Suốt cả ngày, Bo Myung chỉ ngồi yên tại bàn học để che giấu sự khác thường. Có vẻ như điều này không khác mấy so với cách cư xử thường ngày của Kang Do Wook. Thật nhẹ nhõm.
Theo những gì anh quan sát được trong giờ ăn trưa, anh nhận thấy có vài đứa trẻ, bao gồm cả Yoon Jin Sung, có vẻ khá thân với Kang Do Wook. Chúng ồn ào và trông có vẻ giống những đứa trẻ hư, nhưng thực ra chúng chỉ thích chơi bời hơn những đứa trẻ khác, chứ không hẳn là xấu xa.
Bo Myung vừa ôn lại những công thức toán đã thuộc lòng, vừa liếc nhìn đồng hồ.
*'Năm giờ. Sắp tan học rồi.'*
Đến lúc này, Bo Myung đã hình dung khá rõ về cuộc sống học đường của Kang Do Wook. Thái độ học tập thường ngày của cậu ta hỗn độn đến mức giáo viên phải thắc mắc sao hôm nay lại chăm chú nhìn bảng - chỉ vì anh đang vô thức dán mắt vào đó. Yoon Jin Sung cũng hỏi kiểu không tin nổi: "Cậu không định ngủ à?".
Bạn bè cứ lũ lượt kéo đến, cười nói ầm ĩ dù anh chẳng làm gì. Mỗi khi anh đi qua hành lang,đều dễ dàng bắt gặp một hai cô gái liếc nhìn trộm.
Ngay cả khi Kang Do Wook im lặng, hầu hết mọi người vẫn cố gây ấn tượng tốt hoặc đối xử tử tế với anh ta.
*'Mình thực sự ghen tị với cuộc sống của cậu ta.'*
Không cần phải đạt đến đẳng cấp của Seo Kang Jun. Chỉ cần được như Kang Do Wook thôi, anh đã chẳng còn gì để ao ước.
Chỉ riêng ngoại hình, Kang Do Wook chắc chắn có thể trở thành một ngôi sao nổi tiếng hơn. Cậu ta thiếu sự nỗ lực để biến điều đó thành hiện thực. Kang Do Wook , một người nổi tiếng, có rất nhiều tài năng, nhưng không chịu bỏ thêm chút công sức nào và cũng chẳng có khát khao thăng tiến. Cuối cùng, Bo Myung cũng bắt đầu hiểu Kang Do Wook một chút.
Cậu ta đang tận hưởng mức độ nổi tiếng này mà không cần nỗ lực nhiều, vậy thì cần gì phải cố gắng?
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Yoon Jin Sung vội vàng nhồi nhét sách vở vào cặp. Buổi bế giảng kết thúc sẽ chấm dứt một ngày học.
"Này, Yoon Jin Sung."
Hôm đó, Bo Myung lần đầu tiên chủ động bắt chuyện với Jin Sung. Anh không có thông tin gì về thói quen thường ngày của Kang Do Wook, nên phải tìm cách moi thông tin thông qua người bạn này.
"Sao? Gì vậy?"
"Tan học rồi mình thường làm gì?"
"Gì chứ, lại muốn nhậu nữa hả? Hôm nay tớ không đi được. Phải đi học thêm. Bỏ thêm buổi nữa là mẹ tớ g**t ch*t."
"... Thế thường thì mình làm gì?"
"Cái gì? Trời, thằng điên này. Cậu đang hỏi tớ về lịch trình của chính cậu sao?"
Ngay cả Bo Myung cũng thấy đó là một câu hỏi kỳ lạ. Nhưng không còn cách nào khác để biết Kang Do Wook thường làm gì sau giờ học. Biết đâu cậu ta cũng có lớp học thêm phải tham dự.
"Cậu có thể ra tiệm net. Chắc Hyun Chul cũng ở đó đó."
"Tiệm net?"
Mọi thứ Yoon Jin Sung đề cập toàn là gặp gỡ ai đó để chơi game hoặc ăn uống. Không hề nhắc đến việc tham dự lớp học thêm nào.
*'Hmm. Kang Do Wook ra mắt khi nào nhỉ?'*
Bo Myung cẩn thận tính toán lại các năm.
*'19! Kang Do Wook ra mắt năm 19 tuổi!'*
Tính từ thời điểm này, KK sẽ ra mắt vào tháng Sáu năm sau. Nghĩa là Kang Do Wook ra mắt khi 19 tuổi.
Bây giờ là tháng Chín, vậy là còn chưa đầy một năm nữa cho đến khi ra mắt. Thế mà một ngày của Kang Do Wook chẳng giống chút nào với một người sắp bước vào làng giải trí.
*'Rốt cuộc làm thế nào mà cậu ta ra mắt được?!'*
***
Trên xe buýt về nhà, Bo Myung kiểm tra kỹ lưỡng nhật ký cuộc gọi và tin nhắn của Kang Do Wook. Nhờ vậy, anh có thể biết chi tiết về những người xung quanh Kang Do Wook và cuộc sống thường ngày của cậu ta.
"Rốt cuộc thì... cậu ta chỉ suốt ngày chơi bời thôi."
Hộp thư đến chỉ toàn là tin nhắn về game và hẹn hò với bạn gái. Có vài tin nhắn về việc mới chia tay một cô gái từ trường lân cận mà cậu ta hẹn hò một thời gian ngắn, nhưng chẳng có thứ gì liên quan đến học tập.
Rõ ràng là bố mẹ cậu ta, dù là giáo sư, đang nuôi dạy Kang Do Wook một cách rất... thoáng. Những tin nhắn từ mẹ Kang Do Wook chỉ toàn là dặn dò ăn uống đầy đủ vì họ sẽ về muộn.
"Làm thế nào mà cậu ta nảy ra ý định trở thành thần tượng nhỉ?"
Bo Myung từng đọc một bài phỏng vấn tạp chí khi KK mới ra mắt. Khi đó là khoảng thời gian ngắn sau khi M2M debut. Ban đầu, họ được phỏng vấn rất nhiều với sự quảng bá rầm rộ như một nhóm đối thủ của M2M - nhóm từng nhận giải Tân binh của năm.
*'Chắc hẳn có một giai thoại nào đó liên quan đến việc ra mắt... Lẽ ra mình nên đọc kỹ hơn vào thời điểm đó.'*
Một chút hối tiếc bắt đầu len lỏi, nhưng thật là nực cười. Làm sao anh có thể biết trước được rằng mình sẽ nhập vào cơ thể của một thành viên KK chứ.
Tất cả vẫn giống như một giấc mơ .
*'Nếu đây thực sự là hiện thực, thì cơ thể mình đã ra sao? Nó đã chết rồi ư?'*
Nếu có thứ gì đó bị xoắn lại và hoán đổi, dù là thời gian hay linh hồn, thì người kia đã thế nào? Tâm trí Bo Myung rối bời, không biết có nên tìm kiếm anh ta trước hay không. Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua.
Những ký ức có thể giúp anh tiếp cận Kim Bo Myung của thế giới này đều vô cùng rời rạc, như thể một tờ giấy bị xé toạc. Mỗi khi anh cố gắng nhớ lại thông tin cá nhân để tìm kiếm Bo Myung của thế giới này, như tên trường đại học hay tên khu phố anh từng sống, anh lại cảm thấy choáng váng. Cứ như thể có thứ gì đó đang ngăn cản anh tìm đến 'Bo Myung thật'.
Chiếc xe buýt dừng ở trạm đã nổ máy để chuẩn bị di chuyển. Bo Myung vội vàng đứng dậy và hét lên khi nhấn chuông.
"Ơ, bác tài! Chờ một chút. Cháu xuống!"
Anh vừa kịp xuống ở trạm trước nhà Kang Do Wook dưới ánh mắt giận dữ của tài xế. Chiếc xe buýt phóng vút đến trạm kế tiếp, bỏ lại Bo Myung.
"Thật là lộn xộn. Phù..."
Đầu anh bắt đầu đau. Anh lắc đầu và lấy lại tinh thần. Anh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính tối màu của trạm xe buýt.
Anh trông có vẻ thẫn thờ, nhưng không còn vẻ ngốc nghếch nữa. Đôi mắt sắc bén trông như đang chất chứa đau khổ. Việc ngoại hình thay đổi đã đủ khiến anh cảm thấy như vậy.
*'Hiện tại mình là Kang Do Wook. Dù là giấc mơ hay là một cơ hội được ban tặng, thì giờ đây mình là Kang Do Wook.'*
Bo Myung nhớ lại thời mình học năm nhất trung học. Hậu quả của bạo lực lên tinh thần và thể xác thực sự là một điều đáng sợ. Seo Kang Jun và nhóm của hắn đã biến mất, nhưng Bo Myung phải sống với khuôn mặt u ám và cơ thể lúc nào cũng co rúm.
Anh duỗi thẳng vai đang hơi khom xuống. Khi vai thẳng lên, phần thân trên rắn chắc dù chưa phát triển hoàn toàn của anh càng trở nên rõ rệt hơn.
Bo Myung nhìn hình bóng đó và lấy lại tinh thần. Có lẽ vì trông giống Kang Do Wook - người cách xa với quá khứ đen tối của Kim Bo Myung - nên trái tim anh không còn dễ dàng tan vỡ như trước nữa.
Bo Myung từng nghĩ bản thân yếu đuối, nhưng thực ra anh không phải là người yếu đến vậy. Việc anh vượt qua bạo lực và tiếp tục sống đã biến anh thành một người mạnh mẽ. Chỉ là trước đây anh không nhận ra.
Khi trở về nhà, Bo Myung có thể thu thập thêm một chút thông tin từ phòng của Do Wook. Tuy nhiên, tất cả những gì anh tìm thấy chỉ là album Milky Way và bộ sưu tập ảnh chụp nhanh của Do Wook trong ngăn kéo bàn. Dù vậy, hiện tại đó là kết nối duy nhất giữa Do Wook và giới giải trí.
*'Có phải cậu ta trở thành thần tượng vì thích Milky Way không? Hay là cậu ta được tuyển chọn sau khi đến đài truyền hình để xem Milky Way? Mình có cần phải đến đài truyền hình không... phù.'*
Bo Myung lấy album đầu tay của Milky Way và phát nó trên máy CD. Giọng hát vui tươi, sôi nổi của các cô gái bắt đầu vang vọng khắp căn phòng.
*Đừng chờ đợi một phép màu mới.*
*Con đường gập ghềnh phía trước chúng ta là một tương lai không thể đoán trước và một bức tường.*
*Tôi sẽ không thay đổi nó. Tôi không thể từ bỏ.*
Bo Myung vô thức đặt ngón tay lên bàn và bắt đầu gõ theo nhịp. Anh gật đầu và bắt đầu ngâm nga. Anh chợt nghĩ: "Không biết giọng hát bây giờ thế nào nhỉ?" Anh mở miệng.
*"I love you just as you are... ựa."*
Thật thảm hại.
Giọng hát của Kang Do Wook sau khi ra mắt có thể chấp nhận được vì anh đã được đào tạo thanh nhạc, dù chỉ trong thời gian ngắn. Bo Myung ngậm chặt miệng và cúi đầu trong giây lát.
Giọng hát vụng về vừa phun ra không phải là giọng hát của Kim Bo Myung - thứ từng giúp anh thường xuyên được khen ngợi khi còn trẻ.
"Đúng rồi. Vì đây không phải cơ thể mình..."
Anh thấy xấu hổ. Dù là cơ thể người khác, anh vẫn tràn đầy suy nghĩ rằng mình có thể trở thành ca sĩ. Bo Myung vừa nhận ra điều đó. Cảm giác như anh đang đánh cắp cơ thể người khác, và có chút gì đó thật trơ trẽn.
Dù vậy, anh nghĩ đó lại là lý do để cố gắng hết sức khi đang ở trong cơ thể Kang Do Wook. Không đơn giản chỉ để sống với giấc mơ dang dở hay để trả thù.
*Rung rung rung... rung rung...*
Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong túi quần đồng phục rung lên.
Seo Hyun.
Đó là tên người chị họ của Kang Do Wook, người mà anh đã thấy trong hộp thư đến. Một sinh viên đại học gần đó, cô ấy thường mua đồ ăn cho Kang Do Wook và họ khá thân thiết. Cô ấy giống như một người chị thực sự với Kang Do Wook - một đứa con một.
"Có nên nghe máy không?'
Bo Myung suy nghĩ một lúc. Anh không thể hoàn hảo bắt chước Kang Do Wook chỉ trong vài ngày.
Tuy nhiên, dù muốn bắt chước Kang Do Wook một cách hoàn hảo, anh cũng không có nguồn tin nào đó để tìm hiểu xem mười tám năm của Kang Do Wook đã như thế nào. Dù đối phương có cảm thấy hơi kỳ lạ, tốt hơn hết là nên đối mặt trực tiếp.
"A lô?"
- *Cậu nghe máy ngay à? Đang ở đâu thế? Tan học rồi mà phải không?*
"Ừ. Em về nhà rồi."
Bo Myung nói những câu ngắn để giảm bớt sự khác biệt. Anh cảm thấy như mình đang toát mồ hôi lạnh. Anh lại bắt đầu lo lắng như hồi còn đi học.
- *Về nhà rồi à? Tiện quá, ra ngoài một chút đi. Chị có chuyện muốn nói.*
"Ở đâu?"
- *Cậu chưa ăn tối phải không? Chị sẽ đến quán đồ ăn nhanh trước nhà cậu. Ra ngoài sau 10 phút nhé. Chị đãi!*
"Được."
- *Woah! Sao hôm nay ngoan thế? Chắc là thèm hamburger rồi phải không?*
Anh có thể nghe thấy tiếng cười từ đầu dây bên kia. Rõ ràng Kang Do Wook thường rất bất lịch sự với những người xung quanh.
"Chị muốn nói gì?"
- *Ồ, cứ ra đây đi. Khoảng 30 phút nữa chị đến nhé? Được chứ?*
"Được."
Bo Myung cố tình trả lời cụt ngủn. Đó là cách Kang Do Wook thường làm, nên cô ấy không thấy gì lạ và cúp máy.
***
"Cậu có muốn trở thành người nổi tiếng không?"
"... Người nổi tiếng?"
Seo Hyun đưa ra chủ đề ngay khi anh vừa ngồi xuống với phần hamburger combo mà họ gọi.
*'Có phải cậu ta ra mắt vì người chị họ làm việc với người nổi tiếng không? Không, điều đó là không thể khi cô ấy vẫn chỉ là một sinh viên đại học bình thường.'*
Cô ấy tươi cười với anh, đẩy ly cola về phía anh và thậm chí còn cắm ống hút vào cốc.
"Có thông báo rằng HIT sẽ tổ chức buổi thử giọng trong một tháng nữa. Cậu nghĩ sao về việc tham gia?"
—
