.
Hình ảnh này, cực kỳ xinh đẹp.
“Ân…Ân tổng?” Tô Thời Sơ ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Ân Dĩ Mặc , cô hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Vừa rồi ở trong phòng dành cho khách cô không tìm được công tắc đèn, thế nên cô dứt khoát chọn bừa một cái trong tủ quần áo, chờ đến khi mặc vào xong cô mới phát hiện đây là một cái áo sơ mi năm.
Trước khi cô ra khỏi phòng tắm, đã cố ý gọi Ân Dĩ Mặc vài tiếng, nhưng mà vừa đúng lúc anh ở trong phòng bếp nên không đáp lại, Tô Thời Sơ cho rằng anh đã về phòng nghỉ ngơi, cho nên mới đánh liều bước ra.
Ánh mắt của người đàn ông lập tức gì quang cảnh trước mắt là lập tức trở nên nóng bỏng mà thâm thuý.
“Ân tổng, tôi, tôi trở về phòng trước.
” Gương mặt Tô Thời Sơ đỏ bừng, cô chú ý đến tầm mắt của người đàn ông, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt truyền đến, hận không thể ngay lập tức xông vào phòng dành cho khách ngay lập tức.
Nhìn bóng lưng nữ nhân hoảng hốt muốn chạy trốn, đáy mắt Ân Dĩ Mặc trầm xuống, thân mình vừa động đã chặn ngay ở trước cửa phòng dành cho khách.
“Quyến rũ tôi xong liền muốn bỏ chạy?”
Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 9: 9: Quyến Rũ Tôi Xong Liền Muốn Bỏ Chạy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương