Khi Ngốc Bức Xuyên Thành Pháo Hôi Nữ Phụ
Chương 8
Bùi Phùng Tinh ấp a ấp úng, câu "thế này không hay lắm đâu" làm thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được, những lời vốn nghĩ trong đầu đều bị làm cho loạn cả lên, hắn không ngờ ám chỉ mình nói ra, Nguyễn Chi có thể trực tiếp đáp trả.
Đến cơ hội cho hắn loanh quanh chối đẩy cũng không có.
Thực lực của Nguyễn Chi hắn cũng đã được chứng kiến tận mắt rồi, nếu cô thực sự dùng sức mạnh, hắn thực sự......không phản kháng được.
Bùi Phùng Tinh bắt đầu hối hận vì đã hỏi câu đấy.
Hắn muốn biết dụng ý thật sự của Nguyễn Chi, chứ không muốn dưới sự sốt ruột thúc giục mà làm ra hành động liều lĩnh ngu xuẩn.
"Bùi Phùng Tinh".
Âm thanh kêu Bùi Phùng Tinh của Nguyễn Chi đến rất không đúng lúc, đang lúc tâm trạng hắn hỗn loạn, làm cho sống lưng hắn hơi run lên, hắn làm như bình tĩnh mà theo âm thanh quay ra, vừa hay đối diện với ánh mắt của Nguyễn Chi: "Cái, gì"?
Mồm miệng vốn dần lưu loát lại dấu đầu hở đuôi trở nên vấp váp.
Biểu cảm Nguyễn Chi chính trực, nghiêm nghị nói:
"Bây giờ ngươi tu luyện, đại khái đến giai đoạn nào rồi"?
Bùi Phùng Tinh......thật sự không theo mạch não của Nguyễn Chi.
Hắn tưởng đối phương đang trêu đùa hắn, kết quả Nguyễn Chi thật sự giúp hắn trút giận; Hắn cho rằng Nguyễn Chi ham sắc, thế mà Nguyễn Chi lại hỏi giai đoạn tu luyện của hắn.
"Dẫn khí nhập thể".
Giọng của Bùi Phùng Tinh hơi thấp.
Trong nguyên tác không ghi rõ cấp bậc tu vi của nam chính giai đoạn này.
Nguyễn Chi nghe thấy lời này của hắn, hỏi một cách đương nhiên: "Luyện khí tầng một"?
Bùi Phùng Tinh trầm mặc một lúc: "Vẫn đang......dẫn khí nhập thể".
Thế là, Nguyễn Chi cũng trầm mặc theo.
Cuối cùng cũng biết nguyên nhân lớn nhất Tần Viên dám trắng trợn ức hiếp hắn nằm ở đâu rồi, lâu như thế rồi mà Bùi Phùng Tinh vẫn đang dẫn khí nhập thể, nếu không được trưởng lão đưa về, sợ là sớm đã được "khuyên lui"* rồi.
*劝退(khuyến thối): khuyên tự xin nghỉ. (công ty) khuyên tự thôi việc. (trường học) khuyên tự thôi học. nhẹ hơn đuổi họ, đuổi việc.
Tần Viên nhận định là sớm muộn gì Bùi Phùng Tinh cũng sẽ rời đi, nhiều yếu tố gộp lại liền tóm lấy Bùi Phùng Tinh mà ra sức bắt nạt.
"Không sao".
Nguyễn Chi nói đúng trọng tâm: "Chậm mà chắc*, nói không chừng một khi ngươi có thể giác ngộ Quan Khiếu**, đừng nói luyện khí, trực tiếp tiến vào kim đan cũng có thể."
*慢工出细活: chế tác tỉ mỉ, không vội vã hoàn thành thì mới có được sản phẩm hoàn hảo nhất, bằng câu "chậm mà chắc"
**关窍(Quan Khiếu):Theo mình tìm hiểu thì từ này là chỉ "Huyền Quan Khiếu", Huyền Quan Khiếu là diệu pháp môn nhận biết được tự bổn tâm, thấy được tự bổn tánh, thông Huyền Quan Khiếu là một kiểu nói khác nặng về thực hành để đạt trạng thái "ngộ", nói chung là thiên về Phật giáo, không biết đúng không, bạn nào biết rõ hơn thì chỉ mình với nhé.
Bùi Phùng Tinh gật đầu, nhưng dáng vẻ như không thèm để ý: "Mượn cát ngôn của cô".
Nguyễn Chi: "Ngươi không tin"?
Bùi Phùng Tinh ngừng lại, uyển chuyển nói: "Từ khi ta sinh ra đến giờ, đây là lời an ủi, to gan nhất".
Nguyễn Chi: "......"
Nghe ra được ý của hắn nói cô là "trợn mắt nói dối".
Mặc dù nói Bùi Phùng Tinh bây giờ chưa gặp được cơ duyên, tư chất không tốt, cho dù thật sự được chỉ dẫn tốt miệt mài khổ luyện, cũng sẽ không có thành tích gì đáng chú ý, nhưng Nguyễn Chi vẫn thăm dò hỏi:
"Ta giúp ngươi vận khí một lần, xem ngươi gặp trở ngại ở đâu"?
Bùi Phùng Tinh ngơ ngác một lúc, ánh mắt lại phủ lên cảm giác gần như phòng bị ngập ngừng thất thố, hắn gần như đã sinh ra phản ứng căng thẳng tương tự đối với ý tốt lạ lẫm như vậy, càng không giỏi tiếp nhận ý tốt của người khác.
"Có thể......sao"?
"Đương nhiên có thể".
Nguyễn Chi cười một chút, giơ tay ra, "Là ta chủ động hỏi ngươi mà".
Bùi Phùng Tinh nhìn chằm chằm bàn tay trái xòe ra của Nguyễn Chi một lúc, có thể dễ dàng nhận ra đây là một bàn tay chưa từng phải làm lụng vất vả, thậm chí không phải là tay quen cầm kiếm, đến vết chai nhỏ cũng không có.
Trơn bóng trắng nõn, mềm mại non mịn.
Chỉ nhìn thôi đã nên biết rõ, là một bàn tay có khoảng cách xa vời với hắn.
Cho dù thời khắc này cô gần ngay trước mắt.
Bùi Phùng Tinh nhẹ nhàng đặt tay phải lên lòng bàn tay cô, bàn tay vô ý hơi run một chút, cho dù rất nhanh đã kìm lại, nhưng vẫn để lại cảm giác như đang quá căng thẳng, cả bàn tay đều lung lay rất nhẹ với biên độ rất nhỏ.
"Không cần căng thẳng".
Nguyễn Chi hiếm khi có thể thấy trên người nam chính tính cách khiến người ta muốn cưng chiều, nháy mắt như có cảm giác đang đối mặt với con mèo con bị ướt mưa. Cô nhẹ giọng trấn an một câu, đôi mắt chớp nhẹ, lòng bàn tay quẩn quanh một luồng khí như sương trắng lúc ẩn lúc hiện, từng sợi từng sợi chìm vào lòng bàn tay Bùi Phùng Tinh.
Bùi Phùng Tinh chỉ cảm thấy kinh mạch đều bị một vật chất ôn hòa mềm dẻo quấn quanh, mang theo sự ấm áp như ảo giác, dần dần xâm nhập vào tứ chi và toàn thân hắn, mang đến cảm giác bị giam cầm trói buộc.
Cảm giác này rất không thoải mái, giống như cả người sắp không thể điều khiển, không chỗ nào che lấp.
Ngón tay hắn không nhịn được mà co quắp lại.
Một giây sau, liền nghe thấy Nguyễn Chi thấp giọng ngăn cản:
"Đừng động".
Bùi Phùng Tinh cứng rắn nhịn lại phản ứng lùi bước theo bản năng, hắn cắn răng, vẫn không cách nào bài trừ cảm giác này, thế là nhỏ giọng nói: "Hơi nhột".
Nguyễn Chi ngửng lên nhìn hắn một cái: "Do ngươi nhạy cảm quá".
Bùi Phùng Tinh lập tức ngậm miệng.
Nguyễn Chi nhẹ nhàng bình ổn thu hồi linh lực, thở nhẹ ra một hơi, nói: "Kinh mạch của ngươi không trì trệ cũng không có trở ngại, nhưng cách ngươi vận khí có chút vấn đề, ví dụ như......"
Ánh mắt cô nhìn lên, lời nói lập tức ngừng lại, thuận tay chỉ bên mặt của Bùi Phùng Tinh: "Tai ngươi đỏ thế, có chỗ nào khó chịu hả? Hay là khí tức trong cơ thể không bình thường"?
Vị nam chính Bùi Phùng Tinh này kỳ đầu thật sự tư chất bình thường, sau khi trải qua một kiếp nạn mà người bình thường không thể chịu nổi mới thoắt biến thành kỳ tài, mà cách này cũng khá là kiếm tẩu thiên phong*, đủ để chứng minh thể chất đặc thù của hắn, không thể đối đãi như những tu sĩ tầm thường.
*剑走偏锋: kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Vì vậy Nguyễn Chi không dám lơ là cảnh giác.
"Không phải".
Bùi Phùng Tinh quẫn bách khó xử.
Hắn cũng không thể nói là suy nghĩ bây giờ của bản thân có chút kỳ quái, hơn nữa cái cảm giác lúc nãy được hơi thở của Nguyễn Chi lấp đầy kinh mạch làm hắn không kìm được run rẩy lùi bước, lại không thể trốn tránh: "Bởi vì, rất nhột".
Nguyễn Chi đột nhiên nhận ra, nói: "Vậy ngươi thật sự quá nhạy cảm rồi".
"......"
Bùi Phùng Tinh đột nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.
Nguyễn Chi bấm đốt ngón trỏ, cúi cằm, như có điều suy nghĩ: "Nếu như bình thường, vận khí cho người khác không có cảm giác này, có thể là tính cảnh giác của ngươi khá cao......nhưng cũng có thể là bởi vì do cách vận khí sai của bản thân ngươi".
Cô giơ tay, cô nhanh nhẹn điểm vài huyệt vị trên người Bùi Phùng Tinh, nối thành một đường trong không trung, làm cho Bùi Phùng Tinh nhìn càng rõ ràng: "Khí trong cơ thể ngươi đáng lẽ phải di chuyển theo tuyến đường này, ngươi vẫn luôn có một đoạn đi vòng. Dựa theo hướng đi mà ta nói, ngươi thử lại đi".
Trong trí nhớ của Bùi Phùng Tinh chưa từng duy trì tiếp xúc ôn hòa với ai trong khoảng cách gần như vậy, đặc biệt Nguyễn Chi còn là người khác giới.
Là người khác giới nhất định có khả năng mưu đồ thân thể hắn.
Là người khác giới tiếp cận với mục đích không rõ ràng, hơi thở hòa vào nhau, rõ ràng nên là vận khí tu luyện đường hoàng, vậy mà còn khó tiếp nhận hơn so với việc trực tiếp làm chút gì đó.
Nguyễn Chi rút mạch suy nghĩ ra khỏi trầm mặc, nhìn mặt Bùi Phùng Tinh, kinhh ngạc nói: "Tai ngươi hình như càng đỏ hơn rồi? Thật sự là do vận khí sai mà ra hả"?
"......Ừm".
Mặt Bùi Phùng Tinh không chút biểu cảm đỏ tai, gật đầu phụ họa, nói: "Có lẽ vậy".
Nguyễn Chi chân thành kiến nghị hắn: "Trước tiên ngươi có thể đả toạ tĩnh tâm tập trung tinh thần, sau đó lại tự vận khí".
Nếu như cuộc sống của Bùi Phùng Tinh từ trước đến nay từng có cho dù là một khoảng thời gian bình thường, có được kỳ vọng và yêu mến như mong đợi, thì lúc hắn đối diện với ý tốt của Nguyễn Chi cũng không e sợ đến mức có thể nói là chim sợ cành cong—Trên lý trí, hắn có thể nghiêm túc phân tích chuyện Nguyễn Chi đột nhiên xuất hiện với ý đồ không rõ ràng; nhưng trên thực tế, gần như là Nguyễn Chi nói gì hắn liền làm nấy, từ đầu đến cuối đều không chủ động đề ra một việc có tính khuynh hướng rõ ràng để làm.
Bùi Phùng Tinh đả toạ, vận khí theo lời cô, nhiệt độ trên tai giảm xuống hiệu quả rõ ràng.
Lúc hắn nhắm mắt tĩnh tâm, sự u tối giữa trán và suy sụp cũng theo đó mà nhạt đi, rút khỏi tầng biểu tượng ảm đạm đó, mới lộ ra dung mạo thật sự, phong thái tuấn dật hắn nên có.
Đáy lòng Nguyễn Chi khen một câu "Một trong những nam chính bản chuẩn quả nhiên lớn lên rất đẹp trai". Tùy thời chú ý trạng thái của hắn, quan sát đến linh khí xung quanh vô hình chung đang xáp lại về phía hắn, không nhịn được thở nhẹ ra một hơi.
Một con chim cánh trắng đuôi đỏ bay về phía Nguyễn Chi.
Con chim này tên là "chim Đạp Tuyết", thân mình nhỏ nhắn, tốc độ bay lại rất nhanh, hơn nữa có thể dùng linh khí nuôi dưỡng, chuyên dùng để truyền tin mà không sợ bị người có tâm dò xét. Chỉ có nhân tài được chỉ định mới có thể nhận lấy tin tức có linh khí kèm theo, nếu cố chấp phá giải chim Đạp Tuyết sẽ tự bạo.
Nguyễn Chi giơ tay tiếp lấy chim Đạp Tuyết, trong đầu liền tự động vọng lên tiếng Thanh Tiêu trưởng lão, trầm ổn chất phác, đặc biệt có cảm giác uy nghiêm:
"Nguyễn Chi, lập tức đến điện Thanh Tiêu".
Cô vô thức nhìn về Bùi Phùng Tinh, phát hiện Bùi Phùng Tinh không biết đã mở hai mắt ra từ lúc nào.
Vừa nhìn xuống ánh mắt hai người đã đối diện nhau.
"Sư phụ triệu ta qua".
Nguyễn Chi nói, "Ngươi không có gì trở ngại nữa chứ"?
Bùi Phùng Tinh trầm mặc gật đầu.
Nguyễn Chi thấy vậy, càng yên tâm, lộ ra một nụ cười:
"Vậy ta đi đây".
Bùi Phùng Tinh đứng dậy, ánh mắt vẫn rơi trên mặt Nguyễn Chi, chưa dời khỏi.
Nguyễn Chi nghĩ một chút, an ủi nói: "Tình huống bây giờ của ngươi tốt hơn nhiều rồi, bình thường không cần cố kỵ gì. Ngoại môn mặc dù không đầy đủ như nội môn, rốt cuộc vẫn có thể học được vài thứ, ngươi cứ từ từ là được, tất cả không được ăn xổi ở thì (chỉ vì lợi trước mắt), sẽ tự làm thương bản thân. Người tu đạo coi trọng hai chữ "cơ duyên", thời cơ đến, tự nhiên nước chảy thành sông.
Cô vẫn không yên tâm, cuối cùng nhẹ giọng khuyên: "Ngươi không được gấp gáp".
Bùi Phùng Tinh mặc dù hoàn toàn hiểu những lời này, nhưng vẫn hiểu rõ ý tốt của Nguyễn Chi: "Ta biết rõ rồi".
Hắn lùi ra sau một bước, hai tay nâng lên, gập lưng cúi đầu, hành một đại lễ khá trịnh trọng:
"Hôm nay, đa tạ".
Việc nên hỏi mặc dù còn rất nhiều, ví dụ như cô rốt cuộc bắt đầu chú ý đến hắn từ lúc nào, lại bắt đầu điều tra hoàn cảnh của hắn từ lúc nào, điều tra Tần Viên; nếu cô hoàn toàn thật tâm giúp đỡ hắn, tại sao không ra tay sớm hơn, phải chọn lúc hắn đi đến tuyệt lộ (đường cùng) tâm tàn ý lạnh mới xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn hoài nghi cô thâm hiểm khó lường, sợ cô có ý đồ khác, cô đến gần thì e sợ bất an.
Nhưng so sánh với tất cả âm mưu, thời thời khắc khắc, hắn thật sự cảm ơn cô có thể xuất hiện.
Bên bờ vực vứt xuống một sợi dây thừng, nhưng lại bôi đầy chất kịch độc, cho dù có thể chết cũng phải gắng sức bắt lấy.
"Không có gì".
Nguyễn Chi không chút để ý xua tay, pháo hôi nữ phụ làm đến mạc danh, còn có chút cảm giác thành tựu, hơi lâng lâng, "Đại ân không biết cảm ơn sao cho đủ".
Cảm xúc tràn đầy của Bùi Phùng Tinh còn đang dâng trào, không chút phòng bị đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, thần sắc ngập ngừng: "Câu này hình như, nên là ta nói".
"Ừ".
Nguyễn Chi bĩnh ổn tâm trạng đang kích động một lúc, ho nhẹ một tiếng, vô cùng khách khí nói: "Vậy ngươi nói đi".
Bùi phùng tinh: "......"
Hắn liệt cả mặt, nhả chữ rõ ràng không chút trập trùng: "Đại ân không biết cảm ơn sao cho đủ".
Nguyễn Chi không không hề cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của hắn, vẫn vui vẻ nói một câu: "Nói hay lắm nói hay lắm"!
Bùi phùng tinh đột nhiên cảm thấy những cảm động, giãy giụa hết lần này đến lần khác trong lòng lúc trước đều hóa thành phù du trên trời, không đáng nhắc đến.
- -----------
Lời editor:
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc 😘
Đến cơ hội cho hắn loanh quanh chối đẩy cũng không có.
Thực lực của Nguyễn Chi hắn cũng đã được chứng kiến tận mắt rồi, nếu cô thực sự dùng sức mạnh, hắn thực sự......không phản kháng được.
Bùi Phùng Tinh bắt đầu hối hận vì đã hỏi câu đấy.
Hắn muốn biết dụng ý thật sự của Nguyễn Chi, chứ không muốn dưới sự sốt ruột thúc giục mà làm ra hành động liều lĩnh ngu xuẩn.
"Bùi Phùng Tinh".
Âm thanh kêu Bùi Phùng Tinh của Nguyễn Chi đến rất không đúng lúc, đang lúc tâm trạng hắn hỗn loạn, làm cho sống lưng hắn hơi run lên, hắn làm như bình tĩnh mà theo âm thanh quay ra, vừa hay đối diện với ánh mắt của Nguyễn Chi: "Cái, gì"?
Mồm miệng vốn dần lưu loát lại dấu đầu hở đuôi trở nên vấp váp.
Biểu cảm Nguyễn Chi chính trực, nghiêm nghị nói:
"Bây giờ ngươi tu luyện, đại khái đến giai đoạn nào rồi"?
Bùi Phùng Tinh......thật sự không theo mạch não của Nguyễn Chi.
Hắn tưởng đối phương đang trêu đùa hắn, kết quả Nguyễn Chi thật sự giúp hắn trút giận; Hắn cho rằng Nguyễn Chi ham sắc, thế mà Nguyễn Chi lại hỏi giai đoạn tu luyện của hắn.
"Dẫn khí nhập thể".
Giọng của Bùi Phùng Tinh hơi thấp.
Trong nguyên tác không ghi rõ cấp bậc tu vi của nam chính giai đoạn này.
Nguyễn Chi nghe thấy lời này của hắn, hỏi một cách đương nhiên: "Luyện khí tầng một"?
Bùi Phùng Tinh trầm mặc một lúc: "Vẫn đang......dẫn khí nhập thể".
Thế là, Nguyễn Chi cũng trầm mặc theo.
Cuối cùng cũng biết nguyên nhân lớn nhất Tần Viên dám trắng trợn ức hiếp hắn nằm ở đâu rồi, lâu như thế rồi mà Bùi Phùng Tinh vẫn đang dẫn khí nhập thể, nếu không được trưởng lão đưa về, sợ là sớm đã được "khuyên lui"* rồi.
*劝退(khuyến thối): khuyên tự xin nghỉ. (công ty) khuyên tự thôi việc. (trường học) khuyên tự thôi học. nhẹ hơn đuổi họ, đuổi việc.
Tần Viên nhận định là sớm muộn gì Bùi Phùng Tinh cũng sẽ rời đi, nhiều yếu tố gộp lại liền tóm lấy Bùi Phùng Tinh mà ra sức bắt nạt.
"Không sao".
Nguyễn Chi nói đúng trọng tâm: "Chậm mà chắc*, nói không chừng một khi ngươi có thể giác ngộ Quan Khiếu**, đừng nói luyện khí, trực tiếp tiến vào kim đan cũng có thể."
*慢工出细活: chế tác tỉ mỉ, không vội vã hoàn thành thì mới có được sản phẩm hoàn hảo nhất, bằng câu "chậm mà chắc"
**关窍(Quan Khiếu):Theo mình tìm hiểu thì từ này là chỉ "Huyền Quan Khiếu", Huyền Quan Khiếu là diệu pháp môn nhận biết được tự bổn tâm, thấy được tự bổn tánh, thông Huyền Quan Khiếu là một kiểu nói khác nặng về thực hành để đạt trạng thái "ngộ", nói chung là thiên về Phật giáo, không biết đúng không, bạn nào biết rõ hơn thì chỉ mình với nhé.
Bùi Phùng Tinh gật đầu, nhưng dáng vẻ như không thèm để ý: "Mượn cát ngôn của cô".
Nguyễn Chi: "Ngươi không tin"?
Bùi Phùng Tinh ngừng lại, uyển chuyển nói: "Từ khi ta sinh ra đến giờ, đây là lời an ủi, to gan nhất".
Nguyễn Chi: "......"
Nghe ra được ý của hắn nói cô là "trợn mắt nói dối".
Mặc dù nói Bùi Phùng Tinh bây giờ chưa gặp được cơ duyên, tư chất không tốt, cho dù thật sự được chỉ dẫn tốt miệt mài khổ luyện, cũng sẽ không có thành tích gì đáng chú ý, nhưng Nguyễn Chi vẫn thăm dò hỏi:
"Ta giúp ngươi vận khí một lần, xem ngươi gặp trở ngại ở đâu"?
Bùi Phùng Tinh ngơ ngác một lúc, ánh mắt lại phủ lên cảm giác gần như phòng bị ngập ngừng thất thố, hắn gần như đã sinh ra phản ứng căng thẳng tương tự đối với ý tốt lạ lẫm như vậy, càng không giỏi tiếp nhận ý tốt của người khác.
"Có thể......sao"?
"Đương nhiên có thể".
Nguyễn Chi cười một chút, giơ tay ra, "Là ta chủ động hỏi ngươi mà".
Bùi Phùng Tinh nhìn chằm chằm bàn tay trái xòe ra của Nguyễn Chi một lúc, có thể dễ dàng nhận ra đây là một bàn tay chưa từng phải làm lụng vất vả, thậm chí không phải là tay quen cầm kiếm, đến vết chai nhỏ cũng không có.
Trơn bóng trắng nõn, mềm mại non mịn.
Chỉ nhìn thôi đã nên biết rõ, là một bàn tay có khoảng cách xa vời với hắn.
Cho dù thời khắc này cô gần ngay trước mắt.
Bùi Phùng Tinh nhẹ nhàng đặt tay phải lên lòng bàn tay cô, bàn tay vô ý hơi run một chút, cho dù rất nhanh đã kìm lại, nhưng vẫn để lại cảm giác như đang quá căng thẳng, cả bàn tay đều lung lay rất nhẹ với biên độ rất nhỏ.
"Không cần căng thẳng".
Nguyễn Chi hiếm khi có thể thấy trên người nam chính tính cách khiến người ta muốn cưng chiều, nháy mắt như có cảm giác đang đối mặt với con mèo con bị ướt mưa. Cô nhẹ giọng trấn an một câu, đôi mắt chớp nhẹ, lòng bàn tay quẩn quanh một luồng khí như sương trắng lúc ẩn lúc hiện, từng sợi từng sợi chìm vào lòng bàn tay Bùi Phùng Tinh.
Bùi Phùng Tinh chỉ cảm thấy kinh mạch đều bị một vật chất ôn hòa mềm dẻo quấn quanh, mang theo sự ấm áp như ảo giác, dần dần xâm nhập vào tứ chi và toàn thân hắn, mang đến cảm giác bị giam cầm trói buộc.
Cảm giác này rất không thoải mái, giống như cả người sắp không thể điều khiển, không chỗ nào che lấp.
Ngón tay hắn không nhịn được mà co quắp lại.
Một giây sau, liền nghe thấy Nguyễn Chi thấp giọng ngăn cản:
"Đừng động".
Bùi Phùng Tinh cứng rắn nhịn lại phản ứng lùi bước theo bản năng, hắn cắn răng, vẫn không cách nào bài trừ cảm giác này, thế là nhỏ giọng nói: "Hơi nhột".
Nguyễn Chi ngửng lên nhìn hắn một cái: "Do ngươi nhạy cảm quá".
Bùi Phùng Tinh lập tức ngậm miệng.
Nguyễn Chi nhẹ nhàng bình ổn thu hồi linh lực, thở nhẹ ra một hơi, nói: "Kinh mạch của ngươi không trì trệ cũng không có trở ngại, nhưng cách ngươi vận khí có chút vấn đề, ví dụ như......"
Ánh mắt cô nhìn lên, lời nói lập tức ngừng lại, thuận tay chỉ bên mặt của Bùi Phùng Tinh: "Tai ngươi đỏ thế, có chỗ nào khó chịu hả? Hay là khí tức trong cơ thể không bình thường"?
Vị nam chính Bùi Phùng Tinh này kỳ đầu thật sự tư chất bình thường, sau khi trải qua một kiếp nạn mà người bình thường không thể chịu nổi mới thoắt biến thành kỳ tài, mà cách này cũng khá là kiếm tẩu thiên phong*, đủ để chứng minh thể chất đặc thù của hắn, không thể đối đãi như những tu sĩ tầm thường.
*剑走偏锋: kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Vì vậy Nguyễn Chi không dám lơ là cảnh giác.
"Không phải".
Bùi Phùng Tinh quẫn bách khó xử.
Hắn cũng không thể nói là suy nghĩ bây giờ của bản thân có chút kỳ quái, hơn nữa cái cảm giác lúc nãy được hơi thở của Nguyễn Chi lấp đầy kinh mạch làm hắn không kìm được run rẩy lùi bước, lại không thể trốn tránh: "Bởi vì, rất nhột".
Nguyễn Chi đột nhiên nhận ra, nói: "Vậy ngươi thật sự quá nhạy cảm rồi".
"......"
Bùi Phùng Tinh đột nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.
Nguyễn Chi bấm đốt ngón trỏ, cúi cằm, như có điều suy nghĩ: "Nếu như bình thường, vận khí cho người khác không có cảm giác này, có thể là tính cảnh giác của ngươi khá cao......nhưng cũng có thể là bởi vì do cách vận khí sai của bản thân ngươi".
Cô giơ tay, cô nhanh nhẹn điểm vài huyệt vị trên người Bùi Phùng Tinh, nối thành một đường trong không trung, làm cho Bùi Phùng Tinh nhìn càng rõ ràng: "Khí trong cơ thể ngươi đáng lẽ phải di chuyển theo tuyến đường này, ngươi vẫn luôn có một đoạn đi vòng. Dựa theo hướng đi mà ta nói, ngươi thử lại đi".
Trong trí nhớ của Bùi Phùng Tinh chưa từng duy trì tiếp xúc ôn hòa với ai trong khoảng cách gần như vậy, đặc biệt Nguyễn Chi còn là người khác giới.
Là người khác giới nhất định có khả năng mưu đồ thân thể hắn.
Là người khác giới tiếp cận với mục đích không rõ ràng, hơi thở hòa vào nhau, rõ ràng nên là vận khí tu luyện đường hoàng, vậy mà còn khó tiếp nhận hơn so với việc trực tiếp làm chút gì đó.
Nguyễn Chi rút mạch suy nghĩ ra khỏi trầm mặc, nhìn mặt Bùi Phùng Tinh, kinhh ngạc nói: "Tai ngươi hình như càng đỏ hơn rồi? Thật sự là do vận khí sai mà ra hả"?
"......Ừm".
Mặt Bùi Phùng Tinh không chút biểu cảm đỏ tai, gật đầu phụ họa, nói: "Có lẽ vậy".
Nguyễn Chi chân thành kiến nghị hắn: "Trước tiên ngươi có thể đả toạ tĩnh tâm tập trung tinh thần, sau đó lại tự vận khí".
Nếu như cuộc sống của Bùi Phùng Tinh từ trước đến nay từng có cho dù là một khoảng thời gian bình thường, có được kỳ vọng và yêu mến như mong đợi, thì lúc hắn đối diện với ý tốt của Nguyễn Chi cũng không e sợ đến mức có thể nói là chim sợ cành cong—Trên lý trí, hắn có thể nghiêm túc phân tích chuyện Nguyễn Chi đột nhiên xuất hiện với ý đồ không rõ ràng; nhưng trên thực tế, gần như là Nguyễn Chi nói gì hắn liền làm nấy, từ đầu đến cuối đều không chủ động đề ra một việc có tính khuynh hướng rõ ràng để làm.
Bùi Phùng Tinh đả toạ, vận khí theo lời cô, nhiệt độ trên tai giảm xuống hiệu quả rõ ràng.
Lúc hắn nhắm mắt tĩnh tâm, sự u tối giữa trán và suy sụp cũng theo đó mà nhạt đi, rút khỏi tầng biểu tượng ảm đạm đó, mới lộ ra dung mạo thật sự, phong thái tuấn dật hắn nên có.
Đáy lòng Nguyễn Chi khen một câu "Một trong những nam chính bản chuẩn quả nhiên lớn lên rất đẹp trai". Tùy thời chú ý trạng thái của hắn, quan sát đến linh khí xung quanh vô hình chung đang xáp lại về phía hắn, không nhịn được thở nhẹ ra một hơi.
Một con chim cánh trắng đuôi đỏ bay về phía Nguyễn Chi.
Con chim này tên là "chim Đạp Tuyết", thân mình nhỏ nhắn, tốc độ bay lại rất nhanh, hơn nữa có thể dùng linh khí nuôi dưỡng, chuyên dùng để truyền tin mà không sợ bị người có tâm dò xét. Chỉ có nhân tài được chỉ định mới có thể nhận lấy tin tức có linh khí kèm theo, nếu cố chấp phá giải chim Đạp Tuyết sẽ tự bạo.
Nguyễn Chi giơ tay tiếp lấy chim Đạp Tuyết, trong đầu liền tự động vọng lên tiếng Thanh Tiêu trưởng lão, trầm ổn chất phác, đặc biệt có cảm giác uy nghiêm:
"Nguyễn Chi, lập tức đến điện Thanh Tiêu".
Cô vô thức nhìn về Bùi Phùng Tinh, phát hiện Bùi Phùng Tinh không biết đã mở hai mắt ra từ lúc nào.
Vừa nhìn xuống ánh mắt hai người đã đối diện nhau.
"Sư phụ triệu ta qua".
Nguyễn Chi nói, "Ngươi không có gì trở ngại nữa chứ"?
Bùi Phùng Tinh trầm mặc gật đầu.
Nguyễn Chi thấy vậy, càng yên tâm, lộ ra một nụ cười:
"Vậy ta đi đây".
Bùi Phùng Tinh đứng dậy, ánh mắt vẫn rơi trên mặt Nguyễn Chi, chưa dời khỏi.
Nguyễn Chi nghĩ một chút, an ủi nói: "Tình huống bây giờ của ngươi tốt hơn nhiều rồi, bình thường không cần cố kỵ gì. Ngoại môn mặc dù không đầy đủ như nội môn, rốt cuộc vẫn có thể học được vài thứ, ngươi cứ từ từ là được, tất cả không được ăn xổi ở thì (chỉ vì lợi trước mắt), sẽ tự làm thương bản thân. Người tu đạo coi trọng hai chữ "cơ duyên", thời cơ đến, tự nhiên nước chảy thành sông.
Cô vẫn không yên tâm, cuối cùng nhẹ giọng khuyên: "Ngươi không được gấp gáp".
Bùi Phùng Tinh mặc dù hoàn toàn hiểu những lời này, nhưng vẫn hiểu rõ ý tốt của Nguyễn Chi: "Ta biết rõ rồi".
Hắn lùi ra sau một bước, hai tay nâng lên, gập lưng cúi đầu, hành một đại lễ khá trịnh trọng:
"Hôm nay, đa tạ".
Việc nên hỏi mặc dù còn rất nhiều, ví dụ như cô rốt cuộc bắt đầu chú ý đến hắn từ lúc nào, lại bắt đầu điều tra hoàn cảnh của hắn từ lúc nào, điều tra Tần Viên; nếu cô hoàn toàn thật tâm giúp đỡ hắn, tại sao không ra tay sớm hơn, phải chọn lúc hắn đi đến tuyệt lộ (đường cùng) tâm tàn ý lạnh mới xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn hoài nghi cô thâm hiểm khó lường, sợ cô có ý đồ khác, cô đến gần thì e sợ bất an.
Nhưng so sánh với tất cả âm mưu, thời thời khắc khắc, hắn thật sự cảm ơn cô có thể xuất hiện.
Bên bờ vực vứt xuống một sợi dây thừng, nhưng lại bôi đầy chất kịch độc, cho dù có thể chết cũng phải gắng sức bắt lấy.
"Không có gì".
Nguyễn Chi không chút để ý xua tay, pháo hôi nữ phụ làm đến mạc danh, còn có chút cảm giác thành tựu, hơi lâng lâng, "Đại ân không biết cảm ơn sao cho đủ".
Cảm xúc tràn đầy của Bùi Phùng Tinh còn đang dâng trào, không chút phòng bị đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, thần sắc ngập ngừng: "Câu này hình như, nên là ta nói".
"Ừ".
Nguyễn Chi bĩnh ổn tâm trạng đang kích động một lúc, ho nhẹ một tiếng, vô cùng khách khí nói: "Vậy ngươi nói đi".
Bùi phùng tinh: "......"
Hắn liệt cả mặt, nhả chữ rõ ràng không chút trập trùng: "Đại ân không biết cảm ơn sao cho đủ".
Nguyễn Chi không không hề cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của hắn, vẫn vui vẻ nói một câu: "Nói hay lắm nói hay lắm"!
Bùi phùng tinh đột nhiên cảm thấy những cảm động, giãy giụa hết lần này đến lần khác trong lòng lúc trước đều hóa thành phù du trên trời, không đáng nhắc đến.
- -----------
Lời editor:
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc 😘
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương