Khi Bạn Trai Là Người Đông Bắc
Chương 5
Cậu tiến lên một bước, cẩn thận nhìn người tóc tai rũ rượi đang đứng trước mặt mình, thử hỏi: “Khúc Miên?”
Khúc Miên buộc gọn tóc rối ra đằng sau, dưới lớp tóc giả là gương mặt quỷ đầy những vết rạch ngang dọc, tuy rằng đã hóa trang cho thật giống quỷ, nhưng anh vẫn là một anh quỷ đẹp trai khiến người gặp là ngây ngất như thường.
Khúc Miên khẽ nghiêng đầu thay lời chào, nói: “Ừ, cậu vừa vào là mình đã nhận ra ngay.”
Vẻ ngoài của cậu quả thật rất nổi bật, vừa bước vào đã khiến các nữ nhân viên thì thầm không ngớt, thế rồi nhóm anh quyết định mặc kệ những vị khách khác, chỉ nhắm vào nhóm cậu mà dọa.
Tát Tân Địch đã quên nỗi sợ hãi ban nãy, cậu ấm ức trách Khúc Miên: “Đã hai ngày rồi mà cậu vẫn không chịu trả lời tin nhắn của mình.”
Khúc Miên: …
Anh ngẩng đầu nhìn Tát Tân Địch, không biết nên nói gì cho phải, ngập ngừng giây lát rồi lấy tạm cái cớ: “Mình hơi bận.”
Tát Tân Địch khoanh tay, không hề tin tưởng cái lý do đó: “Mình có ngốc đâu, cậu đừng lừa mình.”
Khúc Miên: …
Anh thở dài, đổi đề tài: “Cậu còn muốn chơi không? Nếu sợ thì để mình đưa cậu ra ngoài.”
Tát Tân Địch lập tức nói: “Mình không đi đâu hết.”
Cậu vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng lại đột ngột mở ra, một đám nhóc cấp 2 vừa hét vừa chạy xộc vào, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy mấy con quỷ khác cũng tò tò theo sau.
Tát Tân Địch theo phản xạ tiến lên một bước, kéo Khúc Miên trốn ra phía sau lưng mình.
Khúc Miên: …
Đám học sinh bị dọa cho chạy toán loạn rồi lại hú hét chạy ra, có mấy nhân viên vẫn ở trong phòng, chậm rì rì áp sát về phía hai người.
Khúc Miên nhìn cậu con trai đang ôm chặt mình như gà mẹ, khóe miệng giật giật, ra hiệu: “Quân mình.”
“Lũ quỷ” nhìn kỹ hai người, tức khắc trở về trạng thái bình thường, chào hỏi mấy câu rồi rời đi “làm việc” tiếp.
Căn phòng khôi phục trạng thái tĩnh lặng, Khúc Miên ráng nhịn cười, nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm lại được.
Tát Tân Địch: …
Cậu ngượng ngùng buông tay, hơi xấu hổ nói lảng sang chuyện khác: “Mấy giờ cậu tan làm?”
Khúc Miên nhướn mày: “Sao thế?”
Tát Tân Địch: “Tuyết rơi rồi.”
Khúc Miên: “Ừ?”
…
Bảy giờ tối, Khúc Miên tan làm về nhà, cả đất trời cùng màu tuyết trắng.
Màu xanh non của lá, sắc rực rỡ của hoa đều bị ghìm xuống dưới tuyết trắng, phóng mắt tầm về phía xa tưởng như nhìn thấy cả một bầu trời hoa băng. Tuyết trắng tung bay trên nền trời xanh đen, phủ dày trên nền đất, cây và lan can các nhà đều được ánh đèn đường soi rọi, bao bọc dưới một lớp tuyết dày.
Anh xiết chặt tấm áo bò đơn bạc, nghĩ bụng đi thẳng một mạch ra trạm tàu điện ngầm, vừa mới định như thế, anh chợt cảm thấy thật ấm áp.
Anh ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn cậu con trai đang tươi cười với anh. Cậu ấy kéo khóa áo phao cho anh, không vui nói: “Sao cậu lại ăn mặc phong phanh thế này?”
Khúc Miên: …
Khúc Miên: “Sao cậu vẫn ở đây?”
Cậu ấy đáng ra phải rời đi từ ba tiếng trước rồi mới phải…
Tát Tân Địch thuận tay đội mũ cho anh, còn cậu chỉ mặc áo nỉ: “Bọn họ đi chỗ khác chơi rồi, mình không muốn đi cùng họ nên đứng đây đợi cậu.”
Khúc Miên: …
Áo trên người anh còn vương lại hơi ấm, cũng vì kích cỡ quá lớn nên chiều dài áo phủ quá đầu gối anh, ấm áp vô cùng, nhưng anh vẫn nhìn cậu trai cao lớn ấy và nói: “Cậu mặc đi, mình không lạnh.”
Tát Tân Địch tự động bỏ qua vế trước, đôi tay to lớn vẫn đang cách lớp áo chỉnh lại mũ cho anh, nói: “Mình thấy cậu lạnh mà, đi thôi, mình đưa cậu về nhà.”
Khúc Miên: …
Dưới mưa tuyết tháng ba, hai người sóng vai đi bên nhau, Khúc Miên lắng nghe Tát Tân Địch dùng khẩu âm Đông Bắc ai oán than mật thất thế này thế khác, yên lặng không xen lời. Anh từ chối lời đề nghị đưa anh về của Tát Tân Địch, nhưng dường như cậu ấy không có ý định rời đi.
Trạm xe khá đông, phần lớn đều là thanh niên, nam nữ đủ cả, họ đứng tụm lại với nhau cười đùa huyên náo. Anh và cậu đứng phía sau họ xem thông báo, còn năm phút nữa là xe vào trạm.
Trên đường tới đây Tát Tân Địch có rời đi đâu đó trong chốc lát, đến khi quay lại thì trên tay cậu đã có thêm một chai trà sữa. Cậu rất tự nhiên trao nó cho Khúc Miên.
Khúc Miên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lúc nhận lấy chai trà sữa, nhiệt độ ấm nóng của nó truyền thẳng từ lòng bàn tay vào tận đáy lòng anh, anh hoảng hốt, đưa mắt nhìn cậu.
Và anh nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời đang chăm chú dõi theo anh.
Tát Tân Địch không ngờ tới anh sẽ đột ngột ngẩng đầu lên như vậy, chột dạ nhìn sang chỗ khác, nhưng chỉ một vài giây sau cậu lại tiếp tục ngắm anh, chuyên chú tới độ không hề chớp mắt.
Khúc Miên: …
Khúc Miên: “Sao cậu cứ nhìn mình thế?”
Tát Tân Địch đáp lại trong trạng thái mất não: “Cậu đẹp trai thế này cho mình ngắm tí thì mất gì đâu.”
Khúc Miên không biết nên tức giận hay nên bật cười nữa.
Hai tay Tát Tân Địch đút túi áo, cúi đầu nhìn Khúc Miên, bặm môi rồi nhỏ giọng thỏ thẻ: “Vậy sao cậu lại nhìn mình?”
Giọng nói của cậu mang theo mong đợi cùng thấp thỏm, ấy vậy mà Khúc Miên lại nhận ra cậu đang xấu hổ.
Khúc Miên tránh khỏi ánh nhìn của cậu, anh quay lưng đợi tàu điện, điềm nhiên nói: “Mình chưa thấy ai cao như vậy mà không bị phá nét.”
Tát Tân Địch hồi hộp hỏi tới: “Cậu khen mình đẹp trai?”
Khúc Miên: …
Tát Tân Địch khẽ nghiêng người, nhìn thẳng Khúc Miên: “Mình cũng thấy mình đẹp trai, nhưng mình thấy cậu càng đẹp hơn.”
Khúc Miên: …
Tát Tân Địch rõ phấn khởi, cậu chàng tiếp luôn: “Nếu đã như vậy, tụi mình có thể làm…”
Khúc Miên vô thức ngắt lời cậu: “Không được.”
Tát Tân Địch buồn luôn, cậu nối bước Khúc Miên xếp hàng lên xe.
Xe đông người nên không còn chỗ ngồi, cậu che chở cho Khúc Miên đứng vào trong góc, còn mình thì chắn cho hành khách khác không đụng phải anh, rồi cậu tiếp tục: “Làm bạn thôi mà có gì đâu.”
Khúc Miên không nói gì, Tát Tân Địch nhìn sườn mặt anh, cũng im lặng. Cậu chợt nhớ về lần đầu tiên cậu gặp anh, cũng là trên tàu điện ngầm, khi ấy anh cách cậu chỉ hai bước chân, còn hiện tại, anh và cậu gần nhau tới mức không thể dùng số “bước” để đong đếm, lại thêm những người phía sau không ngừng nghiêng ngả, cậu chỉ cần nhích thêm một chút là có thể dính sát lấy anh.
Khúc Miên cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, anh đang rất bối rối, đầu óc mông lung hết cả thì bỗng anh nghe Tát Tân Địch hỏi: “Hai năm nay cậu không cao lên xíu nào hở?”
Khúc Miên: …
Ơ hay.
Khúc Miên nhìn cậu, không nói gì.
Tát Tân Địch lập tức nhận ra mình lại buột miệng, vội sửa: “Úi không, mình không có ý đó, ý mình là…”
Bên cạnh bỗng có tiếng cười khúc khích, một cô gái ngồi sau lớp kính ngăn cách ngẩng đầu nhìn hai người, nói: “Cậu cứ có gì nói đó thì không kết bạn với cậu ấy được đâu.”
Tát Tân Địch thộn mặt, hết nhìn cô gái nọ lại nhìn Khúc Miên, nếu như không có gương mặt đẹp trai vớt vát lại chút hình tượng thì đúng là xứng danh ngốc hết thuốc chữa.
Cũng thú vị đấy chứ, Khúc Miên mỉm cười, cúi đầu.
… Thế rồi anh nghe thấy Tát Tân Địch với cô gái nọ nói chuyện.
Tát Tân Địch nghiêm túc học hỏi: “Vậy mình nên làm thế nào? Cậu ấy còn chẳng buồn để ý mình.”
Cô gái: “Cậu thử hỏi lý do vì sao xem?”
Khúc Miên: …
Tát Tân Địch sẽ không hỏi vậy đâu nhỉ? Nhưng mà xét theo tính cách của cậu thì cũng có khả năng…
Không đợi anh kịp nghĩ ra chủ đề để di dời sự chú ý của cậu, Tát Tân Địch đã hành động.
Tát Tân Địch chống tay lên thành xe phía sau anh, cúi đầu, sáp lại trước mặt nhìn sâu vào mắt anh, tủi thân nói: “Khúc Miên, sao dạo này cậu không trả lời tin nhắn mình vậy? Mình lo tới độ không thể chú tâm tập luyện.”
Trời đất làm chứng, anh nhíu mày trả lời: “Cậu không chú tâm thì liên quan gì tới mình chứ?”
Tát Tân Địch đáp lại đầy lý lẽ: “Cậu không nhắn lại thì sao mình chú tâm được.”
Khúc Miên: …
Kỳ lạ ghê, bình thường mà nói thì hai người còn không tính là bạn mạng, cậu ấy tự cho là thân quen cũng có phần hơi quá rồi đó.
Anh cũng nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi ngược lại: “Mình với cậu chẳng có quan hệ gì cả, tại sao mình phải trả lời tin nhắn của cậu?”
Một câu này của anh thôi khiến Tát Tân Địch tự ti hẳn.
Mãi tới lúc xuống xe rồi cậu ấy cũng không nói thêm câu nào nữa.
Khúc Miên cởi áo khoác định trả lại cậu, Tát Tân Địch không nhận, bước lên phía trước anh, đơ mặt nhét tay anh vào tay áo, sau đó giúp anh kéo khóa như cũ.
…
Khúc Miên cảm thấy như mình đang bắt nạt người ta.
Anh yên lặng một lát, mở lời: “Mình đi đây.”
Tát Tân Địch: “Mình tiễn cậu.”
Khúc Miên: “Mình…”
Mặc kệ anh định nói gì, Tát Tân Địch vươn tay kẹp cổ anh, không nói không rằng kéo anh ra khỏi trạm, cả người anh dán sát bên người cậu, vành mũ che gần hết tầm nhìn của anh, phần còn lại chỉ đủ cho anh nhìn thấy đôi chân dài của Tát Tân Địch với bậc thềm dưới chân hai người. Tát Tân Địch nói: “Tiễn cậu về thôi mà nói nhiều thế nhỉ. Đi, không đưa cậu về tận nơi mình không yên tâm.”
Tuy rằng cậu ấy vẫn cứ không giữ ý, nhưng quả thật chính anh cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa nhận được sự yêu thương và quan tâm nào tự nhiên mà xuất phát từ tận đáy lòng như thế này, hoặc cũng có thể là do cách nói chuyện của cậu, khiến những gì cậu nói đều trở nên thật gần gũi, thân thiết.
Tâm trạng Tát Tân Địch rõ ràng không tốt, nhưng cậu cũng không khiến anh cảm thấy không thoải mái hay ngại ngùng, Khúc Miên cho rằng, cậu ấy là kiểu người không muốn gây áp lực cho người khác, khác hẳn với Thạch Dạng.
Tát Tân Địch thật lòng chỉ muốn tiễn anh về, theo anh tới cửa nhà rồi cũng không nhắc tới chuyện muốn vào chơi, cậu chúc anh ngủ ngon xong liền trở ra thang máy.
Khúc Miên đứng trước cửa nhà mình thật lâu, nhìn thang máy đã di chuyển xuống tầng một rồi mới chậm rãi bước vào nhà.
Anh đi tắm, tắm xong thì nằm dài trên sô-pha xem anime, rồi lại nhớ đến Tát Tân Địch.
Không biết cậu ấy đã về tới ký túc chưa, ngoài kia tuyết rơi càng lúc càng lớn, tuy rằng nơi này cách trường cậu cũng không tính là xa, nhưng nếu không tự đi xe thì phải ngồi 30 phút tàu điện ngầm mới về tới nơi.
Cậu ấy không màng mưa tuyết đưa mình về nhà, hay là hỏi thăm cậu ấy chút nhỉ.
Anh nghĩ vậy rồi mở WeChat lên, chợt ngây ngẩn.
Tát Tân Địch gửi tin nhắn âm thanh cho anh.
Mười phút trước, Tát Tân Địch nói: “Mình mua đồ ăn tối cho cậu, đặt ở trước cửa, nhớ ra lấy đấy.”
Tát Tân Địch: “Mình về tới ký túc rồi, cậu ăn rồi ngủ sớm đi nhé, đừng thức khuya mãi thế.”
Khúc Miên: …
Giọng nói dễ nghe của cậu vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng, vừa tự nhiên lại vừa thân thiết, còn… cực kỳ ấm áp.
Anh xỏ dép lê chạy vội ra mở cửa, trước cửa có mấy hộp cơm được đặt ngay ngắn chỉnh tề, hàng lang tĩnh lặng như tờ, Tát Tân Địch đã rời đi.
Khó lòng mà diễn tả cảm xúc của anh lúc này, anh nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, có món thanh đạm, cũng có món cay xè lưỡi, thịt thà rau dưa nói chung là đủ cả. Bữa trước anh cùng cậu thảo luận về chuyện ăn uống, nói là thảo luận vậy thôi chứ thật ra anh cũng chỉ là thuận miệng nói đôi câu, không ngờ cậu đều ghi nhớ, còn mua cơm cho anh.
Nếu như Thạch Dạng cũng được một góc như vậy, có khi nào hai người sẽ không…
Khúc Miên sầu não, ầy, lại nghĩ đến Thạch Dạng.
Hết chương 5
Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc:
忽悠 (hūyou): trong chương này thì bằng nghĩa với 欺骗 (qīpiàn), lừa gạt, khiến người ta quay mòng mòng. Từ này đã được sử dụng rộng rãi trong tiếng phổ thông.
“我不傻,你别瞎忽悠我。”
“Mình có ngốc đâu, cậu đừng lừa mình.”
Khúc Miên buộc gọn tóc rối ra đằng sau, dưới lớp tóc giả là gương mặt quỷ đầy những vết rạch ngang dọc, tuy rằng đã hóa trang cho thật giống quỷ, nhưng anh vẫn là một anh quỷ đẹp trai khiến người gặp là ngây ngất như thường.
Khúc Miên khẽ nghiêng đầu thay lời chào, nói: “Ừ, cậu vừa vào là mình đã nhận ra ngay.”
Vẻ ngoài của cậu quả thật rất nổi bật, vừa bước vào đã khiến các nữ nhân viên thì thầm không ngớt, thế rồi nhóm anh quyết định mặc kệ những vị khách khác, chỉ nhắm vào nhóm cậu mà dọa.
Tát Tân Địch đã quên nỗi sợ hãi ban nãy, cậu ấm ức trách Khúc Miên: “Đã hai ngày rồi mà cậu vẫn không chịu trả lời tin nhắn của mình.”
Khúc Miên: …
Anh ngẩng đầu nhìn Tát Tân Địch, không biết nên nói gì cho phải, ngập ngừng giây lát rồi lấy tạm cái cớ: “Mình hơi bận.”
Tát Tân Địch khoanh tay, không hề tin tưởng cái lý do đó: “Mình có ngốc đâu, cậu đừng lừa mình.”
Khúc Miên: …
Anh thở dài, đổi đề tài: “Cậu còn muốn chơi không? Nếu sợ thì để mình đưa cậu ra ngoài.”
Tát Tân Địch lập tức nói: “Mình không đi đâu hết.”
Cậu vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng lại đột ngột mở ra, một đám nhóc cấp 2 vừa hét vừa chạy xộc vào, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy mấy con quỷ khác cũng tò tò theo sau.
Tát Tân Địch theo phản xạ tiến lên một bước, kéo Khúc Miên trốn ra phía sau lưng mình.
Khúc Miên: …
Đám học sinh bị dọa cho chạy toán loạn rồi lại hú hét chạy ra, có mấy nhân viên vẫn ở trong phòng, chậm rì rì áp sát về phía hai người.
Khúc Miên nhìn cậu con trai đang ôm chặt mình như gà mẹ, khóe miệng giật giật, ra hiệu: “Quân mình.”
“Lũ quỷ” nhìn kỹ hai người, tức khắc trở về trạng thái bình thường, chào hỏi mấy câu rồi rời đi “làm việc” tiếp.
Căn phòng khôi phục trạng thái tĩnh lặng, Khúc Miên ráng nhịn cười, nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm lại được.
Tát Tân Địch: …
Cậu ngượng ngùng buông tay, hơi xấu hổ nói lảng sang chuyện khác: “Mấy giờ cậu tan làm?”
Khúc Miên nhướn mày: “Sao thế?”
Tát Tân Địch: “Tuyết rơi rồi.”
Khúc Miên: “Ừ?”
…
Bảy giờ tối, Khúc Miên tan làm về nhà, cả đất trời cùng màu tuyết trắng.
Màu xanh non của lá, sắc rực rỡ của hoa đều bị ghìm xuống dưới tuyết trắng, phóng mắt tầm về phía xa tưởng như nhìn thấy cả một bầu trời hoa băng. Tuyết trắng tung bay trên nền trời xanh đen, phủ dày trên nền đất, cây và lan can các nhà đều được ánh đèn đường soi rọi, bao bọc dưới một lớp tuyết dày.
Anh xiết chặt tấm áo bò đơn bạc, nghĩ bụng đi thẳng một mạch ra trạm tàu điện ngầm, vừa mới định như thế, anh chợt cảm thấy thật ấm áp.
Anh ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn cậu con trai đang tươi cười với anh. Cậu ấy kéo khóa áo phao cho anh, không vui nói: “Sao cậu lại ăn mặc phong phanh thế này?”
Khúc Miên: …
Khúc Miên: “Sao cậu vẫn ở đây?”
Cậu ấy đáng ra phải rời đi từ ba tiếng trước rồi mới phải…
Tát Tân Địch thuận tay đội mũ cho anh, còn cậu chỉ mặc áo nỉ: “Bọn họ đi chỗ khác chơi rồi, mình không muốn đi cùng họ nên đứng đây đợi cậu.”
Khúc Miên: …
Áo trên người anh còn vương lại hơi ấm, cũng vì kích cỡ quá lớn nên chiều dài áo phủ quá đầu gối anh, ấm áp vô cùng, nhưng anh vẫn nhìn cậu trai cao lớn ấy và nói: “Cậu mặc đi, mình không lạnh.”
Tát Tân Địch tự động bỏ qua vế trước, đôi tay to lớn vẫn đang cách lớp áo chỉnh lại mũ cho anh, nói: “Mình thấy cậu lạnh mà, đi thôi, mình đưa cậu về nhà.”
Khúc Miên: …
Dưới mưa tuyết tháng ba, hai người sóng vai đi bên nhau, Khúc Miên lắng nghe Tát Tân Địch dùng khẩu âm Đông Bắc ai oán than mật thất thế này thế khác, yên lặng không xen lời. Anh từ chối lời đề nghị đưa anh về của Tát Tân Địch, nhưng dường như cậu ấy không có ý định rời đi.
Trạm xe khá đông, phần lớn đều là thanh niên, nam nữ đủ cả, họ đứng tụm lại với nhau cười đùa huyên náo. Anh và cậu đứng phía sau họ xem thông báo, còn năm phút nữa là xe vào trạm.
Trên đường tới đây Tát Tân Địch có rời đi đâu đó trong chốc lát, đến khi quay lại thì trên tay cậu đã có thêm một chai trà sữa. Cậu rất tự nhiên trao nó cho Khúc Miên.
Khúc Miên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lúc nhận lấy chai trà sữa, nhiệt độ ấm nóng của nó truyền thẳng từ lòng bàn tay vào tận đáy lòng anh, anh hoảng hốt, đưa mắt nhìn cậu.
Và anh nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời đang chăm chú dõi theo anh.
Tát Tân Địch không ngờ tới anh sẽ đột ngột ngẩng đầu lên như vậy, chột dạ nhìn sang chỗ khác, nhưng chỉ một vài giây sau cậu lại tiếp tục ngắm anh, chuyên chú tới độ không hề chớp mắt.
Khúc Miên: …
Khúc Miên: “Sao cậu cứ nhìn mình thế?”
Tát Tân Địch đáp lại trong trạng thái mất não: “Cậu đẹp trai thế này cho mình ngắm tí thì mất gì đâu.”
Khúc Miên không biết nên tức giận hay nên bật cười nữa.
Hai tay Tát Tân Địch đút túi áo, cúi đầu nhìn Khúc Miên, bặm môi rồi nhỏ giọng thỏ thẻ: “Vậy sao cậu lại nhìn mình?”
Giọng nói của cậu mang theo mong đợi cùng thấp thỏm, ấy vậy mà Khúc Miên lại nhận ra cậu đang xấu hổ.
Khúc Miên tránh khỏi ánh nhìn của cậu, anh quay lưng đợi tàu điện, điềm nhiên nói: “Mình chưa thấy ai cao như vậy mà không bị phá nét.”
Tát Tân Địch hồi hộp hỏi tới: “Cậu khen mình đẹp trai?”
Khúc Miên: …
Tát Tân Địch khẽ nghiêng người, nhìn thẳng Khúc Miên: “Mình cũng thấy mình đẹp trai, nhưng mình thấy cậu càng đẹp hơn.”
Khúc Miên: …
Tát Tân Địch rõ phấn khởi, cậu chàng tiếp luôn: “Nếu đã như vậy, tụi mình có thể làm…”
Khúc Miên vô thức ngắt lời cậu: “Không được.”
Tát Tân Địch buồn luôn, cậu nối bước Khúc Miên xếp hàng lên xe.
Xe đông người nên không còn chỗ ngồi, cậu che chở cho Khúc Miên đứng vào trong góc, còn mình thì chắn cho hành khách khác không đụng phải anh, rồi cậu tiếp tục: “Làm bạn thôi mà có gì đâu.”
Khúc Miên không nói gì, Tát Tân Địch nhìn sườn mặt anh, cũng im lặng. Cậu chợt nhớ về lần đầu tiên cậu gặp anh, cũng là trên tàu điện ngầm, khi ấy anh cách cậu chỉ hai bước chân, còn hiện tại, anh và cậu gần nhau tới mức không thể dùng số “bước” để đong đếm, lại thêm những người phía sau không ngừng nghiêng ngả, cậu chỉ cần nhích thêm một chút là có thể dính sát lấy anh.
Khúc Miên cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, anh đang rất bối rối, đầu óc mông lung hết cả thì bỗng anh nghe Tát Tân Địch hỏi: “Hai năm nay cậu không cao lên xíu nào hở?”
Khúc Miên: …
Ơ hay.
Khúc Miên nhìn cậu, không nói gì.
Tát Tân Địch lập tức nhận ra mình lại buột miệng, vội sửa: “Úi không, mình không có ý đó, ý mình là…”
Bên cạnh bỗng có tiếng cười khúc khích, một cô gái ngồi sau lớp kính ngăn cách ngẩng đầu nhìn hai người, nói: “Cậu cứ có gì nói đó thì không kết bạn với cậu ấy được đâu.”
Tát Tân Địch thộn mặt, hết nhìn cô gái nọ lại nhìn Khúc Miên, nếu như không có gương mặt đẹp trai vớt vát lại chút hình tượng thì đúng là xứng danh ngốc hết thuốc chữa.
Cũng thú vị đấy chứ, Khúc Miên mỉm cười, cúi đầu.
… Thế rồi anh nghe thấy Tát Tân Địch với cô gái nọ nói chuyện.
Tát Tân Địch nghiêm túc học hỏi: “Vậy mình nên làm thế nào? Cậu ấy còn chẳng buồn để ý mình.”
Cô gái: “Cậu thử hỏi lý do vì sao xem?”
Khúc Miên: …
Tát Tân Địch sẽ không hỏi vậy đâu nhỉ? Nhưng mà xét theo tính cách của cậu thì cũng có khả năng…
Không đợi anh kịp nghĩ ra chủ đề để di dời sự chú ý của cậu, Tát Tân Địch đã hành động.
Tát Tân Địch chống tay lên thành xe phía sau anh, cúi đầu, sáp lại trước mặt nhìn sâu vào mắt anh, tủi thân nói: “Khúc Miên, sao dạo này cậu không trả lời tin nhắn mình vậy? Mình lo tới độ không thể chú tâm tập luyện.”
Trời đất làm chứng, anh nhíu mày trả lời: “Cậu không chú tâm thì liên quan gì tới mình chứ?”
Tát Tân Địch đáp lại đầy lý lẽ: “Cậu không nhắn lại thì sao mình chú tâm được.”
Khúc Miên: …
Kỳ lạ ghê, bình thường mà nói thì hai người còn không tính là bạn mạng, cậu ấy tự cho là thân quen cũng có phần hơi quá rồi đó.
Anh cũng nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi ngược lại: “Mình với cậu chẳng có quan hệ gì cả, tại sao mình phải trả lời tin nhắn của cậu?”
Một câu này của anh thôi khiến Tát Tân Địch tự ti hẳn.
Mãi tới lúc xuống xe rồi cậu ấy cũng không nói thêm câu nào nữa.
Khúc Miên cởi áo khoác định trả lại cậu, Tát Tân Địch không nhận, bước lên phía trước anh, đơ mặt nhét tay anh vào tay áo, sau đó giúp anh kéo khóa như cũ.
…
Khúc Miên cảm thấy như mình đang bắt nạt người ta.
Anh yên lặng một lát, mở lời: “Mình đi đây.”
Tát Tân Địch: “Mình tiễn cậu.”
Khúc Miên: “Mình…”
Mặc kệ anh định nói gì, Tát Tân Địch vươn tay kẹp cổ anh, không nói không rằng kéo anh ra khỏi trạm, cả người anh dán sát bên người cậu, vành mũ che gần hết tầm nhìn của anh, phần còn lại chỉ đủ cho anh nhìn thấy đôi chân dài của Tát Tân Địch với bậc thềm dưới chân hai người. Tát Tân Địch nói: “Tiễn cậu về thôi mà nói nhiều thế nhỉ. Đi, không đưa cậu về tận nơi mình không yên tâm.”
Tuy rằng cậu ấy vẫn cứ không giữ ý, nhưng quả thật chính anh cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa nhận được sự yêu thương và quan tâm nào tự nhiên mà xuất phát từ tận đáy lòng như thế này, hoặc cũng có thể là do cách nói chuyện của cậu, khiến những gì cậu nói đều trở nên thật gần gũi, thân thiết.
Tâm trạng Tát Tân Địch rõ ràng không tốt, nhưng cậu cũng không khiến anh cảm thấy không thoải mái hay ngại ngùng, Khúc Miên cho rằng, cậu ấy là kiểu người không muốn gây áp lực cho người khác, khác hẳn với Thạch Dạng.
Tát Tân Địch thật lòng chỉ muốn tiễn anh về, theo anh tới cửa nhà rồi cũng không nhắc tới chuyện muốn vào chơi, cậu chúc anh ngủ ngon xong liền trở ra thang máy.
Khúc Miên đứng trước cửa nhà mình thật lâu, nhìn thang máy đã di chuyển xuống tầng một rồi mới chậm rãi bước vào nhà.
Anh đi tắm, tắm xong thì nằm dài trên sô-pha xem anime, rồi lại nhớ đến Tát Tân Địch.
Không biết cậu ấy đã về tới ký túc chưa, ngoài kia tuyết rơi càng lúc càng lớn, tuy rằng nơi này cách trường cậu cũng không tính là xa, nhưng nếu không tự đi xe thì phải ngồi 30 phút tàu điện ngầm mới về tới nơi.
Cậu ấy không màng mưa tuyết đưa mình về nhà, hay là hỏi thăm cậu ấy chút nhỉ.
Anh nghĩ vậy rồi mở WeChat lên, chợt ngây ngẩn.
Tát Tân Địch gửi tin nhắn âm thanh cho anh.
Mười phút trước, Tát Tân Địch nói: “Mình mua đồ ăn tối cho cậu, đặt ở trước cửa, nhớ ra lấy đấy.”
Tát Tân Địch: “Mình về tới ký túc rồi, cậu ăn rồi ngủ sớm đi nhé, đừng thức khuya mãi thế.”
Khúc Miên: …
Giọng nói dễ nghe của cậu vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng, vừa tự nhiên lại vừa thân thiết, còn… cực kỳ ấm áp.
Anh xỏ dép lê chạy vội ra mở cửa, trước cửa có mấy hộp cơm được đặt ngay ngắn chỉnh tề, hàng lang tĩnh lặng như tờ, Tát Tân Địch đã rời đi.
Khó lòng mà diễn tả cảm xúc của anh lúc này, anh nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, có món thanh đạm, cũng có món cay xè lưỡi, thịt thà rau dưa nói chung là đủ cả. Bữa trước anh cùng cậu thảo luận về chuyện ăn uống, nói là thảo luận vậy thôi chứ thật ra anh cũng chỉ là thuận miệng nói đôi câu, không ngờ cậu đều ghi nhớ, còn mua cơm cho anh.
Nếu như Thạch Dạng cũng được một góc như vậy, có khi nào hai người sẽ không…
Khúc Miên sầu não, ầy, lại nghĩ đến Thạch Dạng.
Hết chương 5
Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc:
忽悠 (hūyou): trong chương này thì bằng nghĩa với 欺骗 (qīpiàn), lừa gạt, khiến người ta quay mòng mòng. Từ này đã được sử dụng rộng rãi trong tiếng phổ thông.
“我不傻,你别瞎忽悠我。”
“Mình có ngốc đâu, cậu đừng lừa mình.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương