Khế Ước Ngày Xuân

Chương 61: Cứu chữa căn bệnh nguy hiểm



Lục Sâm vẫn chưa mặc áo, nhiệt độ trên người anh truyền lên da Trác Dật Nhiên qua lớp vải mỏng, không cao lắm, nhưng vẫn khiến cậu run rẩy.

Cậu bỗng hơi hoảng hốt, nhưng vẫn giữ nguyên kế hoạch của mình, ngước mặt chạm lên môi Lục Sâm với vẻ luống cuống.

Trác Dật Nhiên vốn chẳng có kinh nghiệm hôn hít gì, cậu dè dặt vươn đầu lưỡi đang run liếm vòng quanh môi Lục Sâm, nhưng không vói vào.

“Cậu làm gì vậy?” Cuối cùng Lục Sâm cũng mở miệng, giọng anh trầm khàn như đang bị thiêu trên giàn lửa.

“Có cảm thấy…” Trác Dật Nhiên hỏi với giọng không chắc chắn lắm: “Hơi bình tĩnh rồi không?”

“Bình tĩnh?” Lục Sâm lặp lại, giọng đầy hoài nghi.

Bình tĩnh chỗ nào, như thêm dầu vào lửa thì có.

Bấy giờ cả bản thân Trác Dật Nhiên cũng thấy hoài nghi, cậu phiền muộn: “Trên đó viết vậy mà…”

“… Gạt người đấy.” Lục Sâm đáp.

“Vậy phải làm sao?” Trác Dật Nhiên càng lúng túng hơn.

Lục Sâm không nói, chỉ đè cậu lên tường theo phản xạ, vị trí của hai người bỗng chốc thay đổi, chưa chờ Trác Dật Nhiên có hành động gì, đôi môi nóng bỏng của đối phương đã áp thẳng lên cậu.

Lâu lắm rồi họ không hôn nhau chẳng chút kiêng dè gì như thế, khi mùi rượu thanh nồng kia kéo đến theo chiếc lưỡi của anh, Trác Dật Nhiên mới nhận ra mình vẫn rất khát khao hơi thở của Lục Sâm.

Trái ngược với động tác dè dặt ban nãy của cậu, nụ hôn của Lục Sâm nồng nhiệt và đầy áp bức, Trác Dật Nhiên bị anh hôn đến choáng váng, gần như chẳng thở nổi nữa.

Không biết đã bao lâu, cuối cùng cậu không chịu được, vươn tay đẩy Lục Sâm ra, nào ngờ lại chạm trúng lồng ngực trần trụi và rắn chắc của đối phương, thế là đầu ngón tay lại vô thức run rẩy.

Cuối cùng Lục Sâm đã tạm thời bỏ qua cho cậu, Trác Dật Nhiên nghiêng đầu thở hổn hển, nhận ra mặt gương trên tường đang soi ngay hình ảnh cậu bị Lục Sâm đè lên tường hôn nhũn cả người, thẹn đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Hai chân cậu mềm nhũn, bất giác trượt xuống, thấy thế, Lục Sâm lập tức vươn tay ra.

Áo bóng rổ rộng rãi trên người Trác Dật Nhiên đã bị vén lên do động tác ma sát với bức tường, bấy giờ Lục Sâm ôm như thế thì tiếp xúc thẳng với phần eo trần nhỏ nhắn dẻo dai của cậu.

Da thịt tiếp xúc quá mức đột ngột khiến cả hai người sửng sốt, giọng Lục Sâm trở nên khản đặc: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Cậu hỏi tôi muốn làm gì?” Trác Dật Nhiên choàng một tay lên cổ anh, tức giận nói bên tai anh: “Cậu không nói gì với tôi cả, tôi chỉ có thể tự đến hỏi thôi.”

Động tác của Lục Sâm khựng lại, ngay sau đó, anh chợt vươn tay ôm Trác Dật Nhiên vào lòng mình.

Trác Dật Nhiên bị dọa giật mình, gần như cứng người tại chỗ.

“Bây giờ đã biết chưa?” Lục Sâm thì thầm bên tai cậu.

“Cậu, cậu…” Trác Dật Nhiên còn chẳng nói được cậu hoàn chỉnh: “Không khó chịu à?”

Lục Sâm đáp chệch đi: “Sợ không?”

Tất nhiên không có chuyện không sợ rồi, Trác Dật Nhiên là Beta thẳng đuột suốt mười tám năm, xưa giờ chưa từng nghĩ cuộc đời này sẽ có cơ hội được tiếp xúc thân mật với thứ này của một đàn ông khác cả.

Nhưng nghĩ đến việc Lục Sâm đang trong kỳ mẫn cảm, cậu vẫn cắn răng, mạnh miệng: “Có gì phải sợ chứ? Mấy thứ cậu có tôi cũng có vậy.”

Nói đoạn, cậu vươn tay kéo lưng quần mình xuống, chưa cởi ra đã bị Lục Sâm giữ lại: “Cậu làm gì đó?”

“Chẳng phải cậu nói tôi không thể giải quyết cho cậu à?” Trác Dật Nhiên đáp: “Trước đây cậu còn chẳng thèm hỏi, sao biết tôi không thể?”

Tay Lục Sâm nắm chặt hơn khiến cậu chẳng tài nào động đậy được: “Cậu nghe không hiểu lời bác sĩ nói à?”

“Bác sĩ còn nói Alpha trong kỳ mẫn cảm không thể thiếu sự an ủi của Omega.” Trác Dật Nhiên nôn nóng choàng cánh tay còn lại lên cổ Lục Sâm, cơ thể dán chặt hơn: “Lục Sâm, sao cứ phải là cậu bảo vệ tôi? Tại sao lúc cậu cần lại không tìm tôi san sẻ cùng?”

Nghe thế, Lục Sâm im lặng một lúc mới nói: “Tôi có thể chịu được.”

“Có tôi ở đây.” Trác Dật Nhiên vẫn cứng đầu phản bác, cố ý cọ xát người anh: “Tại sao phải tự chịu đựng một mình?”

Lục Sâm hít sâu, ôm eo cậu chặt hơn để giữ yên cậu: “Sắp đến trận bán kết rồi, cậu còn muốn ra sân không?”

Trác Dật Nhiên sửng sốt.

Đừng bảo bây giờ cậu là Omega, dù là Beta như trước cũng chẳng có xíu kinh nghiệm nào về mặt này. Cậu một lòng muốn giải quyết kỳ mẫn cảm của Lục Sâm, xúc động lên một cái là chơi luôn, chẳng hề đắn đo xem cơ thể mình có gánh được hậu quả hay không.

Lục Sâm rũ mắt nhìn cậu, hàng mày anh tuấn hơi nhíu, trong đôi con ngươi là mầm lửa đang nhảy nhót không ngừng nhưng đã bị anh kìm nén.

Như phải trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý khủng khiếp, cuối cùng anh cụp mắt xuống, buông Trác Dật Nhiên ra: “Ra ngoài đi, tôi tự giải quyết được.”

Vẻ mặt này của Lục Sâm khiến tim Trác Dật Nhiên co thắt chẳng rõ nguyên nhân, cậu cắn răng, quyết tâm đẩy Lục Sâm lên chiếc sofa trong góc rồi dứt khoát quỳ trước mặt anh.

Lục Sâm nhìn xuống, chỉ thấy một đỉnh đầu đen mun với những sợi tóc bồng bềnh, phần rìa tóc còn hơi ướt áp sát lên thái dương, làm nền cho đôi mắt xinh đẹp.

Hai má Trác Dật Nhiên đỏ bừng như say rượu vậy, môi còn đỏ hơn cả mặt.

Rõ ràng cậu chẳng có tí kinh nghiệm nào cả, động tác ngậm trông trầy trật vô cùng, hàng mi dài run rẩy, mắt ngấn nước tạo thành một màn sương nơi đuôi mắt, dường như chỉ cần rung mạnh hơn nữa thôi, giọt lệ sẽ tuôn xuống.

Cậu ngồi quỳ dưới đất, phần eo gầy gò dẻo dai vẽ nên một đường cong mềm mại, hai gò mông nhếch nhẹ, cảnh tượng bên trong quá đỗi kích thích, như chỉ xuất hiện trong mơ vậy.

Song, những thứ này vẫn chưa đủ, tàn bạo và ham muốn từ tận sâu xương tủy của một Alpha lại cuộn trào, lúc này đây Lục Sâm chỉ muốn đè thẳng cậu lên mặt gương, hoặc càng táo tợn hơn, đè cậu lên trụ bóng rổ bên ngoài, tóm lại phải khiến cậu thật chật vật, bắt nạt cho cậu khóc nấc thành tiếng, thế mới khiến cậu trả cái giá xứng đáng cho việc mình đã làm.

Nhưng không được.

Bản năng trong người và lý trí còn sót lại giao tranh ác liệt, mắt Lục Sâm không biết nhìn đi đâu, cuối cùng chỉ đành nhắm lại.

Trác Dật Nhiên dè dặt ngước lên, thấy hàng mi anh tuấn của Lục Sâm khép hờ, đầu mày nhíu nhẹ trông bình tĩnh lạnh nhạt làm sao, chỉ có yết hầu đang chuyển động liên tục đã ám chỉ cơn sóng tình đang dao động.

Nếu chỉ có nửa người trên, đa phần sẽ không để ý đến những chi tiết nhỏ này, bởi Lục Sâm trông như đang nhắm mắt dưỡng thần chứ đâu ai ngờ bên dưới lại xảy ra chuyện hoang đường.

Cả giờ phút này cũng không chịu mở mắt nhìn cậu, có thể thấy dáng vẻ cậu bây giờ chắc hẳn chẳng đẹp đẽ rồi.

Trác Dật Nhiên bỗng có chút phẫn nộ nhưng không trút ra được, bèn thè lưỡi liếm láp, hài lòng khi nghe thấy hơi thở trở nên dồn dập hơn của Lục Sâm.

Tuy lúc bắt đầu rất bạo, thật ra vào giây phút trông thấy vật thật, Trác Dật Nhiên đã rén rồi.

Cậu biết thông thường của Alpha đều khá to, nhưng mặt mũi Lục Sâm tuấn tú lại trắng trẻo, chỉ xét ngoại hình thì khác xa các Alpha thô kệch hào sảng khác, vả lại trước đây cứ luôn hiểu nhầm anh không “được” về phương diện này khiến Trác Dật Nhiên cho rằng hẳn là kích cỡ của Lục Sâm không đến nỗi quá khoa trương.

Sự thật chứng minh con người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được, cậu chẳng ngờ mặt mũi tên này đẹp như người mẫu mà bên dưới lại như chúa tể Voldemort vậy.

Khoảnh khắc gặp gỡ nó, tầm mắt Trác Dật Nhiên cứ luôn lơ lửng giữa trời, chẳng dám cúi đầu quan sát kỹ một chút nào.

Bấy giờ cậu mới muộn màng nhận ra và âm thầm cảm ơn sự nhẫn nhịn kiềm chế của Lục Sâm ban nãy, không thì e là bộ phận “non nớt” nào đó theo lời bác sĩ sẽ thật sự bị làm hỏng mất, chí ít cũng nửa tháng không thi đấu được.

Nhưng cảm giác trong miệng là thứ không thể trốn tránh, nó thật sự quá to, chỉ mỗi mỗi việc giữ tư thế miệng thôi đã khiến cằm cậu mỏi đến muốn trật khớp, lâu dần, cậu buộc phải nhả ra một ít, thêm động tác của hai tay.

Phục vụ “bé Lục” ắt hẳn là việc khó khăn nhất trần đời, còn khó gấp trăm lần việc chơi bóng rổ và học tiếng Anh nữa.

Trác Dật Nhiên gần như kiệt sức mà đối phương lại chẳng có ý cởi mũ đầu hàng gì cả. Cậu vô thức nhớ ra mình từng có một thời gian thương hại Lục Sâm, thậm chí còn lo lắng thay cho vợ tương lai của anh, đúng là…

Gieo gió gặt bão.

Chẳng biết đã bao lâu, bên ngoài chợt vang lên tiếng xôn xao, Trác Dật Nhiên mở to mắt.

Cậu nghe ra được đó là tiếng trò chuyện của các đồng đội, trái tim bỗng thấy hoảng hốt, ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, quả nhiên đã sắp đến thời gian hẹn tập luyện rồi, cổ họng vô thức phát ra chuỗi âm thanh nghẹn ngào do sốt ruột.

Lục Sâm thì như đang làm việc nghiêm túc, đến giờ tan ca cũng chẳng nấn ná thêm phút giây nào, anh vươn tay nhéo nhẹ cằm cậu, muốn lấy ra khỏi miệng cậu.

Động tác này làm dấy lên tâm lý chống đối của Trác Dật Nhiên, cậu chẳng nhưng không mở miệng, ngược lại còn ngậm chặt hơn, cố ý ngước nhìn anh bằng đôi mắt rưng rưng đầy hồn nhiên.

Dù là người tự kiềm chế tốt như Lục Sâm cũng chẳng tài nào chống cự nổi hình ảnh này.

Tiếng nói cười lại vang lên ngoài cửa, bước chân ngày càng gần, dường như đang đi về phía này, hai người cùng nín thở.

Tim Trác Dật Nhiên như nhảy vọt lên cổ họng, ấy thế mà tiếng gõ cửa trong dự đoán lại không vang lên, mà cổ họng lại có cảm giác bị dịch thể bắn vào.

Không khó chịu như trong tưởng tượng, hoặc có lẽ Lục Sâm khác với những người kia, anh rất sạch sẽ, trong miệng lúc này chỉ nồng nặc mùi pheromone, trong một khoảnh khắc, Trác Dật Nhiên có ảo giác mình lại say mất rồi.

Thấy Trác Dật Nhiên vẫn không thả lỏng, Lục Sâm hơi nôn nóng, anh nhíu mày nhéo cằm cậu một lần nữa, khàn giọng rằng: “Nhả ra.”

Miệng của Trác Dật Nhiên bị anh véo cho dẩu lên một ít, nhưng làm thế nào cũng không chịu hé ra, yết hầu chuyển động nhẹ, một lúc sau mới há mồm với Lục Sâm, đầu lưỡi đỏ hồng được phủ bởi một lớp dịch trắng đục.

Lục Sâm cụp mắt nhìn cậu, hiếm khi ngây người hồi lâu, sau đó mới vươn tay nhấc cậu lên.

Trác Dật Nhiên chưa kịp phản ứng đã ngồi thẳng lên đùi Lục Sâm đối mặt với anh, hai chân bị ép dang ra bất giác quặp lên eo đối phương.

Chẳng chờ cậu phản kháng, thứ vốn đã cương cứng phía trước ngu ngơ chọc vào bụng dưới của Lục Sâm.

Cảm nhận thấy động tác Lục Sâm chững lại, Trác Dật Nhiên bỗng càng lúng túng hơn, cậu bị đặt lên chỗ trống bên cạnh trong lúc mơ màng.

Lục Sâm đứng khỏi sofa, chợt quỳ một gối trước mặt cậu.

Cả tư thế này mà anh cũng làm một cách nho nhã và đứng đắn, Trác Dật Nhiên giật nảy mình, nhìn dáng vẻ lịch thiệp của anh, dòng suy nghĩ bất giác chệch hướng.

Nào ngờ ngay sau đó, Lục Sâm vươn tay túm quần cậu.

Nhận ra anh muốn làm gì, Trác Dật Nhiên giữ chặt tay đối phương, ý bảo anh nhìn đồng hồ treo tường: “Không được, đến giờ rồi.”

Lục Sâm chẳng thèm để tâm đến cậu, anh kéo quần thể dục rộng rãi trên người cậu xuống, thứ bị gò bó quá lâu tức thì nhảy vọt ra.

Trác Dật Nhiên ngượng hơn cả ban nãy, ấy vậy mà Lục Sâm lại dứt khoát cúi đầu, thấy thế, Trác Dật Nhiên vươn mạnh tay bụm lại miệng anh: “Đừng dùng cái này.”

Lục Sâm bị cậu bịt miệng cũng không phản kháng, chỉ ngước mắt nhìn cậu, dường như muốn nghe tiếp lời cậu nói.

Trác Dật Nhiên liếc sang tay phải được anh băng lại, hạ giọng: “Nhỡ kích động quá cắn đứt thì sao…”

Lục Sâm đực mặt ra một lúc, mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, một lúc sau lại quay về với sự bất đắc dĩ.

Ngay sau đó, anh dứt khoát đứng thẳng người lên, ngồi về sofa.

Khó khăn lắm công chúa cao quý mới tự nguyện hạ mình, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng như thế, Trác Dật Nhiên cảm giác anh lại dỗi rồi, vừa định ghé sang dỗ dành thì lại thấy bên dưới man mát, bấy giờ mới nhận ra chim mình vẫn đang được thả rong, ngượng đến mức muốn độn thổ cho xong.

Lục Sâm bên cạnh đã ngồi lên sofa, liếc mắt nhìn cậu, sau đó chợt vươn tay kéo cậu một cái, Trác Dật Nhiên lại một lần nữa bị buộc ngồi lên đùi Lục Sâm.

Tư thế này làm cậu luống cuống hơn, ra sức muốn giãy giụa, Lục Sâm lại dùng một tay siết eo cậu, tay còn lại nắm thẳng lên “cây sinh mệnh” của cậu.

Trác Dật Nhiên giật nảy mình, sức lực trên người bỗng chốc bay biến hơn phân nửa, ngả ngồi lại vào lòng Lục Sâm, cánh tay vô thức choàng qua cổ anh.

“Ban nãy tôi đùa thôi.” Dù đang xấu hổ cùng cực, Trác Dật Nhiên vẫn không quên giải thích với Lục Sâm: “Tôi chỉ không nỡ để cậu… hưm!”

Ngón tay thon dài lướt qua phần chóp như đang khiêu khích, Trác Dật Nhiên bất giác rên khẽ, lại sợ sẽ khiến người ngoài cửa chú ý, cậu vội cắn chặt môi.

Nào ngờ Lục Sâm chẳng hề thông cảm cho cậu, đổi cách khác trêu ghẹo cậu mấy lần liền, cuối cùng Trác Dật Nhiên đã không chịu nổi nữa:

“Cậu đừng…”

Vừa nói được hai chữ lại bị Lục Sâm kích thích sướng run người, cậu cắn chặt khớp hàm, chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa lại vang lên tiếng người dọa cậu im bặt.

“Đã hơn mười phút rồi.” Là giọng của Chung Hàn: “Sao anh Lục chưa đến nhỉ?”

“Đừng sốt ruột.” Tiếp theo là ngữ điệu lười nhác của Lâm Dương: ‘Chị dâu cậu cũng chưa đến mà.”

“Hai người đó sao vậy ta?” Chung Hàn nói: “Điện thoại anh Lục cũng không ai bắt máy…”

Trác Dật Nhiên trợn to mắt, ngay sau đó, túi quần cậu chấn động.

Cậu bị dọa điếng người, cuống quýt nhấn nút im lặng, sau đó nhìn sang Lục Sâm bằng ánh mắt cầu cứu.

Nào ngờ tay Lục Sâm lại vươn từ bên hông cậu, bấm thẳng lên nút nhận cuộc gọi.

“Chị dâu!” Giọng của Chung Hàn vang lên qua loa, gần như đồng bộ với tiếng nói ngoài cửa: “Cậu và anh Lục có chuyện gấp gì à?”

Trác Dật Nhiên bỗng thấy da đầu tê rần, vừa cầu nguyện cho hiệu quả cách âm của phòng thay đồ, vừa cố gắng hạ giọng: “Bọn này sắp… ưm!”

Cậu trợn to mắt đầy khó tin, ngước lên nhìn người phía trước mình.

Đâu ngờ tên này vừa làm chuyện xấu mà mặt mày vẫn thản nhiên như không, khiến Trác Dật Nhiên tức đến mức nghiến chặt răng.

“Chị dâu, cậu sao vậy?” Giọng của Chung Hàn bên kia trở nên sốt ruột.

“Bị một tên mù va trúng.” Trác Dật Nhiên tức tối thấp giọng.

Ai biết rằng vừa dứt lời, Lục Sâm còn lặp lại động tác lần nữa, may mà lần này cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên mới không rên ra những tiếng phóng đãng.

“Hả? Chị dâu cậu không sao chứ?” Chung Hàn gặng hỏi: “Sao giọng nhỏ vậy?”

“Không có gì.” Trác Dật Nhiên hít thật sâu: “Các cậu tập trước đi, bọn tôi về ngay.”

Cúp máy, cậu ngay lập tức kề sát vào vai Lục Sâm muốn cắn một cái thật mạnh.

Kết quả là răng còn chưa chạm được vào da anh, chẳng hiểu thế nào lại nhớ đến vết thương trên tay phải của anh, thế là lại không nén được đau lòng, cả động tác miệng cũng chỉ mang tính dọa dẫm, cuối cùng bèn dùng răng cọ xát một lúc, như những cái mút hôn đầy hung hãn và cũng rất đỗi mập mờ.

Lục Sâm không tránh, anh đẩy nhanh tiến độ trên tay, chẳng mấy chốc đã khiến Trác Dật Nhiên sướng rơn người, nhưng vẫn không nhịn được mạnh miệng: “Lần sau cắn đứt cậu thật đấy.”

“Còn muốn có lần sau?” Nói đoạn, Lục Sâm tăng nhanh động tác tay.

Trác Dật Nhiên hừ một tiếng: “Sao bây giờ lại không sợ trễ giờ tập?”

Nghe thế, động tác của Lục Sâm đột ngột dừng lại.

Ban nãy gần như sắp lên đỉnh rồi mà bị phanh lại bất chợt như thế, Trác Dật Nhiên tức chết mất, cậu ưỡn eo chọc nó vào tay anh, giọng cũng mềm mại hơn: “Anh Lục ơi, việc tốt làm cho trót đi mà.”

Vừa dứt lời, bản thân cậu đã sửng sốt trước rồi.

Muộn màng nhận ra từ sau khi phân hóa, cậu đã chẳng còn gọi xưng hô hơi mập mờ này nữa.

Có vẻ như Lục Sâm cũng hơi sững sờ, sau đó mới nắm lại cậu.

Đây là lần đầu tiên Trác Dật Nhiên được người khác phục vụ, huống chi người nọ còn là Lục Sâm. Cậu chẳng ngờ đối phương trông đứng đắn thế mà những lúc như vậy lại còn biết vờn người khác, Trác Dật Nhiên rơi vào tay anh, vốn chẳng thể làm một chàng trai ‘mạnh mẽ bền bỉ’ được.

Bắn vào lòng bàn tay Lục Sâm, đồng thời cậu cũng không gượng được nữa, kiệt sức gục lên vai đối phương.

Phòng thay đồ không lớn trở nên yên tĩnh đáng sợ, chỉ còn mỗi tiếng thở hổn hển đang cố kìm nén của Trác Dật Nhiên. Ngoài cửa cứ vang mãi những tiếng đập bóng, khiến cảm xúc ngượng ngùng đến muộn trong cậu.

Cách cánh cửa nhỏ, họ mặc đồng phục bóng rổ, quay lưng về phía các đồng đội làm chuyện đáng xấu hổ, dè dặt đến mức cứ như đang yêu đương vụng trộm vậy.

Một lúc sau, Lục Sâm mới khẽ giọng: “Không nghị lực chút nào.”

Tuy Trác Dật Nhiên không có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng cũng biết dùng miệng sẽ thoải mái hơn dùng tay, cậu sắp bị Lục Sâm làm cho lên trời mất nhưng khi so sánh với phản ứng ban nãy của Lục Sâm, anh bình tĩnh đến mức như một pho tượng vậy, khiến cậu chợt thấy thất bại thảm hại.

“Đâu ai mà có người ngồi trong lòng còn bình tĩnh được như cậu chứ?” Trác Dật Nhiên đốp lại với vẻ bực bội.

Dứt lời, cậu mới nhận ra mình đang ngồi trong lòng Lục Sâm, thế là có hơi lúng túng, chợt nghe Lục Sâm nói: “Do kỹ thuật của cậu kém quá.”

“…” Trác Dật Nhiên vừa ngượng vừa giận, nể tình Lục Sâm đang trong kỳ mẫn cảm nên mới nhịn không đánh anh.

Lục Sâm vươn tay lấy khăn giấy bên cạnh, cậu vội nhận lấy muốn xuống khỏi người Lục Sâm, nhưng lại lần nữa bị anh ôm chặt eo.

Cố nhịn một chút để sóng yên gió lặng, Trác Dật Nhiên cắn răng, lấy mấy tờ giấy, cúi đầu lau sạch tay Lục Sâm và những chỗ nhớp nháp của cậu.

Tiếng chơi bóng bên ngoài to hơn, kéo linh hồn cậu ra khỏi những phút giây phóng túng ban nãy, bấy giờ đã quá giờ hẹn nửa tiếng, nghĩ thế, cậu vừa hổ thẹn vừa lúng túng: “Chúng ta làm sao ra ngoài đây?”

Lục Sâm lấy điện thoại trong túi ra, cũng chẳng biết tên này đã đổi chế độ im lặng từ lúc nào, Trác Dật Nhiên với cái đầu suy nghĩ hèn hạ đã cho rằng anh cố ý muốn vứt cục phiền phức này sang cho mình.

Lục Sâm vọc một lúc, điện thoại chợt vang lên tiếng bíp.

Trác Dật Nhiên giật nảy mình, đầu bên kia là tiếng thở hổn hển của Chung Hàn: “Sao vậy anh Lục?”

“Gặp chuyện đột xuất, xin lỗi nhé.” Lục Sâm hạ giọng: “Mọi người tập luyện vất vả rồi, có gọi trà chiều cho các cậu đó.”

Nghe đến câu cuối cùng, giọng Chung Hàn tức thì trở nên phấn khởi bất ngờ: “Hả? Không sao đâu anh Lục, khách sáo vậy từ bao giờ thế…”

“Nhưng bất cẩn điền sai địa chỉ rồi.” Lục Sâm nói: “Gọi hơi nhiều, chắc cần mọi người cùng đi lấy.”

“Không thành vấn đề.” Chung Hàn đồng ý cực nhanh: “Đưa đến đâu vậy?”

“Thư viện.”

“Thư viện?”

Đừng nói Chung Hàn, cả Trác Dật Nhiên ngồi nghe bên cạnh cũng trợn tròn mắt.

Giọng Chung Hàn khựng lại: “Sao, sao lại đưa đến đó?”

“Vất vả rồi.” Lục Sâm nói: “Xem như tản bộ đi.”

“Ôi không vất vả chút nào, có người mời sao bọn này lại chê vất vả được.” Chung Hàn cười hì hì: “Được, vậy bọn này đi ngay.”

Vừa cúp máy đã nghe thấy tiếng hô của Chung Hàn bên ngoài.

Diện tích khuôn viên trường Đại học Giang Thành rất lớn, đường lại quanh co, từ đây đến thư viện tính cả đi và về cũng phải mất nửa tiếng. Nhưng cả bọn đều là mấy chàng thanh niên mười tám, mười chín tuổi, chơi bóng tiêu hao nhiều năng lượng, bấy giờ nghe gì cũng thèm, vừa nghe tin đội trưởng mời uống thế là dù có xa mấy cũng không ngần ngại.

Chẳng mấy chốc bên ngoài đã im ắng trở lại, bấy giờ Trác Dật Nhiên mới không nhịn được rằng: “Đội trưởng hư quá, lúc trước nhìn không ra đấy.”

“Chẳng phải do cậu à?” Lục Sâm vứt điện thoại sang bên cạnh, liếc cậu với vẻ không vui.

“Thì tôi cũng vì cậu đó thôi.” Trác Dật Nhiên nhướng mày đầy phẫn nộ, lại khẽ giọng hỏi: “Bây giờ cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Lục Sâm không đáp, một lúc sau, anh lại vươn hai tay choàng qua vai Trác Dật Nhiên, kéo cậu vào lòng.

Có lẽ dùng từ “đáng yêu” để hình dung một cậu chàng cao ráo chân dài thì không hợp lắm, nhưng Lục Sâm cảm thấy trên thế gian này chẳng còn từ nào thích hợp với cậu hơn từ này cả.

Mái tóc mềm của cậu phớt qua má Lục Sâm, gợi lên tất cả những sự tàn bạo trong cơ thể anh rồi lại biến chúng thành cảm xúc dịu dàng.

Ai cũng bảo tính Lục Sâm lạnh nhạt, thật ra không chỉ vì tuyến thể bẩm sinh nên mới thế, xét về mặt tính cách, anh cũng chẳng phải người nặng lòng ham muốn gì. Dù ban nãy làm chuyện cảm xúc mãnh liệt như thế, nhưng cảm giác thỏa mãn ấy cũng chỉ về mặt sinh lý, chứ trong lòng anh không có dao động gì quá lớn.

Nhưng giờ phút này, chỉ với tư thế ôm ấp yên tĩnh thế này thôi lại có thể an ủi được mọi bất an trong anh, mang đến sự tĩnh lặng vốn đã biến mất từ lâu.

Tình trạng cảm xúc dao động mạnh trong kỳ mẫn cảm chẳng những thể hiện về mặt sinh lý, mà cũng gây khó chịu cả về mặt tâm lý, ví dụ như không thể khiến khát khao lắng đọng lại, cơn giận dễ dâng lên, và tính chiếm hữu cũng như ham muốn kiểm soát đến gần như bệnh hoạn.

Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Trác Dật Nhiên, đáy lòng Lục Sâm sẽ chợt dấy lên ngọn lửa âm tà vô danh, khiến anh chỉ muốn lập tức giấu cậu đi, trói cậu lên giường mình, không để ai khác nhìn thấy cậu nữa.

Đây là sự cuồng nhiệt do pheromone thúc giục, là bản tính không thể xua đi, nó đã ăn sâu vào xương máu của từng Alpha, nhưng với Lục Sâm, nó lại là một cảm xúc hoàn toàn xa lạ.

Chiếm hữu và bị chiếm hữu, kiểm soát và bị kiểm soát, chi phối và phục tùng… đây là trói buộc bản năng của Alpha với Omega, nhưng Lục Sâm không thích quan hệ như vậy.

Yêu nhau thì phải bình đẳng.

Cho đến bây giờ, mầm giống gây xao động trong cơ thể đã được kìm lại, khiến anh có thể chung sống một cách hòa hợp với một bản thân hoàn toàn xạ lạ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Đây là lần đầu tiên anh ôm chặt Trác Dật Nhiên vào lòng như vậy, tư thế này mang cho anh sự yên tâm chưa từng có, dường như người mà anh ôm vào lòng giờ phút này chính là cả thế giới của anh.

“Giận tôi không?” Một lúc sau, Lục Sâm chợt hỏi.

Trác Dật Nhiên không biết những suy nghĩ phức tạp trong lòng anh, còn tưởng Lục Sâm đang nói chuyện ban nãy anh cố ý trêu ghẹo mình lúc gọi điện thoại, thế là hừ một tiếng: “Công chúa hiền lành nhận ra rồi à?”

Cậu ngước mắt nhìn Lục Sâm, nhận thấy vẻ mặt anh dường như không có ý đùa, Trác Dật Nhiên sửng sốt: “… Giận gì?”

“Luôn không bảo vệ được cậu.” Lục Sâm đáp: “Khiến cậu chịu nhiều ấm ức như vậy.”

Giọng anh rất trầm, lời nói ra cũng mang ý tự trách khiến tim Trác Dật Nhiên run lên.

Cậu chợt nhớ đến tài liệu mình tra được trên mạng hồi trưa, hình như cảm xúc của Alpha trong kỳ mẫn cảm dao động rất mạnh, nhất là những khi ở trước mặt Omega, tâm lý rất yếu ớt, nếu xử lý không tốt sẽ trở thành một tên mít ướt luôn.

Trác Dật Nhiên sợ thấy người ta khóc nhất, nghĩ thế, cậu hoảng hốt ngẩng đầu quan sát kỹ vẻ mặt Lục Sâm.

May mà đối phương chưa có ý khóc, nhưng sắc mặt anh cũng chẳng tốt đẹp gì.

“Tự chăm mình còn không được.” Trác Dật Nhiên kéo bàn tay đang quấn băng của Lục Sâm: “Đòi bảo vệ tôi à.”

Lục Sâm nhìn cậu hồi lâu, nắm ngược lại tay cậu, giọng trầm hơn: “Đừng nghe lời cậu ta.”

Trác Dật Nhiên sửng sốt: “Cậu ta?”

Cậu suy nghĩ một lúc, cảm thấy người Lục Sâm đang nói là Khuông Kiệt, bèn xua tay: “Trước đây tôi và cậu ta có hiềm khích, bây giờ lại thay thế vị trí của cậu ta, cậu ta ghét tôi cũng là chuyện bình thường.”

Cậu nhớ đến vẻ tàn nhẫn khi Lục Sâm đánh Đàm Phi, sợ đối phương lại muốn đánh nhau, vội nói: “Mục đích của cậu ta là khiến mọi người không vui, nếu thật sự để bụng đến lời cậu ta nói, thế chẳng phải đã khiến cậu ta toại nguyện rồi sao?”

“Nên trước những lời khiêu khích của loại người này, thái độ tốt nhất là mặc kệ.”  Trác Dật Nhiên như đang an ủi Lục Sâm, cũng như đang an ủi mình: “Tôi còn chẳng để bụng, cậu cũng mặc kệ cậu ta, biết không?”

Lục Sâm không đáp, anh chỉ vươn tay nâng nhẹ cằm cậu lên.

Tư thế trêu ghẹo kiểu này khiến Trác Dật Nhiên thấy ngượng, vừa định phản kháng thì lại chạm phải tầm mắt Lục Sâm.

Mắt anh hơi híp lại, lông mi dài phủ bóng che đi nửa mắt khiến chúng trông càng dài và quyến rũ hơn, đôi con ngươi đen láy bí ẩn như hồ nước lạnh ngày thu vậy.

Bấy giờ, hồ nước này phẳng lặng đến mức khiến Trác Dật Nhiên hơi hoảng hốt, lo sợ tâm lý của công chúa yếu ớt quá, sẽ rơi nước mắt mất.

Nào ngờ ngay giây tiếp theo, chàng công chúa bá đạo đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cậu.

Vẻ mặt Lục Sâm rất đỗi dịu dàng, nhưng môi lưỡi anh vẫn cậy mở răng Trác Dật Nhiên một cách vô tình, Trác Dật Nhiên sửng sốt, vội giãy khỏi lồng ngực anh: “Này này này, cậu cũng ổn rồi nhỉ.”

“Khó khăn lắm mới chữa khỏi bệnh.” Cậu tránh né, chẳng dám nhìn vào mắt Lục Sâm: “Cậu còn muốn thêm lần nữa à.”

Lục Sâm nhìn cậu, rõ ràng đang tỏ ý bất mãn vì không được toại nguyện.

“Cậu đừng có mơ.” Trác Dật Nhiên lại nhích ra ngoài một chút, khẽ giọng: “Không biết ai chê tôi kỹ thuật kém kìa.”

“Nói thật thôi.” Lục Sâm chẳng hề khách sáo.

“Nếu không vì đây là bệnh nguy hiểm.” Trác Dật Nhiên bĩu môi không vui: “Tôi mặc kệ cậu đấy.”

“Bệnh nguy hiểm?” Lục Sâm ngước mắt.

“Đúng đó.” Bấy giờ Trác Dật Nhiên vẫn còn sợ: “Cái này mà không chữa khỏi thì tiêu.”

“Cậu nghe ai nói?” Lục Sâm khẽ nhíu mày.

“Chuyên gia trên mạng nói đó.” Trác Dật Nhiên kinh ngạc: “Cậu là Alpha mà cũng không biết chuyện này sao?”

Lục Sâm nhìn cậu một lúc, hàng mày nhíu càng chặt hơn: “Nên cậu vì nguyên nhân này?”

Nhận ra ý anh là hành vi tự sà vào lòng anh, vành tai Trác Dật Nhiên lại nóng lên: “Chứ gì nữa?”

“Một thằng đàn ông như tôi mà quỳ trước mặt cậu để… e hèm.” Giọng cậu thấp đi: “Tôi không cần mặt mũi à.”

Lục Sâm không đáp, ánh mắt nhìn cậu cứ như đang nhìn thằng thiểu năng.

“Vẻ mặt này là sao?” Trác Dật Nhiên không vui: “Cứ như tôi cố ý tìm cớ để sàm sỡ cậu vậy.”

“Ngày thường cậu không hay dùng công cụ tìm kiếm à?” Giọng Lục Sâm trầm hơn.

Trác Dật Nhiên chớp mắt, chưa hiểu anh muốn nói gì.

Lục Sâm lại nhìn cậu một lúc lâu, mới bất đắc dĩ rằng: “Cảm cúm sốt cao cũng là bệnh nguy hiểm.”
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...