Khế Ước Ngày Xuân
Chương 42: Ngồi trong lòng nhưng không hoảng loạn
Bên này vừa uống xong, Minh Ngọc mở lời: “Ban đầu lúc hệ thống ghép cặp hai cậu với nhau, hình như các cậu đâu thích lắm.”
“Khi đó không ngờ hoạt động của đàn chị lại nhiều ý nghĩa sâu xa như vậy.” Trác Dật Nhiên lại phải cụng với Minh Ngọc, Lục Sâm chẳng tài nào cản nổi, đành uống cùng cậu.
Mọi người cũng uống đến lâng lâng, chẳng bao lâu sau thì đề nghị chơi trò Sự thật hay Thách thức.
Trò chơi đã cũ rích thế rồi mà lại cực hợp với bầu không khí buổi đêm bên tiệc nướng dã ngoại, mọi người đều phấn khởi không thôi, thế là đặt một chai bia vào giữa, miệng chai chĩa vào ai thì đến lượt người đó.
Lượt đầu tiên là Minh Ngọc.
Làm bạn gái của Lâm Dương, Chu Lộ Lộ cũng là một người cực kỳ nhiệt tình với việc làm bà mối, xung quanh cô cũng có nhiều bạn bè Omega có thiện cảm với người đẹp Alpha lạnh lùng này, thế là nhân cơ hội hỏi ngay: “Đàn chị thích giới tính nào?”
Ai cũng biết Minh Ngọc là người ủng hộ tình yêu vượt giới tính, là một Alpha có điều kiện ưu việt, dù được rất nhiều người theo đuổi nhưng cô vẫn luôn không tìm nửa kia của mình, cứ như không bị chi phối bởi bản năng vậy.
“Giới tính không quan trọng.” Minh Ngọc nói: “Quan trọng là người đó.”
“Đàn chị có người thích rồi à?” Chu Lộ Lộ tinh ý bắt được trọng tâm.
Minh Ngọc mỉm cười, hàng mày nhướng nhẹ: “Đây là câu hỏi kế tiếp rồi.”
“Đàn chị xảo quyệt ghê.” Mọi người hô to: “Thảo nào khiến nhiều Omega đòi sống đòi chết vì chị như vậy.”
Chai bia được xoay tiếp, lần này miệng chai hướng về phía Cố Nghiêu bên cạnh Minh Ngọc.
Trác Dật Nhiên đã tò mò về chuyện tình cảm của Cố Nghiêu từ lâu, bấy giờ xem như có cơ hội, cậu vội giơ tay đặt câu hỏi: “Cậu có…”
Vốn muốn hỏi cậu ta là “cậu có thích ai không”, nhưng chợt nghĩ lại, hình như câu hỏi này chẳng có giá trị gì lớn cả, thế là sửa thành: “Chuyện có ấn tượng sâu nhất mà cậu từng làm với người mình thích?”
Hai mắt Cố Nghiêu sáng long lanh, cậu ta suy nghĩ thật nghiêm túc rồi nói: “Lúc còn rất nhỏ, tôi đã từng đưa ra một quyết định cực điên cuồng vì người đó, rồi… thay đổi cuộc sống sau này của mình.”
Trác Dật Nhiên sửng sốt.
Cố Nghiêu và Minh Ngọc quen nhau trong đại học, người mà Cố Nghiêu nói thích lại là hồi nhỏ, chẳng lẽ người Cố Nghiêu thích không phải Minh Ngọc sao?
“Quyết định điên cuồng gì?” Minh Ngọc hỏi với vẻ bâng quơ.
Cố Nghiêu cũng học dáng vẻ ban nãy của Minh Ngọc, cậu ta cười: “Đây là câu hỏi kế tiếp rồi.”
“Các cậu hỏi nhẹ nhàng quá vậy.” Lâm Dương chê bai: “Trò Sự thật hay Thử thách mà chơi như vậy thì còn ý nghĩa gì đâu chứ?”
“Vậy cậu hỏi một câu không nhẹ nhàng đi.” Trác Dật Nhiên uống hăng quá nên cũng vô tư hùa theo cậu ta.
Ông trời chẳng bỏ qua cho ai, lần tiếp theo, miệng chai bia đã chĩa về phía cậu.
Lâm Dương bắt được thóp, tuy đang hỏi Trác Dật Nhiên nhưng cậu ta lại nháy mắt với Lục Sâm: “Các cậu phát triển đến bước nào rồi?”
Lục Sâm liếc cậu ta, ngửa đầu uống ngụm bia, có thể thấy anh rất khinh thường câu hỏi này.
“Vấn đề này không nặng kí gì với bọn tôi cả.” Trác Dật Nhiên cười thẳng thừng: “Các cậu còn non lắm…”
Từ “cộng sự của nhau” suýt đã bị cậu thốt ra theo thói quen, cậu vội sửa thành: “Người yêu khế ước.”
“Không phải chứ?” Chu Lộ Lộ hoài nghi: “Cái… e hèm, vị bạc hà của các cậu đó, cả thế giới biết hết rồi.”
Vừa nhắc đến chuyện này, Lục Sâm bên cạnh không nhịn được nhướng mày, liếc mắt nhìn Trác Dật Nhiên.
“Đó là hiểu lầm thật mà.” Trác Dật Nhiên sốt sắng: “Lúc đó tôi tưởng là kẹo bạc hà, sau đó mở ra mới biết… phải trách tôi trong sáng quá.”
Lâm Dương hỏi tiếp: “Vậy các cậu không nhân tiện dùng thử luôn à?”
“… Đã nói bọn tôi trong sáng mà.” Trác Dật Nhiên cạn lời.
“Cậu không được à.” Lâm Dương nói với Lục Sâm.
“Cũng đâu phải sau này hết cơ hội.” Lục Sâm phản bác cậu ta.
Trác Dật Nhiên chợt quay đầu nhìn Lục Sâm, tất nhiên cậu biết câu này là đùa, nhưng không ngờ người trông có vẻ nghiêm chỉnh như Lục Sâm khi có chất cồn vào lại sẽ nói ra những lời này.
Lục Sâm không nhìn cậu, anh vẫn bình tĩnh uống bia.
“Thì ra là vậy.” Chu Lộ Lộ nói với vẻ tiếc nuối vô cùng: “Tôi còn định hỏi Beta có đau lắm không…”
Trác Dật Nhiên lần nữa kinh ngạc quay đầu nhìn Chu Lộ Lộ, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Một cô gái như cậu sao còn…”
“Cậu không được.” Chu Lộ Lộ thở dài.
“…” Kẻ xướng người họa, Trác Dật Nhiên đã hoàn toàn cạn lời.
Chai bia được xoay lần nữa, lần này chĩa về phía Lục Sâm.
“Các cậu đừng giành với tôi.” Trác Dật Nhiên là người giơ tay đầu tiên: “Tôi có một chuyện thắc mắc lâu lắm rồi.”
“Hai cậu có chuyện gì mà cần phải hỏi tại đây?” Lâm Dương chẳng tin nổi.
“Hơi quá đáng chút.” Trác Dật Nhiên nhìn Lục Sâm với vẻ dò hỏi.
Lục Sâm nhìn cậu, nói thẳng: “Hỏi đi.”
Trác Dật Nhiên hắng giọng, nói: “Lúc Alpha các cậu phát tình… trông như thế nào?”
Vừa dứt lời, mọi người đều cười phá lên.
“Vậy thôi á? Quá đáng á?” Lâm Dương lắc đầu trông có vẻ thất vọng cùng cực.
“Không quá đáng à?” Trác Dật Nhiên vô thức nhìn Lục Sâm.
Tên này dù đang trên sân đấu chạy đua với thời gian cũng mang vẻ chững chạc điềm nhiên, dường như chẳng có chuyện gì trên đời khiến cảm xúc của anh dao động mãnh liệt được cả, Trác Dật Nhiên có chết cũng chẳng tưởng tượng ra được lúc Lục Sâm ấy ấy sẽ thế nào.
“Chị dâu à, cậu hơi kín đáo rồi đấy.” Chung Hàn nói: “Thật ra cậu muốn hỏi lúc anh Lục phát tình trông như thế nào chứ gì?”
Bị nói trúng tim đen, Trác Dật Nhiên vội rời mắt khỏi mặt Lục Sâm.
“Chị dâu, sao cậu ngơ quá vậy.” Chung Hàn nói tiếp: “Cậu quên anh Lục thuộc loại dù có người ngồi trong lòng cũng không hoảng loạn à.”
Lục Sâm hơi nhướng mày.
Mọi người lại cười ầm lên.
… Móa, cậu quên mất Lục Sâm bị lãnh cảm.
“Tôi không tò mò về cậu ấy.” Để cứu rỗi mặt mũi, Trác Dật Nhiên vẫn cãi cố: “Tôi chỉ muốn biết tình trạng bình thường của Alpha thôi.”
“Hồi cậu học cấp ba giáo viên không nói sao?” Chung Hàn ngạc nhiên.
“Kiến thức sinh lý của cậu ta chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn.” Lục Sâm xen vào.
“Beta không học cái này!” Trác Dật Nhiên biện bạch với Lục Sâm lần nữa.
“Thôi được.” Chung Hàn bắt đầu nghiêm túc giải thích vấn đề: “Trong tình huống khẩn cấp đó, nếu nghiêm trọng thì sẽ như trong mấy phim xác sống vậy, gần như không còn lý trí gì nữa.”
Vừa dứt lời, Trác Dật Nhiên đã bất giác tưởng tượng ra cảnh Lục Sâm biến thành mấy con xác sống.
… Hình như cảnh tượng này hơi máu me.
“Nếu không nghiêm trọng,” Chung Hàn sờ mũi, “thì cũng từa tựa như trong phim ấy.”
Trác Dật Nhiên lại tưởng tượng ra cảnh Lục Sâm đang…
Nhiều chỗ bị che mờ quá, cậu nhìn không rõ.
“Dù sao thì chắc chắn anh Lục cũng sẽ không vì pheromone…” Chung Hàn nói được hai câu thì nhìn sang Lục Sâm, cười hề hề: “Chuyện khác thì tôi không rõ.”
“Vậy à.” Trác Dật Nhiên lại không kìm được nhìn Lục Sâm, nào ngờ anh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh.
“Hình như cậu tiếc lắm?” Lâm Dương hỏi.
“Không có!” Trác Dật Nhiên phủ nhận đầy kiên quyết.
“Yên tâm đi, chuyện này còn phải xem là ai.” Lâm Dương lại cười: “Cậu ngồi trong lòng cậu ấy thử xem cậu ấy có hoảng hốt không?”
Câu này mới là quá đáng nè, Trác Dật Nhiên lại vô thức nhớ về những lần tiếp xúc cơ thể trong vô tình khi trước, buột miệng: “Đâu thấy cậu ấy hoảng hốt đâu.”
“Vậy là ngồi qua rồi nhỉ?” Lâm Dương bắt ngay trọng tâm, tặc lưỡi: “Hồi nãy hỏi mà các cậu còn không nhận…”
Mọi người lại nhao nhao lên, khiến Trác Dật Nhiên chẳng tìm ra cách thoát thân, thừa nhận thì không phải, mà phủ nhận cũng không được, đành quay đầu nhìn Lục Sâm với ánh mắt cầu cứu.
Nhận được ánh mắt cậu, Lục Sâm dứt khoát cầm chai bia nhét vào mồm Lâm Dương đang có ý định nói tiếp: “Câu kế.”
Đêm nay Lục Sâm như có duyên với trò chơi quê mùa này vậy, lần xoay tiếp theo, miệng chai vẫn hướng về anh.
“Đội trưởng, tôi hỏi một vấn đề được không?” Một giọng nói dè dặt vang lên trong góc trước khi mọi người mở miệng.
Người nói là một Omega tên Diệp Tử, nhân viên quản lý hậu cần của đội bóng rổ, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, kín đáo hướng nội, ngày thường rất ít nói.
Có lẽ vì đã uống bia nên bấy giờ mặt cậu ta hơi đỏ, dường như lá gan cũng to hơn.
Cậu ta vừa mở miệng, những tên thích quậy phá kia cũng ngại tranh giành, Lục Sâm gật đầu với cậu ta.
Diệp Tử do dự một lúc, khẽ giọng: “Nếu đã chơi trò Sự thật hay Thách thức, vậy mong đội trưởng phải nói thật lòng.”
Cậu ta cố ý bổ sung câu này khiến mọi người cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng Lục Sâm vẫn đáp chẳng chút do dự: “Được.”
“Hai người các cậu…” Diệp Tử nhìn Lục Sâm, rồi lại nhìn sang Trác Dật Nhiên: “Thật sự ở bên nhau à?”
Giọng của cậu ta rất khẽ, nhưng lại khiến hai người họ cùng ngây ra.
Ban nãy Trác Dật Nhiên uống đã ngà say, bấy giờ nghe câu này thì tỉnh táo hơn đôi chút.
Ánh mắt của Diệp Tử khiến cậu sinh ra một trực giác trong vô thức, hình như Omega này đã nhìn thấu điều gì rồi.
Trác Dật Nhiên bất giác quay đầu nhìn Lục Sâm, bấy giờ đối phương cũng đang nhìn cậu, im lặng không nói gì.
“Chứ sao nữa?” Trác Dật Nhiên vươn tay choàng cổ Lục Sâm, cười tươi tắn.
Cậu tự bào chữa cho mình, ban nãy người Diệp Tử yêu cầu nói thật là Lục Sâm, chứ đâu bảo cậu nói thật.
“Tiểu Diệp Tử, đừng nói cậu luôn đơn phương đội trưởng nhé?” Mọi người đều đã có men say, thế là chẳng hề cố kỵ điều gì, nói chuyện càng chẳng che giấu.
Diệp Tử cắn răng, mặt càng đỏ hơn.
Cậu ta có một khuôn mặt búp bê, vóc người cũng thon gầy, trông cứ như học sinh cấp ba vậy, ngày thường mọi người đều xem cậu ta như em trai, vả lại Alpha mang vầng sáng nhân vật chính như Lục Sâm được nhiều Omega yêu thầm lắm, mọi người quen quá rồi, bấy giờ dù có nói trúng hay không cũng chẳng ai thấy gượng gạo lúng túng cả.
“Không sao, đội trưởng xuất sắc như vậy, đơn phương cậu ấy cũng bình thường mà.” Lâm Dương vỗ nhẹ vai Diệp Tử: “Nhưng phải nhận rõ sự thật sớm chút, đội trưởng cứ như cây vạn tuế vậy, Omega chẳng thể nào bắt được trái tim cậu ấy, cũng chỉ mỗi chị dâu là khiến cậu ấy đơm hoa thôi.”
“Nhưng sức hút của người với người cũng đâu phải không nhờ tác dụng của bản năng.” Diệp Tử vẫn chưa bỏ cuộc, cậu ta nhìn Lục Sâm: “Giữa Alpha và Beta… thậm chí còn không có ràng buộc pheromone.”
“Chẳng phải điều này cũng chứng tỏ,” Lục Sâm hỏi ngược lại, “những thứ này vượt trên cả bản năng đó à?”
Lần này câu trả lời của anh vừa nhanh lại chắc chắn, khiến Trác Dật Nhiên bất giác ngước mắt nhìn.
“Đúng thật là sức hút giữa người và người sẽ chịu ảnh hưởng bởi bản năng, nhưng cũng không hoàn toàn được sinh ra từ bản năng.” Minh Ngọc bên cạnh chợt nói: “Pheromone có thể là một mối dây ràng buộc, nhưng nó không phải gông cùm xiềng xích.”
Dưới ánh đèn mờ, con ngươi Cố Nghiêu co rụt lại.
“Nam thần các cậu có một sự cố chấp với pheromone.” Thấy ánh mắt Diệp Tử tối đi, Lâm Dương không nhịn được giải thích với cậu ta: “Sở dĩ độc thân được lâu như vậy là vì không muốn bị thứ này trói buộc.”
“Vậy nhỡ anh Trác là Omega thì sao?” Diệp Tử vẫn chưa bỏ cuộc: “Đội trưởng có bằng lòng chịu trói buộc không?”
Câu hỏi này quá vớ vẩn, song không biết vì sao, Trác Dật Nhiên chợt vô cùng hiếu kỳ về câu trả lời của Lục Sâm.
Nhưng lần này, Lục Sâm lại không đáp ngay.
.
“Khi đó không ngờ hoạt động của đàn chị lại nhiều ý nghĩa sâu xa như vậy.” Trác Dật Nhiên lại phải cụng với Minh Ngọc, Lục Sâm chẳng tài nào cản nổi, đành uống cùng cậu.
Mọi người cũng uống đến lâng lâng, chẳng bao lâu sau thì đề nghị chơi trò Sự thật hay Thách thức.
Trò chơi đã cũ rích thế rồi mà lại cực hợp với bầu không khí buổi đêm bên tiệc nướng dã ngoại, mọi người đều phấn khởi không thôi, thế là đặt một chai bia vào giữa, miệng chai chĩa vào ai thì đến lượt người đó.
Lượt đầu tiên là Minh Ngọc.
Làm bạn gái của Lâm Dương, Chu Lộ Lộ cũng là một người cực kỳ nhiệt tình với việc làm bà mối, xung quanh cô cũng có nhiều bạn bè Omega có thiện cảm với người đẹp Alpha lạnh lùng này, thế là nhân cơ hội hỏi ngay: “Đàn chị thích giới tính nào?”
Ai cũng biết Minh Ngọc là người ủng hộ tình yêu vượt giới tính, là một Alpha có điều kiện ưu việt, dù được rất nhiều người theo đuổi nhưng cô vẫn luôn không tìm nửa kia của mình, cứ như không bị chi phối bởi bản năng vậy.
“Giới tính không quan trọng.” Minh Ngọc nói: “Quan trọng là người đó.”
“Đàn chị có người thích rồi à?” Chu Lộ Lộ tinh ý bắt được trọng tâm.
Minh Ngọc mỉm cười, hàng mày nhướng nhẹ: “Đây là câu hỏi kế tiếp rồi.”
“Đàn chị xảo quyệt ghê.” Mọi người hô to: “Thảo nào khiến nhiều Omega đòi sống đòi chết vì chị như vậy.”
Chai bia được xoay tiếp, lần này miệng chai hướng về phía Cố Nghiêu bên cạnh Minh Ngọc.
Trác Dật Nhiên đã tò mò về chuyện tình cảm của Cố Nghiêu từ lâu, bấy giờ xem như có cơ hội, cậu vội giơ tay đặt câu hỏi: “Cậu có…”
Vốn muốn hỏi cậu ta là “cậu có thích ai không”, nhưng chợt nghĩ lại, hình như câu hỏi này chẳng có giá trị gì lớn cả, thế là sửa thành: “Chuyện có ấn tượng sâu nhất mà cậu từng làm với người mình thích?”
Hai mắt Cố Nghiêu sáng long lanh, cậu ta suy nghĩ thật nghiêm túc rồi nói: “Lúc còn rất nhỏ, tôi đã từng đưa ra một quyết định cực điên cuồng vì người đó, rồi… thay đổi cuộc sống sau này của mình.”
Trác Dật Nhiên sửng sốt.
Cố Nghiêu và Minh Ngọc quen nhau trong đại học, người mà Cố Nghiêu nói thích lại là hồi nhỏ, chẳng lẽ người Cố Nghiêu thích không phải Minh Ngọc sao?
“Quyết định điên cuồng gì?” Minh Ngọc hỏi với vẻ bâng quơ.
Cố Nghiêu cũng học dáng vẻ ban nãy của Minh Ngọc, cậu ta cười: “Đây là câu hỏi kế tiếp rồi.”
“Các cậu hỏi nhẹ nhàng quá vậy.” Lâm Dương chê bai: “Trò Sự thật hay Thử thách mà chơi như vậy thì còn ý nghĩa gì đâu chứ?”
“Vậy cậu hỏi một câu không nhẹ nhàng đi.” Trác Dật Nhiên uống hăng quá nên cũng vô tư hùa theo cậu ta.
Ông trời chẳng bỏ qua cho ai, lần tiếp theo, miệng chai bia đã chĩa về phía cậu.
Lâm Dương bắt được thóp, tuy đang hỏi Trác Dật Nhiên nhưng cậu ta lại nháy mắt với Lục Sâm: “Các cậu phát triển đến bước nào rồi?”
Lục Sâm liếc cậu ta, ngửa đầu uống ngụm bia, có thể thấy anh rất khinh thường câu hỏi này.
“Vấn đề này không nặng kí gì với bọn tôi cả.” Trác Dật Nhiên cười thẳng thừng: “Các cậu còn non lắm…”
Từ “cộng sự của nhau” suýt đã bị cậu thốt ra theo thói quen, cậu vội sửa thành: “Người yêu khế ước.”
“Không phải chứ?” Chu Lộ Lộ hoài nghi: “Cái… e hèm, vị bạc hà của các cậu đó, cả thế giới biết hết rồi.”
Vừa nhắc đến chuyện này, Lục Sâm bên cạnh không nhịn được nhướng mày, liếc mắt nhìn Trác Dật Nhiên.
“Đó là hiểu lầm thật mà.” Trác Dật Nhiên sốt sắng: “Lúc đó tôi tưởng là kẹo bạc hà, sau đó mở ra mới biết… phải trách tôi trong sáng quá.”
Lâm Dương hỏi tiếp: “Vậy các cậu không nhân tiện dùng thử luôn à?”
“… Đã nói bọn tôi trong sáng mà.” Trác Dật Nhiên cạn lời.
“Cậu không được à.” Lâm Dương nói với Lục Sâm.
“Cũng đâu phải sau này hết cơ hội.” Lục Sâm phản bác cậu ta.
Trác Dật Nhiên chợt quay đầu nhìn Lục Sâm, tất nhiên cậu biết câu này là đùa, nhưng không ngờ người trông có vẻ nghiêm chỉnh như Lục Sâm khi có chất cồn vào lại sẽ nói ra những lời này.
Lục Sâm không nhìn cậu, anh vẫn bình tĩnh uống bia.
“Thì ra là vậy.” Chu Lộ Lộ nói với vẻ tiếc nuối vô cùng: “Tôi còn định hỏi Beta có đau lắm không…”
Trác Dật Nhiên lần nữa kinh ngạc quay đầu nhìn Chu Lộ Lộ, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Một cô gái như cậu sao còn…”
“Cậu không được.” Chu Lộ Lộ thở dài.
“…” Kẻ xướng người họa, Trác Dật Nhiên đã hoàn toàn cạn lời.
Chai bia được xoay lần nữa, lần này chĩa về phía Lục Sâm.
“Các cậu đừng giành với tôi.” Trác Dật Nhiên là người giơ tay đầu tiên: “Tôi có một chuyện thắc mắc lâu lắm rồi.”
“Hai cậu có chuyện gì mà cần phải hỏi tại đây?” Lâm Dương chẳng tin nổi.
“Hơi quá đáng chút.” Trác Dật Nhiên nhìn Lục Sâm với vẻ dò hỏi.
Lục Sâm nhìn cậu, nói thẳng: “Hỏi đi.”
Trác Dật Nhiên hắng giọng, nói: “Lúc Alpha các cậu phát tình… trông như thế nào?”
Vừa dứt lời, mọi người đều cười phá lên.
“Vậy thôi á? Quá đáng á?” Lâm Dương lắc đầu trông có vẻ thất vọng cùng cực.
“Không quá đáng à?” Trác Dật Nhiên vô thức nhìn Lục Sâm.
Tên này dù đang trên sân đấu chạy đua với thời gian cũng mang vẻ chững chạc điềm nhiên, dường như chẳng có chuyện gì trên đời khiến cảm xúc của anh dao động mãnh liệt được cả, Trác Dật Nhiên có chết cũng chẳng tưởng tượng ra được lúc Lục Sâm ấy ấy sẽ thế nào.
“Chị dâu à, cậu hơi kín đáo rồi đấy.” Chung Hàn nói: “Thật ra cậu muốn hỏi lúc anh Lục phát tình trông như thế nào chứ gì?”
Bị nói trúng tim đen, Trác Dật Nhiên vội rời mắt khỏi mặt Lục Sâm.
“Chị dâu, sao cậu ngơ quá vậy.” Chung Hàn nói tiếp: “Cậu quên anh Lục thuộc loại dù có người ngồi trong lòng cũng không hoảng loạn à.”
Lục Sâm hơi nhướng mày.
Mọi người lại cười ầm lên.
… Móa, cậu quên mất Lục Sâm bị lãnh cảm.
“Tôi không tò mò về cậu ấy.” Để cứu rỗi mặt mũi, Trác Dật Nhiên vẫn cãi cố: “Tôi chỉ muốn biết tình trạng bình thường của Alpha thôi.”
“Hồi cậu học cấp ba giáo viên không nói sao?” Chung Hàn ngạc nhiên.
“Kiến thức sinh lý của cậu ta chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn.” Lục Sâm xen vào.
“Beta không học cái này!” Trác Dật Nhiên biện bạch với Lục Sâm lần nữa.
“Thôi được.” Chung Hàn bắt đầu nghiêm túc giải thích vấn đề: “Trong tình huống khẩn cấp đó, nếu nghiêm trọng thì sẽ như trong mấy phim xác sống vậy, gần như không còn lý trí gì nữa.”
Vừa dứt lời, Trác Dật Nhiên đã bất giác tưởng tượng ra cảnh Lục Sâm biến thành mấy con xác sống.
… Hình như cảnh tượng này hơi máu me.
“Nếu không nghiêm trọng,” Chung Hàn sờ mũi, “thì cũng từa tựa như trong phim ấy.”
Trác Dật Nhiên lại tưởng tượng ra cảnh Lục Sâm đang…
Nhiều chỗ bị che mờ quá, cậu nhìn không rõ.
“Dù sao thì chắc chắn anh Lục cũng sẽ không vì pheromone…” Chung Hàn nói được hai câu thì nhìn sang Lục Sâm, cười hề hề: “Chuyện khác thì tôi không rõ.”
“Vậy à.” Trác Dật Nhiên lại không kìm được nhìn Lục Sâm, nào ngờ anh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh.
“Hình như cậu tiếc lắm?” Lâm Dương hỏi.
“Không có!” Trác Dật Nhiên phủ nhận đầy kiên quyết.
“Yên tâm đi, chuyện này còn phải xem là ai.” Lâm Dương lại cười: “Cậu ngồi trong lòng cậu ấy thử xem cậu ấy có hoảng hốt không?”
Câu này mới là quá đáng nè, Trác Dật Nhiên lại vô thức nhớ về những lần tiếp xúc cơ thể trong vô tình khi trước, buột miệng: “Đâu thấy cậu ấy hoảng hốt đâu.”
“Vậy là ngồi qua rồi nhỉ?” Lâm Dương bắt ngay trọng tâm, tặc lưỡi: “Hồi nãy hỏi mà các cậu còn không nhận…”
Mọi người lại nhao nhao lên, khiến Trác Dật Nhiên chẳng tìm ra cách thoát thân, thừa nhận thì không phải, mà phủ nhận cũng không được, đành quay đầu nhìn Lục Sâm với ánh mắt cầu cứu.
Nhận được ánh mắt cậu, Lục Sâm dứt khoát cầm chai bia nhét vào mồm Lâm Dương đang có ý định nói tiếp: “Câu kế.”
Đêm nay Lục Sâm như có duyên với trò chơi quê mùa này vậy, lần xoay tiếp theo, miệng chai vẫn hướng về anh.
“Đội trưởng, tôi hỏi một vấn đề được không?” Một giọng nói dè dặt vang lên trong góc trước khi mọi người mở miệng.
Người nói là một Omega tên Diệp Tử, nhân viên quản lý hậu cần của đội bóng rổ, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, kín đáo hướng nội, ngày thường rất ít nói.
Có lẽ vì đã uống bia nên bấy giờ mặt cậu ta hơi đỏ, dường như lá gan cũng to hơn.
Cậu ta vừa mở miệng, những tên thích quậy phá kia cũng ngại tranh giành, Lục Sâm gật đầu với cậu ta.
Diệp Tử do dự một lúc, khẽ giọng: “Nếu đã chơi trò Sự thật hay Thách thức, vậy mong đội trưởng phải nói thật lòng.”
Cậu ta cố ý bổ sung câu này khiến mọi người cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng Lục Sâm vẫn đáp chẳng chút do dự: “Được.”
“Hai người các cậu…” Diệp Tử nhìn Lục Sâm, rồi lại nhìn sang Trác Dật Nhiên: “Thật sự ở bên nhau à?”
Giọng của cậu ta rất khẽ, nhưng lại khiến hai người họ cùng ngây ra.
Ban nãy Trác Dật Nhiên uống đã ngà say, bấy giờ nghe câu này thì tỉnh táo hơn đôi chút.
Ánh mắt của Diệp Tử khiến cậu sinh ra một trực giác trong vô thức, hình như Omega này đã nhìn thấu điều gì rồi.
Trác Dật Nhiên bất giác quay đầu nhìn Lục Sâm, bấy giờ đối phương cũng đang nhìn cậu, im lặng không nói gì.
“Chứ sao nữa?” Trác Dật Nhiên vươn tay choàng cổ Lục Sâm, cười tươi tắn.
Cậu tự bào chữa cho mình, ban nãy người Diệp Tử yêu cầu nói thật là Lục Sâm, chứ đâu bảo cậu nói thật.
“Tiểu Diệp Tử, đừng nói cậu luôn đơn phương đội trưởng nhé?” Mọi người đều đã có men say, thế là chẳng hề cố kỵ điều gì, nói chuyện càng chẳng che giấu.
Diệp Tử cắn răng, mặt càng đỏ hơn.
Cậu ta có một khuôn mặt búp bê, vóc người cũng thon gầy, trông cứ như học sinh cấp ba vậy, ngày thường mọi người đều xem cậu ta như em trai, vả lại Alpha mang vầng sáng nhân vật chính như Lục Sâm được nhiều Omega yêu thầm lắm, mọi người quen quá rồi, bấy giờ dù có nói trúng hay không cũng chẳng ai thấy gượng gạo lúng túng cả.
“Không sao, đội trưởng xuất sắc như vậy, đơn phương cậu ấy cũng bình thường mà.” Lâm Dương vỗ nhẹ vai Diệp Tử: “Nhưng phải nhận rõ sự thật sớm chút, đội trưởng cứ như cây vạn tuế vậy, Omega chẳng thể nào bắt được trái tim cậu ấy, cũng chỉ mỗi chị dâu là khiến cậu ấy đơm hoa thôi.”
“Nhưng sức hút của người với người cũng đâu phải không nhờ tác dụng của bản năng.” Diệp Tử vẫn chưa bỏ cuộc, cậu ta nhìn Lục Sâm: “Giữa Alpha và Beta… thậm chí còn không có ràng buộc pheromone.”
“Chẳng phải điều này cũng chứng tỏ,” Lục Sâm hỏi ngược lại, “những thứ này vượt trên cả bản năng đó à?”
Lần này câu trả lời của anh vừa nhanh lại chắc chắn, khiến Trác Dật Nhiên bất giác ngước mắt nhìn.
“Đúng thật là sức hút giữa người và người sẽ chịu ảnh hưởng bởi bản năng, nhưng cũng không hoàn toàn được sinh ra từ bản năng.” Minh Ngọc bên cạnh chợt nói: “Pheromone có thể là một mối dây ràng buộc, nhưng nó không phải gông cùm xiềng xích.”
Dưới ánh đèn mờ, con ngươi Cố Nghiêu co rụt lại.
“Nam thần các cậu có một sự cố chấp với pheromone.” Thấy ánh mắt Diệp Tử tối đi, Lâm Dương không nhịn được giải thích với cậu ta: “Sở dĩ độc thân được lâu như vậy là vì không muốn bị thứ này trói buộc.”
“Vậy nhỡ anh Trác là Omega thì sao?” Diệp Tử vẫn chưa bỏ cuộc: “Đội trưởng có bằng lòng chịu trói buộc không?”
Câu hỏi này quá vớ vẩn, song không biết vì sao, Trác Dật Nhiên chợt vô cùng hiếu kỳ về câu trả lời của Lục Sâm.
Nhưng lần này, Lục Sâm lại không đáp ngay.
.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương