Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)
Chương 68: Đã Không Còn Cơ Hội
Edit: Bạch Linh.Diệp Oản Oản vừa trở về Cẩm Viên đã lập tức bị nhốt lại. "Cạch."Âm thanh khóa trái cửa khiến trái tim cô run lên một cái, theo bản năng nắm chặt túi thuốc trong tay lại.Còn chưa tới nửa tháng, cô lại lần nữa trở về nơi này. Cho dù đã nắm vững tất cả trong lòng bàn tay, nhưng khi bị nhốt lại trong căn phòng ngủ xa hoa quen thuộc này, sự sợ hãi đã sớm xâm nhập vào linh hồn cô lại bắt đầu khống chế cơ thể, suýt chút nữa đem thân thể cô chôn vùi. Bảy năm bị cầm tù kia, cô cực kỳ sợ hãi bóng tối, im lặng sợ hãi, mà tới cuối cùng bởi vì đã quen thuộc với bóng tối, cô bắt đầu sợ hãi ánh sáng, càng sợ hãi những nơi đông người. Đáng sợ nhất không phải là bị giam cầm, mà là đến một ngày cho dù cô có lấy lại được tự do, cô cũng không thể bước ra khỏi căn ngục giam trong lòng. Cho dù đươc sống lại một lần, trở lại thời điểm trước khi mọi bi kịch phát sinh, thật đáng buồn là cô vẫn không thể thoát được những ám ảnh từ kiếp trước. Ngoài cửa, tiếng bước chân quen thuộc từ xa vọng tới, từng bước từng bước một, trong không gian yên tĩnh này càng rõ ràng tới đáng sợ. "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Nhìn thân ảnh như lệ quỷ đứng trước cánh cửa khiến người ta sợ hãi kia, đồng tử Diệp Oản Oản chợt co rút lại. Trong nháy mắt, hình ảnh trước mắt và trí nhớ trong kiếp trước chồng chất lên nhau...Biểu cảm hoảng sợ của cô gái giống như độc dược ăn mòn lòng người, lý trí và khắc chế của Tư Dạ Hàn trong nháy mắt liền hóa thành tro bụi. Giây tiếp theo, một lực đạo lớn ném mạnh Diệp Oản Oản lên giường, cái túi nắm chặt trong tay theo đó rơi xuống trên mặt đất. Yết hầu yếu ớt bị bóp chặt, hô hấp càng ngày càng khó khăn, sinh mệnh trong thân thể từ từ bị bòn rút ra ngoài. Cho tới khi hô hấp được khôi phục lại, môi lưỡi lập tức bị cắn xé, khoang miệng nhanh chóng tràn ngập mùi máu tanh... "Oản Oản, tôi nói rồi... Đây là lần cuối cùng... Cho nên, em đã không còn cơ hội..." Cùng với câu phán quyết này, tiếng bước chân của người đàn ông xa dần, âm thanh khóa trái cửa lại lần nữa vang lên. Mới vừa bị buông ra, Diệp Oản Oản lập tức ho kịch liện, đáy mắt không có một chút sợ hãi nào, chỉ còn lại lạnh lẽo và u ám. Trong thư phòng là một mảnh hỗn độn. Không gian to như vậy thế mà giống như hầm băng, lạnh lẽo tới thấu xương. Người đàn ông ngồi ở trước bàn, giống như một bức tượng điêu khắc bị phong hóa, sự thô bạo và tàn nhẫn đã ăn mòn tia nhiệt độ cuối cùng còn sót lại nơi đáy mắt. Bên trong đang tĩnh mịch tới cực độ, đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. "Cút ——" Âm thanh bạo nộ đáng sợ tới mức tiếng gõ cửa lập tức dừng lại. Nhưng rất nhanh, tiếng đập cửa lại càng dồn dập vang lên. Bởi vì rất lâu không thấy ai đáp lại, người gõ cửa lập tức đẩy cửa tiến vào. Tình cảnh trong căn phòng còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng, nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta sợ hãi tới cực độ cùng ánh mắt đỏ tươi như dã thú kia, Hứa Dịch sợ tới mức mặt cắt không còn một hột máu. Nhưng mà việc kia thực sự quá quan trọng, nhất định phải để ông chủ biết! Hứa Dịch cưỡng ép chính mình bình tĩnh, dùng hết sức lực tìm lại thanh âm của chính mình, mở miệng nói nhanh: "Cửu gia, tôi đã tự mình đi tra qua, Diệp tiểu thư xác thật không về trường học, mà là trên đường chuyển hướng tới bệnh viện Nhân Ái..." Cảm nhận thấy không khí bủa quanh mình lạnh hơn, toàn thân Hứa Dịch đều đã ướt đẫm mồ hôi: "Nhưng mà, sau khi xem xong video giám sát, Diệp tiểu thư sau khi tới bệnh viện không có đi tới phòng cấp cứu, mà cô ấy tới phòng khám của một chuyên gia Trung y lớn tuổi..." Sợ Tư Dạ Hàn không để ý tới trọng điểm, Hứa Dịch đành cố tình nói thêm một câu:"Diệp tiểu thư không tới gặp Cố Việt Trạch!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương