Khi Chúng Ta Lớn Lên
Chương 4
Trời đã sáng.
Mặt trời ửng hồng như lòng đỏ quả trứng từ từ ló dạng phía chân trời. Hôm qua có mưa, nên hôm nay sương mù đã vây kín khắp ngõ ngách, cung đường. Người đi chợ sớm tụ với nhau thành một nhóm nhỏ rồi vừa nói chuyện vừa đi. Đôi lúc cũng sẽ có người cảm thán hôm nay lạnh hơn thường ngày. Mọi cảnh vật đã bắt đầu cựa mình trở dậy. Cây cỏ vẫy vẫy tán lá theo từng cơn gió nhẹ thổi qua để rơi rớt đi giọt sương trên mình. Chim chóc bắt đầu hót vang ríu rít và đi tìm mồi ăn. Gà gáy o o vang vọng một góc xóm nhỏ.
Ông bà ngoại Thuyên đã dậy từ sớm, hôm nay trời lạnh Thuyên ngủ ngon giấc nên bà cũng không đánh thức cậu. Bà ngồi bên bếp lửa, đôi tay gầy guộc, đen nhẹm thoăn thoắt trở bánh phồng trên ngọn than hồng. Ông ngoại ngồi trên bàn, một bên ăn bánh một bên uống trà nóng.
"Thế tụi nó định để thằng Thuyên học ở đây bao năm?" Bà ngoại mắt nhìn chiếc bánh đã ra hình dáng, bà vừa trở mặt vừa hỏi.
"Thôi kệ đi bà ơi, con cái lớn hết rồi mình cũng già, cứ y sao làm vậy. Nghĩ nhiều mệt đầu." Ông ngoại trả lời.
"Sao mà kệ được, trường làng làm sao bì được với thành phố. Cứ học thế này, sao thằng Thuyên theo kịp nếu về lại trên kia?" Bà ngoại không cho là đúng.
Ông ngoại lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Ông ăn nốt miếng bánh cuối rồi đứng dậy, phủi vụn bánh rơi rớt trên người, ông nói:
"Cứ cho học ở đây trước. Xong! Giờ tôi phải ra vườn thăm cây."
Bà ngoại gật đầu, bà nướng cho xong mẻ bánh cuối rồi bỏ hết lên dĩa, lấy lồng bàn đậy lại rồi bước lên nhà trên. Thân hình bà lọm khọm, cầm chổi ra sân quét rác.
Thuyên dậy khi nghe tiếng quét xào xạc phát ra từ ngoài trước. Cậu bật dậy ngay lập tức, vội chạy đi đánh răng rửa mặt rồi nhanh chân ra sân. Cậu nói với bà ngoại:
"Ngoại ơi, để con quét cho. Ngoại ngồi nghỉ đi."
"Con dậy rồi hả? Xuống bếp lấy bánh ăn đi con, ngoại quét gần xong rồi." Bà ngoại hiền từ nhìn Thuyên.
Thuyên không nghe, cậu cứ nằng nặc đòi lấy chổi. Bà cũng không thể làm gì khác ngoài việc giao cho cậu làm. Bà ngồi xuống băng đá nhìn Thuyên cười nói:
"Nay giỏi quá!"
Thuyên cười không đáp, cậu chăm chú quét lá sau đó hốt chúng và đổ bỏ vào một xó. Làm xong, cậu lại chạy xuống bếp bưng dĩa bánh lên.
"Ăn nè ngoại."
Hai bà cháu ngồi ăn, uống trà sáng. Được một lúc, bà hỏi Thuyên:
"Học ở trường làng rồi lên lại thành phố học con có theo kịp không Thuyên?"
Thuyên im lặng đôi lát, cậu chưa nghĩ tới chuyện này bao giờ nhưng cậu biết ở quê chỉ là tạm thời. Khi cha mẹ sắp xếp được công việc trên thành phố, cậu sẽ được đưa về và bắt đầu cuộc sống như khi chưa xuống quê ở với ông bà. Thuyên chững lại làm bà lo lắng, bà ngoại nhìn Thuyên định nói gì đó thì cậu đã trả lời:
"Dạ được, ngoại đừng lo quá. Con thấy trường nào cũng như nhau mà."
Thuyên một mực như thế làm bà ngoại đỡ lo phần nào, bà xoa đầu Thuyên.
"Nếu con nói vậy thì được rồi."
Thật ra, Thuyên cũng không chắc chắn nhưng đó là chuyện của ba, bốn năm sau. Hiện tại, cậu cảm thấy thoải mái với tình trạng này, vậy là đủ rồi.
Ăn xong, bà ngoại xuống bếp đun nước, nấu cơm còn Thuyên lại ngồi ở chỗ quen thuộc ngắm sông. Hôm nay trời xanh thẳm, không có một đám mây nào. Gió thổi qua, mát rượi. Thuyên đung đưa chân, nhìn dòng sông êm đềm trước mặt. Từng cụm lục bình trôi ngang, có khi sẽ bị dạt hướng vào bờ vì những cơn sóng nhỏ từ ghe thuyền nhưng sau đó, chúng lại men theo dòng nước rồi đoàn tụ cùng nhóm cũ. Có tiếng loảng xoảng phát ra, Thuyên nhìn sang. Là bà Sáu cạnh nhà, sáng nào bà cũng dậy sớm mở khóa ghe rồi đi qua bên kia sông. Thuyên lại dời mắt, cậu nhìn phía bờ đối diện. Người ta cũng xuống bến mở ghe, rồi chuyển hàng lên. Thuyên quan sát hoạt động thường nhật của người ở quê, cảm thấy bình yên đến lạ. Những công việc rất đỗi bình thường nhưng lại ẩn chứa một vẻ đẹp mộc mạc, đặc biệt. Đó chính là nét đẹp của lao động.
"Thuyên ơi, ra lấy đồ ăn cho ngoại nè con." Có tiếng người phát ra từ hàng rào.
Thuyên chạy ra nhìn kỹ, là cô Châu. Bà ngoại hay gửi cô mua đồ ăn, cô rất thân thiện và tốt tính đôi khi cũng sẽ cho Thuyên quà vặt.
Thuyên nhận đồ và tiền dư bằng hai tay, nói cảm ơn rồi chào cô Châu để vào bếp đưa đồ cho ngoại.
Trong bếp, bà ngoại đã nấu cơm xong. Bà nhìn túi đồ ăn Thuyên cầm, nhận lấy rồi hỏi Thuyên:
"Có cảm ơn cô không Thuyên?"
"Dạ có."
Bà gật đầu, lấy đồ ăn để sẵn ra bàn. Bà để Thuyên đi rửa rau củ còn phần bà lại đi làm sạch cá để nấu món ăn cho ngày hôm nay. Thuyên rửa xong thì đem vào cho ngoại, cậu xem bà ướp cá, rồi bắt đầu nấu món cá kho bầu.
"Con ra ngoài trước chơi trông nhà đi Thuyên rồi ngoại ra sau."
Thuyên dạ, cậu đi ra trước rồi ngồi xuống ghế. Đàn gà con sau một đêm ngủ dậy đã tràn trề tinh thần, chúng nó líu ríu chạy trước bới đất, kiếm mồi ăn trông rất vui mắt.
Thuyên mới về quê, cậu cũng chưa có bạn gì. Đôi khi nhìn bọn trẻ dưới đây chơi đùa, Thuyên cũng muốn được chơi cùng nhưng cậu ngại bọn nó không muốn chơi với người lạ mặt.
Thuyên ngẫm nghĩ, nhất định phải kết bạn với đám trẻ dưới đây.
Mặt trời ửng hồng như lòng đỏ quả trứng từ từ ló dạng phía chân trời. Hôm qua có mưa, nên hôm nay sương mù đã vây kín khắp ngõ ngách, cung đường. Người đi chợ sớm tụ với nhau thành một nhóm nhỏ rồi vừa nói chuyện vừa đi. Đôi lúc cũng sẽ có người cảm thán hôm nay lạnh hơn thường ngày. Mọi cảnh vật đã bắt đầu cựa mình trở dậy. Cây cỏ vẫy vẫy tán lá theo từng cơn gió nhẹ thổi qua để rơi rớt đi giọt sương trên mình. Chim chóc bắt đầu hót vang ríu rít và đi tìm mồi ăn. Gà gáy o o vang vọng một góc xóm nhỏ.
Ông bà ngoại Thuyên đã dậy từ sớm, hôm nay trời lạnh Thuyên ngủ ngon giấc nên bà cũng không đánh thức cậu. Bà ngồi bên bếp lửa, đôi tay gầy guộc, đen nhẹm thoăn thoắt trở bánh phồng trên ngọn than hồng. Ông ngoại ngồi trên bàn, một bên ăn bánh một bên uống trà nóng.
"Thế tụi nó định để thằng Thuyên học ở đây bao năm?" Bà ngoại mắt nhìn chiếc bánh đã ra hình dáng, bà vừa trở mặt vừa hỏi.
"Thôi kệ đi bà ơi, con cái lớn hết rồi mình cũng già, cứ y sao làm vậy. Nghĩ nhiều mệt đầu." Ông ngoại trả lời.
"Sao mà kệ được, trường làng làm sao bì được với thành phố. Cứ học thế này, sao thằng Thuyên theo kịp nếu về lại trên kia?" Bà ngoại không cho là đúng.
Ông ngoại lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Ông ăn nốt miếng bánh cuối rồi đứng dậy, phủi vụn bánh rơi rớt trên người, ông nói:
"Cứ cho học ở đây trước. Xong! Giờ tôi phải ra vườn thăm cây."
Bà ngoại gật đầu, bà nướng cho xong mẻ bánh cuối rồi bỏ hết lên dĩa, lấy lồng bàn đậy lại rồi bước lên nhà trên. Thân hình bà lọm khọm, cầm chổi ra sân quét rác.
Thuyên dậy khi nghe tiếng quét xào xạc phát ra từ ngoài trước. Cậu bật dậy ngay lập tức, vội chạy đi đánh răng rửa mặt rồi nhanh chân ra sân. Cậu nói với bà ngoại:
"Ngoại ơi, để con quét cho. Ngoại ngồi nghỉ đi."
"Con dậy rồi hả? Xuống bếp lấy bánh ăn đi con, ngoại quét gần xong rồi." Bà ngoại hiền từ nhìn Thuyên.
Thuyên không nghe, cậu cứ nằng nặc đòi lấy chổi. Bà cũng không thể làm gì khác ngoài việc giao cho cậu làm. Bà ngồi xuống băng đá nhìn Thuyên cười nói:
"Nay giỏi quá!"
Thuyên cười không đáp, cậu chăm chú quét lá sau đó hốt chúng và đổ bỏ vào một xó. Làm xong, cậu lại chạy xuống bếp bưng dĩa bánh lên.
"Ăn nè ngoại."
Hai bà cháu ngồi ăn, uống trà sáng. Được một lúc, bà hỏi Thuyên:
"Học ở trường làng rồi lên lại thành phố học con có theo kịp không Thuyên?"
Thuyên im lặng đôi lát, cậu chưa nghĩ tới chuyện này bao giờ nhưng cậu biết ở quê chỉ là tạm thời. Khi cha mẹ sắp xếp được công việc trên thành phố, cậu sẽ được đưa về và bắt đầu cuộc sống như khi chưa xuống quê ở với ông bà. Thuyên chững lại làm bà lo lắng, bà ngoại nhìn Thuyên định nói gì đó thì cậu đã trả lời:
"Dạ được, ngoại đừng lo quá. Con thấy trường nào cũng như nhau mà."
Thuyên một mực như thế làm bà ngoại đỡ lo phần nào, bà xoa đầu Thuyên.
"Nếu con nói vậy thì được rồi."
Thật ra, Thuyên cũng không chắc chắn nhưng đó là chuyện của ba, bốn năm sau. Hiện tại, cậu cảm thấy thoải mái với tình trạng này, vậy là đủ rồi.
Ăn xong, bà ngoại xuống bếp đun nước, nấu cơm còn Thuyên lại ngồi ở chỗ quen thuộc ngắm sông. Hôm nay trời xanh thẳm, không có một đám mây nào. Gió thổi qua, mát rượi. Thuyên đung đưa chân, nhìn dòng sông êm đềm trước mặt. Từng cụm lục bình trôi ngang, có khi sẽ bị dạt hướng vào bờ vì những cơn sóng nhỏ từ ghe thuyền nhưng sau đó, chúng lại men theo dòng nước rồi đoàn tụ cùng nhóm cũ. Có tiếng loảng xoảng phát ra, Thuyên nhìn sang. Là bà Sáu cạnh nhà, sáng nào bà cũng dậy sớm mở khóa ghe rồi đi qua bên kia sông. Thuyên lại dời mắt, cậu nhìn phía bờ đối diện. Người ta cũng xuống bến mở ghe, rồi chuyển hàng lên. Thuyên quan sát hoạt động thường nhật của người ở quê, cảm thấy bình yên đến lạ. Những công việc rất đỗi bình thường nhưng lại ẩn chứa một vẻ đẹp mộc mạc, đặc biệt. Đó chính là nét đẹp của lao động.
"Thuyên ơi, ra lấy đồ ăn cho ngoại nè con." Có tiếng người phát ra từ hàng rào.
Thuyên chạy ra nhìn kỹ, là cô Châu. Bà ngoại hay gửi cô mua đồ ăn, cô rất thân thiện và tốt tính đôi khi cũng sẽ cho Thuyên quà vặt.
Thuyên nhận đồ và tiền dư bằng hai tay, nói cảm ơn rồi chào cô Châu để vào bếp đưa đồ cho ngoại.
Trong bếp, bà ngoại đã nấu cơm xong. Bà nhìn túi đồ ăn Thuyên cầm, nhận lấy rồi hỏi Thuyên:
"Có cảm ơn cô không Thuyên?"
"Dạ có."
Bà gật đầu, lấy đồ ăn để sẵn ra bàn. Bà để Thuyên đi rửa rau củ còn phần bà lại đi làm sạch cá để nấu món ăn cho ngày hôm nay. Thuyên rửa xong thì đem vào cho ngoại, cậu xem bà ướp cá, rồi bắt đầu nấu món cá kho bầu.
"Con ra ngoài trước chơi trông nhà đi Thuyên rồi ngoại ra sau."
Thuyên dạ, cậu đi ra trước rồi ngồi xuống ghế. Đàn gà con sau một đêm ngủ dậy đã tràn trề tinh thần, chúng nó líu ríu chạy trước bới đất, kiếm mồi ăn trông rất vui mắt.
Thuyên mới về quê, cậu cũng chưa có bạn gì. Đôi khi nhìn bọn trẻ dưới đây chơi đùa, Thuyên cũng muốn được chơi cùng nhưng cậu ngại bọn nó không muốn chơi với người lạ mặt.
Thuyên ngẫm nghĩ, nhất định phải kết bạn với đám trẻ dưới đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương