Khế Ước Ngày Xuân
Chương 23: Ôm tôi
“Cậu đang làm cái quái gì vậy?” Chung Hàn tức giận chạy vào sân, nghiến răng chất vấn Khuông Kiệt.
Tuy Khuông Kiệt không phải dạng hiền lành gì, nhưng tình huống ban nãy khẩn cấp quá, hắn cũng không cố ý va vào Trác Dật Nhiên, bấy giờ thấy đối phương như thế cũng hơi hoảng hốt: “Một Beta như cậu mà đi tranh bóng bật bảng với tôi làm gì?”
“Cậu còn mặt mũi để nói à?” Nghe thấy câu này, Chung Hàn giận sôi máu: “Đã chơi xong ba lượt mà cậu còn tranh bóng bật bảng nữa? Cậu mẹ nó bị điên à?”
Khuông Kiệt còn muốn biện minh thì tình cờ nhìn thấy ánh mắt của Lục Sâm lúc xoay người nhìn họ, bị dọa cho câm mồm ngay.
Trác Dật Nhiên dựa vào ngực Lục Sâm, được một đám người vây ở giữa, sau vài tiếng ho, cậu vừa thở dốc vừa nhếch miệng cười: “Các cậu đừng nhìn tôi như vậy được không, cứ như tôi sắp chết vậy.”
Ban nãy Khuông Kiệt huých một cú mạnh quá, Trác Dật Nhiên cảm thấy xương sườn mình muốn gãy luôn, nhưng sau khi cơn đau dịu lại, cậu cảm giác đã không sao nữa. Ngày thường chơi bóng nhiều, khó tránh việc va chạm, Trác Dật Nhiên cảm thấy lần này mình không bị trúng chỗ hiểm, chắc không bị vấn đề gì lớn đâu.
Vừa ngước mắt đã thấy ngay hàng mày đang nhíu chặt của Lục Sâm, nhìn anh vẫn mang vẻ căng thẳng, Trác Dật Nhiên nhấn mạnh thêm: “Không sao thật mà, Beta không yếu ớt như cậu nghĩ đâu.”
Người chơi bóng rổ ít nhiều gì cũng từng bị thương, mọi người thấy sắc mặt cậu bình thường, trông thật sự không có vấn đề gì nghiêm trọng mới lén thở phào nhẹ nhõm.
“Dọa tôi chết mất.” Mọi người cũng hiểu suy nghĩ của Khuông Kiệt, hắn sợ Trác Dật Nhiên mà có bề gì, tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu hắn; bấy giờ thấy Trác Dật Nhiên không sao, bèn vội bào chữa cho mình: “Chị dâu bé, lần sau rút kinh nghiệm, với vóc dáng nhỏ nhắn này của cậu thì đừng tranh bóng bật bảng với Alpha chứ.”
“Cậu cmn cũng biết mình là Alpha à!” Lửa giận chưa tắt của Chung Hàn lại phừng lên: “Cậu phạm lỗi mà còn nói nữa sao?”
“Tôi tiện tay thôi mà.” Khuông Kiệt nhún vai: “Dù có vào cũng không được tính, ai biết chị dâu bé lại xông lên cùng chứ.”
Trác Dật Nhiên biết rõ, tuy lời Khuông Kiệt nói nghe vô trách nhiệm, nhưng thật ra cũng có lý.
Ngày thường cậu luôn chơi bóng với các Beta, thực lực về các phương diện đều nổi bật nên luôn có cảm giác ưu việt, nhìn thấy bóng bật bảng thì xông lên phá bóng theo thói quen, ban nãy cũng thế, quên béng rằng lúc này cậu đang đấu solo với một Alpha, chiều cao và sức bật của cậu đều không bằng người ta, bị va phải là điều khó tránh thôi.
“Cậu không nghĩ mình sai phải không?” Nghe giọng đổ lỗi của Khuông Kiệt, Chung Hàn càng tức giận hơn: “Lúc nãy nếu không nhờ anh Lục đỡ kịp, không chừng sẽ còn xảy ra hậu quả nghiêm trọng hơn, lúc đó cậu có gánh nổi không?”
Trác Dật Nhiên vừa bị đụng ngơ người, lúc này mới nhớ mình vừa được Lục Sâm cứu, cậu ngước mắt, thấy Lục Sâm cũng đang nhìn xuống mình.
Hai tầm mắt chạm nhau, rồi đồng thời rời đi một cách đầy ăn ý.
Trác Dật Nhiên suy nghĩ xem nên cảm ơn Lục Sâm thế nào để không kỳ lạ, nào ngờ Chung Hàn bên kia vẫn chưa trút giận xong: “Khuông Kiệt, tôi mẹ nó ghét nhất loại như cậu đấy, chuyện gì cũng là lỗi của người khác, cả thế giới này đều có lỗi với cậu, chỉ cậu là vô cmn tội nhất thôi!”
“Tôi cũng có ưa mẹ gì cậu!” Khuông Kiệt cũng chẳng nể nang nữa: “Suốt ngày chỉ biết lo chuyện bao đồng, đội trưởng còn không mẹ nó nói nhảm nhiều như cậu…”
“Được rồi.” Cuối cùng Lục Sâm cũng lên tiếng cắt ngang: “Câm mồm được rồi.”
Trác Dật Nhiên cũng không nhịn được muốn khuyên vài câu, nhưng dù sao Chung Hàn cũng đang bảo vệ mình, cậu nói gì cũng sẽ giống như đang phụ lòng tốt của người ta vậy, thế là dứt khoát dùng hành động thực tế để chứng minh rằng mình không sao.
Vừa nghỉ ngơi một lúc, lồng ngực đã không còn đau nữa, cậu bèn chống tay định đứng thẳng, kết quả là chân vừa ra sức, mắt cá chân bên trái chợt nhói lên.
“Móa…” Chuyện quá bất ngờ khiến cậu lại ngã vào lòng Lục Sâm lần nữa một cách vô cùng mất mặt.
“Chân bị gì?” Hàng mày vốn đang giãn ra của Lục Sâm lại nhíu chặt, anh vội nhìn mắt cá chân cậu.
Ban nãy Trác Dật Nhiên chỉ chú ý đến chỗ bị va ở lồng ngực, suýt đã quên chân trái mình bị trẹo lúc đáp đất rồi, bấy giờ nó nhói lên mới nhớ để kiểm tra, quả nhiên chỗ mắt cá đã sưng vù.
Lục Sâm lập tức ngồi xổm xuống choàng hai cánh tay của Trác Dật Nhiên lên cổ mình, dặn dò những người khác: “Dìu lên.”
Trác Dật Nhiên nhận ra anh muốn làm gì, vội từ chối: “Không cần cõng đâu, tôi đi được mà, hai người dìu tôi là được.”
Lục Sâm không thèm để tâm, anh vươn tay muốn bắt lấy đùi cậu, Trác Dật Nhiên căng thẳng: “Giữ mặt mũi cho thằng đàn ông này được không?”
Dù Alpha và Beta khác nhau, nhưng có lẽ bản thân cũng có lòng tự trọng của đàn ông nên lời này đã khiến Lục Sâm xao động, cuối cùng anh đành đứng dậy, chia nhau với Chung Hàn mỗi người dìu một bên của Trác Dật Nhiên.
Bệnh viện trường ở ngay cạnh nhà thi đấu, đi bộ là đến, nhưng Trác Dật Nhiên chỉ có một bên chân dùng được, dù được người dìu chăng nữa vẫn không đi nhanh nổi; nhất là khi cậu còn phải ra sức để nâng bên chân còn lại lên thế này, mới ra khỏi sân bóng rổ thôi, chưa đến cửa nhà thi đấu thì chân đã tê nhức không chịu được, gần như sắp buông thõng xuống luôn.
Miễn cưỡng đi đến cửa nhà thi đấu, trước mặt có một cầu thang khổng lồ dài ngoằn nối từ tầng hai xuống tầng trệt bên ngoài.
Khoảnh khắc ấy, Trác Dật Nhiên muốn nói với Lục Sâm rằng: hay là cậu cõng tôi đi.
Nhưng tất nhiên lòng tự trọng của Beta rắn rỏi không cho phép cậu làm thế, cậu nhìn từng bậc cầu thang đều nhau trước mặt, ước tính xem mình phải lò cò mấy mươi lần.
Trác Dật Nhiên hít thật sâu, vừa định bắt đầu cuộc hành trình của vị dũng sĩ thì bỗng dưng nửa người dưới mất đi trọng lực.
Lục Sâm nghiêng người choàng tay xuống khớp gối, bế ngang cậu lên một cách nhẹ nhàng, chẳng thở dốc lấy một cái đã đi thẳng xuống cầu thang.
Mấy thành viên xung quanh đi theo sau thấy thế thì mắt trợn tròn xoe…
Thật không ngờ đội trưởng lại có dáng vẻ khác biệt như thế trước mặt chị dâu.
Trước những đôi mắt đầy kinh ngạc, dường như Trác Dật Nhiên cũng nghe thấy những âm thanh vỡ nát đến từ lòng tự trọng của mình.
Chẳng khoa trương tí nào, là một Beta nam rắn rỏi, lớn chừng này rồi nhưng xưa nay chỉ có Trác Dật Nhiên bế người ta thôi, chứ kể từ khi có ký ức đến giờ, đây là lần đầu tiên được người ta bế đó.
… Còn bế bằng tư thế này nữa.
Không nói rõ được là vì mất mặt hay vì nguyên nhân gì khác, Trác Dật Nhiên vô cùng hoảng hốt, cậu luống cuống ngước mắt nhìn Lục Sâm.
Thấy anh vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, Trác Dật Nhiên không rõ vẻ mặt anh.
“Ôm tôi.” Người trước mặt chợt nói.
“Hả?” Trác Dật Nhiên lại ngây người.
“Cổ.” Lục Sâm gằn thấp giọng: “Cậu đâu phải Omega, không dễ bế vậy đâu.”
… Đúng thật, tuy vóc người Trác Dật Nhiên khá gầy so với các Beta, nhưng dù gì cũng là chàng trai mét tám, tính thế nào thì cân nặng cũng sẽ không nhẹ, bế cậu trông dễ dàng như thế chủ yếu là vì lực tay của Lục Sâm mạnh thôi.
Trác Dật Nhiên đành dè dặt vươn tay, choàng qua cổ Lục Sâm. Rõ ràng không phải lần đầu tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế, nhưng cậu vẫn cảm nhận được trái tim tưởng chừng như muốn nhảy ra khỏi cuống họng của mình, lúc nãy chơi bóng mà nhịp tim cũng chẳng đập nhanh thế này.
Cậu vốn không phải người da mặt mỏng, xưa nay chưa hề biết mùi đỏ mặt là gì, nhưng giờ phút này, cậu cảm thấy dường như mặt mình nóng đến mức như bị đốt cháy vậy.
Trác Dật Nhiên không rõ mình còn da mặt không nữa, tóm lại cậu đã hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Lục Sâm rồi, nhưng khi im lặng cúi đầu, cả khuôn mặt của cậu đều sẽ dán sát vào cổ của Lục Sâm.
Lục Sâm là người thể hàn, bấy giờ do đang dùng sức nên gân xanh trên cổ anh nổi lên, Trác Dật Nhiên bị buộc nhìn rõ mồn một đường cong nơi yết hầu và nhịp đập của mạch máu trên ấy.
Hương thơm thanh nhạt vờn quanh chóp mũi, Trác Dật Nhiên nhận ra đó là mùi nước khử, sạch sẽ và thơm tho.
Cậu nhớ về đợt mộng du trước, nghĩ bụng đúng là mùi rượu trên người Lục Sâm chỉ do mình nằm mơ mà thôi, chứ chẳng phải pheromone gì cả.
Không hiểu sao cậu lại loáng thoáng có hơi thất vọng.
Lục Sâm bế cậu đi thẳng xuống cầu thang dài, Trác Dật Nhiên muốn đề nghị anh thả mình xuống, chưa nói ra thì nhớ đến sự cực khổ khi phải nhảy lò cò ban nãy, thế là thôi.
Dù sao thì lòng tự trọng cũng vỡ rồi, chi bằng cho nát vụn luôn.
Thế là trên đường đến bệnh viện, dòng người tấp nập đều được một phen trố mắt, ai không biết họ thì đoán có lẽ do vận động gây chấn thương, nhưng hai anh chàng đẹp trai ôm ấp nhau như thế sẽ thu hút khá nhiều tầm mắt; ai quen họ thì càng khỏi phải nói, gần như không ít người tưởng họ đang chơi trò tình thú nào đó, còn có vài thành phần cầm điện thoại quay lại nữa chứ.
Nhớ đến nhiệm vụ khoe bồ đang đặt nặng trên vai, liêm sĩ không cần nữa thì thôi vứt luôn vậy, thứ đó sao mà so được với phiên bản giới hạn chứ.
Trác Dật Nhiên im lặng vùi mặt lên đầu vai Lục Sâm, cậu chọn cách phớt lờ những tầm mắt ở bốn phía cho khỏe.
“Không cần mặt mũi nữa à?” Giọng của Lục Sâm vang lên trên đỉnh đầu: “Thằng đàn ông.”
Đã là lúc nào rồi mà tên này còn không quên cười nhạo mình chứ, Trác Dật Nhiên nhịn không được nghiến răng, giọng rầu rĩ: “Thì hoàn cảnh đẩy đưa, phải khuất phục thôi.”
Tuy Khuông Kiệt không phải dạng hiền lành gì, nhưng tình huống ban nãy khẩn cấp quá, hắn cũng không cố ý va vào Trác Dật Nhiên, bấy giờ thấy đối phương như thế cũng hơi hoảng hốt: “Một Beta như cậu mà đi tranh bóng bật bảng với tôi làm gì?”
“Cậu còn mặt mũi để nói à?” Nghe thấy câu này, Chung Hàn giận sôi máu: “Đã chơi xong ba lượt mà cậu còn tranh bóng bật bảng nữa? Cậu mẹ nó bị điên à?”
Khuông Kiệt còn muốn biện minh thì tình cờ nhìn thấy ánh mắt của Lục Sâm lúc xoay người nhìn họ, bị dọa cho câm mồm ngay.
Trác Dật Nhiên dựa vào ngực Lục Sâm, được một đám người vây ở giữa, sau vài tiếng ho, cậu vừa thở dốc vừa nhếch miệng cười: “Các cậu đừng nhìn tôi như vậy được không, cứ như tôi sắp chết vậy.”
Ban nãy Khuông Kiệt huých một cú mạnh quá, Trác Dật Nhiên cảm thấy xương sườn mình muốn gãy luôn, nhưng sau khi cơn đau dịu lại, cậu cảm giác đã không sao nữa. Ngày thường chơi bóng nhiều, khó tránh việc va chạm, Trác Dật Nhiên cảm thấy lần này mình không bị trúng chỗ hiểm, chắc không bị vấn đề gì lớn đâu.
Vừa ngước mắt đã thấy ngay hàng mày đang nhíu chặt của Lục Sâm, nhìn anh vẫn mang vẻ căng thẳng, Trác Dật Nhiên nhấn mạnh thêm: “Không sao thật mà, Beta không yếu ớt như cậu nghĩ đâu.”
Người chơi bóng rổ ít nhiều gì cũng từng bị thương, mọi người thấy sắc mặt cậu bình thường, trông thật sự không có vấn đề gì nghiêm trọng mới lén thở phào nhẹ nhõm.
“Dọa tôi chết mất.” Mọi người cũng hiểu suy nghĩ của Khuông Kiệt, hắn sợ Trác Dật Nhiên mà có bề gì, tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu hắn; bấy giờ thấy Trác Dật Nhiên không sao, bèn vội bào chữa cho mình: “Chị dâu bé, lần sau rút kinh nghiệm, với vóc dáng nhỏ nhắn này của cậu thì đừng tranh bóng bật bảng với Alpha chứ.”
“Cậu cmn cũng biết mình là Alpha à!” Lửa giận chưa tắt của Chung Hàn lại phừng lên: “Cậu phạm lỗi mà còn nói nữa sao?”
“Tôi tiện tay thôi mà.” Khuông Kiệt nhún vai: “Dù có vào cũng không được tính, ai biết chị dâu bé lại xông lên cùng chứ.”
Trác Dật Nhiên biết rõ, tuy lời Khuông Kiệt nói nghe vô trách nhiệm, nhưng thật ra cũng có lý.
Ngày thường cậu luôn chơi bóng với các Beta, thực lực về các phương diện đều nổi bật nên luôn có cảm giác ưu việt, nhìn thấy bóng bật bảng thì xông lên phá bóng theo thói quen, ban nãy cũng thế, quên béng rằng lúc này cậu đang đấu solo với một Alpha, chiều cao và sức bật của cậu đều không bằng người ta, bị va phải là điều khó tránh thôi.
“Cậu không nghĩ mình sai phải không?” Nghe giọng đổ lỗi của Khuông Kiệt, Chung Hàn càng tức giận hơn: “Lúc nãy nếu không nhờ anh Lục đỡ kịp, không chừng sẽ còn xảy ra hậu quả nghiêm trọng hơn, lúc đó cậu có gánh nổi không?”
Trác Dật Nhiên vừa bị đụng ngơ người, lúc này mới nhớ mình vừa được Lục Sâm cứu, cậu ngước mắt, thấy Lục Sâm cũng đang nhìn xuống mình.
Hai tầm mắt chạm nhau, rồi đồng thời rời đi một cách đầy ăn ý.
Trác Dật Nhiên suy nghĩ xem nên cảm ơn Lục Sâm thế nào để không kỳ lạ, nào ngờ Chung Hàn bên kia vẫn chưa trút giận xong: “Khuông Kiệt, tôi mẹ nó ghét nhất loại như cậu đấy, chuyện gì cũng là lỗi của người khác, cả thế giới này đều có lỗi với cậu, chỉ cậu là vô cmn tội nhất thôi!”
“Tôi cũng có ưa mẹ gì cậu!” Khuông Kiệt cũng chẳng nể nang nữa: “Suốt ngày chỉ biết lo chuyện bao đồng, đội trưởng còn không mẹ nó nói nhảm nhiều như cậu…”
“Được rồi.” Cuối cùng Lục Sâm cũng lên tiếng cắt ngang: “Câm mồm được rồi.”
Trác Dật Nhiên cũng không nhịn được muốn khuyên vài câu, nhưng dù sao Chung Hàn cũng đang bảo vệ mình, cậu nói gì cũng sẽ giống như đang phụ lòng tốt của người ta vậy, thế là dứt khoát dùng hành động thực tế để chứng minh rằng mình không sao.
Vừa nghỉ ngơi một lúc, lồng ngực đã không còn đau nữa, cậu bèn chống tay định đứng thẳng, kết quả là chân vừa ra sức, mắt cá chân bên trái chợt nhói lên.
“Móa…” Chuyện quá bất ngờ khiến cậu lại ngã vào lòng Lục Sâm lần nữa một cách vô cùng mất mặt.
“Chân bị gì?” Hàng mày vốn đang giãn ra của Lục Sâm lại nhíu chặt, anh vội nhìn mắt cá chân cậu.
Ban nãy Trác Dật Nhiên chỉ chú ý đến chỗ bị va ở lồng ngực, suýt đã quên chân trái mình bị trẹo lúc đáp đất rồi, bấy giờ nó nhói lên mới nhớ để kiểm tra, quả nhiên chỗ mắt cá đã sưng vù.
Lục Sâm lập tức ngồi xổm xuống choàng hai cánh tay của Trác Dật Nhiên lên cổ mình, dặn dò những người khác: “Dìu lên.”
Trác Dật Nhiên nhận ra anh muốn làm gì, vội từ chối: “Không cần cõng đâu, tôi đi được mà, hai người dìu tôi là được.”
Lục Sâm không thèm để tâm, anh vươn tay muốn bắt lấy đùi cậu, Trác Dật Nhiên căng thẳng: “Giữ mặt mũi cho thằng đàn ông này được không?”
Dù Alpha và Beta khác nhau, nhưng có lẽ bản thân cũng có lòng tự trọng của đàn ông nên lời này đã khiến Lục Sâm xao động, cuối cùng anh đành đứng dậy, chia nhau với Chung Hàn mỗi người dìu một bên của Trác Dật Nhiên.
Bệnh viện trường ở ngay cạnh nhà thi đấu, đi bộ là đến, nhưng Trác Dật Nhiên chỉ có một bên chân dùng được, dù được người dìu chăng nữa vẫn không đi nhanh nổi; nhất là khi cậu còn phải ra sức để nâng bên chân còn lại lên thế này, mới ra khỏi sân bóng rổ thôi, chưa đến cửa nhà thi đấu thì chân đã tê nhức không chịu được, gần như sắp buông thõng xuống luôn.
Miễn cưỡng đi đến cửa nhà thi đấu, trước mặt có một cầu thang khổng lồ dài ngoằn nối từ tầng hai xuống tầng trệt bên ngoài.
Khoảnh khắc ấy, Trác Dật Nhiên muốn nói với Lục Sâm rằng: hay là cậu cõng tôi đi.
Nhưng tất nhiên lòng tự trọng của Beta rắn rỏi không cho phép cậu làm thế, cậu nhìn từng bậc cầu thang đều nhau trước mặt, ước tính xem mình phải lò cò mấy mươi lần.
Trác Dật Nhiên hít thật sâu, vừa định bắt đầu cuộc hành trình của vị dũng sĩ thì bỗng dưng nửa người dưới mất đi trọng lực.
Lục Sâm nghiêng người choàng tay xuống khớp gối, bế ngang cậu lên một cách nhẹ nhàng, chẳng thở dốc lấy một cái đã đi thẳng xuống cầu thang.
Mấy thành viên xung quanh đi theo sau thấy thế thì mắt trợn tròn xoe…
Thật không ngờ đội trưởng lại có dáng vẻ khác biệt như thế trước mặt chị dâu.
Trước những đôi mắt đầy kinh ngạc, dường như Trác Dật Nhiên cũng nghe thấy những âm thanh vỡ nát đến từ lòng tự trọng của mình.
Chẳng khoa trương tí nào, là một Beta nam rắn rỏi, lớn chừng này rồi nhưng xưa nay chỉ có Trác Dật Nhiên bế người ta thôi, chứ kể từ khi có ký ức đến giờ, đây là lần đầu tiên được người ta bế đó.
… Còn bế bằng tư thế này nữa.
Không nói rõ được là vì mất mặt hay vì nguyên nhân gì khác, Trác Dật Nhiên vô cùng hoảng hốt, cậu luống cuống ngước mắt nhìn Lục Sâm.
Thấy anh vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, Trác Dật Nhiên không rõ vẻ mặt anh.
“Ôm tôi.” Người trước mặt chợt nói.
“Hả?” Trác Dật Nhiên lại ngây người.
“Cổ.” Lục Sâm gằn thấp giọng: “Cậu đâu phải Omega, không dễ bế vậy đâu.”
… Đúng thật, tuy vóc người Trác Dật Nhiên khá gầy so với các Beta, nhưng dù gì cũng là chàng trai mét tám, tính thế nào thì cân nặng cũng sẽ không nhẹ, bế cậu trông dễ dàng như thế chủ yếu là vì lực tay của Lục Sâm mạnh thôi.
Trác Dật Nhiên đành dè dặt vươn tay, choàng qua cổ Lục Sâm. Rõ ràng không phải lần đầu tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế, nhưng cậu vẫn cảm nhận được trái tim tưởng chừng như muốn nhảy ra khỏi cuống họng của mình, lúc nãy chơi bóng mà nhịp tim cũng chẳng đập nhanh thế này.
Cậu vốn không phải người da mặt mỏng, xưa nay chưa hề biết mùi đỏ mặt là gì, nhưng giờ phút này, cậu cảm thấy dường như mặt mình nóng đến mức như bị đốt cháy vậy.
Trác Dật Nhiên không rõ mình còn da mặt không nữa, tóm lại cậu đã hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Lục Sâm rồi, nhưng khi im lặng cúi đầu, cả khuôn mặt của cậu đều sẽ dán sát vào cổ của Lục Sâm.
Lục Sâm là người thể hàn, bấy giờ do đang dùng sức nên gân xanh trên cổ anh nổi lên, Trác Dật Nhiên bị buộc nhìn rõ mồn một đường cong nơi yết hầu và nhịp đập của mạch máu trên ấy.
Hương thơm thanh nhạt vờn quanh chóp mũi, Trác Dật Nhiên nhận ra đó là mùi nước khử, sạch sẽ và thơm tho.
Cậu nhớ về đợt mộng du trước, nghĩ bụng đúng là mùi rượu trên người Lục Sâm chỉ do mình nằm mơ mà thôi, chứ chẳng phải pheromone gì cả.
Không hiểu sao cậu lại loáng thoáng có hơi thất vọng.
Lục Sâm bế cậu đi thẳng xuống cầu thang dài, Trác Dật Nhiên muốn đề nghị anh thả mình xuống, chưa nói ra thì nhớ đến sự cực khổ khi phải nhảy lò cò ban nãy, thế là thôi.
Dù sao thì lòng tự trọng cũng vỡ rồi, chi bằng cho nát vụn luôn.
Thế là trên đường đến bệnh viện, dòng người tấp nập đều được một phen trố mắt, ai không biết họ thì đoán có lẽ do vận động gây chấn thương, nhưng hai anh chàng đẹp trai ôm ấp nhau như thế sẽ thu hút khá nhiều tầm mắt; ai quen họ thì càng khỏi phải nói, gần như không ít người tưởng họ đang chơi trò tình thú nào đó, còn có vài thành phần cầm điện thoại quay lại nữa chứ.
Nhớ đến nhiệm vụ khoe bồ đang đặt nặng trên vai, liêm sĩ không cần nữa thì thôi vứt luôn vậy, thứ đó sao mà so được với phiên bản giới hạn chứ.
Trác Dật Nhiên im lặng vùi mặt lên đầu vai Lục Sâm, cậu chọn cách phớt lờ những tầm mắt ở bốn phía cho khỏe.
“Không cần mặt mũi nữa à?” Giọng của Lục Sâm vang lên trên đỉnh đầu: “Thằng đàn ông.”
Đã là lúc nào rồi mà tên này còn không quên cười nhạo mình chứ, Trác Dật Nhiên nhịn không được nghiến răng, giọng rầu rĩ: “Thì hoàn cảnh đẩy đưa, phải khuất phục thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương